Cô bị anh Tiểu Trạch mắng.

Thật ủy khuất.

Lê Vũ Đồng xoay đầu lại liền thấy tiểu ma vương nhà mình bị đánh cũng không khóc, bây giờ lại đỏ tròng mắt, còn tưởng rằng cô bị thương, dọa bà đến mức đem đồ trên tay buông xuống, ngồi xổm người xuống hỏi Bạch Thiên Thiên "Bảo bối, làm sao vậy, đau chỗ nào? Nói cho mẹ nghe nào."

Thẩm Giai thấy Lê Vũ Đồng kích động như vậy cũng giật nảy mình, vội vàng để đồ trên tay xuống đứng một bên khác Bạch Thiên Thiên.

Bạch Thiên Thiên vừa nghe đến mẹ ấm giọng hỏi thăm, ủy khuất bay thẳng lên thần kinh não bộ, nước mắt tạch một cái liền chảy xuống.

"Làm sao rồi? Nói cho mẹ nghe." Lê Vũ Đồng khẩn trương hỏi Bạch Thiên Thiên.

Bạch Thiên Thiên đầu tiên là nhỏ giọng ô ô ô khóc vài tiếng, mới đứt quãng nói "Hắn... Hắn không cho phép con kêu hắn là lão công..."

Lê Vũ Đồng???

Cái gì???

Làm bà khẩn trương nửa ngày, thì ra là tình trường tiểu ma vương nhà bà không thuận lợi mới khóc?

"Con của cậu công lực thật thâm hậu nha." Lê Vũ Đồng không có ngay lập tức mắng Bạch Thiên Thiên, mà là trêu chọc Thẩm Giai "Tiểu ma vương này của nhà mình bị ăn đòn cũng không thiếu, cho tới bây giờ chưa bao giờ khóc, con của cậu nói nó một câu nó thế mà liền rơi lệ."

Thẩm Giai nghe vậy, cũng dở khóc dở cười, không nghĩ tới Bạch Thiên Thiên nhìn ủy khuất như vậy, thế mà chỉ vì con trai của bà nói một câu.

"Ô ô ô..."

Vì cái gì đều không dỗ dành cô...

Lê Vũ Đồng lúc này mới buồn cười chọc chọc trán của nàng nói "Cũng chẳng phải bị người ta cự tuyệt nha, khóc cái gì."

Bạch Thiên Thiên tiếp tục khóc.

"Nhớ năm đó, khi ta theo đuổi ba của con, cũng bị hắn cự tuyệt thật nhiều lần đó!" Lê Vũ Đồng nói.

"... Thật sao?" Bạch Thiên Thiên bị Lê Vũ Đồng hấp dẫn lực chú ý, thở dốc một chút, đánh cái nấc hỏi.

"Thật!" Lê Vũ Đồng nói "Lúc trước ba của con cự tuyệt ta lời nói so với anh Tiểu Trạch của con nói còn khó nghe hơn nhiều, mẹ của con còn không phải gắng gượng vượt qua sao? Con nếu  thật sự muốn hắn làm lão công của con, vậy liền đừng sợ bị hắn cự tuyệt."

Bạch Thiên Thiên sau khi nghe được Lê Vũ Đồng nói, suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu đại khái ý tứ Lê Vũ Đồng.

"Vậy... Hắn lúc nào mới... Mới có thể đáp ứng con gọi hắn là lão công nha?" Bạch Thiên Thiên ngây thơ hỏi Lê Vũ Đồng.

Cô còn tưởng rằng, chỉ cần cô một mực kiên trì, Phó Thanh Trạch liền nhất định sẽ nguyện ý làm chồng cô.

Thế nhưng, tình yêu thì miễn cưỡng không được.

Việc của tương lai phát triển thế nào, không ai có thể dự đoán trước.

Hi vọng Bạch Thiên Thiên chỉ là đem Phó Thanh Trạch xem như bạn bè.

Bà mặc dù rất thích Phó Thanh Trạch, ngoài miệng thường xuyên nói nhất định phải làm cho con gái bà nắm được Phó Thanh Trạch, nhưng đáy lòng bà vẫn hi vọng con gái bà có thể tìm được một người đàn ông đem cô đặt ở trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

"Chờ con lớn lên." Lê Vũ Đồng mập mờ trả lời.

"Được rồi." Bạch Thiên Thiên bĩu môi, còn có chút ủy khuất, nhưng vừa khóc xong, trong lòng rốt cục cũng không có khó chịu như vậy, cô hít sâu một hơi, nắm tay cho mình thêm sức mạnh.

"Bạch Thiên Thiên nhất định là giỏi nhất!"

Trên khuôn mặt mập mạp của Bạch Thiên Thiên tràn ngập kiên định.

"Phốc!" Thẩm Giai nhịn không được bật cười nói "Thiên Thiên thật sự là quá đáng yêu."

"Nó a, chính là một hỗn thế ma vương!" Lê Vũ Đồng bất đắc dĩ sờ sờ đầu Bạch Thiên Thiên.

"Ma ma không cho phép sờ đầu!" Bạch Thiên Thiên lập tức cự tuyệt Lê Vũ Đồng vuốt ve.

Lê Vũ Đồng???

"Vì sao?"

"Sẽ biến dạng." Bạch Thiên Thiên bảo vệ bím tóc của mình nói "Lão công sẽ không thích."

...

...

...

Không khí lập tức yên tĩnh, nháy mắt sau đó, trong phòng bếp liền truyền đến tiếng cười lớn của hai bà mẹ.

Nhóc con, hiểu được thật đúng là không ít.

【Tác giả: Thiếu kia hai canh vẫn là chờ khoa hai thi xong lại bổ đi... Hai ngày nữa kiểm tra khoa hai, tập lái xe nóng đến tuyệt vọng, tinh lực hao hết sạch đều... Cầu phiếu phiếu cầu bình luận cầu cất giữ cầu hổ sờ ~】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play