Hoàn Huyên không màng thay y phục, khoác chiếc áo ngoài tẩm y rồi ra chính đường.

Người tới chính là thân vệ bên cạnh Tiêu Linh, trông có chút quen mặt, ngọc bài và giấy thông hành đã được Cao Mại kiểm tra.

Thị vệ kia gương mặt mệt mỏi đường xa, sắc mặt tiều tụy, mi tâm tràn ngập vẻ lo lắng, lộ rõ bởi vì thúc ngựa nhanh chóng, lên đường không ngủ không nghỉ.

Trái tim Hoàn Huyên trầm xuống: "Tiêu tướng quân xảy ra chuyện gì?"

Thị vệ nói: "Hồi bẩm Tề Vương điện hạ, lúc Tiêu tướng quân khởi hành đã phát sốt, nhưng vì lần này phong hàn vẫn chưa khỏi, đại phu đi theo đã chẩn mạch, mạch tượng có chút căng phù, cũng chỉ nói là phong hàn bình thường. Tiêu tướng quân không để trong lòng, đổi xe ngựa, uống bát thuốc sắc hạ sốt ra mồ hôi liền lên đường. Nào biết hôm sau đến Chiêu Ứng dịch, nhiệt độ không giảm mà còn tăng. Tiêu tướng quân định nghỉ ngơi ở dịch quán một ngày rồi đi tiếp, mới đỡ hơn nửa ngày, tới nửa đêm tình hình chuyển biến bất ngờ, chẳng những sốt cao không hạ, người cũng bắt đầu hôn mê. Lúc đại phu bắt mạch lại thì phát hiện mạch tượng có điều kỳ lạ, dường như..."

Hắn dừng một chút, thần sắc ngưng trọng: "Điện hạ xin thứ cho tiểu nhân cả gan, đại phu khám ra mạch tượng hình như rất giống trúng độc. Bọn nô tài không dám chủ trương, cũng may khi hừng đông Đại tướng quân đã tỉnh lại, biết mình có thể đã trúng độc, liền cử thuộc hạ đêm tối gấp gáp về Trường An bẩm báo điện hạ."

Mặt Hoàn Huyên trầm như nước, đại phu đi theo đương nhiên là người có y thuật nhân phẩm đáng tin, nếu không phải có mấy phần chuẩn xác, Tùy Tùy tuyệt đối sẽ không cho người tới nói với hắn.

Thị vệ kia lại nói: "Đại tướng quân nói việc này can hệ trọng đại, xử trí không thỏa đáng chỉ sợ bất lợi với triều cục, người ở Trường An mà tướng quân có thể tin tưởng chỉ có điện hạ."

Ánh mắt Hoàn Huyên khẽ động, trong mắt như có vẻ thống khổ: "Cô biết rồi."

Dừng một chút nói; "Tiêu tướng quân có hoài nghi người nào không?"

Thị vệ do dự một lát rồi nói: "Tiêu tướng quân cũng không biết trong triều có ai có lý do hạ độc với người, nhưng người nói nhìn triệu chứng phát độc, kẻ dùng độc và kẻ năm đó độc hại Tiên Thái Tử rất có thể là cùng một người. Nếu điện hạ muốn tra, có thể bắt đầu từ nơi bắt nguồn độc dược. Người chỉ thanh tỉnh một lát, giao phó mấy lời đó rồi lại hôn mê tiếp."

Trái tim Hoàn Huyên chợt thắt lại, dựa vào thông minh của nàng, chưa chắc sẽ không hoài nghi kẻ hạ thủ là Hoàng Hậu, có lẽ chỉ là bởi vì cân nhắc đến quan hệ mẫu tử của bọn họ, lại sợ nếu lỡ hoài nghi sai người, lúc này mới không nói rõ thôi.

Hiện giờ cuối cùng hắn mới hậu tri hậu giác hiểu ra, câu nói "Ngươi sẽ còn tìm đến ta" của Hoàng Hậu trước kia đến tột cùng có nghĩa là gì.

