Lúc Tử Hàm đi vào, Thiên Khải cũng đã cực kỳ suy nhược, vội vàng ngăn cản Thiên Khải:

“Thần tôn, ngài không thể vận dụng căn nguyên chi lực nữa. Nếu còn dùng căn nguyên thì ngài không thể tấn vị Chân thần được nữa.”

“Phí lời.”

“Thần tôn —— Tử Hàm biết ngài lo lắng cho Nguyệt Di Nữ quân, nhưng ngài cũng phải yêu quý thân thể của mình chứ.” Tử Hàm cật lực ngăn cản Thiên Khải.

“Nếu ngươi có thể vào thì bản tôn có thể giao cho ngươi.” Thiên Khải liếc mắt nhìn Tử Hàm một cái, một câu làm Tử Hàm triệt để ngậm miệng. “Đừng nói nhảm nữa, còn không mau hộ pháp cho bản tôn.”

Đúng vậy, cậu không vào được cũng không giúp được Thần tôn, mà quyết tâm của Thần tôn của cậu cũng đã “vững như bàn thạch”. Vì thế Tử Hàm thành thành thật thật bắt đầu làm thần thú hộ pháp.

Đến khi sắc mặt Nguyệt Di chuyển biến tốt đẹp thì Thiên Khải mới ngừng lại, mồ hôi đầy đầu. Hắn vận khí một vòng chu thiên* rồi mới hỏi Tử Hàm:

Chu thiên* (châu thiên): là một chu kỳ tuần hoàn trong Khí công.

“Tử Hàm, còn không nói thật?”

“Thần tôn minh giám. Tử Hàm…… Không biết……” Tử Hàm không biết Thiên Khải hỏi cái gì nên nhất thời trả lời qua loa.

Thiên Khải không nghe cậu phí lời nữa, ánh mắt sắc bén lộ ra uy áp, dọa tới mức Tử Hàm bất giác nói ra hết tất cả sự thật.

“Chuyện này... Thần tôn, Tử Hàm có tội, xin Thần tôn trách phạt. Nguyệt Di Nữ quân thấy lần này ôn dịch tấn công ào ạt, thay đổi thất thường, nghĩ đến mình từng được Tổ thần ban thuốc sớm đã bách độc bất xâm. Vì thế, lấy máu làm thuốc dẫn hỗ trợ dược thần, y tiên luyện chế thuốc.”

“Rồi sau đó, ta thấy trận ôn dịch này sắp ập tới lần nữa, nếu vẫn luôn lặp lại thì e là thế nào Nguyệt Di Nữ quân cũng phải hao hết tinh huyết, cũng sợ Thần tôn bị ảnh hưởng, vì thế đi theo vào nguồn sinh trọc khí. Ai ngờ Nguyệt Di Nữ quân theo tới đây, lát sau nhảy vào trận, dùng tinh huyết tinh lọc nguồn sinh trọc khí.”

Nghe xong, hắn đã biết mình đoán không sai chút nào.

Ngay khi nhìn thấy vết máu trên ngực Nguyệt Di, hắn đã đoán được cách làm của Nguyệt Di.

“Xem ra là lén gạt Chích Dương chạy xuống?” Thiên Khải lại nói.

Tử Hàm cười gượng: “Ta... Chích Dương Thần tôn đã đồng ý rồi.”

“Chích Dương đồng ý cho các ngươi làm bậy?” Thiên Khải cất cao giọng.

Tử Hàm nghe Thiên Khải lên cao giọng sợ tới mức da đầu tê dại. Nguyệt Di mau mau tỉnh lại đi, Tử Hàm sợ quá.

“Không...không phải. Bọn ta chỉ muốn giúp đỡ cho Thần tôn, cống hiến sức mọn cho Thần giới thôi.”

“Sức mọn?”

“Mạng cũng bỏ luôn? Từ khi nào Thần giới thiếu chút sức mọn của các ngươi?”

“Tốt, tốt, rất tốt. Không phải bản tôn đã kêu các ngươi ở Thái Sơ Điện chờ sao. Ra đây làm gì! Đã tới thì thôi đi, lại còn lừa gạt bản tôn, tự ý làm mấy chuyện này? Là ngại mạng dài quá sao!”

Giọng Thiên Khải càng ngày càng lạnh, làm người ta không rét mà run.

Tử Hàm cũng khổ không nói nên lời, chỉ có thể ấp úng.

Nguyệt Di xin cậu không cho cậu nói, cậu còn chưa bắt được cơ hội đã bị phát hiện rồi. Cậu cũng biết Thiên Khải lo, mình cũng lo mà. Sớm biết sẽ ra nông nỗi này, nhất định mình sẽ trói Nguyệt Di lại rồi mới đến, cậu đành phải thỉnh tội:

“Thần tôn, Tử Hàm có tội, không bảo vệ tốt cho Nguyệt Di Nữ quân, xin Thần tôn trách phạt.”

Cũng không phải là Thiên Khải muốn trị tội, sáng sớm hắn đã đoán được ngọn nguồn, hỏi Tử Hàm chẳng qua là muốn dạy dỗ hai tên lỗ mãng bọn họ. Rõ ràng chẳng có mấy cân mấy lượng còn cố tình thích không muốn sống.

Bỏ đi! Hiện giờ Nguyệt Di còn đang hôn mê, cần phải trị liệu. Tử Hàm lui tới chỗ sinh ôn dịch này e là ít nhiều gì đã chịu xâm hại. Thân mình còn có việc chưa lo xong, phải lấy đại cục làm trọng, bèn phân phó Tử Hàm:

“Bỏ đi. Tức tốc trở về Thần giới đưa lệnh vũ cho Huyền Nhất, Chích Dương, rồi đến Thái Sơ Điện lấy Tử Kim Phá Chướng đan, Đằng Long đan uống. Lấy luôn Hộ Tâm Đan, Huyền Nguyên đan và Tử Tâm, Bồ Đề đan tới đây.”

“Vâng.” Tử Hàm đáp. Thiếu chút nữa nằm liệt ngồi dưới đất, trời ạ, lần đầu tiên Thần tôn giận tới mức này. Cậu tức khắc hóa thành rồng cưỡi gió bay đi.

Thiên Khải nhìn Nguyệt Di trong lòng, cảm khái vô hạn: Nguyệt Di, sao muội lại ngốc vậy chứ? Vốn dĩ là trừng phạt ta, vì sao muội lại nhất quyết tranh nồi nước đục này? Ta là Chân thần, nếu chết sẽ còn tái sinh, muội thì khác, chỉ có một cái mạng, sao lại không biết quý trọng như vậy chứ?

Bên trong hư không, phảng phất Thiên Khải nghe được, huynh lúc tái sinh, không còn là huynh nữa.

Trên đời này sợ là không còn ai ngốc hơn muội.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Thiên Khải.

______________________________________

Chương 41 Thiên Khải đỏ mặt

Thiên Khải cẩn thận lột quần áo Nguyệt Di ra, một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play