Hàn Oánh Oánh cho tới bây giờ còn chưa thấy anh họ mình quan tâm một người nào như vậy đâu, không khỏi hiếu kỳ nhìn Bạch Thiên Thiên thêm vài lần, mới đi đến bên cạnh Thẩm Giai, nhỏ giọng hỏi "Dì, em ấy cùng anh họ là quan hệ như thế nào nha?"

"Có thể là chị dâu nhỏ của con?" Thẩm Giai nhìn bóng lưng của Bạch Thiên Thiên cùng Phó Thanh Trạch, thấy Bạch Thiên Thiên muốn dán lên Phó Thanh Trạch, Phó Thanh Trạch lại một mực ghét bỏ dáng vẻ của cô, lại cười hai tiếng nói "Ai biết được a."

Nói xong, Thẩm Giai liền đi cắt hoa quả cho ba đứa nhỏ, để lại một mình Hàn Oánh Oánh với vẻ mặt ngơ ngác.

A???

Chị dâu nhỏ?

"Oánh Oánh, cầm bài tập lên đây đi." Phó Thanh Trạch một mực nhìn chằm chằm Bạch Thiên Thiên cố gắng bước từng bước chân ngắn trên bậc thang, chờ hai người đi được một nửa, hắn mới rút bớt sự chú ý đến Hàn Oánh Oánh đang ngây người nói.

"A, vâng." Hàn Oánh Oánh lúc này mới phản ứng lại, mang theo cặp sách của mình cùng đi lên lầu trên.

Chờ đến lúc lên lầu, Phó Thanh Trạch liền mở cửa thư phòng ra, Hàn Oánh Oánh liền chủ động chạy đến bàn đọc sách nhỏ bên cạnh đem cặp sách buông xuống, ngồi lên, sau đó lấy ra bài tập hè.

Bạch Thiên Thiên cầm tay Phó Thanh Trạch nhìn thấy một loạt động tác của Hàn Oánh Oánh có chút sững sờ.

Chị gái nhỏ này giống như thường xuyên đến nhà anh trai Tiểu Trạch thì phải.

Bạch Thiên Thiên nhìn chằm chằm Hàn Oánh Oánh một hồi, mới nhìn đến cái ghế dựa còn lại, đầu óc cực nhanh chuyển vài vòng, đột nhiên buông ra cái tay đang lôi kéo Phó Thanh Trạch, ân cần đi đến kéo cái ghế ra, vỗ vỗ nói "Anh trai nhỏ, mau tới đây ngồi a!"

Phó Thanh Trạch nhìn bộ dạng chân chó nhỏ của Bạch Thiên Thiên, đau đầu nói "Để anh đi lấy cho em cái ghế nhỏ."

"Không cần!" Bạch Thiên Thiên liên tục khoát tay.

"Vậy em ngồi chỗ nào?" Phó Thanh Trạch không biết Bạch Thiên Thiên lại nghĩ ra ý tưởng quỷ quái gì.

"Anh trai nhỏ cứ ngồi xuống trước đi!" Bạch Thiên Thiên nghiêm túc nói với Phó Thanh Trạch "Em có chỗ để ngồi mà!"

...

...

...

Phó Thanh Trạch trúng quá nhiều kịch bản của Bạch Thiên Thiên, trong lúc nhất thời lại không biết đến cùng có nên đi qua ngồi xuống hay không.

"Nhanh ngồi xuống đi mà!" Bạch Thiên Thiên lại vỗ vỗ cái ghế thúc giục.

Phó Thanh Trạch do dự một chút, mới cất bước cẩn thận từng li từng tí đi về phía Bạch Thiên Thiên, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế dựa.

Ngồi ổn rồi.

Bạch Thiên Thiên không có phản ứng gì.

Hô.

Phó Thanh Trạch rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng hắn còn chưa có thở ra xong, lại đột nhiên thấy Bạch Thiên Thiên đưa tay ra hướng về phía hắn làm nũng nói "Ôm! Ôm!"

Phó Thanh Trạch: "???"

"Anh trai ôm lấy em là được rồi!" Bạch Thiên Thiên vì chính ý nghĩ này của mình mà cảm thấy vô cùng đắc ý.

"Không thể." Phó Thanh Trạch cự tuyệt.

"Tại sao a..." Bạch Thiên Thiên có chút ủy khuất, bĩu môi nói "Ba ba đều làm như vậy."

"Anh cũng không phải ba ba của em." Phó Thanh Trạch không chút lưu tình dỗi người.

Đúng a...

Bạch Thiên Thiên suy nghĩ một chút, giống như cũng không thấy ma ma bị ba ba ôm lấy lúc xử lý công việc.

Thế nhưng cô là tâm can tiểu bảo bối của ba ba, ba ba mới có thể ôm lấy cô lúc làm việc, vậy cô cũng là cô gái anh trai Tiểu Trạch thích nhất nha, vì cái gì anh trai Tiểu Trạch không thể ôm lấy cô học tập chứ?

Nghĩ cả trăm lần cũng không ra.

Lúc Bạch Thiên Thiên suy nghĩ làm sao để biểu đạt nội tâm hoang mang của cô, Phó Thanh Trạch đã cực nhanh chạy đến phòng ngủ của hắn đem cái Tatami nhỏ đến đây, để bên cạnh cái ghế của hắn nói "Em ngồi ở đây."

Bạch Thiên Thiên khát vọng mà nhìn thoáng qua cái ghế, lại nhìn Tatami một chút, lại đáng thương nhìn Phó Thanh Trạch một chút, cuối cùng mới ủy khuất bĩu môi miễn cưỡng ngồi xuống Tatami.

【Bạch Thiên Thiên: (thở dài một hơi) hô, rốt cuộc cũng bảo vệ được anh trai nhỏ của ta!

Lãng Sở: Đừng có gấp! Ngày mai không được hai chương, thì anh trai nhỏ vẫn không thể đi theo cô!

Bạch Thiên Thiên: Cút đi chết đi!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play