Chu Mễ Mễ là em gái của Chu Thiên Dương, bởi vì thận có vấn đề nên em ấy cần được quan sát, cũng không thể đi học như những đứa trẻ bình thường.
Nhưng tính cách em ấy rất hoạt bát, vô tư nói chuyện, thực sự rất dễ thương.
Bây giờ em ấy đột nhiên hét lớn như vậy, đám trẻ trong phòng tò mò chạy ra ngoài.
Hạ Tri: “Anh đẹp trai nào?”
Chu Thiên Dương nói tiếp: “Trong mắt em ấy ai cũng đẹp trai, có gì tốt mà hỏi.”
Chu Mễ Mễ không phục: “Không phải, anh trai này rất đẹp! Cực kỳ đẹp trai! So với minh tinh trên TV còn đẹp hơn.”
Hạ Tri hơi nghi ngờ, cũng nhịn không được đi ra ngoài: “Thiệt hay giả……”
“Thiệt mà, chị Hạ Tri, đi theo em!”
Trong sân lần lượt truyền tới tiếng kinh hô, Thẩm Thu đặt con dao cắt bánh trong tay xuống, trong lòng đã có đáp án.
Nhưng vẫn có chút không tin.
Rốt cuộc…… vì sao anh lại tới đây.
Nhưng khi cô từ trong phòng bước ra, thấy một Triệu Cảnh Hàng với vẻ mặt không kiên nhẫn đang bị đám trẻ vây quanh, Thẩm Thu dù không tin thì cũng phải tin.
“Tại sao anh lại tới đây?” Cô hỏi.
Triệu Cảnh Hàng nghe thấy giọng nói của Thẩm Thu, rất nhanh liền ra lệnh cho cô kéo cô bé đang ôm lấy chân phải của anh: “Thẩm Thu, kéo con sên này ra cho tôi!”
“Hiểu Chí, không được vô lễ.” Mẹ Lâm từ trong phòng bước ra, thấy cảnh này liền ôm đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì ra, “Tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Triệu Cảnh Hàng ậm ừ, khó có thể thấy được bộ dáng phải kiềm chế của anh.
Thẩm Thu liếc nhìn đám nhân viên đang đi lại xung quanh, rồi đi tới bên cạnh Triệu Cảnh Hàng: “Đó là…… Anh đang làm gì vậy?”
“Hôm nay không phải là sinh nhật của đứa nhỏ đó sao?” Triệu Cảnh Hàng hơi gật đầu, “Cho nên tôi tới đây nhìn xem.”
Chu Thiên Dương vừa nghe xong, hai mắt sáng lên: “Anh, những thứ này đều cho em sao?”
Thẩm Thu liếc nhìn Chu Thiên Dương một cái, tại sao lại gọi là “anh”
Triệu Cảnh Hàng nhàn nhạt nói: “Ừ, đều cho nhóc.”
Chu Thiên Dương không tin được: “Nhưng, nhưng mà hơi nhiều……”
“Vậy thì chia cho người khác.” Triệu Cảnh Hàng vừa dứt lời, nói với mẹ Lâm: “Những món này có thể sử dụng như đồ dùng hằng ngày, coi như là quyên góp cho cô nhi viện.”
Triệu Cảnh Hàng cũng không biết trong hộp có gì, bởi vì anh sai trợ lý của mình đi mua những món phù hợp cho trẻ mồ côi và quà sinh nhật cho cậu bé.
Mẹ Lâm sửng sốt, lập tức nói: “Tiên sinh, cảm ơn ngài. Xin hỏi ngài tên gì, tôi sẽ ghi nhớ.”
Đôi lúc sẽ có người tới cô nhi viện đến tài trợ, nhưng đây là lần đầu tiên lại có người tới đây thăm như vậy, hơn nữa…… tất cả đều là đồ điện, thực sự rất cần thiết.
khi Triệu Cảnh Hàng nghe được mẹ Lâm nói, kéo Thẩm Thu lại, quàng tay qua vai cô một cách quen thuộc: “Không cần nhớ, tôi là bạn của…… cô ấy, chỉ cần nhớ tên cô ấy là được.”
Mẹ Lâm nhìn thấy động tác của hai người họ, liền hiểu ra, “Vậy, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”
Thẩm Thu: “……”
“Chúng tôi bây giờ ăn bữa tối, tiên sinh, ngài cũng vào ăn cùng đi.” Mẹ Lâm nói.
Thẩm Thu liếc nhìn anh, nghĩ làm sao mà có thể mời vị đại thiếu gia này ăn ở đây, hơn nữa khi nãy bị đứa nhỏ kia quấn lấy, trong mắt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn là thật. Cô vừa định mở miệng nói Triệu Cảnh Hàng sẽ không đồng ý, nhưng lại không ngờ Triệu Cảnh Hàng đã nói trước, “Ồ, được”
Thẩm Thu: “?”
——
Sắc trời bên ngoài đã tối, nhân viên sau khi làm xong việc đã rời đi.
Sau khi Triệu Cảnh Hàng được mẹ Lâm dẫn vào nhà, ba người Hạ Tri, Chu Mễ Mễ và Chu Thiên Dương ăn ý cùng nhau chạy lại phía Thẩm Thu.
“Chị, tình huống gì vậy?” Chu Thiên Dương nói, “Chị và anh ấy ở bên nhau?”
Hạ Tri: “Cậu biết….. Anh ấy?”
Chu Thiên Dương: “Đúng vậy, chuyện lần trước quên nói với cậu, ông chủ của chị ấy kêu người mua máy trợ thính cho mình, ông chủ chính là anh ấy.”
Hạ Tri có chút kinh ngạc: “Chị, chị và ông chủ…. Ở bên nhau?”
Vẻ mặt của Thẩm Thu đen lại: “Không phải.”
“Tại sao không phải?.” Chu Mễ Mễ học theo Triệu Cảnh Hàng, quàng tay qua vai Thẩm Thu, “Anh ấy giống chị, còn vì chị mà tặng nhiều đồ cho chúng em như vậy.”
Hạ Tri: “Đúng vậy.”
Thẩm Thu: “Chuyện này có chút phức tạp, về sau lại nói……”
Chu Mễ Mễ cười khúc khích: “Thực sự rất hợp, chị, anh ấy lớn lên thật đẹp trai.”
Thẩm Thu kéo tay Chu Mễ Mễ xuống, “Đừng nháo, vào đi, còn chưa sinh nhật xong.”
“Ồ! Tốt quá! Đi vào gặp anh rể thôi!”
“……”
Lúc Thẩm Thu bước vào, bánh kem đã được cắt xong.
Triệu Cảnh Hàng ngồi giữa một đám nhóc, trước bàn đặt một chiếc bánh kem nhỏ. Với bộ dạng hiện tại của anh, khí thế giảm mạnh, hình tượng chênh lệch quá nhiều so với bình thường, rất giống giáo viên mang bọn nhóc chơi nhà trẻ.
Bước chân Thẩm Thu hơi khựng lại, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.
Đại thiếu gia mà biết khi bước vào đây sẽ bị đám nhỏ vây quanh bắt ăn bánh kem cùng, nhất định sẽ không dám ngồi.
“Tiểu Thu, ngồi đây.” Mẹ Lâm đặc biệt để dành vị trí bên cạnh Triệu Cảnh Hàng cho cô.
Thẩm Thu cũng không nói gì, bước tới ngồi xuống.
Mẹ Lâm nói: “Tiểu Thu, con tiếp đón bạn con một chút, mẹ sẽ coi chừng bọn nhỏ ăn cơm.”
Thẩm Thu: “Được, mẹ Lâm cứ bận việc của mình, ở đây mẹ không cần lo.”
“Được được, tốt.”
Trừ nhóm Thiên Dương đã lớn, những đứa nhỏ khác đều dưới mười tuổi, có một số đứa nhỏ không thể tự mình ăn cơm.
Thẩm Thu cầm lấy cái nĩa trước mặt bánh kem, mút một miếng bánh kem: “Nếu anh muốn rời đi thì cứ nói, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn cô: “Sao em lại nghĩ tôi muốn rời đi.”
Thẩm Thu: “Anh thích nơi này?”
“Em tới đây, chẳng lẽ em phải thích nơi này?” Triệu Cảnh Hàng hỏi lại.
Thẩm Thu giật mình.
Tất nhiên, cô không thích nơi này.
Mỗi lần tới đây, trong đầu cô đề xuất hiện những hồi ức không đẹp lúc trước.
Cô tới đây, bởi vì nơi này có những người cô quan tâm.
Triệu Cảnh Hàng thấy cô không trả lời, nói: “Đợi lát nữa em muốn đi, thì nói tôi.”
Thẩm Thu: “Hả?”
“Tôi chờ em.”
“…… Ồ.”
Sự ôn nhu của Triệu Cảnh Hàng dành cho Thẩm Thu, nó giống như mưa đá vào ngày nắng, vừa đột ngột và kỳ lạ.
Cô thực sự không thích ứng được và cũng có chút tò mò.
“Cậu chủ, nếu anh có hứng thú với một người nào đó, thì sẽ đối xử với người đó rất tốt sao.” Thẩm Thu ăn bánh kem, vị ngọt của dâu tây tan trong miệng, rất ngọt.
Triệu Cảnh Hàng ngả người về sau: “Có ý gì.”
Thẩm Thu nói: “Không thể không nói, anh đối xử với tôi rất tốt.”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Sau đó?”
Thẩm Thu chân thành nói: “Sau đó tôi sẽ cảm ơn anh vì đã có hứng thú với tôi.”
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng hơi giật giật, tới gần cô hơn, “Còn có thể đối với em càng tốt hơn.”
Thẩm Thu bình tĩnh lùi lại: “…… Như thế này thì đủ rồi.”
Triệu Cảnh Hàng hơi nheo mắt lại, có chút kỳ quái: “Như thế này mà đủ? Thẩm Thu, em đối với từ ‘tốt’ này, có phải yêu cầu quá thấp hay không. “
Trong suy nghĩ của Triệu Cảnh Hàng, mỗi người đều có tính toán riêng. Chữ tốt này nên được áp dụng cho tiền tài, tài nguyên hoặc là quà tặng xa xỉ.
Không thể nói, đối xử với một người “không tốt” thì đã gọi là “tốt” được.
“Nhưng tôi không có yêu cầu gì.” Thẩm Thu nói, “Đơn giản như thế này, cũng rất tốt.”
Ý cười của Triệu Cảnh Hàng hơi thu lại.
“Đám nhóc đó giống như là chưa ăn cơm.” Thẩm Thu nhìn cách đó không xa, đột nhiên nói, “Bọn nó quá lì lợm, tôi đi qua một chút, một mình anh ngồi ở đây được chứ.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn đám nhóc cách đó không xa: “…… Ừm.”
Thẩm Thu được đồng ý, đứng dậy đi qua bên đó.
Triệu Cảnh Hàng ngồi tại chỗ, vẫn chưa ăn gì, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Thu…… đơn giản? Là yêu cầu gì.
“Này anh đẹp trai.” Đột nhiên, vị trí Thẩm Thu vừa ngồi có một cô bé, “Anh thật đẹp trai, em tên Chu Mễ Mễ, là em gái mà chị Thẩm Thu yêu thương nhất.”
Triệu Cảnh Hàng không nhìn Thẩm Thu nữa, liếc nhìn cô bé một cái: “Thận bị hư?”
Chu Mễ Mễ gật đầu, không để ý Triệu Cảnh Hàng trực tiếp nói: “Hóa ra chị ấy cũng nói với anh chuyện này, quan hệ của hai người thật tốt.”
Triệu Cảnh Hàng sẽ không nói, mấy chuyện này là anh cho người điều khiển phương tiện tra. Bởi vì phần lớn mà Thẩm Thu chi trả, được ghi là do bệnh tình của Chu Mễ Mễ.
“Hai người ở bên nhau lúc nào, là anh theo đuổi chị em sao?” Vẻ mặt Chu Mễ Mễ tò mò hỏi.
Triệu Cảnh Hàng buồn bã nói: “Cô ấy nói là tôi và cô ấy bên nhau?”
“Ồ, không có.” Chu Mễ Mễ nói, “Vậy là chưa ở bên nhau? Anh không theo đuổi được đúng không?”
Triệu Cảnh Hàng đời này không biết chữ ‘theo đuổi’ viết thế nào, nhưng anh đối với Thẩm Thu không tự chủ được mà chú ý tới cô, chính anh cũng không giấu diếm..
Vì vậy, anh cũng cho rằng hiện tại cũng giống như mình đang ‘theo đuổi’ cô đi.
“Cô ấy là người rất kỳ quái, không dễ theo đuổi.”
Chu Mễ Mễ nói: “Chị ấy không phải kỳ quái, chỉ là tính tình của chị ấy tương đối…… Tương đối lãnh đạm mà thôi.”
Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày: “Vậy là, từ nhỏ đến lớn đều như vậy?”
“Chủ yếu là như vậy, nhưng chị ấy đối với chúng em rất tốt.”
“Ồ? Tại sao lại rất tốt.”
Chu Mễ Mễ ngẫm lại nói: “Chú viện trưởng trước kia không phải người tốt. Dì cũng không phải người tốt, luôn mắng chửi người khác…… có những lúc chúng em sẽ bị đánh, lúc đó là chị ấy bảo vệ chúng em. Cho nên…… chị ấy là người thường xuyên bị đánh nhiều nhất.”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
“May mắn là lúc chị ấy được nhận nuôi lúc 12 tuổi, cuối cùng chị ấy cũng không còn bị đánh. Em còn nhớ rõ lúc chị ấy đi, em đã khóc rất nhiều.” Chu Mễ Mễ cúi đầu, nói, “Nhưng sau khi lớn lên em đã hiểu, lúc đó em không nên buồn, em nên vui cho chị ấy…… Nghe chị Hạ Tri nói, bởi vì khi còn nhỏ chị ấy bỏ chúng em mà đi nên luôn cảm thấy áy náy. Anh nói xem, chuyện này cũng không có gì để áy náy, vì chị ấy đối xử với chúng em rất tốt.”
Cách đó không xa có bóng dáng người phụ nữ đang cho đứa nhỏ ăn, tuy là sắc mặt nhàn nhạt, nhưng nhìn rất có kiên nhẫn..
Chu Mễ Mễ nhìn dáng vẻ Thẩm Thu, nói: “Nếu anh thật sự thích chị ấy, cần phải đối với chị ấy thật tốt, phải thật sự tốt. Không được như anh ta……”
Triệu Cảnh Hàng: “Anh ta?”
“Mễ Mễ! Em làm gì vậy, mẹ Lâm kêu em lấy bánh kem cho Hiểu Chí, em còn chưa đi?” Hạ Tri đột nhiên chạy lại đây, kéo Chu Mễ Mễ dậy.
Chu Mễ Mễ: “A…… em quên mất.”
“Còn không mau đi.”
“Dạ!”
Chu Mễ Mễ bị kéo dậy, Hạ Tri trừng mắt nhìn cô bé, lúc này mới quay đầu nói với Triệu Cảnh Hàng: “Anh Triệu, anh ăn trước đi hay là anh muốn ăn món khác? Để em vào phòng bếp lấy.”
Triệu Cảnh Hàng: “Không cần.”
“Được, nếu anh muốn gì thì cứ kêu em.”
Mỗi đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện đều có tính cách khác nhau.
Từ trước đến này Triệu Cảnh Hàng rằng, tình cách tàn nhẫn của Thẩm Thu là cho rằng bản thân có năng lực nên mới không coi ai ra gì…… Nhưng hiện xem ra, tàn nhẫn là do được nuỗi dưỡng ở môi trường thế này mà thành.
——
Sau khi sinh nhật Chu Thiên Dương kết thúc, Thẩm Thu ở lại cô nhi viện giúp bọn nhỏ dọn dẹp. Mãi cho đến khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, lúc cô đi khỏi cô nhi viện bọn nhỏ vẫn đang nhìn.
“Chị, lần sau có rảnh thì nhớ về đây với bọn em.” Chu Mễ Mễ lưu luyến không rời nói.
Thẩm Thu quay đầu nhìn đám nhỏ mà mình đã quen biết từ lâu, ngực hơi đau: “Ừ, vào trong đi.”
“Chị hẹn gặp lại……”
Đám người Chu Mễ Mễ vẫy tay với cô.
Thẩm Thu nhấp nhấp môi, không dám nhìn nhiều, quay người đi ra ngoài.
Sắc trời đã tối, đèn đường đã bật một mảng trống trơn.
Thẩm Thu thở nhẹ một hơi, có chút mờ mịt…… Kỳ thật, mỗi lần tới đây cô đều có cảm giác này.
Cô giống như là có nhà, lại giống như không có.
Cô giống như có người thân, nhưng giống như…… người thân không ở bên. Cho dù là đám nhỏ Hạ Tri, hay là Triệu Tu Diên…… Trên thực tế, bọn họ đang đi trên con đường riêng của mình.
Cô luôn cô đơn.
Sau khi náo nhiệt đi qua, cuối con đường không còn ai chờ.
“Hài lòng rồi.” Đột nhiên, có người bước tới đặt tay lên vai cô.
Thẩm Thu nghiêng người, nhìn Triệu Cảnh Hàng.
Anh cong môi nhìn cô, đôi mắt đẹp như hoa đào sáng ngời, anh nói: “Nếu đã hài lòng rồi thì theo tôi về nhà.”
Thẩm Thu sửng sốt, tim đập nhẹ.
Cuối con đường không có ai.
Nhưng bên ven đường, lại có người điên đợi cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT