Đạo diễn Lâm trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy giá cả của idol Phó đắt quá, cô thiệt quá độ.
Vì thế bắt đầu tận tình khuyên bảo, cô nói: “Cái giá cả lòng dạ hiểm đọc
đó của anh sẽ không nhận được vai diễn trong giới giải trí đâu, giảm
giá, nhất định phải giảm giá.”
“Chiết khấu cũng được, lần sau có vai nào hấp dẫn tôi còn có thể gọi anh.”
Phó Việt Ninh cười.
Anh nở nụ cười thuộc về chủ nợ, nghiêm túc thảo luận với Lâm Thiên Quất:
“Giá cả không đen thì sao tôi có thể làm idol kiêm thương nhân?”
Lâm Thiên Quất vô cùng đau đớn chọc chọc ngực anh: “Đây là anh đang mổ gà lấy trứng đó, sớm hay muộn cũng phá hủy danh tiếng.”
Phó Việt Ninh thuận thế nắm tay cô, cắn một ngụm lên đầu ngón tay, lộ ra nụ cười hơi hiểm độc.
“Không sao cả, tôi chỉ nhận phim của cô.”
Lâm Thiên Quất không bằng lòng, nằm liệt ra sau ghế, “Tôi không có tiền làm phim.” Dù sao vừa mới mắc đống nợ.
Phó Việt Ninh tiếp tục nhéo tay cô, nhướng mày cười nói: “Tôi có thể cho cô vay, biết đâu cô sẽ gỡ được vốn.”
Giọng điệu đó cực kỳ giống mấy người ở sòng bạc dụ dỗ khách vay nặng lãi để
đánh cược tiếp, muốn vô lương tâm bao nhiêu thì có vô lương tâm bấy
nhiêu.
“Một con dê anh còn muốn lột da hai lần, quá
đáng!” Lâm Thiên Quất tỏ vẻ "sao anh có thể gian thương như thế", nghiêm mặt biểu đạt sự bất mãn của mình, còn rút tay về.
“Anh Phó, anh quá đen tối rồi.”
Bàn tay nhỏ trong tay không còn, Phó Việt Ninh than một tiếng, nửa thật nửa giả nói: “Kiếm tiền không dễ, có cơ hội kiếm lời thì chỉ có thể cố kiếm nhiều chút.”
Từ quê đến Yến Kinh cũng chỉ khoảng 1 giờ,
đạo diễn Lâm và idol Phó kịch liệt thảo luận về thù lao đóng phim. Nhưng thật đáng tiếc, năng lực đàm phán của đạo diễn Lâm không bằng idol Phó
nên khi tới nơi vẫn trong tình huống thiếu nợ…
Yến Kinh
là nơi Phó Việt Ninh học đại học, cấp ba anh không có bạn bè, đại học
thì hoàn toàn ngược lại, không ít anh em bạn bè của anh đều là người Yến Kinh.
Cầm vali, xuống máy bay là có một anh chàng cao to chạy tới đón hai người. Lâm Thiên Quất cũng biết người này, tên là Kỳ
Dương, là anh em cùng lớp cùng phòng với Phó Việt Ninh, lúc trước cô với Phó Việt Ninh kết hôn, người này còn cố ý bay từ Yến Kinh đến tham gia
hôn lễ.
“Chào em dâu, đã lâu không gặp.”
Anh cười ha hả chào hỏi với Lâm Thiên Quất, sau đó vỗ vai Phó Việt Ninh:
“Mãi mới chờ được cậu đến Yến Kinh đấy. Buổi tối anh em mời ăn cơm, đón
gió tẩy trần cho cậu với em dâu.”
Phó Việt Ninh giãn cơ mặt, thấy người bạn đã lâu không gặp, trong lòng cũng cảm khái.
Anh nói: “Ăn cơm thì được, không uống rượu đâu.”
Kỳ Dương là người ở phương Bắc, nếu thật sự uống rượu thì sợ đêm nay anh không đứng nổi.
Kỳ Dương cười to: “Biết biết, dù sao lần này cậu mang em dâu tới chơi, sao có thể để cậu uống nhiều, về em dâu đánh chết.”
Kỳ Dương vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, vừa dẫn bọn họ lên xe, lái xe
đưa họ về khách sạn cất vali trước, buổi tối vừa lúc cùng nhau ăn cơm.
Lâm Thiên Quất đi cạnh góp một câu: “Thì ra anh ấy nói em như vậy với các anh? Như cọp mẹ, còn đấm anh ấy?”
Phó Việt Ninh giơ hai tay tỏ vẻ mình trong sạch.
Nhưng mà anh em của anh chính là kiểu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Kỳ
Dương làm mặt quỷ, nói: “Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy nói xấu em nhiều lắm, buổi tối em dâu về phải bắt cậu ấy quỳ ván giặt đồ!”
“Ván giặt đồ cũng nhẹ nhàng quá.” Lâm Thiên Quất ngồi vào xe, vui đùa nói:
“Phí trước có cửa hàng trái cây không? Để em đi mua quả sầu riêng.”
“Múi thuộc về em, vỏ của anh ấy!”
Kỳ Dương cười to: “Ha ha ha ha, em dâu khí phách, giống con gái phương Bắc bọn anh, lão Phó có phúc đấy.”
Phó Việt Ninh ở bên cạnh cười lắc đầu.
“Đúng rồi, hai người chưa từng ăn đồ ăn cung đình ở đây phải không?”
Lâm Thiên Quất tò mò hỏi: “Đồ ăn cung đình là loại mà Từ Hi ăn sao? Em có nghe nói, cái gì mà thịt băm nhét đậu giá.”
Kỳ Dương nói: “Không khác lắm, không khác lắm. Nghe nói đều là thực đơn
ngự thiện, đầu bếp cũng là ngự trù tổ truyền. Anh đi ăn hai lần rồi,
tinh tế thì tinh tế nhưng số lượng ít quá, ăn cái mới lạ không tồi, vừa
khéo mang hai người đi nếm thử đồ ăn mới mẻ.”
“Nếu hai người không thích thì chúng ta đi ăn vịt nướng cũng được.”
Vịt nướng có cái gì ngon, vịt nướng đi đâu ăn chẳng được! Nhưng đồ ăn cung
đình thì cô đúng là chưa từng ăn. Lâm Thiên Quất liều mạng vỗ đùi Phó
Việt Ninh, ý bảo cô khát vọng muốn thử đồ ăn cung đình.
Phó Việt Ninh nhìn nét mặt hứng thú của Lâm Thiên Quất, cười cười.
“Ăn đồ ăn cung đình đi, cũng chưa từng ăn.”
Kỳ Dương cười nói: “Được, vậy thì đồ ăn cung đình!”
***
Đến khách sạn cất hành lí, nghỉ ngơi một lúc, trời tối sầm thì Kỳ Dương lập tức đưa hai người đến nơi ăn cơm. Nơi bọn họ ăn là ở trên chiếc thuyền
rồng kim bích huy hoàng, lên thuyền có một nhân viên phục vụ mặc trang
phục và trang điểm theo kiểu cổ đại, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi có hẹn trước
không.
Kỳ Dương nói số phòng, cô nhân viên nhanh chóng cúi người mang bọn họ đi.
Trên thuyền mang phong cách cổ đại, chỗ nào cũng tinh tế, không giống mấy
nhà ăn giả cổ, toàn là khuynh hướng cảm xúc plastic. Ở đây sử dụng
nguyên liệu thật, thỉnh thoảng đi ngang qua căn phòng nào đó còn có thể
nhìn thấy có mỹ nhân khom người đánh đàn, công tử áo gấm thổi sáo, giống như thật sự tới hoàng cung.
Đối với cái này, Lâm Thiên Quất tỏ vẻ: “Tuyệt ghê ta.”
Cô hứng thú hỏi: “Có thể gọi người diễn tấu không?”
Kỳ Dương cười đáp: “Hình như có thể, nhưng mà bọn anh tới ăn cơm bình
thường, chưa từng thử. Nếu em dâu hứng thú thì đợi lát nữa hỏi xem.”
Trong lúc nói chuyện thì đã đến phòng.
Kỳ Dương làm khách quen, không nhìn thực đơn, trực tiếp gọi mấy món đặc
sắc. Sau đó, anh đưa thực đơn cho Lâm Thiên Quất để cô tùy ý chọn. Lâm
Thiên Quất cũng không khách sáo, tay chỉ mấy món mình chưa thấy bao giờ.
Phó Việt Ninh đi ăn luôn luôn không chọn, đều tùy cô.
Trong lúc chờ đồ ăn, Kỳ Dương phát huy lòng nhiệt tình của người con phương
Bắc, nói chuyện phiếm, kể chuyện cười khiến bầu không khí rất thoải mái, ngay cả người lạnh nhạt như Phó Việt Ninh cũng cười liên tục vì cách
nói chuyện của anh bạn.
Lâm Thiên Quất không khỏi cảm thán trong lòng, chẳng trách hai người này có thể làm bạn với nhau lâu như thế.
Chờ cô ăn uống no đủ, Kỳ Dương hơi ngượng ngùng, cười nói: “Em dâu, anh có
chút việc riêng muốn thương lượng với lão Phó, em xem có tiện hay
không…”
Lâm Thiên Quất hiểu, đàn ông mà, luôn muốn chừa
chút không gian riêng tư, nói chuyện phiếm, nói lời cợt nhả. Vì thế cô
cực kỳ tri kỷ nói với Phó Việt Ninh: “Em về trước đây, anh với anh ấy cứ nói chuyện đi.”
Mấy ngày nay đều quấn quýt cùng Phó Việt Ninh, vợ chồng “già” cũng nên có không gian thư giãn riêng. Đã nhiều
ngày cô không tám chuyện với Viên Phỉ Phỉ rồi.
Hơn nữa dì cả của cô cũng tới, ăn bữa cơm này xong đã cảm giác máu chảy thành sông, về sớm tắm rửa một cái cũng không tồi.
Chắc Phó Việt Ninh cũng nghĩ đến điểm này, thử hỏi: “Anh đưa em về trước?”
Lâm Thiên Quất lập tức từ chối, nói: “Không cần đâu, nơi này cách khách sạn cũng gần, em đi bộ về cũng được. Hai người cứ tán gẫu đi.”
Phó Việt Ninh nghĩ nghĩ, mượn Kỳ Dương chìa khóa xe, đưa cho cô: “Đất xa xứ lạ, em vẫn nên lái xe về thì hơn, khi nào về đến nơi thì nhắn tin cho
anh.”
Đề nghị này Lâm Thiên Quất không cự tuyệt, nhận lấy chìa khóa, chào Kỳ Dương một câu rồi cười rời đi.
Chỉ là cô không biết, cô vừa đi, biểu cảm của Kỳ Dương lập tức buông lỏng.
Xác định Lâm Thiên Quất đã đi xa, anh mới khoa trương nói với Phó Việt Ninh: “Người anh em, kết hôn lâu rồi, đến mức này sao?”
Phó Việt Ninh đứng dậy, đứng cạnh cửa sổ trong phòng nhìn Lâm Thiên Quất
xuống thuyền rồng thì mới thu hồi ánh mắt, xoay người nói: “Cậu cô đơn
thì đương nhiên cảm thấy không đến mức.”
Kỳ Dương: “… Này này này, anh em có lòng tốt đến đây giúp cậu chuẩn bị món quà 7 năm mà cậu không phúc hậu vậy à.”
“Hơn nữa, đâu phải tôi không tìm được vợ.” Anh nghiêng đầu, nghiêm mặt nói:
“Tôi, quý tộc độc thân ở Yến Kinh, muốn tìm vợ kiểu gì cũng được, chỉ là tôi không muốn thôi.”
Phó Việt Ninh "ồ" một tiếng, nâng chén với đối phương: “Vậy chúc cậu sớm sinh quý tử.”
Nói xong, anh lại xấu hổ vò đầu, nói: “Nhưng chuyện xảy ra chút ngoài ý muốn, sợ hơi phiền toái.”
Phó Việt Ninh thấy biểu cảm không đúng của anh bạn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Kỳ Dương vuốt mặt, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại Giang Lương Ngọc đang làm
việc trong công ty nhà tôi. Mấy năm nay nó lại bắt đầu hỏi thăm tôi về
tin tức của cậu, tôi không nói gì với nó cả, chỉ nói không có liên hệ
với cậu. Nhưng không phải trước đó cậu nhắn tin cho tôi nói muốn tới Yến Kinh sao, bị nó nhìn thấy, hơn nữa ban đầu tôi không phát hiện… nó vẫn
luôn trộm xem điện thoại của tôi.”
Kỳ Dương thở dài: “Nhà hàng cậu đặt, niềm vui bất ngờ đều bị cô ta nhìn thấy rồi!”
Giang Lương Ngọc trong miệng Kỳ Dương chính là em họ của anh, cũng là một đóa hoa nát thời trẻ của Phó Việt Ninh. Thời đi học vô tình tới tìm Kỳ
Dương, chỉ một cái nhìn lướt qua, nhìn thấy Phó Việt Ninh, trái tim bay
theo anh luôn. Khi đó cô ta ỷ vào mình tuổi nhỏ, lại là em họ của Kỳ
Dương nên làm không ít chuyện xấu chỉnh Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh. Sau đó, hai người đột nhiên kết hôn, trái tim pha lê của cô ta vỡ nát
rơi đầy đất, cuối cùng không xuất hiện nữa.
Nếu thời điểm Phó Việt Ninh và Lâm Thiên Quất yêu đương là một quyển tiểu thuyết thì Giang Lương Ngọc kia chính là nữ phụ.
Biểu cảm của Phó Việt Ninh không đổi, nhàn nhạt nói: “Cho nên?”
Kỳ Dương nói: “Giang Lương Ngọc nói muốn gặp cậu.”
Phó Việt Ninh đáp không hề suy nghĩ: “Không gặp.”
Kỳ Dương thở dài, khổ đại cừu thâm nói: “Nó còn nói nếu cậu không gặp nó
thì nó sẽ chờ đến ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, trực tiếp đến nhà
hàng chờ cậu để gặp cậu.”
Trước khi Phó Việt Ninh tới Yến Kinh thì đã bao một nhà hàng cũ anh với Lâm Thiên Quất từng đến, chuẩn
bị tổ chức kỷ niệm và tạo bất ngờ cho cô. Đương nhiên không thể cho Lâm
Thiên Quất biết bất ngờ là gì, cho nên việc trang trí nhà hàng đều là Kỳ Dương giúp đỡ.
Kết quả bị Giang Lương Ngọc chặn ngang
một gậy, Kỳ Dương như ngậm phải hoàng liên, phun không được mà nuốt cũng chẳng xong, chỉ có thể tới tìm Phó Việt Ninh thỉnh tội.
Kỳ Dương không có lời nào để nói về cô em họ không xa không gần của mình,
người ta đã kết hôn 7 năm rồi, còn đang đi du lịch kỷ niệm 7 năm hôn
nhân, mày xán vào gây chuyện cái gì.
Bảy năm trước người ta đã chướng mắt mày, 7 năm sau có thể thích mày được à?
Quả nhiên.
Phó Việt Ninh nghe vậy lập tức cho Kỳ Dương ánh mắt "có phải em họ cậu bị bệnh không".
Kỳ Dương che mặt kêu rên, “Cậu đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng khổ lắm chứ bộ. Nó như bị bệnh ý, nhìn thấy tôi liên hệ với cậu thì không đầu không đuôi tới tìm tôi. Sắp 30 rồi, tình yêu cũng nên nhạt nhòa đi chứ, đã
bao nhiêu năm trôi qua rồi mà còn nhớ cậu!”
Kỳ Dương vô cùng đau đớn nói: “Cậu chính là lam nhan họa thủy!”
Phó Việt Ninh liếc cậu bạn một cái: “…”
Kỳ Dương thở dài, “Làm sao bây giờ, nếu nó đi thật thì bất ngờ cậu dành
cho em dâu, không phải…” Tuy tính cách của em dâu hẳn sẽ không đến mức
nháo chuyện, nhưng vào ngày kỷ niệm kết hôn của mình, chẳng ai thích
thấy tình địch xuất hiện đập phá.
Đúng là chuyện tốt biến chuyện xấu.
Kỳ Dương chột dạ nhìn Phó Việt Ninh, trong lòng hơi áy náy, dù sao bạn bè
khó được tới một chuyến, nhờ mình giúp đỡ. Giang Lương Ngọc vừa xuất
hiện đã đạp một nửa, cố tình nó còn là em họ của anh.
Phó Việt Ninh không nói chuyện, cúi đầu nhìn điện thoại.
Hẳn là Lâm Thiên Quất đã tới khách sạn rồi, gửi cho anh mặt gấu trúc nhỏ thông báo.
[Tiểu mỹ nữ, gọi tiếng ông xã nghe xem nào.JPG]
Phó Việt Ninh cũng gửi cho cô một gói biểu cảm.
Lâm Thiên Quất bên kia nhanh chóng trả lời lại, cũng bằng một gói biểu cảm.
[Dùng gói biểu cảm của em để đấu với em, anh giỏi lắm.JPG]
Phó Việt Ninh bật cười.
Kỳ Dương còn đang buồn bực, thấy Phó Việt Ninh không nói câu gì thì vò
đầu, nói: “Nếu không thì tôi giúp cậu đổi nhà hàng khác nhé? Nó không
biết cậu ở đâu thì sẽ không đến gây chuyện đâu.”
“Không sao.”
Phó Việt Ninh cất điện thoại, nâng mắt, “Tôi đã bao hết rồi, cô ta không vào được.”
Kỳ Dương chần chờ nói: “Nó vì cậu mà trăm phương ngàn kế xông vào thì
sao?” Vậy chẳng phải niềm vui bất ngờ biết thành kinh hãi sao.
Phó Việt Ninh bình thản nói: “Nếu thật sự không được thì mời hai vệ sĩ trông ở cửa.”
“Nếu cô ta dám xâm nhập vào nơi riêng tư để gây chuyện thì đưa đến cục cảnh sát.”
“Thường thì gây chuyện sẽ bị nhốt từ 5 đến 10 ngày, chờ cô ta ra ngoài thì bọn tôi cũng về rồi.”
Kỳ Dương: “…”
Kỳ Dương lặng lẽ cho Phó Việt Ninh một ngón cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT