Tôi khi ấy còn chưa nhớ tới lời đứa nhỏ kia nói, chỉ đổ thừa mình mệnh khổ, nhưng đây chẳng qua chỉ mới bắt đầu, trong 10 năm sau đó tôi lại sinh năm đứa nữa, mỗi lần đều chết non, lớn nhất cũng chưa tới 1 tuổi, khi đứa thứ sáu ra đời tôi cơ hồ dùng hết toàn bộ tâm huyết nuôi dạy nó, đứa nhỏ lớn rất tốt, tôi tưởng rằng vận hạn đã qua đi, nhưng ngay một tối mùa hè, tôi nghe thấy ngoài cửa có người gọi tôi, vừa ra ngoài nhìn lại không có ai, khi trở về đứa nhỏ đã tắt thở.
Tôi thật sự muốn điên rồi, đứa nhỏ đều là máu thịt của mẹ, đây là róc xương róc thịt trong lòng tôi không thể nghi ngờ, tôi bắt đầu hoài nghi về những đứa nhỏ khác mười năm qua, nhưng chuyện cũng đã rồi, tôi rất nhanh lại mang thai, hơn nữa đem tất cả những quần áo vật phẩm của những đứa con trước lưu lại toàn bộ vứt hết, tôi quyết định một lần nữa bắt đầu nuôi nấng đứa bé này, xem như đứa con đầu tiên của mình mà nuôi dạy.
Đức Lập sinh ra, tôi dồn tất cả sức lực cuối cùng để nuôi dạy nó, nhưng từ khi nó ra đời vẫn không ngừng khóc, từ ban ngày khóc đến ban đêm, thanh âm dị thường chói tai, tôi dùng rất nhiều phương pháp cũng không hiệu quả, tôi bắt đầu sợ hãi, bắt đầu hối hận đã chữa trị cho đứa trẻ kia rồi.
Mãi đến ngày đó, hàng xóm của chúng tôi, một người đàn ông Đông Bắc cao lớn, thân thể của anh ta cực kỳ cường tráng, bình thường rất tốt với chúng tôi, ngày đó anh ta làm ca đêm, nhưng đứa nhỏ vẫn như cũ gào khóc, tôi đang dỗ nó, anh ta như môn thần vọt đến, hung thần ác sát, rống to một câu: "Khóc hoài khóc mãi, khóc tang hả!" Anh ta dọa tôi sợ ngây người, sau đó anh ta xông sang đây, tát Đức Lập một cái, Đức Lập tức khắc ngừng khóc, tôi còn tưởng rằng bị đánh choáng váng, ai ngờ từ đó về sau nó không còn khóc nữa, khỏe mạnh trưởng thành, nhưng người đàn ông này lại từ đó về sau nằm trên giường không dậy nổi chẳng lâu sau thì bệnh chết, người nhà của anh ta cũng lần lượt bệnh chết, tôi biết, thứ trong Đức Lập đã tách ra, người đàn ông Đông Bắc kia thành người chịu tội thay.
Sau khi Đức Lập lớn lên, tôi mang nó tới trước mộ phần của người đàn ông Đông Bắc kia dập đầu, cũng nói cho nó biết đây là đại ân nhân của nó, mặc dù tôi rất khổ sở, nhưng không thể phủ nhận, càng nhiều hơn chính là vui mừng, bởi vì tôi cho rằng con trai mình từ nay về sau không phải lo nữa. Nhưng đó cũng chỉ là tôi tưởng thế.
Đức Lập rất ưu tú, ưu tú đến ngoài dự liệu của tôi, tôi thậm chí cảm thấy có chút lo lắng, tôi cũng không thông minh, cha Đức Lập cũng chỉ là một người thợ hiền lành, dựa vào đan giỏ trúc sinh sống. Nhưng đứa bé này từ nhỏ đã thông minh khác hẳn người thường, nhưng chưa bao giờ cười, trước sau xụ mặt, ngoại trừ đối với tôi, những người khác rất khó nói được vài câu với nó.
Tôi như trước giúp đỡ hàng xóm chung quanh chữa bệnh, tiếng tăm cũng càng lúc càng lớn. Trước khi cách mạng văn hóa bắt đầu, nó thi vào Thanh Hoa, trước khi đi tôi và nó trò chuyện tới khuya. Nó kéo tay tôi, nói tôi và cha nó nuôi dạy nhiều năm như vậy thật không dễ dàng, nó sẽ nỗ lực học báo đáp chúng tôi. Còn có gì vui sướng bằng nghe được những lời này từ con mình chứ? Hai mẹ con đem tất cả chuyện của nó khi còn bé ôn lại một lần.
Đức Lập đến Bắc Kinh, thỉnh thoảng còn gửi ảnh màu về nhà, cho rằng ảnh chụp còn chưa phổ biến lắm, hơn nữa phần lớn là trắng đen, tôi trước tiên lấy ảnh ra, muốn nhìn một chút xem con trai ở Bắc Kinh có bị gầy đi không.
Nhưng tôi vừa nhìn bức ảnh liền ngây người, nó trên bức ảnh đang cười, nụ cười kia tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, chính là nụ cười đã nhiều lần xuất hiện trước kia, mắt tôi tối sầm, nụ cười kia phảng phất như đang cười nhạo sự ngu xuẩn và dốt nát của tôi.
Vì vậy tôi như nổi điên muốn mau chóng đến Bắc Kinh tìm con trai. Cách mạng văn hóa nhanh chóng thổi quét qua cả nước, loại người như tôi đây đương nhiên bị coi như bà đồng và bà mo mà bị bắt lên án, tôi không để ý họ lăng mạ tôi thế nào, nhưng tôi cầu xin họ thả tôi đến Bắc Kinh tìm con trai, nhưng căn bản vô dụng.
...
Nửa năm sau, tin Đức Lập chết truyền về, lần này tôi không khóc nữa, nhưng cha Đức Lập lại quá độ bi thương chẳng bao lâu sau cũng qua đời. Một tuần kế tiếp tôi tự giam mình trong phòng, đầu chỉ nghĩ một việc, cứu người tích đức, chẳng lẽ tôi làm điều này cũng là sai sao? Tôi đã cự tuyệt tất cả những đứa trẻ đến nhờ tôi chữa trị, mặc kệ họ cầu xin thế nào, mắng tôi thế nào.
Tôi cũng từng đến tìm thím, hỏi về chuyện của đứa trẻ kia, đứa trẻ kia về sau rất khỏe mạnh, bây giờ vẫn thế. Trong lòng tôi thoáng dễ chịu hơn chút.
Có lẽ người như tôi không nên có con cháu, hoặc nói tất cả những đứa trẻ từng được tôi chữa trị đều là con cháu của tôi? Đợi khi tôi đã nghĩ thông suốt, lại bắt đầu giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương này, làm hết khả năng của tôi để trợ giúp. Tôi có thể ở trên người những đứa trẻ này tìm được những thứ tôi đã mất."
Tôi đọc đến đây, phát hiện bên trong kẹp tờ giấy, đã rất cũ nát, song tính chất của giấy không tồi, tôi cẩn thận mở ra, nguyên là là huyệt vị châm cứu của cơ thể người, còn ghi lại huyệt vị chính nào trị loại bệnh này. Thứ này tôi không hiểu lắm, nghĩ thầm chờ Kỷ Nhan trở về cho cậu ấy đi. Mặt sau còn ghi lại rất nhiều câu chuyện bà làm thế nào chữa bệnh cho những đứa trẻ, đại để đều giống nhau, như cảm nắng, sốt cao tìm Mễ bà nhiều nhất, chỉ cần đến một lần để Mễ bà ghim một châm, đem gân cốt nới lỏng một chút, toàn thân liền dễ chịu, thật sự là thần kỳ.
Một tờ cuối sách rất hấp dẫn tôi, phía trên viết làm thế nào dùng mễ gọi quỷ. Đó là nguyên nhân Mễ bà được gọi là Mễ bà.
"Dùng ống trúc đựng mễ, lúa sớm tươi mới là tốt nhất. Lấy vải trắng ngâm nước sôi, phơi chỗ âm u, trước khi làm lễ cần phải tịnh thân tịnh tâm, đem vải trắng đậy trên ống, dùng hai tay che xung quanh. Ngồi trước bàn. Tĩnh tâm nhắm mắt. Trong lòng niệm dục xin danh xưng của quỷ khi còn sống, không thể gọi tên khác. Sau khi ống mễ lạnh lên là được."
Đây là quá trình của ống mễ, bên cạnh đó còn phải tiến hành trong căn phòng tối đen. Hơn nữa phía trên nói dùng gạo mời quỷ cũng chưa chắc sẽ thành công, nếu có thể đem vật phẩm người chết sử dụng khi còn sống để vào trong ống cơ hội sẽ lớn hơn chút. Hơn nữa trước khi quỷ rời đi không thể buông tay che ống mễ ra, cũng không thể để lộ lớp vải.
Tôi dựa theo ghi chép trên đó mà làm, chính là dùng ống Mễ bà dùng khi còn sống kia. Trong lòng hô Mễ bà, quả nhiên ống mễ bắt đầu biến lạnh, tôi cơ hồ sắp cầm không được, tựa như khối băng vậy. Tôi cảm giác gạo bên trong ống đang không ngừng nhảy lên, phảng phất như đang sôi trào vậy, nhưng vải lại không nhúc nhích tí nào. Khi tôi sắp lỏng tay ra.
Bàn đối diện xuất hiện một bóng người mơ hồ không rõ, mắt tôi như bị hơi nước vờn quanh, song cái bóng càng ngày càng rõ ràng. Đích thật là Mễ bà, ngoại trừ sắc mặt hơi tối ra thì vẫn giống như ngày thường.
Tôi nhịn không được kêu một tiếng, "Mễ bà!" Cũng muốn rời khỏi chỗ ngồi qua đó. Mễ bà duỗi tay ngăn cản tôi. Cũng cười nhìn tôi. Kỳ quái chính là Mễ bà không nói lời nào, chỉ ngồi đó.
"Mễ bà ơi bà không thể nói chuyện sao?" Mễ bà gật đầu. Xem ra tôi còn chưa thể làm được như bà cùng người chết nối liền, song có thể nhìn thấy Mễ bà là tốt rồi. Mễ bà cứ như vậy ngồi trước mặt tôi, mặc dù vẫn mơ hồ, nhưng cảm thấy rất chân thật.
"Mễ bà, bà đi rồi, sau này trẻ con có chuyện gì nên làm sao đây, nếu như bệnh nhỏ bình thường thì không sao, nếu lại trúng tà gì gì đó thì làm thế nào cho phải bây giờ?"
Mễ bà cười cười, chỉ tôi. Tôi kỳ quái hỏi: "Bà nói con?" Mễ bà gật đầu, lại duỗi tay ra, giơ ngón tay cái lên. Nhiệt độ ống trúc bắt đầu chậm rãi tăng lên, hình dáng của Mễ bà cũng dần dần không còn rõ ràng nữa, tôi biết bà sắp phải đi rồi, nhưng vẫn đứng lên muốn qua đó, tôi thả lỏng tay che ống mễ ra. Ai ngờ thình lình bà thoắt cái đã biến mất.
Tôi ngơ ngẩn đứng đó, lại nhìn ống mễ, vải trắng cũng bị đùn lên. Gạo bên trong cư nhiên xoay tròn thành một hình đồng hồ cát, vả lại còn dọc theo thành ống chuyển động cao tốc. Chẳng qua đã bắt đầu chậm rãi dừng lại. Tôi lập tức tìm quyển sách kia, lật xem khắp nơi, hóa ra trong quá trình mời quỷ mà buông tay, sau này cũng không còn cách nào mời bà lên nữa, nói cách khác sau này cũng sẽ không được gặp Mễ bà nữa.
Một tờ cuối cùng của sách Mễ bà có một cái túi, bên trong có hơn mười cây ngân châm, đều là dụng cụ bà thường dùng để trị bệnh. Bên trong còn có bức ảnh ố vàng.
Tôi lấy ảnh ra, mặt sau có chữ viết bằng bút máy vô cùng xinh đẹp, "Gửi cho người mẹ con yêu nhất." Tôi vội lật qua, một người con trai cao ráo đeo kính đứng trước cửa trường Thanh Hoa chụp.
Chẳng lẽ đây chính là con trai của Mễ bà? Tôi đem bức ảnh ra chỗ có ánh sáng nhìn kỹ. Tôi cơ hồ bị dọa mất mật, đích xác bộ dáng cực kỳ giống tôi, nhưng nụ cười của cậu ta thật sự khiến người ta khó chịu, nhìn rất không hài hòa. Bức ảnh dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại bị phản ứng, tôi sợ làm hư nó, dù sao cũng là di vật của Mễ bà, tôi vừa muốn cầm vào, cảm giác bức ảnh dường như lại có chút không ổn, vừa lật lại nhìn, kết quả sợ đến ném bức ảnh xuống.
Trên bức ảnh rõ ràng hiện rõ, một đôi tay trắng bệch từ phía sau con trai Mễ bà vươn ra, dùng tay kéo mặt cậu ta thành một nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT