"Đừng, không….
tôi không muốn đâu"
"Huhu, Huyết Vân Phượng tên điên nhà anh"
Huyết Vân Phượng ánh mắt híp dài nhìn cô một cái đầy nhu tình, cơ thể ngọc ngà với những đường nét quyến rũ làm say đắm tất cả mọi đàn ông mỗi khi nhìn thấy, yết hầu đã bất động lên xuống khô khốc vô cùng, cô gái nằm bên cạnh đã rịn mồ hôi, hơi thở hổn hển bàn tay rủ xuống nhìn đâu cũng là một bộ yếu mềm muốn được che chở.
Nhìn cự vật đã cương cứng gân guốc gằn lên những đường tím xanh hắn bất giác có chút không nỡ, nhìn mị huyệt non mềm đỏ au khít khao nóng ấm như đang thiêu đốt lấy từng giác quan và tế bào trong cơ thể hắn
"Được rồi bé yêu, tất cả đều là lỗi tại tôi.
Tại tôi hết được chưa"
Hắn kê đầu cô lên cao hơn một chút, cả cơ thể mẫn cảm mềm như nhung mát rượi khiến hắn chỉ muốn một ngụm mà ăn hết sạch
"Không, ư… ư tôi không muốn đâu.
Huyết Vân Phượng tha cho tôi, tha cho tôi đi"
Nước mắt nước mũi Nguyệt Ân đã chảy xuống đẫm gối, cô lắc đầu nguây nguẩy không cam chịu, cho dù có bao nhiêu sự kích thích sự cám dỗ nhưng cô vẫn không thể hứng nổi, cứ nghĩ đến bản thân được nằm trong chăn êm gối nệm được ăn uống ngon lành được cảm thụ cuộc sống sung sướng lại nhớ đến người mẹ bệnh tật đang chống chọi với căn bệnh quái ác, nhớ đến em trai mất ăn mất ngủ phải chạy khắp nơi lo cho mẹ.
Nguyệt Ân vô cùng căm ghét
Huyết Vân Phượng nhìn hai bầu ngực căng tròn lắc lư lên xuống vô cùng thích mắt không nhịn được liền cúi xuống cắn nhẹ lên hai đầu nhụy mẫn cảm, mùi thơm của sữa non kích thích đến khứu giác khiến hắn chỉ muốn bứt đứt hai chiếc bánh bao to mềm mại của cô mà ngấu nghiến nhai nuốt.
Tiếng nức nở hức hức của cô cứ vang lên cào cấu vào tâm trí hắn khiến đầu óc Vân Phượng như ngày càng mụ mị, ánh mắt nhìn cô có chút say đắm và mê luyến
"Tiểu Ân, Tiểu Ân"
"Hức hức….
Hức"
"Tôi xin lỗi, làm em đau sao"
Nguyệt Ân mím môi, cả người run rẩy ngày càng kịch liệt lại càng khiến hắn thêm phần lo lắng "Tiểu Ân, em làm sao vậy.
Mau nín đi sao cứ khóc thế"
"Tôi không muốn, không muốn đâu.
Vân Phượng tha cho tôi đi, tôi muốn về nhà.
Tôi nhớ mẹ.
Hức"
Hắn bất giác ngẩn người rồi dịu giọng "Tôi biết, tôi biết em phải trải qua những gì, chịu đựng những gì.
Nhưng bây giờ chẳng phải em đã có tôi rồi sao, em sẽ chẳng cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa"
Nguyệt Ân líu ríu mắt, cơn buồn ngủ đã ập đến khiến cô không thể lắng nghe thêm được những gì mà hắn muốn nói, cơ thể cũng dần dần buông lỏng rồi thiếp đi
"Đêm nay, tôi tha cho em nhưng mà sẽ không có lần sau em dám ngủ trước tôi như vậy đâu, Tiểu Ân bé bỏng"
Vân Phượng cúi xuống mút mạnh lấy hai chiếc bánh bao mềm mại,rồi đến hoa huy*t đỏ mọng đang mấp máy môi mỏng nhẹ nhàng di chuyển lên xuống tiến dần dần vào bên trong hai mị thịt mềm mại liếm nhẹ.
Môi mỏng ẩm ướt dây dưa không dứt thủy dịch tiết ra ngày càng nhiều, ngày càng ướt át.
Môi lưỡi mỗi lần đi đến đầu như có dòng điện chạy qua, bên dưới cự vật thô cứng gân guốc ngày càng căng trướng muốn giải phóng ra khỏi lớp quần chật chội đầy khó chịu
Dị vật hùng dũng hiên ngang chĩa thẳng vào vùng tam giác bí ẩn ma sát nhẹ nhàng bên ngoài, cảm nhận sò huyệt đã đủ ẩm ướt đảm bảo đâm vào sẽ vô cùng trơn trượt và thoải mái.
Không thể nhịn thêm được, Vân Phượng liền ngay lập tức đâm một nhát lút cán vào bên trong động nhỏ, chỉ nghe thấy ưm ư của cô khi bên dưới có dị vật xâm nhập, hoa tâm ngay lập tức khép chặt không một kẽ hở, phân thân vào được hai phần ba liền như bị mắc kẹt không thể nhúc nhích.
Bên dưới co bóp ôm chặt lấy phân thân như muốn ép khô hắn.
Đầu óc đã mụ mị như muốn nổ tung, hai bộ phận sinh dục giao hoan như có dòng điện chạy xẹt qua người.
Cái động nhỏ chật hẹp này của cô lần nào cũng như lần đầu vô cùng ấm nóng và khít
"Ưm, đau…nga"
Cả đêm hôm đó phải nói hắn đã vô cùng khổ sở, phải tự động rồi dùng thân cô để phát tiết hệt như đang chơi cùng búp bê tình dục
…
Sáng
Nguyệt Ân lờ mờ tỉnh dậy với toàn thân đau nhức nhất là phần hạ bộ.
Ngày hôm qua cô chỉ biết chật vật cả ngày trời để xoay xở vấn đề tiền nong cho mẹ nên cô vô cùng mệt, không biết đến mấy giờ hắn mới tha cho mình và đi ngủ
Nguyệt Ân giật mình tỉnh dậy, liền đẩy cánh tay nặng trịch như gỗ đè lên người mình rồi bước ra khỏi giường, nhìn quần áo vứt mỗi chỗ một nơi cô liền vơ đại một đống rồi bước vào nhà vệ sinh, cũng chỉ kịp tắm rửa qua loa rồi bước ra ngoài luống cuống muốn rời đi thì giọng nói hờn dỗi của hắn vang lên
"Tiểu Ân, em đi đâu mà vội vàng quá vậy"
Cô quay sang ánh mắt tóe lên tia giận giữ "Anh đó tất cả là tại anh hết, anh không chịu giúp tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc lên giường cùng phụ nữ thôi.
Đồ tồi tệ mà"
"Em đang chửi ân nhân đã giúp đỡ mình sao, chắc có lẽ tôi phải thu hồi lại lời nói với bác sĩ Nam Tường Hạ về vấn đề tiến hành phẫu thuật cho mẹ em sớm hơn dự định thì phải"
"Cái gì"
Hắn kéo cô ngồi lại giường, gục mặt vào hõm cổ của Nguyệt Ân vẫn còn sặc mùi nước hoa của hắn khiến Vân Phượng có chút hạnh phúc
"Còn không phải sao, yên tâm đi mẹ em sẽ không sao cả.
Cùng tôi đi ăn sáng thay quần áo tử tế vào một chút rồi mới đến chỗ mẹ em chứ, có phải không"
Nguyệt Ân có chút nghi hoặc, vẫn bất động tại chỗ đưa ánh mắt đầy dò xét nhìn hắn
"Được rồi được rồi, nếu em không tin thì có thể kiểm tra điện thoại xem tên nhóc kia đã thông báo tin vui cho em chưa, hoặc là em có thể gọi điện trực tiếp xác nhận tới bệnh viện"
Nguyệt Ân vừa mở nguồn điện thoại, hàng trăm tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Nguyệt Khanh khiến cô ngớ người, trong tim lại có chút ấm áp và nóng bỏng chảy qua
"Chị ơi, bác sĩ bảo mẹ có thể tiến hành phẫu thuật ngay, nhà trường cũng thông báo tiền học phí của em trong cả năm học sau cũng được thanh toán toàn bộ rồi ạ.
Chừng nào chị về thăm mẹ vậy"
...