Chương Thiệu Trì ngay lập tức nhận được câu trả lời từ đội trưởng: Một chuỗi biểu tượng cảm xúc Ultraman biu biu biu nổ súng.

Bùi Dật đi trên một chiếc xe thương mại hạng A màu đen, đột nhiên rẽ gấp, chiếc Mercedes chạy trên đường quốc lộ ở vùng núi ngoại ô. Màn hình trên xe liên tục nhắc nhở hắn lộ trình lái xe và vị trí của từng thành viên cấp dưới trong đội của hắn.

Hắn đeo kính râm, kiểu tóc giống như “trẻ con”, có lẽ đã dùng quá nhiều sáp vuốt tóc, do không quen nên tạo hình hơi quá đà chăng?

Trên người mặc, cũng không giống mình. Âu phục được đặt ở ghế sau, hắn mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu tím sang trọng.

Bóng dáng ẩn hiện trong cửa sổ xe, lướt qua trên đường quốc lộ, nếu như bị cấp dưới của MCIA6 hoặc là bất cứ ai nhìn thấy, liếc mắt một cái, đây không phải là Cục phó Trần đi xe công tan tầm sao.

Bùi Dật khẽ gõ ám hiệu: Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếp tục đi về phía trước.

……

“Này, xe của ngài đâu?”

Quả nhiên, tài xế đi đến hầm của tòa nhà lấy xe thì phát hiện chiếc xe không cánh mà bay.

Cục phó Trần lập tức đi ra, một lần nữa rơi vào kinh ngạc: “Tìm, kiểm tra giám sát xem trước đó ai vào hầm lấy xe?”

Trong phòng an ninh, nhân viên giám sát thời gian thực cũng ngạc nhiên, liên tục tìm cách phủi trách nhiệm: “Không phải tài xế ông Trần, vừa chở ông đi ra sao? Mười lăm phút trước, người ngồi trên xe đi ra không phải là ông sao?……”

Trần Hoán mấy ngày này đầy xáo trộn, ăn ngủ không yên. Chiếc xe công vụ trước đó bị thiếu tá Văn Vũ bắn trúng bình xăng trên đường quốc lộ, phát nổ, bốc cháy thành một đống sắt vụn bốc khói.

Mới trở về làm việc chưa được hai ngày, ông lại ném một chiếc xe nữa?

Cùng lúc đó, ở những nơi họ không thể nhìn thấy, văn phòng cấp cao của Lầu Sáu Góc, ở lối đi hành lang cần dấu vân tay và màng mắt mới có thể vào.

Cục trưởng Liên kết thúc công việc, đi ra ngoài uống một tách cà phê.

Máy pha cà phê espresso trong phòng trà nước, vẫn là bộ thiết bị mà Đội trưởng Bùi mang về từ La Mã để hiếu kính với cấp trên và đồng nghiệp. Phiên bản cao cấp dành cho văn phòng được, có thể làm được mười hai loại cà phê sữa ngọt Ý, chỉ là không ai nhàn rỗi thử qua nhiều loại như vậy.

Liên Nam Ngọc bưng một tách cà phê, đi ngang qua trước cửa văn phòng Trần Hoán, giương mắt lên: “Ừm? ”

Lão Trần không phải đã tan tầm rồi sao?

Liên Nam Ngọc đứng trong chốc lát, sải bước qua muốn mở cửa, thư ký của Cục phó Trần đột nhiên mở cửa đi ra, hai người suýt chút nữa va vào nhau.

“A, Tiểu Du, cậu vào làm gì?” Liên Nam Ngọc cẩn thận tra hỏi một câu.

“Cây Brazil đã một tuần nay không được tưới nước, Trần tổng bận rộn, nuôi một phòng thực vật, đều héo sắp chết!” Thư ký Du còn mang theo bình xịt hoa, sửng sốt, “Vừa mới nhận điện thoại của Trần tổng, chiếc xe đen của ông ấy, hình như bị người ta lái đi rồi.”

“Bị lái đi rồi?” Liên Nam Ngọc cũng rất ngạc nhiên.

……

Bên này Chương tổng đang lái xe ra sân bay, cố ý đi một vòng, cẩn thận tránh các tuyến đường đón và trả khách thông thường.

Nếu anh không đi vòng quanh một vòng này, trì hoãn một chút thời gian, cũng sẽ không tình cờ gặp một người từ từ ngoại ô vào thành phố đi ngang qua đây.

Hơn nữa, Chương tổng trước đó hoàn toàn sẽ không biết, bãi đỗ xe gần sân bay này, chính là chính là nơi đỗ xe tạm thời mà quan chức quan trọng cơ mật MCIA6 thường sử dụng. Những nhân viên mật vụ này thường xuyên “đổi tàu” ở đây và rời đi bằng xe riêng.

Trần Hoán đi xuống từ một chiếc xe công vụ tạm thời màu xanh thẫm.

Tài xế cùng nhân viên an ninh thấp giọng gọi lại: “Lão tổng, chúng tôi vẫn là nên đưa ông về nhà?”

“Không cần! Trần Hoán cự tuyệt, thần sắc vội vàng còn muốn che mắt người khác, kiên quyết muốn tự mình lái xe, “Tôi đi làm chút chuyện, các người trở về đi.”

Tất cả mọi người bị mắc kẹt trong vòng xoáy đều đang giãy giụa, cảm thấy tình huống không ổn, muốn dẫn hỏa thiêu thân, cố gắng thoát khỏi phản ứng dữ dội vực sâu……

Trần Hoán cúi đầu ấn số điện thoại di động, biết rõ có thể sẽ bị nghe lén, nhưng không còn cách nào khác.

Chương Thiệu Trì lái xe lướt qua, cách cửa sổ xe, cũng rối rắm chần chờ hai giây, làm sao ứng phó với cục diện khó giải quyết trước mắt —— anh lại tình cờ gặp Trần Phó Phòng thân yêu ở nơi này?

Anh tháo kính râm xuống thuận tay đưa cho vị đại gia phía sau xe, dang rộng hai chân thản nhiên ngồi ngay ngắn: “Ông đeo lên, che mặt, đừng lên tiếng.”

Trần Hoán ngẩng đầu, cũng hơi ngạc nhiên: “Chương tổng? Cậu…?”

“Ông muốn đi đâu?” Chương Thiệu Trì chỉ hạ một nửa cửa sổ xe, cửa sổ phía sau đều là kính màu trà, che khuất phong cảnh trong xe.

Trần Hoán giống như bất ngờ gặp được vị cứu tinh: “Tiểu Bùi đâu? có trong xe của cậu không?”

“Không có ở đây.” Chương Thiệu Trì lắc đầu, “Ông muốn tìm hắn?”

Chương tổng trực tiếp xuống xe, khoác vai ở ven đường, Trần Hoán đột nhiên thì thầm: “Cậu thay tôi liên lạc, bảo Tiểu Bùi đến chỗ cũ gặp tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói!”

“Tôi thay ông liên hệ?” Chương Thiệu Trì vẻ mặt không liên quan đến mình, bất động thanh sắc xóa sạch quan hệ, “Đừng nói giỡn, điện thoại di động của tôi, không để cho MCIA6 các người gắn thiết bị nghe lén? Tôi không bao giờ trộn lẫn với mấy người nữa.”

“Con mẹ nó lão tử mới là bị người nghe lén……” Trần Hoán tuyệt đối không phải nói giỡn, cơ hồ nắm lấy áo sơ mi của Chương tổng, tay đang phát run, “Tôi, tôi có thể, là bị theo dõi hoặc là bị người khác để lộ hành tung, có nội quỷ.”

Chương Thiệu Trì sắc mặt toàn bộ biến đổi, nhìn mọi người một cách cảnh giác.

“Lập tức liên hệ Đội trưởng Bùi, tôi chờ gặp mặt hắn!” Trần Hoán hô hấp đứt quãng dồn dập, “Bảo hắn cũng phải cẩn thận, đừng để cho người ngoài biết, tôi hiện tại, tôi hiện tại, ta chỉ có thể tin tưởng cậu!”

Hai chữ ” tin tưởng “, lúc nói ra miệng hình như chỉ nhẹ nhàng trong nháy mắt, nhàn nhạt bay ở trong gió. Nhưng lời này ở trong lòng một người, nhất định đã rất lâu, sẽ không dễ dàng giao phó.

Chương Thiệu Trì im lặng gật đầu, hai ngày trước Tiểu Bùi cũng ôm anh nói như vậy: Ca, em chỉ có thể tin tưởng anh.

“Điểm trung chuyển” tạm thời, một nơi khuất trong bãi đậu xe, chiếc xe hơi riêng màu xám bạc của Trần Hoán đậu dưới bóng cây.

Trần Hoán sải bước đi tới, dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, lại đột ngột dừng lại, lo lắng chạy trở lại.

“Tôi cũng biết, Tiểu Bùi tên tiểu tử thúi này hắn cũng trộm mật mã của tôi, vượt qua rào cản và xâm nhập vào hồ sơ hệ thống, hắn tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhìn xem khả năng của hắn!”

Trần Hoán đến gần Chương Thiệu Trì, nghẹn lửa, nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện của hắn, trở về tôi sẽ tính sổ. Hiện tại, tôi, tôi hoài nghi, dây chuyền thông tin tình báo hàng ngày của MCIA6 có thể bị rò rỉ và mật khẩu được thay đổi ba ngày một lần cũng không phòng được …… Nhất định là họ đã phá giải mật mã của chúng ta trong một thời gian dài, cướp thông tin giữa chừng.”

“Con mẹ nó, có lẽ là……” Trần Hoán nhận ra mình đã nói quá nhiều, xoay người rời đi, quay đầu lại dặn dò, “Liên hệ với Tiểu Bùi, tôi ở chỗ cũ chờ hắn.”

Mặt trời lên cao, không khí oi bức và nóng nực, giữa lá cây đột nhiên bắn ra một tiếng rít bén nhọn.

Rời khỏi bóng cây, toàn thân nóng rực như ngâm mình trong lồng hấp. Trên lưng áo sơ mi màu tím Trần Hoán lộ ra một mảnh mồ hôi, mà Chương tổng cũng cuộn cổ tay áo sơ mi đến khuỷu tay, để lộ cánh tay màu lúa mì mạnh mẽ.

Chương Thiệu Trì nhìn theo Trần Hoán rời đi, chuẩn bị xoay người.

Bên cạnh sóng nhiệt bay tới, ầm ầm một tiếng nổ lớn!

Trời đất đều chấn động, trước mắt tối sầm lại.

Một khoảnh khắc kinh khủng không cách nào hình dung, sóng khí bộc phát kịch liệt đẩy cả người Chương Thiệu Trì ra, nhiệt độ đột nhiên tăng lên trong nháy mắt, giống như một cơn mưa nóng bỏng từ trên trời rơi xuống ……

Cảm giác nóng rực dày đặc rơi trên cánh tay trần trụi, không có phản ứng kịp, Chương Thiệu Trì ngã xuống đất, lăn lộn điên cuồng, thoát khỏi vùng nhiệt độ cao.

Trong dư quang, anh tận mắt nhìn thấy, Trần Hoán chỉ đi trước anh hơn năm bước, bị cùng một luồng sóng xung kích ném đi như ném bao tải.

Trần Hoán ——

Chương Thiệu Trì hét lên dữ dội, nhưng cũng không nghe được thanh âm của mình, lỗ tai ong ong……

Bên tai là tiếng vỡ của thùng xe và lốp xe vỡ. Chấn động cực độ cùng ánh lửa chói mắt chiếu rọi trong mắt anh, anh nín thở, bất chấp đau đớn quanh thân bò về phía trước, gian nan tiếp cận người bị thương: “Trần Hoán?…… Lão Trần?!”

Chương Thiệu Trì kéo người ra khỏi vùng sóng nhiệt thiêu đốt, ôm xuống một sườn dốc ở bên đường.

Trần Hoán khi đó dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, xoay người tìm Chương Thiệu Trì nói thêm vài câu.

Chính là ma xui quỷ khiến quay đầu lại, hoặc là nói, chính là một câu “Tin tưởng” Chương tổng giống như một vị cứu tinh, cứu Trần Hoán một mạng, bằng không đã máu thịt tung bay ở trong xe.

Ngọn lửa bốc cháy bốn phía, Chương tổng quay đầu lại giật mình phát hiện chiếc xe của mình, một bên cửa kính cũng bị vỡ tan tành, bị sóng nhiệt nướng vây quanh.

Con mẹ nó, trong xe còn có một vị Đại Phật gia không thể bị thương, quả thực muốn điên rồi ……

Lo sợ gần đó có tay súng tập kích, Chương Thiệu Trì liều mạng di chuyển Trần Hoán đến một nơi ẩn dưới đường quốc lộ. Phía sau bụi cây, lúc này xuất hiện một khuôn mặt nóng bỏng, cằm nhọn gầy gò, cũng đang thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt nhỏ lại lộ ra tinh thông sắc bén.

Chương Thiệu Trì ngẩng đầu hoảng sợ: “Ông tự chạy ra rồi sao?”

“Bị kẹt trong xe, lông toàn thân đều bị nướng nóng ran, không chạy ra sao?” Vị khách quý mà anh từ xa mời về, dựa vào hơi thở nhạy bén của thần y thánh thủ, lập tức ngửi thấy mùi người bị thương: “Ai đây, cháy đen, ôi mẹ ơi, Lão Trần?!”

Người trọng thương mặt đầy huyết quang rách nát, cổ họng khó khăn phát ra tiếng, cũng khó có thể tin được: “Ông, ông…… Tiểu thần y?”

Vào thời khắc nguy hiểm đến tính mạng gặp lại một người quen cũ từ nhiều năm trước, cuộc gặp gỡ này tưởng như đã mấy đời. Chỉ là ở trên chiến tuyến sinh tử, thật sự không có thời gian để tâm sự với nhau: Tiểu thần y, ông mấy năm nay mạnh khỏe không? Trần Hoán ông vẫn khỏe chứ?

Cục phó Trần trước mắt nhìn thấy, là thanh mai trúc mã của Sở tổng năm đó, thần đao Trương gia truyền nhân Trương Văn Hỉ.

Tiểu thần y năm đó, bây giờ tuổi không còn nhỏ nhưng trông trẻ trung, giống như ăn tiên đan bất lão.

Đáng thương Cục phó Trần ngày thường tỉ mỉ bảo dưỡng, chăm sóc da cùng tập thể dục, theo bát quái không đáng tin cậy ở văn phòng, không chừng còn lén lút xóa bỏ nếp nhăn, tiêm thuốc, lại kéo da,…gì gì đó. Nhưng mà vừa đối mặt đã bị đối phương so sánh. Bạn bè cùng trang lứa gặp mặt, giống như một ông chú nhìn cháu mình, tình cảnh như vậy càng làm cho ông tức muốn ói máu.

“Các người, các người định làm gì ……” Máu loãng từ miệng vết thương trên cổ của Trần Hoán trào ra, trong lúc hoảng hốt đã hiểu được thánh thủ ngoại khoa “Thần đao trương” vì sao đột nhiên giá lâm nơi này. Lão yêu tinh bất tử này nói tới là tới, người này chỉ sợ chỉ có Sở Tổng mới có thể mời được đi?

Sở Tuần, chẳng lẽ……

Chương Thiệu Trì: “Ông đừng nói nữa! Cố gắng chịu đựng, cảnh sát và xe cứu thương sẽ đến.”

Ánh mắt tan rã, Trần Hoán nghẹn ngào: “Đừng để Tiểu Bùi đi, đi biên giới, nguy hiểm…… Những người đó là muốn ……”

“Người này giao cho ông.” Chương Thiệu Trì đè bả vai thần y, nhờ vả Trương Văn Hỉ: “Cứu ông ấy! Đừng để cho Trần Hoán xảy ra chuyện!”

“……”

“Hung thần ơi, người này máu quá máu me, ôi máu, tôi phẫu thuật cho tới bây giờ cũng không thấy máu …… cũng không phải là khoa bỏng!……” Vị đại phu này quả thật ít có cơ hội tự mình trải qua chiến sự, hiếm khi thấy máu, đối mặt với hiện trường y tế cực kỳ tồi tệ trước mắt, đặc biệt đối mặt với Trần lão tổng ông vẫn không ưa được, rất là ghét bỏ.

Trương thần y nói lải nhải, nhanh chóng bị âm thanh thiêu đốt ồn ào chung quanh nuốt chửng.

Chương Thiệu Trì chạy trở lại bãi đậu xe một lần nữa, lấy súng ra khỏi thùng đựng đồ ở ghế trước xe.

Anh đã mơ hồ nhìn thấy ở bên kia đường, cách đó không xa, từ phía sau rừng cây xuất hiện người tập kích mai phục.

Tay súng trẻ, thân hình gầy gò, gương mặt quen thuộc khiến người ta đau lòng.

Đó hẳn là người mà Bùi Dật trăm phương nghìn kế người muốn tìm, tay súng thiện xạ Văn Vũ của MCIA6, đang sải bước băng qua đường nhựa, giẫm lên tia lửa đỏ sẫm đầy mặt đất, tìm kiếm mục tiêu ……

Chương Thiệu Trì để hai người quan trọng hơn ở một nơi khuất dưới đường quốc lộ, giấu kỹ. Anh chỉ có thể làm chính là trong mấy phút thời gian chênh lệch có thể đoạt mạng, bảo vệ tính mạng của hai vị này, trong khi chờ viện binh cùng cảnh sát phía sau chạy tới.

Chiếc xe nổ đã cháy gần hết, trong ánh lửa gần như chỉ còn lại khung thép, vật liệu hỗ trợ hóa học dựa vào nhiệt độ cao và gió, không thương tiếc nuốt chửng không khí.

……

“Tôi ở đây đã xảy ra chuyện!…… Xe của Trần Hoán bị nổ ……”

Bùi Dật chỉ nghe được một câu báo tin này trong điện thoại. Âm thanh hiện trường rất hỗn loạn, sau đó là tiếng nổ thứ hai và âm thanh tanh tách của các vật thể đang cháy đã làm biến dạng sóng điện.

Đôi mắt của hắn trong nháy mắt biến sắc: “Đối phương nhất định phát hiện, tay súng đặt mai phục ở một nơi khác, bọn họ đã chặn được Trần Hoán…… Quay đầu lại, nhanh lên!”

Trên đường quốc lộ, đi nhanh đến chóng mặt, lốp xe để lại dấu vết rẽ gấp trên mặt đường nhựa, viện binh bốn phương tám hướng xông về nơi xảy ra sự việc.

Bùi Dật kéo cà vạt ra, vừa tức giận vừa đau lòng, đập bàn tay vào thành cửa sổ xe.

Kính cửa sổ bị hắn đập nứt ra một vết.

Theo dữ liệu phân tích, hắn đã khóa các khu vực gần đúng mà Văn Vũ có thể ẩn. Tính toán sơ qua thời gian chênh lệch của đoạn lộ trình này, đủ để hắn trộm xe, giả trang Trần Hoán đi ra, thu hút tay súng xuất hiện ở khu vực hẻo lánh trong núi, rồi bí mật tiến hành bắt giữ.

Nhưng đối thủ luôn có thể cờ cao hơn một nước, luôn chạy trước hắn một bước, hơn nữa y còn quen thuộc với đường lái xe của Trần Hoán hơn so với Đội trưởng Bùi. di chuyển trước thời hạn, trùng hợp xuất hiện ở một chỗ khác, cùng Trần Hoán thật đánh giáp lá cà lần nữa.

……

Trên bãi đậu xe, hàng loạt phương tiện đều không may chịu khổ vạ lây, toàn bộ đều bị đốt cháy, nối liền tạo thành một đường lửa ngoạn mục.

Ngay lúc đó Chương Thiệu Trì đã có một lựa chọn cực kỳ dũng khí, hoặc là bởi vì hai chữ “Tin tưởng”, cùng với khí khái anh hùng của một người đàn ông dung nhập vào xương máu. Dùng lời của Bùi Dật mà nói, chính là luôn cậy mạnh ở thời khắc mấu chốt.

Anh để cho bóng dáng xuất hiện thoáng qua bụi rậm, dẫn sự chú ý của kẻ tấn công theo hướng ngược lại……

Viên đạn cũng bị hấp dẫn, lướt qua da trên đỉnh đầu. Một viên đạn khác, bắn vào cách gót chân anh vài tấc, “Phốc” ăn vào đất. Mỗi giây trì hoãn dường như anh đang đi trên bờ vực của địa ngục ……

Chương Thiệu Trì né được phát súng, dùng một tảng đá che chở trở mình phản kích.

Cuối cùng hai người cũng gặp nhau trong đám cỏ vàng cao đến nửa người, đầu gối bay lên cứng đối cứng đập vào nhau, cả hai đều “ưm” rên lên một tiếng đau đớn!

Chương Thiệu Trì hất văng giày dùng chân đá, công kích mãnh liệt vào đối phương, mặt  anh cũng nhận được hai cú đấm mạnh vào xương mày, trong nháy mắt chảy ra một chuỗi giọt máu.

“Đừng cúp máy, cố lên, Lão Trần……” Xa xa, dưới bóng râm phía sau một tảng đá khác, Trương Văn Hỉ nheo lại một đôi mắt dài nhỏ, mở ống tay áo ra, “Họ Trần, rốt cục cũng rơi vào bàn tay tôi, con mẹ nó ông cũng có ngày hôm nay.

“Đừng hộc máu nữa, tên lưu manh nhà ông, nếu ông thật sự chết trong tay tôi, tôi chữa cho ông không được, cũng rất mất mặt, trong tay còn chưa có ai tôi trị không được ……”

“……”

Hai người đàn ông đánh nhau điên cuồng quằn quại bay lên rồi cùng nhau ngã xuống bên cạnh tảng đá, ——

Đầu óc đều muốn sôi trào, thoáng một chút kia cũng sắp ném thần trí nát thành mảnh nhỏ.

Chương Thiệu Trì quỳ một gối xuống đất thở dốc. Máu mũi chảy xuống, anh dùng tay lau sạch.

Trong đầu xẹt qua, chính là Tiểu Bùi vào lúc nửa đêm dùng giọng điệu cực kỳ bi thương tâm sự với anh, “Đó là một chuyện em áy náy nhất, là sai lầm cả đời em không cách nào bù đắp được, em đã đánh mất chiến hữu của mình”……

Nhưng bây giờ, cuối cùng họ đã có cơ hội để bù đắp.

Anh muốn cứu người trước mắt, muốn cướp về Văn Vũ từ trong hố đen ký ức vặn vẹo, cứu vớt khỏi miệng lớn của chậu máu trong đầm lầy tối tăm. Không phải vì chính mình, là vì Đội trưởng Bùi, cũng là vì Văn Vũ của Đội trưởng Bùi.

“Văn Vũ, buông vũ khí xuống.” Chương Thiệu Trì cố nén vẻ mặt bình tĩnh.

“Văn Vũ, tôi cũng là đội viên của NAF-A.” Chương Thiệu Trì khàn giọng nói, “Cậu buông vũ khí xuống, đội trưởng của chúng ta đang trên đường, cậu từ từ chờ hắn.”

Nỗi đau dữ dội trong khe xương làm cho Văn Vũ loạng choạng vài bước, thân thể bị thương đã là nỏ mạnh hết đà, huống chi trong đầu vẫn luôn giãy dụa, rất loạn.

Một đoạn ý thức tỉnh táo còn sót lại ngoan cường chiến đấu với nhiễu điện từ trong không gian ý thức, hai cỗ lực lượng ở trong một thân thể liều chết đánh nhau …… Đám áo blouse trắng “Phòng khám dởm” kia, hiển nhiên đối với sản phẩm công nghệ cao quá tự tin, cho rằng ằng phương tiện kỹ thuật có thể đánh bại thân thể máu thịt bầm dập này.

Nhưng thân thể máu thịt là biết ấm lạnh, có tình cảm.

Văn Vũ nhìn chằm chằm đối thủ trước mắt, con ngươi hiện ra màu xám trắng. Trong lúc hoảng hốt, rõ ràng đang cố tìm lại những năm tháng đã mất, suýt chút nữa đã nhận ra người đàn ông trước mặt.

“Vũ ca, hẹn người ta ăn cơm rồi sao?” Bùi Dật từ phía sau đè lên, choàng tay qua vai, vụng trộm cắn lỗ tai, “Đừng giả vờ, toàn bộ căn cứ của chúng ta đều nhìn ra!”

“Nhìn ra cái gì?” Văn Vũ cúi đầu lau súng.

“Thị lực của đàn ông cũng là 2.5!” Bùi Dật cười nhạo nói, “Nhìn ra anh đối với cô nương xinh đẹp không có ý, hừ, không trêu chọc? Nhất định phải cưới sao.”

Đội trưởng Bùi giống như con cá tám tay, ngang ngược vô lý cưỡi lên, ngay sau đó bị ném xuống mặt đất bóp chặt cổ, ngao ngao mà không phục.

Bùi Dật rất không biết xấu hổ thuận thế duỗi hai chân ra, quấn lấy thắt lưng Văn Vũ, thuần túy dựa vào lực thắt lưng bẻ nửa người trên của mình lên, rất buồn nôn ôm lấy người.

Chiêu này chuyên tấn công thẳng nam, lần nào cũng đúng. Văn Vũ buông tay ném đội trưởng đại nhân văng ra……

Văn Vũ cười nhạo hắn: “Cậu còn có chiêu thức nào khác không? Đội trưởng, chừng nào thì cậu có thể gả đi?”

Bùi Dật nói chuyện dõng dạc: “Cữu Cữu của tôi các người đều nhìn trộm qua, đẹp trai hay không? Đẹp trai đến kinh động Lầu Sáu Góc, bỏ lại một đường vành đai 3 của các người…… Tôi gấp cái gì, cho dù bao nhiêu năm nữa anh ấy cũng là của tôi.”

……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play