Nghe xong những lời này, Thẩm Tinh Tuế muốn ngất ngay lập tức.

Mà Trương Thỉ đang tò mò tại sao cậu lại phản ứng như vậy thì phía sau hắn bỗng có tiếng động. Phó Kim Tiêu dựa vào lan can, vừa nhìn Trương Thỉ ngồi trên ghế vừa cười nhạt: "Tôi không tin lắm."

Thân mình Trương Thỉ cứng đờ.

Vừa rồi hắn còn hăng máu bàn tán, thế mà vừa nghe thấy giọng Phó Kim Tiêu thì cả người cương cứng. Trương Thỉ cót két quay đầu, thấy nụ cười hiền từ của anh lúc này nguy hiểm đến lạ.

Phó Kim Tiêu không nhanh không chậm bước tới, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống. Anh lười biếng liếc nhìn Trương Thỉ, từ tốn hỏi: "Hay cậu nói tỉ mỉ cho tôi nghe với?"

Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài theo sườn mặt Trương Thỉ.

Hắn hoảng sợ tới mức thiếu khí. Ai mà ngờ được Phó Kim Tiêu lại ở chỗ này ngay lúc này cơ chứ!

Hơn nữa...

Vì sao lại bị chính chủ nghe thấy vậy trời?

Tuy Trương Thỉ vừa mới về nước nhưng trước khi tham gia chương trình, người đại diện đã luôn lải nhải bên tai: "Trong tất cả số người này, người duy nhất cậu không được đắc tội chính là Phó Kim Tiêu, nhớ chưa? Nên nhớ là những ai từng đắc tội với anh ta chưa bao giờ có kết cục tốt cả."

Rốt cuộc, người này phải khủng bố tới mức nào mà người đại diện của hắn mới không ngại mỏi mồm nhắc đi nhắc lại cơ chứ.

Đầu óc Trương Thỉ lúc này nhão dính không biết nên làm sao cả. Thậm chí chỉ cần chạm phải ánh mắt của Phó Kim Tiêu, hắn có thể cảm nhận được áp bách vô hình: "A-Anh Phó, em xin lỗi anh nhiều lắm. Em không có ý gì đâu ạ."

Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Sao mặt mày cậu co ro thế?"

Trương Thỉ sửng sốt.

"Nói lớn thêm chút nữa..." Phó Kim Tiêu cười lạnh: "Người khác lại nghĩ tôi bắt nạt hậu bối đấy."

Lời đến miệng rồi Trương Thỉ lại ngậm ngùi nuốt xuống. Hắn vội vàng nói: "Em không có ý gì đâu ạ. Anh Phó, em cũng chỉ hóng hớt tin vỉa hè nên mới thuận miệng nói bừa với Tuế Tuế thôi. Thật ra bản thân em cũng tự thấy rằng chắc chắn anh chẳng bao giờ làm ra những chuyện như vậy đâu!"

Phó Kim Tiêu từ tốn hỏi: "Chẳng phải cậu nói tôi là loại không thể trông mặt mà bắt hình dong sao?"

Trương Thỉ trắng mặt, ngượng ngùng đáp: "Em lỡ lời nói đùa thôi ạ."

"Lớn tới chừng này rồi, sao có thể tùy miệng nói đùa được chứ." Mắt phượng của Phó Kim Tiêu nheo lại, cười như không cười: "Xem ra mấy năm học hành ở nước ngoài của cậu coi như công cốc rồi."

Có một số người chẳng bao giờ lạnh mặt nghiêm túc đánh giá người khác.

Họ chỉ cần nhàn nhã ngồi một chỗ, trên mặt mang nét cười hiền lành nhưng mỗi câu nói ra lại khiến người nghe đầm đìa mồ hôi.

Trương Thỉ không dám phản bác: "Cũng do em lo lắng cho Tuế Tuế nên mới nói như vậy..."

Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn Thẩm Tinh Tuế bên cạnh: "Mấy lời cậu ta nói em cũng tin?"

Thẩm Tinh Tuế bị anh nhìn tới mức căng da đầu. Cậu hoảng loạn, vội vàng đáp: "Đương nhiên, đương nhiên là em không tin rồi ạ!"

Phó Kim Tiêu không đáp, nhướn mày.

Trương Thỉ thấy vậy thì vội vàng nói: "Thầy Phó, em biết sai rồi ạ. Em cũng vừa mới về nước gần đây thôi, mong anh suy xét tha thứ cho em.."

Thẩm Tinh Tuế nhìn Trương Thỉ ngồi đối diện đang run rẩy xin lỗi bỗng trong lòng cảm thấy phức tạp. Cậu nhớ lại vào nhiều năm trước, dường như cũng trong tình cảnh như vậy, người bạn thân Trương Thỉ này của cậu vì lâm vào thế khó mà chủ động động xin lỗi người ta rồi bắt đầu xa cách, cô lập cậu.

Nhiều năm như vậy, hắn dường như vẫn không thay đổi chút nào.

Phó Kim Tiêu chậm chạp nói: "Đúng là trong giới giải trí không thể cứ nhìn vẻ ngoài mãi được."

Trương Thỉ sửng sốt.

"Cô nghệ sĩ đầy tai tiếng mà cậu biết trên các trang tin tức lại là người giữ mình trong sạch." Phó Kim Tiêu trầm giọng: "Tương tự, ngôi sao hạng A nổi tiếng với nhân phẩm đoan trang kỳ thực lại là loại người cầm thú, bại hoại. Thật ra những thứ như này, chỉ khi cậu biết đủ sự thật đằng sau mới có tư cách đánh giá người khác."

"Mà với mối quan hệ chưa từng thân quen của tôi và cậu..." Phó Kim Tiêu lạnh mặt, câu môi cười: "Cậu cũng dám nói tới việc trông mặt bắt hình dong sao?"

Trương Thỉ á khẩu không trả lời được, đồng thời, hắn đã hiểu bản thân trước mặt Phó Kim Tiêu chẳng khác nào con kiến hôi.

Phó Kim Tiêu lười biếng dựa vào ghế, nhìn hắn từ trên cao xuống: "Nếu cậu là người mới thì nên trở về học một chút quy củ trong giới từ người đại diện của mình đi. Nếu không..."

Tim Trương Thỉ đập thình thịch.

Nụ cười giả dối của Phó Kim Tiêu nhạt dần, ánh mắt rét lạnh: "Bản thân chết như nào cũng không biết đâu."

Một nỗi sợ bao trùm từng tế bào cơ thể của Trương Thỉ khiến hắn cảm giác bản thân như đang ở trong động băng. Nháy mắt, Trương Thỉ bỗng hiểu được cảm giác con mồi bị thợ săn nhắm tới là như nào.

Cửa mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, Trương Thỉ vắt chân lên cổ mà chạy.

Trong phòng lại lâm vào tĩnh lặng, không chút tiếng động.

Phó Kim Tiêu không để ý tới hắn, đem tầm mắt trở lại Thẩm Tinh Tuế đang há hốc mồm. Thấy đứa nhỏ ngây ngốc nhìn mình, anh mở miệng: "Dọa sợ em rồi?"

Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, nhẹ đáp: "Không ạ."

Phó Kim Tiêu thấy cậu như mất hồn mất vía, không vui chút nào: "Sao, đau lòng cậu ta hả?"

!!!

Cái nồi lớn thế không biết!?

Thẩm Tinh Tuế oan uổng đáp: "Không có đâu ạ, sao em lại đau lòng cậu ta chứ? Tuy biết cậu ta nói vậy là có ý tốt nhưng em cũng không đồng ý với những lời đó."

Phó Kim Tiêu khẽ cười: "Sao lại không tin. Trông mặt mà bắt hình dong... không chừng cậu ta nói thật đấy."

Thẩm Tinh Tuế nghe vậy, cảm tưởng tay chân lạnh toát. Cậu không chú ý trên mặt mình chẳng giấu nổi khổ sở, chỉ cẩn thận mở miệng: "Là thật ạ?"

Phó Kim Tiêu nhướn mày, không nhanh không chậm đáp: "Giả."

"..."

Cái tên xấu xa này!

Phó Kim Tiêu không khách khí lấy đôi đũa mới trên bàn, nếm mấy miếng đồ ăn rồi nói: "Đúng là có mấy cô minh tinh rời khỏi phòng của tôi nhưng tất cả đều là bị đuổi ra."

"Ngay cả những người theo đuổi hay bò lên giường cũng có không ít, chuyện này cậu ta nói không sai." Phó Kim Tiêu cong môi cười: "Chẳng qua không có ai thành công cả."

Chẳng qua không có ai thành công cả.

Thẩm Tinh Tuế nhìn người đàn ông đang nở nụ cười lóa mắt trước mặt mình, trong lòng thầm tự hào thần tượng của mình quá là ưu tú, chẳng trách lại có nhiều người thích anh tới vậy. Nhưng một bên khác, cậu lại cảm thấy thật khổ sở khi bản thân cũng chỉ có thể lẫn trong đám người đó, ngước lên nhìn anh mà thôi.

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại giải thích cho em ạ?"

Rõ ràng vừa rồi, anh cũng đâu làm sáng tỏ hiểu lầm với Trương Thỉ đâu.

Phó Kim Tiêu buông đũa, ghé mắt nhìn cậu, trầm giọng hỏi: "Em nói xem?"

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt. Đối diện đôi mắt thâm trầm khó thấu của Phó Kim Tiêu, trái tim cậu bỗng dưng đập thình thịch, khẩn trương không kìm nổi: "Em, em không biết."

Phó Kim Tiêu dựa vào ghế, tựa hồ như nhớ tới chuyện gì, mở miệng: "Sai rồi, tôi muốn sửa lời một chút."

Thẩm Tinh Tuế không hiểu: "Sao cơ?"

Phó Kim Tiêu cong môi, cười khẽ: "Cũng không phải không có người thành công."

Đáy lòng Thẩm Tinh Tuế trào dâng, bàn tay không tự giác cuộn lại: "Là ai ạ?"

Phó Kim Tiêu không chớp mắt nhìn cậu, trên khuôn mặt anh tuấn nhàn nhạt ý cười. Anh vừa nhìn Thẩm Tinh Tuế, vừa từ tốn đáp: "Em."

Trong nháy mắt, Thẩm Tinh Tuế như vừa bị sét đánh đỉnh đầu, mãi vẫn không hồi thần.

Ngay từ đầu, cậu còn không dám tin tưởng, sau đấy trong lòng lại không nhịn được mà mừng như điên. Mắt chạm mắt với Phó Kim Tiêu, không khó để anh nhìn ra tâm tình thấp thỏm của cậu lúc này.

Thẩm Tinh Tuế lắp bắp: 'E-Em... Em ạ? Là em sao?"

Phó Kim Tiêu vừa định nói gì, bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa.

Chưa lúc nào trong quãng đời này, Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy bực mình như vậy. Ngày thường đâu có ai tới gõ cửa, sao hôm nay lại nối đuôi nhau tới làm phiền cậu như vậy? Biết là thế nhưng Thẩm Tinh Tuế cũng chỉ có thể áp xuống cảm xúc bấp bênh trong lòng, hắng giọng: "Ai đó?"

Bên ngoài, nhân viên nói: "Thầy Thẩm, đạo diễn phân chúng tôi tới để cung cấp nhiệm vụ cho cậu."

Vừa nghe tới công việc, Thẩm Tinh Tuế vội vàng đáp: "À được!"

Cậu nhìn về phía Phó Kim Tiêu, muốn anh lại tạm lánh trong phòng một lúc.

Nhưng lần này Phó ảnh đế không bị sự nũng nịu của cậu làm lung lay ý chí, chậm rãi nói: "Cũng đâu phải yêu đương vụng trộm, sợ cái gì."

"..."

Thẩm Tinh Tuế liếc nhìn anh một cái.

Cuối cùng, cậu đành thỏa hiệp mở cửa mời nhân viên vào phòng. Vừa vào cửa, nhân viên liền thấy Phó Kim Tiêu cũng đang ở đây, kinh ngạc: "Thầy Phó, thẻ nhiệm vụ của anh cũng được đưa đến phòng rồi. Mong anh trở về, chắc hẳn nhân viên phụ trách của anh đang đợi đó ạ."

Phó Kim Tiêu mở miệng: "Cứ để ở phòng tôi là được mà?"

Nhân viên áy náy nói: "Xin lỗi thầy Phó, nhiệm vụ lần này tương đối quan trọng và phức tạp nên cần phải hướng dẫn trực tiếp. Hơn nữa, mỗi người các anh đều có thân phận khác nhau nên tôi không thể phổ cập cho thầy Thẩm khi có người thứ hai ở đây. Mong anh hiểu cho!"

Phó Kim Tiêu gật đầu, nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế: "Vậy tôi về nhé?"

Tuy có chút luyến tiếc nhưng Thẩm Tinh Tuế đành phải phối hợp: "Vâng."

Phó Kim Tiêu cong môi cười: "Chốc nữa tôi lại qua nhé?"

Nhân viên cả kinh, cảm thấy hình như bản thân sắp bị diệt khẩu tới nơi rồi, không biết lúc này bản thân hắn giả chết còn kịp không.

Da mặt Thẩm Tinh Tuế mỏng, thấy ánh mắt quái lạ của nhân viên liền lắc đầu: "Không cần! Không cần đâu ạ!"

Phó Kim Tiêu trêu cậu nhóc thỏa chí rồi liền rời đi.

Chờ tới khi anh rời khỏi, nhân viên mới tiến tới phổ biến cho Thẩm Tinh Tuế về nhiệm vụ lần này. Sau lưng cậu, bỗng người quay phim nói: "Có thể bắt đầu rồi."

Thẩm Tinh Tuế khiếp sợ: "Vừa nãy anh quay phim cũng ở đây sao?"

Nhân viên thấy cậu xấu hổ, khẽ cười: "Hơi ngại một chút nhưng đúng là như vậy."

Nhân viên quay phim ra hiệu: "Bây giờ bắt đầu ghi hình."

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy bản thân quá may mắn khi chuyện vừa rồi không bị quay lại. Cuộc hội thoại của cậu với Trương Thỉ và Phó Kim Tiêu chỉ cần bị truyền ra thì có lẽ đêm nay ai cũng khó ngủ ngon được.

Vừa tiến vào phòng phát trực tiếp, người xem đã tò mò khi thấy vẻ mặt của Thẩm Tinh Tuế:

"Chuyện gì vậy, vừa xảy ra cái gì thế?"

"Có phải mị vừa bỏ lỡ gì hong?"

"Cái chương trình trực tiếp này tôi xem không dám rời mắt luôn á, sợ bỏ lỡ chuyện gì đó."

"Há há, tôi xem cái này còn chăm chỉ hơn lúc học bài nhiều."

Khi khán giả đang cười đùa náo nhiệt, nhân viên bắt đầu giới thiệu: "Người Phỉ ở đây có một truyền thuyết lâu đời: Ở nơi sâu nhất trong rừng núi có cất chứa bảo vật có thể trấn áp tà ma mà nhiều thế hệ của họ đã bảo hộ. Hiện tại giang hồ rung chuyển, các thế lực đều thèm khát có trong tay món bảo vật này. Các vị thiếu hiệp tới đây là để gánh vác sứ mệnh của mình."

Thẩm Tinh Tuế khờ khạo đặt câu hỏi: "Sứ mệnh gì vậy?"

Nhân viên lấy một tấm thẻ bài kim sắc từ trong rương, đưa cho cậu: "Tìm được bí bảo rồi phong ấn nó mãi mãi để không một thế nào có thể lợi dụng làm điều xấu được nữa. Tám người các bạn từ hôm nay sẽ gánh vác trách nhiệm to lớn: Tiến vào khu vực của người Phỉ. Đây là lệnh bài có thể giúp bạn tiến vào rừng sâu để tìm bí bảo, mong bạn giữ nó cẩn thận"

Thẩm Tinh Tuế đã có kinh nghiệm từ trước: "Có phải chúng tôi còn có nội gian gì đó..."

"Đúng vậy, trong các bạn có cả kẻ xấu ngụy trang hòng chờ đợi thời cơ để cướp bảo vật." Nhân viên nói tiếp: "Mong thiếu hiệp cần phải đề phòng đồng đội xung quanh của mình, trách để kẻ gian giành trước một bước!"

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy mệt người.

Lại có nội gian trà trộn, lại có người nhận được thẻ bài sát thủ. Lần trước là An Nhiễm với Ninh Trạch, lần này sẽ là ai đây?

Khán giả nhảy thoăn thoắt từ phòng trực tiếp này sang phòng trực tiếp khác:

"Thẩm Tinh Thần không phải sát thủ."

"Cô Đồ Nhã cũng không phải rồi."

"Lần này Ninh Trạch cũng là phe tốt nha."

"Loa loa loa, chương trình không cho nhìn thẻ bài của thầy Phó nha mọi người."

"Có biến có biến!"

Trong trò chơi mùa trước, nếu không có Phó Kim Tiêu gánh 6 người chơi còn lại thì phe thiện khó mà thắng nổi. Mà lần này, nếu tấm thẻ sát thủ duy nhất lại về tay của Phó Kim Tiêu thì... chậc chậc, xuất sắc.

"1 vs 7 nha các con giời."

"Mị hóng quá đi mất thui."

"Lần này bên người tốt còn cơ hội mà thắng chắc!"

"Khó như bắc thang lên trời! Nếu thầy Phó mà là nội gian thì trò chơi khó khăn cấp địa ngục!!"

Các khách quý còn lại chưa biết chờ đợi bọn họ phía trước là chuyện gì. Sau khi nhận và được giải đáp nhiệm vụ lần này, tất cả đều nhanh chóng kê cao gối ngủ thật ngon.

Buổi sáng, sau khi mọi người tỉnh dậy, tổ chương trình liền kêu gọi tập hợp.

Đạo diễn nói: "Một ngày mới lại bắt đầu rồi, vì hôm qua mọi người đã vất vả làm việc nên trước hết chúng ta chia nhóm mới đã nhé."

Có thể nói đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế thành nhóm với người khác trong chương trình.

"Cách phân nhóm lần này khác với những lần trước." Đạo diễn mỉm cười: "Chúng ta sẽ sử dụng phương pháp mới để có thể giao lưu với khán giả nhiều hơn."

Mọi người tò mò: "Cách gì vậy?"

Đạo diễn mở miệng: "Hôm qua trên nền tảng phát sóng trực tiếp, WeChat và Weibo, chúng tôi đã mở một cuộc bình chọn kéo dài tới 4 giờ sáng hôm nay. Tổng có hơn 120 triệu người tham gia bình chọn các nhóm mà bọn họ muốn kết hợp nhất."

Phương pháp này khá mới mẻ.

Ngày trước, nghệ sĩ tham gia chương trình giải trí thường chỉ tự chọn hoặc bốc thăm để thành đội chứ chẳng mấy khi khán giả có thể nhúng tay vào.

Đạo diễn cười thần bí, trên mặt là vẻ không ngại nhiều chuyện: "Bây giờ chúng tôi xin công bố 4 nhóm với số lượt bình chọn cao nhất."

Thẩm Tinh Thần hạ giọng, thầm hỏi Thẩm Tinh Tuế: "Em thấy nhóm nào có vẻ tiềm năng nhất?"

Thẩm Tinh Tuế không xác định: "Em thấy tổ hợp nào cũng có khả năng vì chúng ta cũng không thể xác định khán giả yêu thích cái gì."

"Dù sao hai ta chắc chắn không có khả năng rồi." Thẩm Tinh Thần cà lơ phất phơ: "Ai bảo chúng ta thông minh như vậy chứ. Cả hai mà hợp tác với nhau thì chẳng khác nào song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ rồi?"

"..."

Thẩm Tinh Tuế vẫn luôn hâm hộ sự tự tin bất chấp hoàn cảnh của hắn: "Đúng vậy."

Thẩm Tinh Thần cười đắc ý.

Đạo diễn bắt đầu công bố: "Nhóm thứ nhất là cô Đồ Nhã và thầy Lý. Nhóm của hai người có tổng 13,450,000 lượt bình chọn!"

Mọi người vỗ tay.

Đạo diễn nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần, ho nhẹ: "Nhóm thứ hai là Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần với tổng số lượt bầu là 43,210,000!"

"..."

Đến lượt hai người ngơ ngác.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp lại vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa:

"Bà đây từ lâu đã rất muốn xem hai nhóc ngốc này mà không có người chống lưng thì sẽ tự đào hố chôn thân như nào!!"

"Há há há, Tuế Tuế à, trải nghiệm cảm giác rời khỏi vòng tay thầy Phó xem sao nha."

"Hóa ra mọi người đều nghĩ giống nhau hả!?"

"Má nó cười lộn ruột."

Thẩm Tinh Thần vuốt cằm: "Xem ra hôm nay chúng ta chắc hẳn sẽ phải lăn lộn một phen, cho bọn họ biết sự lợi hại đánh vần như nào."

Thẩm Tinh Tuế không hiểu sao bỗng thấy có điềm gở, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Được."

Chương trình công bố các nhóm còn lại:

Phó Kim Tiêu - An Nhiễm: 63,290,000 lượt chọn.

Lý Nhứ An - Ninh Trạch: 11,900,000 lượt chọn.

Từ Tần Khách - Phong Phàm: 32,140,000 lượt chọn.

Thấy số liệu, người xem cũng chỉ biết cười:

"Rốt cuộc là ai chọn ghép Phó Kim Tiêu với An Nhiễm vậy hả?"

"Nhưng tôi thấy bộ dáng lúc An Nhiễm muốn nhờ thầy Phó mà lại bị từ chối cũng vui mắt mò."

"Cho cậu cơ hội đó An Nhiễm, dũng cảm xông lên nha."

"Ha ha, mọi người đúng là vì cặp đôi này mà rầu thúi ruột."

Chương trình bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ hôm nay: "Chắc hẳn các vị thiếu hiệp đây đã biết sứ mệnh và nhiệm vụ của mình từ hôm qua rồi đúng chứ. Hiện tại, nhiệm vụ cần làm của các bạn là tìm được bản đồ bí mật và chìa khóa. Trong quá trình tìm kiếm, các bạn sẽ phải vượt ải của người thủ hộ, khảo nghiệm của người Phỉ để có thể đi tiếp."

Thẩm Tinh Thần: "Quá dễ!"

Đạo diễn nói tiếp: "Trong thôn này có tổng cộng 5 người thủ hộ khác nhau, nhiệm vụ của các bạn là tìm và hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ giao. Ai tới trước thì có cơ hội hoàn thành trước."

Các nhóm bắt đầu xuất phát.

Trước khi đi, Thẩm Tinh Tuế không nhịn được ngoái lại nhìn Phó Kim Tiêu vài lần. Cậu thấy An Nhiễm sấn tới trò chuyện, còn anh thì nhàn nhạt nghe. Khoảng cách của họ lúc này tuy không thân cận nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất hòa hợp.

