Khi Bùi Dật tỉnh lại, eo và chân đau nhức, khó chịu. Do tư thế không đúng nên chân hắn tê rần.

Bàn chân đau nhức như bị hàng nghìn con kiến gặm cắn làm hắn cảm thấy khó chịu, hai tay không thể với tới cũng không có cách nào xoa chân cho mình, Đội trưởng Bùi đành phải mất năm phút khó khăn run cẳng chân của mình.

Xung quanh có một mùi hôi thối nồng nặc, giống như trong thời tiết oi bức mà tủ lạnh nhà ai bị hỏng, thịt bốc mùi hôi thối.

Thùng xe tải rung lên một cái, Bùi Dật bị đập vào một cái bao tải lớn, lập tức bị móng chân của một con vật gì đó chọc vào gương mặt quý giá, lông xù xù…… rốt cuộc hắn cũng biết là thịt gì bốc mùi.

Với cảm giác của đồng hồ sinh học, hắn ước tính mình hôn mê sáu bảy tiếng đồng hồ, thời gian cũng đủ dài để vận chuyển hắn từ Đại lục đến Châu Âu rồi. Hắn ngủ giống như một con mèo lớn bị gây mê bất tỉnh đang trên bàn mổ của bệnh viện thú y.

Mắt bị bịt bằng miếng vải đen, đôi tay bị bao tay kim loại bao lại, khiến hắn không thể cử động linh hoạt các ngón tay và không thể mở còng tay.

“Ông thật lợi hại.” Bùi Dật nhẹ nhàng nói, đối phương quá hiểu hắn.

Bên ngoài có người vừa hút thuốc vừa trò chuyện. Những người dân địa phương, giọng nói thô lỗ đang sắp xếp những bao tải bốc mùi trong chiếc xe này. “Mấy bao tay gấu kia, dọn ra ngoài!” “Da báo, hai tấm! Bọn họ trả tiền chưa?!”

Nhiệt độ nóng ấm trên da, cùng với không khí thối rữa ẩm ướt bốn phía chỉ ở một số vùng có thảm thực vật tươi tốt, đã làm hắn hiểu được mình đang ở đâu.

Đây là một thôn làng ven thị trấn mà quân đội của chính phủ không thể quản lý. Những kẻ buôn lậu sử dụng các phương tiện giao thông này để buôn bán bất hợp pháp dọc theo những đường núi hiểm trở ở khu vực biên giới.

Người vận chuyển hắn đến đây đã lợi dụng các băng đảng buôn lậu động vật hoang dã địa phương để che đậy.

Thật là khéo, tính cả vật còn sống là hắn, cùng nhau đóng gói vận chuyển, lại dựa theo đường dây này, dùng ít tiền hối lộ lực lượng cảnh sát biên phòng để vượt qua trạm kiểm soát thần không biết quỷ không hay…… lúc này chắc là hắn đang ở trong rừng rậm thuộc vùng núi Myanmar.

Đèn trước mắt sáng lên, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán của hắn, cố ý đỡ hắn dậy, đút cho hắn uống nước.

Bùi Dật ùng ục ùng ục uống như lừa, uống cạn cả chai nước, mắt bị bịt kín không nhìn thấy: “Chú?”

Hắn gọi lung tung.

Giọng nói của đối phương có phần xúc động: “Đừng gọi lung tung.”

Bùi Dật gặp nạn bị bắt làm tù nhân cũng không cản trở miệng hắn ngọt ngào: “Vậy toi nên xưng hô ông như thế nào? Sư thúc?…… vai vế có vẻ như không đúng, Sư công?!”

Từ này có vẻ không dễ nghe cho lắm, nghe ra vẻ chua chua của khoảng cách vai vế. Người ở bên tai hắn thanh âm ôn nhu, ân cần hướng dẫn: “con có thể gọi là ba ba, gọi cha.”

Bùi Dật không lên tiếng, im lặng và cảnh giác.

‘Cha’ đã đủ nhiều rồi, thực sự không thể xếp hạng. Tôi có phải là “con trai quốc dân” trong suy nghĩ của cha mẹ không, lấy đâu ra nhiều ‘cha’ như vậy?

“Tôi muốn đi tiểu.” con trai quốc dân hừ hừ, “Tôi không thể nhịn được nữa.”

“Được, tôi giúp cậu.”

“Tôi xuống xe và giải quyết nó.”

“Tôi sẽ giúp cậu.”

Sau cổ “Phốc” lại trúng chiêu, một cây kim tiêm chọc vào, là bảo hắn câm miệng đừng dong dài nữa. Không cần giở trò, đùa giỡn vụng về này trước mặt tiền bối……

Thuốc gây mê mạnh khiến Bùi Dật mềm nhũn ngã xuống lần nữa, mí mắt nặng trĩu không thể chống đỡ nổi.

“Cha ruột của con vứt bỏ con không để ý, dung túng cho những kẻ vô liêm sỉ bắt nạt con, chà đạp con hơn hai mươi năm, từ nay về sau sẽ không bao giờ phát sinh nữa. Cha sẽ là  ‘ba ba’ của con, nhất định thay ông ấy hảo chăm sóc con thật tốt.”

Lôi Phách nâng đầu Bùi Dật, trang trọng hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi, ôm vào trong lòng.

Đường núi gập ghềnh hiểm trở, kẻ bắt cóc vẫn luôn ôm Bùi Dật ở trước người, ngồi chung ở phía sau xe tải dơ bẩn, không ngại vất vả bên cạnh chăm sóc, vẫn là vẻ mặt hưởng thụ vạn lần, cầu còn không được.

Không ngừng điều chỉnh tư thế trên đường, để Tiểu Bùi ngủ thoải mái hơn, xoa tay lại bóp chân, xoa bóp toàn bộ huyệt vị.

Thỉnh thoảng giúp hắn cởi bỏ cổ áo để thông gió, xách theo một cái quạt hương bồ (quạt bằng lá cây) để quạt mát.

Còn dùng tay dính nước, làm ẩm đôi môi nứt nẻ của hắn.

Cuối cùng, người đàn ông này giống như ấp một giấc mơ lớn, ôm được bảo bối quý trọng nhất, hưởng thụ thân thể ấm áp tràn đầy trong lồng ngực. Lần đầu tiên nhấm nháp tư vị nhân gian này, cho dù là trộm được, cũng tương đối thỏa mãn.

Bên ngoài xe, những kẻ buôn lậu có giọng nói thô lỗ, tiếng lẩm bẩm trong họng của một số loài vượn chưa khai hóa, ánh mắt u ám, đưa tay đòi tiền. “Bọn tao giúp mày vận chuyển hàng, cho ngươi một người còn sống ở trong xe, mày phải trả gấp đôi!”

Đội trưởng Lôi lười nói nhảm, trước mặt người ngoài tiếc chữ như vàng, ném một xấp tiền, không nói đến chi phí vận chuyển.

“Đừng nói với bất kỳ ai là đã gặp qua tao.”

Người đàn ông tóc dài có dáng người mảnh khảnh, buộc thành tóc đuôi ngựa, cũng không quá tinh xảo trên đường đi du lịch nhưng quần áo bình thường đến đâu cũng khó che giấu nhan sắc tự nhiên quá xinh đẹp. Mấy tên lái buôn rừng rậm da ngăm đen cười vài tiếng “Hắc hắc” ở sau lưng, lộ vẻ đáng khinh, dùng tiếng thổ ngữ vụng về nói chuyện với nhau “Là nam sao?” “Còn đẹp hơn cả gay” “Ha ha tìm hắn chơi đùa đi”……

Một tên lái buôn tay chân không nặng không nhẹ, đột nhiên khoác lên vai đội trưởng Lôi, vừa định nói “Bảo bối, đừng bỏ đi”.

Đây là câu nói ngu xuẩn cuối cùng mà gã này lưu lại trên đời này.

“Được.”

Giọng nói trầm tĩnh uyển chuyển phối hợp động tác xoay người móc súng nước chảy mây trôi không chút tỳ vết.

Phốc ——

Một lỗ máu xuất hiện ở giữa mày tên lưu manh, máu loãng cắt dọc khuôn mặt một đường theo sống mũi.

Mấy người khác kinh hãi run rẫy, xoay người chạy trốn, nhưng đầu bị thứ gì đó vô hình mạnh mẽ kéo về phía trước, phốc, phốc……

Giữa rừng chỉ còn lại ba thi thể đê tiện không thể hé răng. Vừa vặn lẫn lộn với thi thể động vật bị săn giết tàn sát chôn nơi núi sâu rừng già này, cũng coi như gieo gió gặt bão.

Huống chi, loại trò đen ăn đen này, đội trưởng Lôi cũng không phải là lần đầu tiên động thủ, lông mi không hề rung chút nào.

Chớ trách tôi phụ người trong thiên hạ, thiên hạ có ai thành toàn cho tôi?

Xung quanh rơi vào sự im lặng. Mái tóc đen nhánh lướt qua bên môi Đội trưởng Lôi, động tác thu súng thành thạo tao nhã, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiền trên mặt đất đều lười nhặt đi, cũng không hiếm. Lúc này cũng không cần nói nhảm dặn dò đám người này, sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám để lộ hành tung của bọn họ.

Lôi Phách hơi cố sức để khiêng Đội trưởng Tiểu Bùi, cậu bé thân cao chân dài, rất khiến người khác mệt mỏi?

Loại chuyện thân mật này hắn tuyệt đối không mượn tay người khác, nhất định tự tay làm lấy. Nếu không phải là một người không thể mang quá nhiều hành lý, khả năng hắn sẽ đóng gói luôn sư huynh hắn vào bao tải rồi xách về.

Bùi Dật được đặt ở ghế phụ, trong tư thế nằm ngủ rất thoải mái.

Lôi Phách lái chiếc xe tải, bình tĩnh xuyên qua hỏa tuyến, lao vào rừng sâu, để lại những vết lốp xe hỗn độn lầy lội. Núi xanh khói nhẹ lượn lờ, lộ ra sức mạnh huyền bí và xa xăm.

……

……

Bùi Dật đã có một giấc mơ đẹp trong trong lúc hôn mê.

Dòng sông Venice, Thánh đường mái vàng, tiếng đàn Aria, cửa sổ hoa hồng phản ánh khát vọng thực sự sâu thẳm bên trong. Hắn nhớ và thẹn với người yêu của mình.

Hắn được bao bọc trong tình yêu, đang trôi trong làn nước ấm của bến cảng. Hơi nóng kéo dài khiến làn da phát run, đau đớn bén nhọn cùng khoái ý bắn xuyên qua thân thể, không ngừng vén qua hơi, cơn đau buốt và khoái cảm xuyên qua thân thể, mái tóc không ngừng vuốt ve làm cho mộng cảnh tăng thêm vài phần kiều diễm không thể nói rõ……

Cảnh vật trước mặt bỗng nhiên thay đổi. Những ngọn núi xanh thẳm, những dòng suối róc rách.

Những gác mái nhà tranh, nông thôn mộc mạc, nằm sâu trong rừng.

Gương mặt nam tính của người đàn ông hắn yêu sâu đậm đột nhiên từ trong sương trắng nhảy ra, Chương Thiệu Trì ôm chặt lấy hắn, gọi tên hắn, giọng nói xuyên qua gió núi gào thét ở bên tai, ánh mắt nhìn chăm chú mang theo oán hận mãnh liệt.

Tiểu Bùi, em không được phép rời đi ……

Ca, em xin lỗi.

Làn da hơi lạnh, đánh thức thần trí của hắn, nhưng dược lực cường đại vẫn làm cho hắn mềm nhũn, mơ hồ.

Trước mắt có rất nhiều bóng người áo trắng kỳ quái, bước đi vội vã. Không phải là lên thiên đàng, phải không?

Hắn giống như một con khỉ quý hiếm mới vào vườn bách thú, chắc chắn là một động vật được bảo vệ tuyệt đối, bị mọi người hứng thú nhiệt tình vây xem. Lại giống như, bị nâng đến một cái giường trắng như tuyết, lột sạch quần áo, không có nơi nào để che giấu, làm cho hắn nhận thấy xấu hổ, muốn thoát khỏi trói buộc dưới chùm ánh sáng mãnh liệt trên đỉnh trời chiếu rọi, thoát khỏi nơi này ……

“Bảo bối.”

“Đội trưởng Bùi?”

Có người dịu dàng gọi hắn, vuốt ve mặt hắn, lau mồ hôi đầm đìa trên cổ cho hắn. Oxy tươi xông vào mũi, xua tan cơn mê và mở mắt ra.

Bùi Dật mồm to hô hấp, trước mắt một trương thanh lãnh mặt, tóc dài rũ ở hắn bên cạnh người.

“Tiểu Bùi, đừng sợ, con tỉnh rồi.”

Ý thức trở nên khó khăn, cố gắng tìm lại ký ức vỡ vụn như đoạn clip say xỉn này, Bùi Dật bị mặt nạ oxy khóa lại, hai mắt đảo quanh.

Tia sáng trên đầu quá chói mắt, nhưng người trước mặt còn chói mắt hơn, làm hắn trong khoảnh khắc không thể động đậy cũng không thể không thừa nhận, kinh diễm……

Người trăm phương nghìn kế bắt cóc hắn, có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt ngậm nước mùa thu, làn da trắng nõn như trẻ con, rất khó hình dung cái loại thanh cao thoát tục này. Một đôi mắt màu hổ phách và một vòng xoáy màu nâu sâu thẳm đủ để mê hoặc lòng người …… Điều này hoàn toàn khác với hình ảnh trong đầu hắn vô số lần trước đó. Hắn thật sự cho rằng sẽ gặp được một người đàn ông vạm vỡ, dung mạo thô kệch, kiểu tóc và một bộ râu quai nón.

Bùi Dật muốn nói nhưng không lên tiếng được.

Dây thanh hơi run lên, thịt trong cổ họng lập tức bị xé rách đau đớn.

Hắn mỉm cười, dùng khẩu hình ngoan cường chào hỏi: Chú.

“Không cần cố sức lên tiếng.” Lôi Phách đến gần hắn, “Con vừa mới phẫu thuật, cần nghỉ ngơi.”

Phẫu thuật?

Bùi Dật cố gắng mở mắt ra, nhìn xung quanh, nhìn vào cơ thể mình, tay chân và những ngón tay quý giá xem có còn không?

Cảnh trong mơ của hắn không phải hư ảo, chúng có thật. Hắn giống như trần truồng nằm trên bàn giải phẫu, vết máu loang lổ lưu lại trên khăn trải giường trắng toát, thậm chí băng gạc đẫm máu còn vương vãi trên mặt đất!

Các người đang làm gì?

Ông đã làm gì tôi?

“Đừng sợ, Tiểu Bùi, cuối cùng thì con cũng thoát khỏi đau khổ rồi.” Lôi Phách chỉ tay vào yết hầu, tai, còn có cổ tay và ngực của mình, rất đau lòng, “Baba đã giúp con loại bỏ toàn bộ, bọn họ vì muốn khống chế cuộc đời của con nên đã giam cầm thân thể con, ngược đãi con, tất cả hình cụ baba đều loại bỏ giúp con.”

Ánh mắt vô tội, khuôn mặt tuyệt mỹ, không có vẻ như là âm mưu ác độc, một sự giả tạo…… hay một trò đùa ác ý? Dưới làn da gần như trong suốt xuất hiện một lớp phấn khích và vui sướng gần như điên cuồng, giống thể công đức viên mãn, vừa làm một việc phổ độ chúng sinh, từ bi cứu vớt con cháu nhà mình!

Bùi Dật: Ông, cái gì?

Lôi Phách nói: “Con đã tự do, Tiểu Bùi, ta sẽ không giam cầm con, ta sẽ chăm sóc con, để con sống lại một lần nữa, sống cuộc sống mà con muốn.”

Linh kiện kim loại nhỏ bé va chạm vào mâm sắt, cái loại âm thanh thanh thúy mỏng manh, lúc này lại trở nên kinh tâm động phách.

Bùi Dật rơi vào kinh hãi, cổ họng vừa mới phẫu thuật không ngừng run rẩy, chết tiệt, chuyện tồi tệ gì đây……

“Bộ gọi thanh quản, tai nghe trong tai, huyết thanh kháng độc và kháng sinh dưới xương quai xanh, còn có những thứ trên cổ tay và mắt cá chân …… Xiềng xích của con đã biến mất, không còn tồn tại, thiên thần đã được tự do.” Lôi Phách khom người hôn lên trán, giữa mày, đỉnh đầu dường như dâng lên một đạo phật quang.

Bùi Dật: Ông, tôi, đau quá ——

Cả người đau đớn, rất nhiều vết rạch, giống như một cái túi rách nát vô lực.

Hắn nắm lấy ga giường để xác nhận cảm giác tồn tại của hai tay, vạn hạnh mười ngón tay của mình đều còn đầy đủ.

Chỉ sợ thật sự bị mổ bụng ở trong một khe núi, nơi chim còn không thèm ỉa, trong “khu địch chiếm” ở Bắc Myanmar, rơi vào tay một nhóm bác sĩ không có giấy phép hành nghề. Đám người áo blouse trắng này, tám phần chính là tên ngu xuẩn lúc trước nhét bom vào đầu Văn Vũ …… Hắn lúc đó trợn mắt muốn từ trên bàn giải phẫu nhảy dựng lên, tức chết rồi, muốn liều mạng với đám côn đồ này.

Hắn đã mất hết liên lạc và thiết bị định vị.

Hắn đang cần được định vị khẩn cấp, giống như con diều đứt dây, ném đá xuống biển, sắp hoàn toàn biến mất trong rừng rậm sâu thẳm.

Cả hai bên đều biết người biết ta, Lôi Phách biết làm thế nào để hắn “Biến mất”, không ai có thể tìm được bọn họ.

Thiên thần đã được tự do.

Con sẽ không còn bị kiểm soát bởi bất kỳ ai.

……

Bùi Dật đang nằm trên giường dưỡng thương, hồi phục sức khỏe, trong vài ngày đại khái cũng hiểu được tình huống xung quanh.

Những thứ lung tung rối loạn không phải cha mẹ sinh ra mang trên người đã được loại bỏ, kể hết loại bỏ, để lại một vài vết khâu. Lần này nguyên khí bị thương nặng, chỉ có thể lựa chọn chiến thuật che giấu thực lực, an tâm thoải mái nằm yên dưỡng bệnh.

Hắn không ngừng hối hận, đúng là những điều tồi tệ đang xảy ra trong cuộc sống. Lúc trước sao lại không nịnh bợ tiểu thần y, để Trương Văn Hỉ giúp hắn phẫu thuật lấy linh kiện ra! Y thuật giữa các bác sĩ phẫu thuật khác nhau một trời một vực, một bên nghe nói không đau không xâm lấn thậm chí không cần gây mê, còn hiện tại cả người hắn đầy vết thương khóc không ra nước mắt, lúc này mới hối hận đã không kịp……

Lá xanh nhỏ giọt trong rừng tĩnh lặng. Một sợi tơ vàng ngoài cửa sổ, vỡ vụn rơi xuống đất. Đây là thiên đường sao.

Trong mấy ngày này vị tội phạm bắt cóc đầu óc kỳ lạ không nói đạo lý kia luôn cần cù khẩn thiết giả làm người hầu thân cận, nửa bước không rời.

Đội trưởng Lôi mỗi ngày đều đến bưng nước đưa cơm, ân cần bên giường, cho dù hai bên đều không hé răng nói chuyện, chỉ ngồi trong phòng cách đó không xa nhìn và quan sát mặt hắn.

Trình độ si mê của phái này, ánh mắt nhìn thẳng khiến Bùi Dật cảm thấy rất quen thuộc. Trên đời này còn có một người đàn ông khác nhìn hắn như vậy, vẻ mặt mê ngốc, chính là Chương tổng nhà hắn.

Lúc Bùi Dật phát hiện nửa người dưới mình bị nhét vào túi nước tiểu, hắn dùng cánh tay che mặt: “Tôi có thể tự…… Tôi không dùng thứ đó, tôi xuống giường giải quyết.”

Lôi Phách: “Không cần phải mệt mỏi, con nằm đi.”

Bùi Dật: “Nằm mới mệt, tôi muốn xuống giường đi dạo, tôi sẽ không chạy trốn, ông yên tâm.”

Lôi Phách mĩm cười, đôi môi rất đẹp: “Ta tìm người nâng cái cáng tre, sáng mai mang con dạo quanh ngọn núi này?”

“Được rồi.” Bùi Dật lần thứ hai che mặt, “Tôi sợ ông, đừng nâng tôi.”

Hắn đã phát hiện người trước mắt cực kỳ cố chấp. Dùng một lớp cơ thể nhẹ nhàng và tao nhã bao bọc sự lạnh lùng và ngoan cố, mọi việc đều không cần thương lượng, đừng cố thuyết phục thay đổi.

Đội trưởng Bùi hưởng thụ đãi ngộ ‘kim ốc tàng kiều’, bị nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy này, cuối cùng cũng mặt dày nhìn nhau: “Chú, chú …… Chú thật đẹp, tôi thật lòng đó.”

“Chú còn xinh đẹp hơn cả sư phụ tôi!” Hắn cười nhạo trong lòng, “Tôi vốn tự mình đa tình cho rằng chú có thể là thích tôi, thèm muốn sắc đẹp của tôi bởi vậy trăm phương nghìn kế muốn bắt tôi…… Nhưng hiện tại, chú làm cho tôi xấu hổ vì nghĩ rằng chú thích tôi, xấu hổ đến không còn chỗ trốn. Tôi còn không bằng một phần mười chú, chú thích tôi như vậy còn không bằng tự đi soi gương.”

Lôi Phách sắc mặt khẽ biến, bị khen, ánh mắt di chuyển đến bên cửa sổ, lỗ tai sạch sẽ thế nhưng phiếm hồng.

Một lúc lâu sau mới nói: “Con rất đẹp, ta thích nhìn.”

Bùi Dật nhẹ giọng hỏi: “Người chú muốn nhìn, là tôi sao?”

Lôi Phách tránh không đáp, một tay đỡ Bùi Dật, dùng bả vai chống đỡ giúp hắn dựa vào giường.

Dùng tay phải, bưng một chén cháo thịt, đặt ở đầu giường.

Lại lần nữa dùng tay phải, từng muỗng, từng muỗng, cho Tiểu Bùi ăn cháo.

Bùi Dật vừa ăn cháo vừa nhìn người gầy gò trước mắt.

Tóc dài che lại bả vai, dáng người chân thật còn gầy hơn hình dáng này một vòng, luôn mặc quần áo màu đen, cổ áo buộc chặt, không có khoe khoang gợi cảm, rất giống một vị mỹ nam nhà lành đoan trang ……

Tầm mắt của hắn cuối cùng dừng ở vai trái đối phương, xuống dưới, ống tay áo màu đen trống rỗng không có gì giữ lại.

Đội trưởng Lôi nổi danh đỉnh đỉnh bị khuyết tật một tay.

Đêm xuống, Bùi Dật bị tra tấn bởi những vết khâu kém cỏi trên cơ thể không thể ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, một bên đếm dê một bên mắng chửi trong lòng đám lang băm không bằng của phòng khám dởm này.

Trên bàn làm việc của dãy nhà bên cạnh, thiết bị thu phát tín hiệu, radio, thiết bị nghe lén, còn có màn hình hiển thị cực lớn, trang bị đầy đủ…… Thiết bị không ngừng phát ra âm thanh dòng điện khô khan nhàm chán, tích —— tích ——

Một người đàn ông mặc đồ đen, vai khoác một tầng bóng đêm, bước trên nền đất trắng muốt, lặng lẽ đến trước giường hắn, không chút xấu hổ nghiêng người chui vào ổ chăn của Đội trưởng Bùi.

Bùi Dật nín thở quay mặt đi, dùng động tác cố gắng để cho đối phương không phát hiện, thổi bay sợi tóc dài trên sống mũi.

Lôi Phách cuối cùng đã nói: “Con giả bộ ngủ.”

Bùi Dật cũng nhịn không được: “Lông của chú.”

Lôi Phách duỗi cánh tay ôm lấy hắn. Lấy tư thế thân mật chưa từng có trong đời ôm lấy, tham lam miêu tả đường nét mặt bên của Bùi Dật.

Có thể là do tính cách, con ngươi màu hổ phách của ông luôn bộc lộ vẻ si mê thầm lặng, trong mắt như có lửa.

Dán đến quá gần, Bùi Dật nhắm mắt thở ra: “Chú thích là tốt rồi, nhưng tôi không phải ông ấy.”

Tội phạm bắt cóc không giải thích cũng không phản bác, không có quá mức dư thừa quấy rối, dùng tay phải nắm lấy tay phải Bùi Dật, mười ngón tay siết chặt. Nắm chặt mỗi một đoạn xương ngón tay đến trắng bệch, như thể bất cứ ai buông tay sẽ bị rơi xuống vực và không bao giờ gặp lại được.

Hành động thân mật kéo bàn tay nhỏ bé, ngủ chung trong một cái chăn lúc nửa đêm kéo dài vài ngày.

Đàn ông không phải không thể “ngủ”, Đội trưởng Bùi lại là người quen thuộc, da mặt luôn có thể dày hơn đối thủ của hắn. Ba ngày sau đã quá độ tự nhiên đến mức xốc chăn lên một góc, dịch ra nửa thước chừa chỗ nằm: Chú, chú lại tới nữa sao? Xin mời vào chăn của cháu.

Đêm khuya tĩnh lặng, côn trùng kêu vang trong mộng. Lôi Phách hỏi ở bên tai hắn: “Con, làm sao nhận ra là ta?”

Bùi Dật nhẹ giọng nói: “Bức tranh trên tường của ông, Nhật Chiếu Hàn Giang.”

Lôi Phách mỉm cười trong bóng tối: “Con yên tâm, ta sẽ không thương tổn ông ấy.”

“Tôi có cái gì không yên tâm?” Bùi Dật cười cũng thập phần đơn thuần, “Ông đối tốt với ba ba của tôi, tôi không trách ông, tôi là nguyện ý cùng ông trở về, thay ông ấy chăm sóc, hiếu kính ông.”

Trên con đường nhỏ dưới ánh trăng, hắn chạm người Lệ Hàn Giang bị trúng đạn mà không sờ thấy máu, hơi thở vẫn còn, hắn biết ngay súng gây mê đang làm rất tốt.

Lệ Hàn Giang không đành lòng xuống tay là bởi vì, bắn sẽ giết người, trong tay chỉ có một khẩu súng bắn tỉa, trong đó là những viên đạn chết người.

Mà đội trưởng Lôi đã nổ súng không chút do dự, bởi vì ngay từ đầu đã có ý đồ bắt sống, âm thầm mang theo hai khẩu súng khác nhau. Một khẩu là súng săn chứa đạn gây mê, có thể dùng tùy ý để bắn gấu, lợn rừng, hoặc là nhắm vào người thân.

Cho nên, Bùi Dật luôn chờ người sau lưng cho hắn một phát súng để đồng hành một cách hợp lý.

Một cô nhi bị vực sâu nhìn chằm chằm trong nhiều năm như vậy, cuối cùng đã biết được sự thật. Cũng rất muốn nhìn xem, vực sâu này đến tột cùng là bộ dáng gì ……

“Chú, hai khẩu súng của chú đều bỏ lại tại hiện trường?” Bùi Dật vẻ mặt kinh ngạc, “Cảnh sát hiện tại nhất định khẳng định 100% người mang tôi đi chính là chú.”

Lôi Phách vẻ mặt khinh miệt: “Khẳng định làm khó dễ được ta sao?”

“Chú ném súng, tặng không dấu vân tay cho cảnh sát, chỉ là vì thị uy sao?” Bùi Dật đột nhiên nắm tay đối phương, gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau rất đau lòng, “Không, bởi vì chú quả thật không có tay dư thừa.”

Lôi Phách: “……”

Đội trưởng Bùi vẻ mặt hồn nhiên vô tội, tuyệt đối không giống ác độc trêu chọc cười nhạo: “Hai cây súng dài, một tay nhắm tầm xa và bắn chính xác mục tiêu, không cho phép có sai số, không thể lệch lạc, thật không dễ dàng, chú luyện bao lâu? Thời khắc mấu chốt không thể không lựa chọn, chú rất cố gắng khiêng tôi đi, cũng chỉ có thể ném súng lại. Nếu như có nhiều hơn hai tay, khẳng định chú sẽ mang cả nó và baba đi? Rốt cuộc cánh tay của chú, chú là bởi vì ông ấy…… bị khuyết tật như thế nào?”

Khuôn mặt của Bùi Dật như đang châm lửa. Hắn cái gì cũng không biết mà dám “lừa gạt”, nghiêm túc bày tỏ nỗi niềm của mình.

Đôi mắt màu hổ phách xinh ở đẹp chiếc gối bên cạnh co lại thành mũi nhọn, xốc chăn lên, không nói một lời quay đầu rời đi.

Ước chừng là phiền phức, miệng tiện nói nhiều, còn muốn ngủ hay không?

……

Khe núi thường xuyên truyền ra một hai tiếng bắn lén. Một nơi đầy rẫy những nguy hiểm, thần hồn nát thần tính.

Lôi Phách hoàn toàn không phải ẩn nấp ở vùng núi thế ngoại đào nguyên này, chỉ tính toán không quan tâm đến thế sự chỉ an hưởng tuổi già. Tin tặc chuyên nghiệp sử dụng cáp quang và sóng vô tuyến để phát tán các xúc tu trên các mạng lưới đen tối của châu Á, châu Phi và châu Mỹ Latinh.

Ở một góc của web đen có thể nhìn trộm, liên lạc và truyền tin, cách màn hình ngàn dặm cũng đủ để chỉ huy nếu muốn, từ giao dịch vũ khí khổng lồ trực tuyến và ngoại tuyến kiếm tiền đen. Đây là con đường sống sót trong nhiều năm, thờ ơ, nguy hiểm, nhưng mục tiêu rất rõ ràng.

Bùi Dật cho rằng, đắc tội người chú tiền bối là phải chịu khổ, kế tiếp đội trưởng Lôi sẽ cho bệnh nhân như hắn không có thức ăn và nước uống, thậm chí còn bị trừng phạt hầu hạ ông ấy.

Nhưng mà không có, ăn ngon uống ngon vẫn như cũ, dinh dưỡng tăng lên gấp bội. Đội trưởng Lôi muốn cho hắn, thỏa mãn hắn không chỉ có vậy.

Khăn nóng duỗi đến dưới bộ đồ ngủ của hắn, lau sạch sẽ cho hắn, Lôi Phách xoay người ra ngoài cửa tiếp đón: “Vào đi.”

Những nam thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc mát mẻ, dáng người xinh đẹp đứng một hàng bên tường. Vừa nhìn tướng mạo thân hình, chính là đặc điểm địa phương của Thái Lan và Myanmar, trang điểm đậm, còn có dấu vết của vi tạo hình trên khuôn mặt ửng đỏ, cơ bắp, quả táo và đôi môi căng mọng có thể phản chiếu ánh sáng vào ban đêm.

Một hàng yêu tinh này, mỗi người trong số họ đều đủ tiêu chuẩn để ký hợp đồng với Gia Hoàng, có thể trực tiếp ra mắt một nhóm nhạc nam.

“Chú làm gì đây?”

“Sợ con cảm thấy buồn chán và cô đơn, nếu con thích nó, chỉ cần chọn một hoặc hai người lưu lại.”

Bùi Dật ngẩn người. Hắn cố gắng tìm cách giải thích hợp lý trước hành vi cực kỳ kỳ lạ của người trước mặt: “Tôi, tôi không cần, dây kéo trên bụng tôi vẫn còn đau, không có tâm tư.”

Lôi Phách thất vọng rồi: “Không nhìn trúng ai sao? Hay là ở không quen.”

“Thật sự nhìn không ra, Chú, tôi không thích món này.” Bùi Dật buộc phải từ chối rất nghiêm túc, “Để đám yêu tinh này lui đi, tôi không muốn ăn.”

“Con thích loại nào? Ai?” Lôi Phách nhìn hắn, “…… Vị kia ông chủ họ Chương?”

Bùi Dật bỗng dưng câm miệng.

Hắn dám nói “Đúng vậy” sao?

Hắn sẽ không ngờ tiếp theo lại xảy ra chuyện gì, Lôi Phách hờ hững đứng dậy, trong mắt tựa hồ ngoại trừ niềm vui gia đình mà mình si mê theo đuổi thì không còn gì đáng lo, dùng ánh mắt phân phó tên lính đánh thuê ở cửa: không thích, không nhìn trúng, quá xấu xí, thất vọng, xách ra ngoài xử lý.

Hai gã yêu tinh dẫn đầu bị lôi ra bằng bốn chân với vẻ mặt hoảng sợ, sau đó xa xa ngoài phòng truyền đến hai tiếng súng, chó sủa, khiến người ta kinh hãi.

Sau lưng Bùi Dật đổ mồ hôi lạnh, thất thanh nói: “Tôi chỉ là không nhìn trúng, đừng xử trí bọn họ!”

Thêm hai người nữa bị lôi ra ngoài, khoảnh khắc kinh hoàng khi phát súng đánh trúng tủy não, Bùi Dật ấn chặt tay đội trưởng Lôi, thở dốc, cúi đầu chịu thua: “Chú à, tôi biết sai rồi, đừng xử lý bọn họ. Giữ tất cả, tôi muốn tất cả —— giúp tôi ăn và xoa lưng và rửa chân cho tôi.”

Hắn lúc này bị hãm trong vực sâu. Người trước mắt này nói không thông đạo lý, bản thân lại là một người điên cô đơn trong thế giới tinh thần.

E là không thể kéo dài được nữa.

Nhưng thứ hắn muốn, không phải là giao đấu liều mạng với tiền bối, chém chém giết giết, phân cao thấp bằng giá trị vũ lực, đó là phù phiếm vô nghĩa. Thiên sứ báo thù một chân bước vào vũng bùn này, hắn còn muốn nhiều hơn thế nữa ……

Lôi Phách kề sát mặt hắn, mắt mang ý cười cặn bã: “Tiểu Bùi, con thích vị ông chủ Chương kia, đúng không? Anh ta bỏ con lại và rời đi một mình. Nếu có thể làm cho con cao hứng khoái hoạt, ta nguyện ý vì con cống hiến sức lực, nhất định sẽ đem Chương tiên sinh đến trước mặt con, cho các con ở bên nhau.”

Bùi Dật vào giờ khắc đó sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời.

……

Một đêm không yên tĩnh này, Băng đảng Kachin đã “mất” năm sáu nam kỹ theo quân, thủ hạ võ trang Mã Tử của Ngô Đình Mạo đã lục soát núi tìm người. Cũng là sợ mấy cái con điếm kia nghiện ma túy nháo ra chuyện.

Cùng lúc đó, phía nam biên giới, con đường giao thông quan trọng kết nối trực tiếp với thị trấn Kachin. Dọc theo con đường đầy núi là một xứ sở thần tiên xanh biếc, giống như màu xanh biếc khó nhìn thấy trong bộ lọc, che giấu tội lỗi và máu dưới lớp đất.

“Trong ấn tượng, là con đường này, nhưng đi về phía trước sẽ không nhớ rõ, cần có thời gian.”

Dưới lớp quần áo ngụy trang và áo tơi bụi bặm, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú được phủ một lớp bùn xanh xanh xám xám, gần như không thể nhận ra. Nhưng đôi mắt trong suốt, kiên định, làm cho những người bạn đồng hành tin tưởng vững chắc rằng người lính này thuộc về Đội A – NAF anh dũng thiện chiến.

Văn Vũ thân mang súng dài, chậm rãi bò về phía trước.

Dưới sườn núi, Nhiếp Nghiên mang theo một bụi cây khác chậm rãi đi tới, cũng là vẻ mặt cô thôn nữ được tạc bằng đất sét, mặc thường phục của phụ nữ địa phương.

Tiểu đội điều tra, mỗi nhóm bốn người, cứ cách mười mét lại có những người bạn đồng hành của họ, dùng ánh mắt và cử chỉ lặng lẽ trao đổi. Họ bò chậm rãi trên ngọn núi. Có người yểm hộ bên ngoài, có người hóa trang vào thôn, gian nan tìm kiếm tung tích.

Xa xa, ở khu vực biên giới, một đoàn xe được trang bị chống radar, thân xe được trang trí ngụy trang, xuất hiện màn sương mù bao la.

Trên đường đi không có một tiếng bóp còi, giống như ma quỷ u linh tới gần ……

“Không có tín hiệu【000】? Thông tin liên lạc và định vị đều bị mất.”

“Hắn có thể gặp nguy hiểm …… Chúng tôi biết rõ hắn và Lôi Phách ở bên nhau, nhưng không thể xác nhận hắn an toàn, và không thể xác định địa điểm tấn công.”

Trong hậu viện rộng lớn của phòng làm việc, Hoắc tướng quân đưa tin cho Sở tổng đang ngủ trên sô pha.

Sở Tuần thở dài một tiếng, lấy khăn tay lau mũi: “Chuyện cho tới bây giờ, chỉ cần chờ xem tình huynh đệ chiến hữu xã hội chủ nghĩa của đội trưởng Lôi chúng ta đối với sư phụ của chúng ta, sâu sắc đến mức nào.”

“Cho dù Lôi Phách muốn nhắm vào đầu tôi, cũng sẽ không nhắm vào Tiểu Bùi.” Sở Tuần giơ tay lên làm súng, hướng huyệt thái dương của mình “ba” khoa tay múa chân một chút, “Có một chút mọi người đừng quên, Lệ tổng của chúng ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, đã sớm không còn là khuôn mặt kia. Hiện tại còn có dung mạo thời trẻ tuổi của hắn, cũng chỉ có Tiểu Bùi —— cả thế giới chỉ còn lại gương mặt này.”

“Đây là một trong những nguyên nhân khiến tâm lý anh ta lưu luyến mãnh liệt, coi Đội trưởng Bùi như một con rối đồng cảm?…… trăm cay ngàn đắng chiếm người làm của riêng như vậy, làm sao nỡ thương tổn một sợi lông tơ của Tiểu Bùi? Trói một con gấu trúc khổng lồ trở về, còn không tỉ mỉ nuôi dưỡng hầu hạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play