Bữa cơm này ăn trong im lặng.

Ngoài thỉnh thoảng nghe ông cụ vênh mặt hất hàm sai khiến hay dạy dỗ con cháu thì chính là tiếng ba Phó cười ha hả nói “bố ăn nhiều chút”.

Cũng may Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh đều luyện được thần công vào tai này ra tai kia, an ổn ăn xong bữa cơm. Ăn xong, Lâm Thiên Quất còn có hứng thú uống thêm hai chén canh gà hạt dẻ.

Mẹ chồng của cô là một hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn, tay nghề hầm canh của bà tràn ngập hương vị gia đình, rất thơm, muốn uống phải chờ cuối tuần.

Chẳng những tự uống mà Lâm Thiên Quất còn múc cho Phó Việt Ninh một chén.

Cơm nước xong, nên nói chuyện chính.

Giữa trưa ông cụ cố ý đến đây chắc chắn không phải tới ăn bữa cơm đơn giản. Ngoài mẹ Phó đi rửa bát thì những người khác cơm nước xong thì cùng ngồi xuống sô pha, chờ ông cụ mở miệng.

Lâm Thiên Quất còn cố ý nhanh chóng ngoan ngoãn bổ một đĩa dưa hấu, sau đó âm thầm dựng lỗ tai, ngồi cạnh Phó Việt Ninh.

Ông Phó nhìn mấy người trước mặt, chậm rãi nói: “Tiệc mừng thọ mấy hôm nữa bọn mày không cần đi.”

Hả? Có chuyện tốt như này sao?

Từ trước đến nay ông cụ là người sĩ diện nhất, mấy năm trước Phó Việt Ninh vừa tiếp quản công ty, bận đến nỗi chân không chạm đất nên đến tiệc mừng thọ của ông cụ muộn vài phút còn bị ông chửi ầm lên, vậy mà hiện tại bảo bọn họ đừng đi?

Quả nhiên có ẩn tình.

Lâm Thiên Quất liếc Phó Việt Ninh một cái, cầm một miếng dưa lên bắt đầu ăn.

Phó Việt Ninh nheo mắt, bật ra 3 chữ: “Không tốt lắm.”

“Tiệc mừng thọ mà các thành viên trong gia đình đều không đi thì có vẻ bọn cháu không có lương tâm.”

Ba Phó không biết nội tình, cũng cười phụ họa: “Tiểu Ninh nói đúng, người một nhà tụ họp nhân dịp đại thọ của ngài, đó là chuyện tốt mà, sao có thể không đi.”

Ông cụ hừ lạnh, khó chịu nói: “Ngày thường tao có thấy chúng mày có bao nhiêu lương tâm đâu.”

Phó Việt Ninh mỉm cười: “Ngài đã nói thế thì chúng cháu càng không thể không đi.”

Ông cụ nghẹn nửa ngày, lại bắt đầu trợn mắt phát hỏa, đập đập quải trượng lên mặt sàn, giận dữ nói: “Tao đã nói không cần tụi mày đi. Hơn nữa, biểu cảm đấy của mày là gì đấy, đối nghịch với tao phải không?”

Ông cụ sống trong nhung lụa lâu rồi, mấy năm nay tính tình càng thêm độc đoán, điều không thể chấp nhận nhất chính là người khác đối nghịch với mình. Tuy Phó Việt Ninh là cháu trai ruột duy nhất của ông nhưng hai người nhìn nhau đã ghét, nói chuyện chưa đến hai câu đã cãi nhau.

Có đôi khi Phó Việt Ninh chỉ cần lạnh mặt thôi là đã bị ông cụ mắng bất hiếu, càng miễn bàn biểu cảm cười như không cười vừa rồi của anh.

Lâm Thiên Quất và ba Phó đồng thời chọc tay anh/con, ý bảo anh/con thu liễm một chút.

Lâm Thiên Quất ngồi cạnh chồng, rõ ràng nghe anh “a” một tiếng, sau đó thay đổi thành một “hiếu tử hiền tôn”, mỉm cười giả dối… khỏi phải nói trông giống ba Phó đến mức nào.

Lâm Thiên Quất khẽ “phụt”.



“Lúc trước chính ngài nói tiệc mừng thọ của ngài mà con cháu không tham gia thì chắc chắn không coi ngài ra gì, hiện tại lại không cho con cháu đi thì cũng phải nói nguyên nhân chứ.”

Phó Việt Ninh dựa lưng vào sô pha, cướp miếng dưa trong tay Lâm Thiên Quất, bình tĩnh cắn một miếng: “Chẳng lẽ có việc gì không muốn con cháu biết?”

Ông cụ biến sắc.

“Nói bậy!”

“Phó Việt Ninh!”

“Lúc bảo mày đi thì mày không vui, lúc không cho mày đi thì mày lại vội vàng muốn đến.” Ông cụ gõ mạnh quải trượng, kích động thở dốc nhưng vẫn trung khí mười phần, rống to: “Mày là chủng loại đê tiện gì thế?”

Phó Việt Ninh cười cười, “Đê tiện?”

“Có phải ông đã quên mất mình là tổ tông đời thứ ba của cháu không?”

Bắt đầu rồi.

Lâm Thiên Quất duỗi thẳng lưng, cũng không so đo hành vi “dĩ hạ phạm thượng” vừa rồi của Phó Việt Ninh, quyết đoán lấy miếng dưa khác, ánh mắt sáng ngời nhìn hai ông cháu nhà này “đánh cờ”.

Phó Việt Ninh: “Nghe nói ngài cây khô gặp mùa xuân?”

Ông cụ: “Mày đánh rắm!”

Phó Việt Ninh: “Kết hôn lần hai mà thôi, cháu trai vẫn tặng bao lì xì nổi.”

Ông cụ: “Mày nghe đứa nào không biết xấu hổ khua môi múa mép đấy?!”

Phó Việt Ninh: “Tuy người hơi xấu nhưng nếu ngài thích thì chúng cháu cũng hết cách.”



Lâm Thiên Quất xem say sưa.

Từ trước đến nay cô không tham dự vào chuyện của ông cụ, nghiêm khắc mà nói, nếu cô không gả cho Phó Việt Ninh thì cô cũng không quen biết ông cụ cổ quái này. Cho nên, sau khi kết hôn năm đó thì cô đã nói trước với Phó Việt Ninh rồi, ông cụ mắng người thì anh ra đỡ, ông cụ gây chuyện thì anh “chùi đít”, cùng lắm là cô phụ trách ăn dưa thôi.

Đương nhiên, trên mặt không thể bộc lộ cảm xúc thật, nhưng trong lòng cô đang phất cờ hò reo cổ vũ chồng!

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông cụ sẽ nhanh chóng bắt đầu bất lực cuồng nộ.

Quả nhiên, ông cụ thấy mình nói một câu bị đốp một câu, cố tình trong lòng ông có quỷ, tức đỏ mặt, trực tiếp vung quải trượng, bắt đầu rống giận.

“Tao là ông nội hay mày là ông nội! Có ai nói chuyện với trưởng bối như mày không? Nếu không phải thằng bố mày vô dụng chỉ sinh được mỗi mày thì Phó gia không tới lượt thằng khốn không biết kính trên nhường dưới như mày thừa kế đâu!”

Phó Việt Ninh bình tĩnh đốp lại: “Cụ cũng chỉ sinh mỗi ông, nếu không thì Phó gia sẽ không đến mức mất hết tài sản.”

Ba Phó bắt đầu lặng lẽ thu nhỏ thân thể mập mạp của mình, ông cụ với con trai cãi nhau, ông đứng giữa cũng khó xử lắm.

Lâm Thiên Quất vẫn gặm dưa, hơn nữa còn thầm bình luận trong lòng: Quả Chanh Lớn phản kích hoàn mỹ, nhưng mà phản kích nhiều quá thì sợ ông cụ không chịu nổi.



Ông Phó: “Tao %**%&¥…&&!”

Quả nhiên, ông cụ bắt đầu công kích nhân thân, còn là nói tiếng địa phương nữa chớ. Lâm Thiên Quất không hiểu ông nói gì nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc thưởng thức biểu cảm đặc sắc của ông cụ.

Phó Việt Ninh cũng là người “việc nhân đức chẳng nhường ai”, tuy ít đánh trả nhưng chữ nào chữ nấy đều tựa châu ngọc, đao nào cũng cứa tim.

Hơn nữa anh cực kỳ ưu ái Lâm Thiên Quất ăn dưa, phản kích đều dùng tiếng phổ thông!

Lâm Thiên Quất rất hài lòng, cực kỳ tán thưởng điều này.

Đấy là chưa nói có đôi khi Lâm Thiên Quất cảm thấy Phó Việt Ninh và ông Phó rất giống nhau. Hai ông cháu đều là người không thể chịu thiệt, bị đâm phát là mắng lại ngay. Cũng là mấy năm nay Phó Việt Ninh phúc hắc, có một số việc không vặn lại ông cụ luôn nên mới có thể hòa khí ngồi xuống ăn mấy bữa cơm.



Lâm Thiên Quất ăn xong một đĩa dưa, cảm giác trong bụng đều là nước dưa hấu. Hai người kia còn đang cãi nhau, từ tiếng phổ thông đến tiếng địa phương, lại từ tiếng địa phương đến tiếng phổ thông.

Ba Phó bị chỉ mặt mắng không biết sinh mấy lần.

Mẹ Phó hiền huệ bổ sung đĩa dưa mới.

Lâm Thiên Quất nuốt xong miếng dưa cuối cùng, nhỏ giọng khuyên nhủ Phó Việt Ninh: “Xêm xêm là được rồi, ông cụ lớn tuổi, bị anh chọc tức ra bệnh gì thì anh bất hiếu thật đấy.”

Phó Việt Ninh hừ nhẹ, chắc cũng cảm thấy cãi nhau mệt mỏi.

Anh lấy di động ra, mở bức ảnh chụp, sau đó đặt lên bàn, chính là tấm ảnh lần trước Lâm Thiên Quất gửi cho anh.

Nhìn thấy bức ảnh này, ông cụ cứng mặt.

Phó Việt Ninh: “Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện hẳn hoi rồi chứ?”

Ba Phó vừa nhìn thấy bức ảnh, cũng sửng sốt. Vừa rồi ông không rõ nguyên nhân vì sao hai ông cháu cãi nhau, hiện tại mới hiểu. Ông cổ quái nhìn bố mình, do dự nửa ngày, vẫn hỏi: “Bố? Ngài...?”

Ông muốn hỏi có phải mùa xuân thứ hai không, sau đó lại cảm thấy hình như vấn đề này hơi xấu hổ, nói được một nửa lại không biết có nên tiếp tục hỏi không.

Từ khi bức ảnh này xuất hiện, sắc mặt ông cụ hết xanh lại hồng, hết đỏ lại tím.

Cực kỳ giống một quả cà chua bị ủ chín, sau đó vì không ăn kịp mà thối mất.

Chắc ông cụ cũng không biết nên giải thích thế nào, vì vậy trầm mặc hồi lâu.

Ba Phó mãi không nghe thấy ông cụ giải thích, ấp úng nói: “Nếu ngài thật sự thích thì cũng không có cách nào…”

Còn chưa nói xong, ông cụ đã giận dữ: “Tao thích cái rắm! Cả đời này tao chỉ có mình mẹ mày thôi! Trước kia là thế, hiện tại vẫn vậy, sau này chết cũng không thay đổi!”

Miếng dưa trong miệng Lâm Thiên Quất nghẹn lại.

Không nhìn ra nha, tính cách của ông cụ thối thì thôi, nhưng vẫn là một người nam đức đi đầu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play