Phó Thanh Trạch biểu cảm sinh không thể luyến ngồi ở chỗ đó nhìn Bạch Thiên Thiên chơi búp bê cả một buổi trưa, thỉnh thoảng còn phải trả lời các câu hỏi của cô đưa ra, quả thực so với làm một trăm đề luyện thi còn mệt hơn.
Đến lúc ăn cơm tối, Bạch Thiên Thiên cũng sớm đã quen thuộc cách xưng hô với Phó Thanh Trạch, thế là cứ há mồm liền gọi cậu là lão công, làm hại cậu vừa quẫn lại vừa tức.
"Xem ra Thiên Thiên nhà chúng ta thật sự rất thích cháu nha, Tiểu Trạch." Lê Vũ Đồng cười, nói với Phó Thanh Trạch.
Phó Thanh Trạch mặt đen lại, thực sự nhịn không được, nói "Dì Lê, Bạch Thiên Thiên em ấy còn nhỏ lại xưng hô bậy bạ như vậy, nếu dì mặc kệ không quản, về sau lớn lên, còn không phải mỗi ngày đều đi quấn lấy những nam sinh khác?" Việc này, đối với thanh danh của Bạch Thiên Thiên thật không tốt.
Không đơn thuần chỉ là vì chính hắn.
Tuyệt đối không phải.
Sau khi Thẩm Giai nghe Phó Thanh Trạch nói, mở miệng muốn nói hắn, lại bị Lê Vũ Đồng ngăn lại, bà cười nói "Thiên Thiên từ nhỏ đến lớn gặp qua nhiều nam sinh như vậy, cũng không có thấy nó đối xử với ai như vậy."
Bạch Thiên Thiên không biết rõ Phó Thanh Trạch nói cô xưng hô bậy bạ là có ý gì, nhưng nửa câu nói sau cậu nói với mẹ cô lại nghe hiểu.
Thế là, Lê Vũ Đồng vừa dứt lời, Bạch Thiên Thiên liền thề son sắt, âm thanh như tiếng nổ bên tai Phó Thanh Trạch.
"Anh trai yên tâm, em tuyệt đối sẽ không đi quấn lấy nam sinh khác."
"Em chỉ quấn lấy một mình anh."
Phó Thanh Trạch...
Đầu lại đau hơn rồi.
Nhìn Phó Thanh Trạch một mực im lặng, Lê Vũ Đồng mới giải thích nói "Cháu cũng biết, bên trong khu biệt thự này không có trẻ con, Thiên Thiên chưa từng chơi đùa với đứa trẻ khác, cho nên có khả năng là gặp được một người đồng lứa, thì sẽ tương đối kích động."
Lúc trưa, Lê Vũ Đồng một bên chơi mạt chược, một bên quan sát Phó Thanh Trạch cùng Bạch Thiên Thiên, bà phát hiện, con gái bà có khả năng thật không phải là nhất thời hứng khởi, bà cho tới bây giờ chưa thấy qua Bạch Thiên Thiên dính ai như thế, ngay cả người mẹ như bà đều không có hưởng được đãi ngộ như thế, cho nên, Lê Vũ Đồng liền định thử tác hợp Phó Thanh Trạch cùng Bạch Thiên Thiên một chút, mặc dù con gái của bà vừa mới qua sinh nhật ba tuổi không bao lâu.
Đứa trẻ ưu tú như vậy không sớm một chút định ra, chẳng phải bị người khác cướp đi sao?
Phó Thanh Trạch sau khi nghe Lê Vũ Đồng nói, thì càng im lặng.
Vừa rồi là ai nói Bạch Thiên Thiên gặp qua rất nhiều nam sinh, bây giờ còn không có qua hai giây đâu, liền biến thành Bạch Thiên Thiên chưa từng chơi đùa cùng đứa nhỏ khác rồi?
"Cháu lớn hơn cô ấy năm tuổi." Phó Thanh Trạch nói.
Hắn mới không phải là một thằng nhóc ba tuổi đâu.
"Mọi người đều nói ba tuổi như cách một thế hệ, cháu nói cháu cùng với Thiên Thiên chẳng phải cách nhau một thế hệ, bốn bỏ năm lên chính là người đồng lứa, cháu nhìn mấy người bọn ta, cùng với nó cách mười mấy thế hệ, nó có thể nguyện ý bám lấy chúng ta mới là lạ đó." Lê Vũ Đồng cười nói.
Phó Thanh Trạch nghe vậy, ngoài cười nhưng trong không cười nói "Nguyên lai Dì Lê đã ba bốn mươi tuổi nha."
Bà đây là bị dỗi rồi?
Mà còn bị Phó Thanh Trạch dỗi đến không thể phản bác.
Dù sao vừa rồi là chính miệng bà nói, bà cùng với con gái mình cách hơn mười thế hệ...
Phó Thanh Trạch còn tưởng rằng sau khi hắn dỗi Lê Vũ Đồng, Lê Vũ Đồng sẽ tức giận từ đó bỏ đi ý nghĩ để Bạch Thiên Thiên cùng hắn tiếp xúc.
Kỳ thật không phải.
Lê Vũ Đồng sau khi nghe được câu nói của Phó Thanh Trạch lại càng kích động.
Thông minh như vậy, lại biết ăn nói như thế sẽ là một đứa trẻ tốt, nhất định phải tranh thủ thời gian định ra sớm nha, tuyệt đối không thể bỏ qua! Gen tốt như thế, Bạch gia bà nhận định rồi!
Phó Thanh Trạch nếu biết được tiếng lòng Lê Vũ Đồng lúc này, khẳng định hối hận đến xanh ruột.
Tác giả: Ngồi ở chỗ này đều cảm thấy đang lắc lư hôm nay sợ là lại muốn lạnh, mai kia nếu như bị cảm nắng tốt, liền mỗi ngày ba canh đi, không có ý tứ a tiểu tiên nữ nhóm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT