Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Phó Thanh Trạch liền biết hắn sai, sai một cách triệt để.
"Darling."
"Honey."
"Thân ái."
"Bảo Bảo."
"Rời giường thôi, nếu không rời giường, ông mặt trời liền đốt cái mông á!"
Một thanh âm non nớt truyền đến bên tai Phó Thanh Trạch, hắn lại như là bị ma âm rót vào tai, nháy mắt liền nhíu mày tỉnh dậy.
"Em tại sao lại đến nữa rồi!" Phó Thanh Trạch đen mặt hỏi.
"Thiên Thiên đến đây một mình nha! Có phải là rất lợi hại!" Bạch Thiên Thiên đắc ý nói.
Cô thừa dịp mẹ đang nấu cơm vụng trộm chạy tới, chính là vì muốn nhìn thấy anh trai nhỏ, hì hì, trong lòng anh trai khẳng định rất cảm động đi!
"Dì Lê đâu?"
"Đang nấu cơm." Bạch Thiên Thiên nhón chân, xê dịch thân thể, thoạt nhìn như là muốn bò lên giường của hắn.
Phó Thanh Trạch coi như không thấy động tác nhỏ của Bạch Thiên Thiên, hoàn toàn không có dự định trợ giúp, tiếp tục hỏi cô "Dì Lê có biết em qua đây không?"
"Không... Không biết, hắc hắc." Bạch Thiên Thiên chột dạ cười một tiếng, nâng đầu gối lên muốn chống đỡ trên giường của hắn, thế nhưng cô quá thấp, chân nhấc lên cao nhưng đầu gối vẫn không đụng được tới giường của hắn, cuối cùng chỉ có thể đáng thương nhìn Phó Thanh Trạch xin giúp đỡ "Anh trai, em muốn ngồi ngồi..."
"Đi xuống lầu ngồi." Phó Thanh Trạch mặt không đổi sắc nói.
"Muốn cùng anh trai ngồi chung một chỗ." Bạch Thiên Thiên miết miệng nói.
"Vậy tự mình trèo lên." Phó Thanh Trạch làm lơ dáng vẻ đáng thương của Bạch Thiên Thiên nói "Trèo không được liền đứng."
Được a.
Bạch Thiên Thiên bẹp miệng, không có bị ngữ khí Phó Thanh Trạch dọa sợ, hai tay ấn xuống giường, cánh tay mập mạp dùng sức chống lên, nhấc chân định trèo lên giường.
Lúc này, ánh mắt Phó Thanh Trạch lại rơi trên tay Bạch Thiên Thiên.
"Làm sao thế này?"
Chỉ thấy trên tay nhỏ mập mạp của Bạch Thiên Thiên có chút phiếm hồng, còn có vết thương nhỏ, thoạt nhìn giống như là bị thứ gì cọ tổn thương, bởi vì da cô trắng trắng mềm mềm, vết đỏ liền vô cùng dễ thấy.
Bạch Thiên Thiên bị Phó Thanh Trạch đột nhiên hỏi lại làm cho giật nảy mình, lập tức muốn đem tay rút về.
Phó Thanh Trạch một phát bắt được tay Bạch Thiên Thiên, tỉ mỉ nhìn qua mới hỏi lần nữa "Làm sao lại bị thương?"
"Lúc đi ra ngoài, bị cửa quẹt phải..." Bạch Thiên Thiên ủy khuất nói.
Chốt cửa quá cao, cô thế nhưng là cố gắng hơn nửa ngày mới từ trong nhà trốn ra được.
Phó Thanh Trạch:...
Cô muốn gặp hắn đến như vậy sao?
Cô không phải là cô gái nhỏ được nuông chiều mà lớn lên sao, không phải rất yếu ớt sao? Làm sao mà tay bị thương đến như thế này đều không nói một tiếng?
Phó Thanh Trạch trực tiếp đem Bạch Thiên Thiên bế lên, đi ra khỏi phòng ngủ, vững vàng đi xuống lầu, đem cô đặt lên ghế sa lon.
"Anh đi đâu nha?" Bạch Thiên Thiên lập tức giữ chặt tay Phó Thanh Trạch, đôi mắt sáng như sao mang theo một chút khẩn trương.
Cô đây là sợ hắn đem cô vứt xuống rồi chạy?
Phó Thanh Trạch nói không được trong lòng là tư vị gì, chỉ có thể tức giận nói "Đi lấy thuốc cho em."
Cô... Cô không muốn uống thuốc!
Phản ứng đầu tiên của Bạch Thiên Thiên chính là cự tuyệt.
Nhưng cô lại sợ Phó Thanh Trạch sẽ tức giận, chỉ có thể khẩn trương nhìn Phó Thanh Trạch từ trong ngăn kéo lấy ra một bình thuốc rồi đi về phía cô.
Được rồi.
Khó uống liền khó uống đi.
Chỉ cần anh trai cao hứng liền tốt!
Bạch Thiên Thiên đã chuẩn bị tốt tinh thần uống thuốc, nhưng thấy Phó Thanh Trạch sau khi trở về cũng không có cho cô uống thuốc, ngược lại bắt lấy tay cô, cẩn thận từng li từng tí nhìn một chút, mới mở bình thuốc kia ra, trực tiếp phun lên vết thương của Bạch Thiên Thiên.
"Tê... Đau." Bạch Thiên Thiên đau kêu thành tiếng.
"Nhịn một chút, lập tức liền tốt, lập tức liền không đau." Phó Thanh Trạch an ủi Bạch Thiên Thiên.
A...
Lực chú ý của Bạch Thiên Thiên nháy mắt liền bị Phó Thanh Trạch hấp dẫn qua.
"Anh trai... Anh bây giờ thật ôn nhu nha." Bạch Thiên Thiên hoa si nói.
Phó Thanh Trạch:...