Phó Việt Ninh về nhà thì thấy Lâm Thiên Quất nằm co chân trên sô pha, trong tay cầm một chuyển sách bìa màu trắng, nghiêng đầu đọc mê mẩn, ngay cả anh về nhà phát ra tiếng cũng không nghe thấy.

Anh bước tới, nhìn thoáng qua tên sách… [Rốt cuộc đàn ông sau 30 tuổi nghĩ gì?]

Phó Việt Ninh: “...”

Anh nâng cái đầu nghiêng quá đà của cô, lên tiếng hỏi: “Xem cái này làm gì?”

Lâm Thiên Quất đang tập trung đọc sách, bị hành đông và giọng nói của anh dọa run, kháng nghị: “Anh đi đường không phát ra tiếng hả?”

Phó Việt Ninh ngồi xuống, vô tội thở dài: “Là em đọc sách tập trung quá.”

“Quyển sách này anh chưa thấy lần nào, mới mua?”

Lâm Thiên Quất xoay người ngồi dậy, dựa vào người anh, tùy ý đáp: “Đúng thế, hôm nay đi ăn cơm tối với Viên Phỉ Phỉ, em đi ngang qua hiệu sách nên thuận tiện mua một quyển.”

Phó Việt Ninh cầm sách lật lật, nội dung bên trong khiến anh nhíu mày, hỏi: “Mua loại sách vô bổ này làm gì?”

Lâm Thiên Quất nghe vậy, bật cười không ngừng: “Anh cho rằng em mua quyển này hở? Không phải đâu, đây là hàng tặng kèm, còn quyển này nữa nè.”

Cô lấy ra hai quyển sách từ trong túi giấy dưới bàn trà, quyển sách phía trên màu đỏ, tên là [Rốt cuộc phụ nữ sau 30 nghĩ gì?]

Phó Việt Ninh: “...”

Lâm Thiên Quất vui vẻ đặt sách lên bàn trà: “Em hoài nghi loại sách này không bán được cho nên mới thành đồ tặng kèm.” Nội dung của nó toàn những thứ vô bổ, phần lớn đều là mấy câu nói thời xưa, thuộc loại đọc cũng ngại đau răng của 10 năm trước.

Phó Việt Ninh cũng cười, nói: “Vậy em còn đọc mê mẩn thế, ngay cả anh về cũng không phát hiện.”

“Không phải em đang đọc sách, em đang nghĩ một chuyện thôi.” Lâm Thiên Quất giơ một quyển sách khác trong tay lên, một quyển sách bìa đen, tên là [Tất cả bí mật về cõi mộng ], phỉ nhổ: “Em mua quyển này nè, kết quả phiên dịch của cuốn này ngu quá, trật tự của câu từ lung tung hết cả lên, thật sự không đọc nổi.”

Cho nên cô mới lật mở hai quyển sách khác, sự thật chứng minh: hàng tặng kèm không hổ là hàng tặng kèm, chỉ có khó xem hơn chứ không có khó xem nhất!

Phó Việt Ninh nhìn quyển sách là biết lại là chuyện nằm mơ. Anh nhớ lại tần suất Lâm Thiên Quất nằm mơ, nhíu mày nói: “Lại là chuyện nằm mơ, có cần hẹn bác sĩ chuyên nghiệp để khám thử không?”

Cẩn thận tính toán, chuyện Lâm Thiên Quất nằm mơ không xảy ra thường xuyên, nhưng cũng rải rác trong mấy tháng liên tục, có vẻ không bình thường.

“Không cần đâu, hơn nữa em nào cần tìm bác sĩ, hẹn Hồ Quần ra hỏi chút là được.” Lâm Thiên Quất ném hai quyển sách lên bàn trà, duỗi người, lăn vào lòng anh: “Hơn nữa em không bị lừa, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.”

Hôm nay cô không chỉ đi mua sách mà sau khi rời khỏi bệnh viện cô cũng tìm người đi điều tra Lâm Hinh Nhi. Gia đình rất bình thường, bố mẹ cũng là nhân viên tầng lớp trung lưu, tư liệu không phức tạp nên một buổi chiều là có thể hỏi thăm rõ ràng. Từ kết quả điều tra, xác thật Lâm Hinh Nhi rất ngây thơ, chính là một thiếu nữ thời nổi loạn, cuộc sống hàng ngày đều là ba điểm một đường: trường học – nhà – bệnh viện, sở thích lớn nhất chính là đọc tiểu thuyết...

Trước mắt, cô vẫn tình nguyện tin tưởng một chút.

Chẳng qua cô không tưởng tượng quá lố như Lâm Hinh Nhi, cô càng thêm tin có lẽ Lâm Hinh Nhi trời sinh có một năng lực mà người thường không có, ví dụ như...thôi miên? Tuy rằng không biết nguyên nhân mơ thấy giấc mộng kia nhưng hiện tại không có nhiều cơ sở để phỏng đoán, những người trong giới chuyên môn chắc sẽ có năng lực phân tích ra, chờ chủ nhật dẫn người đi nghiệm chứng chút là biết.

Vừa khéo phòng làm việc mà Hạ Khiêm giao cho Viên Phỉ Phỉ xử lý nghiên cứu về phương diện này, hơn nữa còn là địa bàn của người quen nên sau khi ăn cơm tối xong cô đã kể cho Viên Phỉ Phỉ, Viên Phỉ Phỉ nghe xong ngọn nguồn cũng hứng thú tỏ vẻ chủ nhật mình phải tới.

Lâm Thiên Quất nghĩ dù sao cô ấy mới là bà chủ nên cũng đồng ý.

Phó Việt Ninh nghe cô dùng hai ba câu thuật lại chuyện mình nằm mơ, cùng với hôm nay gặp phải tiểu bạch hoa trong mơ, với cả kế hoạch của cô, nửa ngày không nói gì.

Lâm Thiên Quất nói một hồi liền đói bụng, cầm một quả táo trên bàn trà lên, vừa cắn vừa nhìn Phó Việt Ninh, “Làm sao thế? Vì sao không nói câu nào?”

Phó Việt Ninh bất đắc dĩ liếc cô một cái, nói: “Em làm cũng làm rồi, phân tích cũng phân tích xong rồi, anh còn có thể nói gì nữa.”

Chuyện này giằng co mấy tháng, hiện tại cô mới nói ra làm Phó Việt Ninh hoài nghi nguyên nhân khả năng là bởi ông cụ cũng dính chút xuất diễn trong đó. Nhưng cũng chứng mình từ đầu tới cuối cô không hề cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cho nên cũng sẽ không cố ý nói với anh.



Trong lòng cô đã có tính toàn thì anh còn biết nói gì đâu.

Đương nhiên, anh không phải hoàn toàn không còn gì để nói. Ví dụ như hiện tại, anh nhướng mày, khóe mắt mang theo ý cười nhạo, niết cằm Lâm Thiên Quất, còn lắc lắc, thong thả ung dung hỏi: “Cho nên, thời gian trước vì những tình tiết kỳ quái trong mơ nên sáng tỉnh dậy em bày mặt oán giận với anh?”

“Đương nhiên, anh không biết ở trong mơ anh đáng ghét như nào đâu.”

Hiện tại tâm trạng của Lâm Thiên Quất rất tốt, nhớ lại tình tiết trong mơ cũng thấy buồn cười, dùng giọng điệu sinh động bắt chước cái điệu nói chuyện của Phó Việt Ninh trong mơ, khiến Phó Việt Ninh nhìn mà buồn cười.

Diễn xong, cô còn tỏ vẻ ấm ức, lau lau giọt nước mắt không tồn tại, học điệu cắn môi thấy mà thương của tiểu bạch hoa trong mơ: “Anh vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối...”

Phó Việt Ninh nhướng mày, tiếp diễn với cô: “Anh vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối chỗ nào?”

Lâm Thiên Quất: “Anh nơi đó không phải không có tình? Không phải không có nghĩa? Không phải vô cớ gây rối?”

Hai người trẻ con em tới anh đi, đến cuối cùng, vẫn là Lâm Thiên Quất hô ngừng: “...Phi phi phi, không nói nữa, nói nữa thì đêm nay khỏi cần ngủ.”

Phó Việt Ninh rầu rĩ cười vài tiếng.

Lâm Thiên Quất dùng chân đẩy anh: “Đừng cười, anh về đã bao lâu rồi, mau đi tắm rửa nhanh, đêm nay chọn anh thị tẩm!”

Phó Việt Ninh nghiêm mặt nói: “Tuân mệnh, anh đi tắm ngay đây.”

Lời nói thô tục, biểu cảm đứng đắn như muốn tăng ca.

Lâm Thiên Quất bị chọc cười, ném cái đệm dựa lưng vào mặt anh.

...

Chủ nhật tới rất nhanh, Lâm Thiên Quất lái xe đi đón Viên Phỉ Phỉ trước rồi lại đến bệnh viện đón Lâm Hinh Nhi.

Nhà Lâm Hinh Nhi ở cạnh bệnh viện, mẹ là nhân viên vệ sinh của bệnh viện nên trên cơ bản cô đều hoạt động trong bệnh viện. Có thể thấy cô ấy cực kỳ quý trọng thời gian xả hơi khó có được này bởi khi Lâm Thiên Quất lái xe tới đón thì cô gái ấy đang ngồi xổm ở cổng bệnh viện, mỗi một chiếc xe chạy tới đều nhìn với ánh mắt mong chờ, nhưng phát hiện không phải tới đón mình thì lại thất vọng chống cằm.

Lâm Thiên Quất đỗ xe ở ven đường, cười bảo cô lên xe.

Viên Phỉ Phỉ ngồi ở ghế phụ, chờ Lâm Hinh Nhi lên xe thì quay đầu chào hỏi một câu, không ngăn được tò mò, hỏi: “Em thật sự có thể làm người khác nằm mơ?”

Chắc đây là lần đầu tiên ngồi siêu xe nên Lâm Hinh Nhi cứ nhìn ngó xung quanh, kích động nhẹ nhẹ, lại kiêu ngạo ưỡn ngực đáp: “Đúng.”

Viên Phỉ Phỉ càng tò mò: “Vậy có thể khiến chị nằm mơ không?”

Lâm Hinh Nhi thành thật trả lời: “Không biết, nếu chị muốn thử thì em cũng có thể thử xem.”

Viên Phỉ Phỉ nghe vậy thì xua tay: “Thôi thôi, vẫn là đợi lát nữa.”

Lâm Hinh Nhi cũng không nói gì nữa, đầu dựa gần cửa sổ xe, hưng phấn nhìn cảnh sắc lùi về phía sau, hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

Lâm Thiên Quất nở nụ cười hiền lành với cô: “Kéo cô em đi bán.”

Lâm Hinh Nhi trợn tròn mắt.

Viên Phỉ Phỉ cũng cười he he, châm ngòi thổi gió: “Đúng thế, bọn chị đã nhận 30 đồng tiền, chuẩn bị bán cô em cho nhà giàu.”

Lâm Hinh Nhi rụt người về phía sau, yếu ớt phản bác: “Bán người là phạm pháp...Chắc chắn hai người đang nói giỡn, trước đó đã nói sẽ đưa tôi đến phòng làm việc gì đó để xem năng lực của tôi mà!”

Tuy nói như thế nhưng cô nàng vẫn trộm duỗi tay sờ sờ mép cửa xe, hình như chuẩn bị mở cửa chạy trốn bất cứ lúc nào.

Lâm Thiên Quất phụt cười, nhắc nhở đầy ác ý: “Chớ có sờ, đang lái xe nên chị đây khóa cửa hết rồi.”



Viên Phỉ Phỉ tiếp lời, cười đen tối: “Muốn chạy, không có cửa đâu.”

Lâm Hinh Nhi thật là ngây thơ ngốc nghếch quá mức, cô nàng đáng thương nói: “Em không đáng tiền đâu, đầu óc còn ngu ngốc, mẹ em nói ngay cả Thanh Hoa cũng không thi đậu...”

Lâm Thiên Quất nói: “Không sao cả, lớn lên có vài phần tư sắc, bán vào gia đình giàu có làm ô sin rửa chân cũng được.”

Nếu không sao lại gọi là chị em vô lương? Chẳng những Viên Phỉ Phỉ không khuyên ngăn hai câu, ngược lại cũng cười ha ha, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Aiz, đúng đúng đúng, chính là tìm ô sin rửa chân, tìm cho nhà chị.”

Cô đánh giá Lâm Hinh Nhi, vẻ mặt bắt bẻ, nói: “Hơi gầy, tay sợ không đủ mềm mại, nhưng không sao, rẻ thì phải chắp vá thôi, mua 30 đồng tiền mà!”

Lâm Hinh Nhi cố tỏ vẻ bình tĩnh, giọng điệu chân thành nói: “Em chỉ biết rửa chân cho mình...”

Lâm Thiên Quất ngồi ở bên cạnh vô lương cười ha ha.

Viên Phỉ Phỉ cũng không kém cạnh, cười nghiêng cười ngả, dựa người vào cửa sổ xe, dùng ánh mắt hỏi "cậu tìm thấy bảo bối nhỏ này ở đây đấy, sao đùa vui thế?"

Lâm Thiên Quất đáp "nhặt ở WC".

Hai người đùa vui vẻ, Lâm Hinh Nhi rúc người ở ghế sau, giống như một con dê nhỏ bị đàn sói bao vây, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.

Nhưng mà chờ đến nơi, hai cô sói bắt đầu hối hận. Lâm Hinh Nhi thấy xe dừng trước một căn biệt thự, đây là khu biệt thự an tĩnh, dân cư thưa thớt, ngoài cửa còn có bảo vệ nghiêm mặt, nghiêm túc canh gác làm cô thật sự cho rằng hai người này muốn bán mình, sống chết không chịu xuống xe, kéo cũng kéo không được.

Lâm Thiên Quất dở khóc dở cười giải thích: “Chị không bán em, buông cửa xe của chị ra trước nào.”

Lâm Hinh Nhi ôm chặt cửa xe, “Không bỏ, chết cũng không bỏ!”

Lâm Thiên Quất bất đắc dĩ chống nạnh, nói với Viên Phỉ Phỉ bên cạnh: “Cậu nhìn chuyện tốt cậu làm kìa, nếu cửa xe của tớ mà bị lay hỏng thì cậu phải bồi thường cho tớ đấy.”

Viên Phỉ Phỉ vô tội nói: “Tớ đâu ngờ cô em này ngây ngô như thế.”

...

Khi Hồ Quần ra đón người thì nhìn thấy cảnh ba người giằng co với nhau, kỳ quái hỏi: “Các cậu làm gì thế? Ở bên ngoài ầm ĩ lâu vậy không vào à?”

Lâm Thiên Quất và Viên Phỉ Phỉ đứng song song, bày ra vẻ mặt vô tội y nhau: “Chơi quá đà.”

Chờ bọn họ giải thích đầu đuôi câu chuyện, Hồ Quần tức giận trừng hai bạn một cái rồi đi tới nhẹ nhàng nói chuyện với Lâm Thiên Quất: “Em không cần căng thẳng, hai người đó là thấy em dễ lừa nên cố ý chọc em chơi thôi.”

“Nơi này chính là phòng làm việc, em xem, bên kia có biển kìa.”

Hồ Quần chỉ vào cái biển treo ở cửa biệt thự, một tấm biển màu đen, bên trên dùng màu trắng đơn giản vẽ hình cái váy, ở giữa viết - Phòng làm việc của Váy Đen.

Hồ Quần cũng là một trong số thành viên của hội chị em với Lâm Thiên Quất, là một chuyên gia nghiên cứu tâm lý, chồng của cô cũng là một bác sĩ tâm lý, hai vợ chồng mở một phòng làm việc tên là Phòng làm việc của Váy Đen. Tục ngữ nói rất hay, có tiền chị em cùng nhau kiếm, lúc này Hạ Khiêm đầu tư cho phòng làm việc này cũng là Viên Phỉ Phỉ dắt nối, hai bên hợp tác vì phòng làm việc này.

Dưới sự trấn an và giải thích của Hồ Quần, Lâm Hinh Nhi mới tin không phải mình bị bán...Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng buông cửa xe ra.

Nhưng chờ vào cửa, cô lại cảm thấy vừa rồi mình thực sự có chút ngốc, u oán liếc Lâm Thiên Quất một cái, “Chị thật quá đáng, chị chính là bắt nạt em không hiểu.”

Lâm Thiên Quất và Viên Phỉ Phỉ đi song song ở sau, cười tủm tỉm an ủi: “Haiz, chị đây là đang dạy cô em đấy. Em xem, sau khi em trải qua chuyện lần này thì chẳng phải lần sau sẽ không dễ bị lừa sao?”

Lâm Hinh Nhi tức đỏ mặt, lấy điện thoại ra, làm trò trước mặt Lâm Thiên Quất, đổi ghi chú “chị” trong điện thoại của cô thành “dì”.

Lâm Thiên Quất nhìn ghi chú trong điện thoại, nghĩ thầm, không hổ là tiểu bạch hoa.

Thủ đoạn này thật quá ác độc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play