Hoàn Huyên hận không thể mọc thêm đôi cánh, lập tức bay đến bên cạnh Tùy Tùy, nhưng hắn biết bản thân không thể.

Lúc trước trưởng huynh phát độc đến hoăng thệ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, từ Trường An đến Chiêu Ứng cả đi cả về ít nhất cũng hai ngày, lúc này hắn chạy đến thăm nàng cũng chỉ vô ích.

Cách duy nhất hiện nay, chỉ có vào cung tìm Hoàng Hậu.

Chỉ là hắn không nghĩ ra Hoàng Hậu hạ dược ở nơi nào.

Tất cả món ăn trong cung đều do Thượng Thực cục chuẩn bị, trước khi thức ăn bưng lên đều có người chuyên nếm thử, nếu bên trong có độc, người nếm cũng sẽ xuất hiện triệu chứng trúng độc gần thời điểm đó, nhưng những người đó đến nay vẫn không sao.

Hắn đại khái đoán được Hoàng Hậu làm sao lấy được độc, lúc trước Thục phi "Uống thuốc độc tự sát", người đầu tiên chạy tới cung của bà là Hoàng Hậu, muốn trộm giấu một ít độc dược đối với bà mà nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng bà không hiểu y lý, không hiểu độc dược, muốn khéo léo hạ độc, nhất định cần một người tinh thông dược lý giúp đỡ.

Trong đầu Hoàn Huyên lập tức hiện ra một người, Triệu phụng ngự của Thượng Dược Cục hàng năm chẩn mạch bình an cho Hoàng Hậu, rất được bà tin tưởng. Người này tinh thông dược lý, lúc trước vật chứa độc từ trong mật thất của Trần Vương phủ đều được đưa vào Thượng Dược Cục, nếu Hoàng Hậu thật sự tìm hắn giúp đỡ, dù không trộm độc dược từ trong cung Thục phi, muốn lấy được độc dược cũng không phải việc khó.

Hoàn Huyên suy nghĩ một lát, để nội thị đưa thị vệ kia đi dùng bữa nghỉ ngơi, gọi Quan Lục Lang tới: "Ngươi mang một đội nhân mã lập tức đến Chiêu Ứng dịch bảo vệ Tiêu tướng quân."

Dừng một chút rồi nói: "Nói với thống lĩnh thị vệ họ Điền bên cạnh Tiêu tướng quân, độc dược chưa chắc hạ trong thức ăn, để đại phu kiểm tra toàn bộ đồ vật Tiêu tướng quân tiếp xúc hằng ngày, đặc biệt là vật đem ra từ trong cung, vật ban của bệ hạ và Hoàng Hậu, nếu phát hiện vật chứa độc trong đó, lập tức niêm phong cẩn thận, thúc ngựa đưa đến chỗ bổn vương."

Nói rồi đưa ngọc bài của mình cho hắn: "Ta còn có việc phải làm, không thể đến trông nàng, nếu người của cung Hoàng Hậu tới, đừng để bọn họ đến gần Tiêu tướng quân nửa bước."

Vẻ mặt Quan Lục Lang nghiêm túc: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Hoàn Huyên lại gọi Tống Cửu tới: "Ngươi mang lệnh bài của ta đến Thượng Dược Cục tìm Triệu phụng ngự, nói bệnh ta trở nặng, nói hắn lập tức tới vương phủ chẩn trị. Chỉ cần vừa thấy người lập tức khống chế hắn, dù hắn có nguyện ý hay không, đều đưa hắn vào phủ giam lỏng."

Hắn không thể xác định Triệu y quan có tham dự việc này hay không, nhưng nếu hắn thật sự tham dự trong đó, lúc này đi tìm hắn nói không chừng đã không còn kịp rồi.

Tống Cửu lập tức đi ngay.

Hoàn Huyên an bài xong xuôi, lập tức cho người chuẩn bị xe, trở về phòng thay xiêm y, lập tức mang theo thân vệ nhập cung.

......

Lúc này Hoàng Hậu đang trong tẩm điện của Hoàng đế.

Từ hai ngày trước bệnh tình của Hoàng đế bỗng nhiên trầm trọng, phong hàn biến thành sốt cao liên tục.

Hoàng Hậu cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi hầu hạ bên ngự tháp hai ngày hai đêm.

Bệnh tình của Hoàng đế lại không thấy khởi sắc, bắt đầu từ hôm qua, thời gian hôn mê thì dài, thanh tỉnh thì ít.

Lúc này ông mới lúc tỉnh lại từ năm sáu canh giờ hôn mê, cảm thấy trong lục phủ ngũ tạng như có lửa đốt, cổ họng khô sắp bốc khói.

Ông mở to mắt, trước mắt mờ mịt, ông dùng sức dụi mắt, mơ hồ thấy một hình bóng quen thuộc ngồi bên mép giường.

Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ tỉnh rồi."

Hoàng đế hơi gật đầu, màn che trong điện buông xuống, bên giường thắp đèn, không phân rõ ngày hay đêm, ông hỏi: "Trẫm ngủ bao lâu rồi? Lúc này là giờ nào?"

Hoàng Hậu nhìn sang đồng hồ nước hoa sen nói: "Đã qua giờ Dậu, bệ hạ có đói bụng không? Thần thiếp gọi người truyền thiện."

Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm không có khẩu vị."

Ông nhìn lướt qua trong điện, khẽ cau mày: "Tôn Phúc đâu?"

Tôn Phúc là thái giám tổng quản của ông, chưa từng rời khỏi ông.

Ánh mắt Hoàng Hậu dưới ngọn nến hơi mập mờ: "Tôn thái giám nhiễm bệnh, xuất cung dưỡng bệnh rồi."

Hoàng đế càng nhíu chặt mày: "Chuyện từ khi nào?"

Hoàng Hậu nói: "Là chuyện hôm trước, bệ hạ hôn mê, thiếp liền tự tiện làm chủ."

Trong lòng Hoàng đế càng cảm thấy cổ quái: "Lưu Thanh Tỏa đâu?"

Giọng nói vừa dứt, ngoài bình phong truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Nô tài ở đây, bệ hạ có gì phân phó?" Đúng là giọng của Phó tổng quản thái giám Lưu Thanh Tỏa của Ôn Thất điện.

Trong lòng Hoàng đế an tâm một chút, chợt cảm thấy mình có chút thần hồn nát thần tính, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Hậu mang chút áy náy: "Hai ngày nay vất vả cho nàng, trẫm cảm thấy đỡ nhiều rồi, nói hạ nhân hầu hạ là được, nàng cũng trở về nghỉ một lát đi."

Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ quá lời."

Bà hơi mỉm cười: "Cũng từng là phu thê, thời gian của bệ hạ không còn nhiều, gặp một ngày thì đỡ được một ngày, sao thiếp có thể rời đi chứ."

Hoàng đế nghe vậy sắc mặt chợt biến: "Nàng có ý gì?"

Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ còn không rõ ý của thiếp sao?"

Hoàng đế hô lên thất thanh: "Người đâu!"

Lưu thái giám vòng ra từ sau bình phong, cúi người hành lễ với Hoàng đế: "Bệ hạ có gì phân phó?"

Hoàng đế nói: "Ngươi mau chóng..."

Lời còn chưa dứt, ông nhìn mặt hắn, lại nhìn sang Hoàng Hậu, trong mắt bỗng hiện lên hoảng sợ, ngay sau đó biến thành phẫn nộ: "Tên cẩu nô nhà ngươi!"

Sắc mặt Lưu Thanh Tỏa hơi trắng bệch, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Hoàng Hậu phất tay nói: "Ngươi lui ra đi, để ta nói mấy câu với bệ hạ."

Lưu thái giám như được đại xá, nhanh chóng lui xuống.

Hoàng đế hô to hai tiếng, tất nhiên không có ai trả lời, thanh âm vang vọng trong đại điện cao rộng.

Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ không cần uổng phí sức lực."

Hoàng đế giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa bò dậy liền đầu váng mắt hoa, lập tức lại ngã về giường.

Hoàng Hậu thong dong điềm tĩnh đỡ đầu của ông về gối nằm, còn giúp ông lau mồ hôi lạnh trên trán, động tác nhẹ nhàng, nghiễm nhiên là một hiền thê quan tâm săn sóc phu quân.

"Bệ hạ đừng nên lộn xộn," Hoàng Hậu nói, "Càng lộn xộn, độc phát càng nhanh."

Hoàng đế vốn chỉ nghĩ bà thừa dịp mình bệnh nặng mua chuộc trung quan giam lỏng mình, không nghĩ tới bà còn hạ độc mình, không khỏi hoảng sợ thất sắc, nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Tại sao? Phu thê nhiều năm như vậy, trẫm có lỗi với nàng ở đâu?"

Hoàng Hậu như nghe thấy một chuyện cười lớn, lấy tay áo che miệng không nhịn được cười, cơ hồ cười rớt cả nước mắt: "Bệ hạ cho rằng thiếp sống rất tốt sao?"

Hoàng đế tức giận nói: "Trẫm kính trọng nàng yêu quý nàng, vì nàng mà dù cho con nối dõi không nhiều, hậu cung cũng chỉ có vài người, nàng còn muốn trẫm thế nào?"

Hoàng Hậu chỉnh vạt áo, từ từ nói: "Đúng vậy, bệ hạ đối với thiếp không tệ."

Hoàng đế nói: "Tuy rằng khi thành hôn từng hứa với nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân, là ta không làm được... Khi đó ta đã định phân phát cơ thiếp trong phủ, ai có thể đoán được hoàng huynh cố chấp nhường trữ vị chứ? Sao mà ta không muốn thực hiện lời hứa chứ? Nhưng là thiên tử, khai chi tán diệp là trách nhiệm, lúc đó nàng cũng đồng ý rồi mà."

Ông dừng một chút nói: "Trẫm cũng tận lực bù đắp cho nàng, cho đến lúc nàng sinh hạ Tam Lang thân thể hư nhược, lúc này mới để phi tần sinh hạ thứ tử. Nàng đối xử với bọn Tứ Lang Ngũ Lang thế nào, nàng nghĩ trẫm thật sự không biết sao? Chẳng qua là do thương yêu nàng, mới mở một mắt nhắm một mắt thôi..."

Hoàng Hậu xen lời ông: "Hiện giờ Bệ hạ đang trách cứ ta đích mẫu khắt khe thứ tử sao?"

Hoàng đế nói: "Ta chưa từng trách nàng điều gì."

Hoàng Hậu cười lạnh nói: "Có phải bệ hạ đã quên rồi không, nhi tử của Hiền phi và Thục phi chỉ kém Tam Lang mấy tháng?"

Hoàng đế tránh ánh mắt của bà: "Là nàng muốn biểu lộ hiền đức của bọn họ, chính miệng nói muốn giữ lại thai nhi trong bụng hai người..."

Hoàng Hậu cười: "Ai đã hạ lệnh dừng thuốc tránh thai của bọn họ? Lúc thiếp biết cái thai của bọn họ đều đã ổn định rồi, ngoại trừ công nhận còn có thể làm gì nữa?"

Hoàng đế nói: "Trẫm thấy nàng hoài thai thực sự vất vả, không muốn nàng chịu tội nữa..."

Trong mắt Hoàng Hậu tràn ngập mỉa mai: "Bệ hạ thực sự nghĩ cho thần thiếp đấy. Bệ hạ cũng biết ta hoài thai vất vả, lúc ta ăn không ngon, đến cả uống nước cũng nôn ra, bệ hạ đang ở nơi nào?"

Hoàng đế nói: "Khoảng thời gian đó loạn trong giặc ngoài, chẳng phải nàng cũng biết sao?"

Hoàng Hậu nói: "Loạn trong giặc ngoài cũng không chậm trễ bệ hạ lâm hạnh phi tần."

Hoàng đế thẹn quá hóa giận nói: "Trẫm lâm hạnh mấy phi tần thì thế nào? Chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt của nàng?"

Hoàng Hậu cười lạnh: "Cuối cùng Bệ hạ cũng nói ra lời trong lòng."

Hai người nhất thời không nói gì, Hoàng đế nói: "Nhắc lại mấy chuyện cũ có nghĩa gì? Nàng và ta phu thê vài chục năm, dù thế nào cũng có vài phần tình nghĩa, nàng chỉ vì những chuyện này mà hạ độc ta sao?"

Mắt ông hơi ngấn lệ: "Tôn vinh nên có của Hoàng Hậu trẫm đều đã cho nàng, Diệp Nhi đi rồi nàng muốn xuất gia, trẫm liền xây chùa miếu, nàng hoàn toàn bỏ mặc chuyện hậu cung, trẫm cũng không để bất kỳ ai vượt qua nàng..."

Hoàng Hậu lạnh giọng đánh gãy lời ông: "Người còn có mặt mũi nhắc tới Diệp Nhi!"

Bà dừng một chút nói: "Người có dám nói thật với ta, khi nào thì người biết đến tột cùng là Diệp Nhi mất thế nào không?"

Ánh mắt Hoàng đế bỗng nhiên ảm đạm, ông quay mặt qua chỗ khác, nhìn màn che, ngậm chặt miệng không hé răng.

Hoàng Hậu nói: "Người đã sớm biết rồi nhỉ? Mấy năm nay vì sao người dung túng ta? Chính là bởi vì trong lòng người có quỷ!"

Hoàng đế không nói được điều gì để phản bác, khóe miệng hạ xuống, trong mắt bi thương không nói nên lời.

Thật lâu sau, ông thở dài nói: "Dù nàng không niệm tình phu thê, nhưng thân là nhất quốc chi mẫu, đặt vị trí giang sơn xã tắc và vạn dân vào mắt, cũng không nên..."

Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng: "Giang sơn xã tắc liên quan gì đến ta? Phúc lợi vạn dân có quan hệ gì với ta? Lúc trước ta tận tụy, nén giận trong lòng vì giang sơn xã tắc Hoàn thị của người, hiện giờ ta rơi vào bước nào? Diệp Nhi của ta ở đâu?"

Bà nén nước mắt nói: "Lúc trước ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt vì thứ trong bụng của hai tiện tì kia, là Diệp Nhi đã trấn an ta, dùng bàn tay nhỏ giúp ta lau nước mắt, nói ta đừng đau buồn. Lúc ta lâm bồn, nó suốt đêm không ngủ, nói phải đợi mẫu hậu và đệ đệ bình an mới có thể yên tâm, khi đó người ở đâu? Sau khi ta sinh hạ Tam Lang thân thể hư nhược, nằm trên giường nửa năm, sáng sớm mỗi ngày nó mở mắt ra chuyện đầu tiên làm chính là tới thăm ta, khi đó người ở đâu?"

Nước mắt lăn dọc xuống gò má già nua, bà lau nước mắt, khuôn mặt đột nhiên hiện ra nụ cười điên loạn: "Diệp Nhi của ta không còn, dù người trên thế gian chết hết thì thế nào? Ta không quan tâm!"

Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi sâu sắc, run giọng nói: "Nàng điên rồi..."

Hoàng Hậu lạnh lùng nói: "Phải, ta đã sớm điên rồi, vào ngày Diệp Nhi chết ta đã điên rồi. Nhưng dù cho ta điên rồi, cũng sẽ không để bệ hạ truyền ngôi vị Hoàng đế cho những thứ mà tiện tì sinh dưỡng, bọn chúng không xứng."

Sau khi trầm mặc thật lâu, ngoài bình phong vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ nên uống thuốc rồi."

Bà dừng một chút rồi nói: "Yên tâm, uống xong bát thuốc này, bệ hạ không cần tiếp tục chịu giày vò từ bệnh phong nữa."

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play