Thẩm Tinh Tuế nhìn nhiều vài lần, mà Phó Kim Tiêu dường như cũng cảm giác được tầm mắt của cậu nên ghé mắt sang.

Thẩm Tinh Tuế giật mình hoảng hốt, có chút chột dạ.

Phó Kim Tiêu như thể hiểu suy nghĩ trong lòng cậu, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt. Vẻ đẹp trai vốn có được tắm đẫm ánh nắng lóng lánh lại càng thêm mị lực khiến người nhìn phải thổn thức.

Thẩm Tinh Tuế hậm hực sờ sờ mũi hòng giấu đi cảm xúc của mình. Cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đuổi theo bước chân của Thẩm Tinh Thần tránh cho Phó Kim Tiêu cảm thấy cậu dính người như trẻ chưa cai sữa.

Thẩm Tinh Thần nghênh ngang dẫn trước đoàn người, thấy vẻ mặt của Thẩm Tinh Tuế còn tưởng cậu lo bọn họ không thắng nổi: "Chờ mà xem, anh đây sẽ dẫn em nhận hạng nhất, hạ đo sàn các nhóm khác luôn!"

Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn: "Vâng."

Muốn tìm ra người thủ hộ lẩn trốn trong thôn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Các nhóm khác đều có kế hoạch riêng của mình, chỉ có hai bọn họ vẫn đang lắc lư trên đường từ nãy giờ. "Tùy duyên tìm người" chính là phương pháp Thẩm Tinh Thần tin dùng: "Anh đoán ra được người thủ hộ là ai rồi."

Thẩm Tinh Tuế hứng thú: "Vậy sao, là ai thế?"

"Người thủ hộ... người thủ hộ..." Thẩm Tinh Thần dùng não rút ra kết luận: "Để được gọi là người thủ hộ thì chắc chắn phải rất lợi hại nha. Chúng ta chỉ cần hỏi thăm một chút xem ai là người lợi hại nhất của thôn này không phải là xong rồi sao?"

Thẩm Tinh Tuế cũng cảm thấy có lý: "Vậy chúng ta đi hỏi ha?"

Bọn họ hỏi rất nhiều người trong thôn, cũng tìm được một số gương mặt lợi hại nhất nhưng tất cả đều không phải.

Đã sắp giữa trưa, hai người họ ai cũng không tìm được. Thẩm Tinh Tuế dựa vào vách tường, mệt mỏi thở dốc: "Người lợi hại nhất rốt cuộc đang ở đâu nha..."

Thẩm Tinh Thần nói: "Có lẽ không chỉ có đàn ông mà còn có thể là phụ nữ nữa."

Thẩm Tinh Tuế chợt lóe suy nghĩ: "Có thể người thủ hộ chính là người bảo vệ của thôn hay chăng? Chúng ta thử tìm trưởng thôn xem sao."

Hai người chạy một mạch tới nhà bác Vương, nhưng hôm nay ông lại không có ở nhà. Người mở cửa là vợ của ông, một bác gái trung niên. Sau khi nghe được câu chuyện của bọn họ, bà nói: "Người thủ hộ mà mấy đứa muốn tìm là bác."

Thẩm Tinh Thần nhảy cẫng lên, đập tay với Thẩm Tinh Tuế: "Yeah!"

Bác gái đi tới, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh: "Bác không có nhiệm vụ gì muốn khảo nghiệm hai đứa cả, nhưng nếu muốn thông qua khảo nghiệm bảo vật thì cần phải có tính kiên nhẫn. Như vậy đi, hai đứa nấu cho bác một bữa cơm, bác muốn ăn bánh dày nướng cùng canh cá chua."

Việc này hẳn là không khó.

Thẩm Tinh Tuế nhiệt tình phừng phừng: "Bác gái cứ giao cho cháu ạ!"

Hai người cùng ý chí chiến đấu sục sôi vén tay áo vào bếp. Bọn họ tìm thấy bình đựng bánh dày, đốt lửa xong xuôi liền bắt đầu nướng bánh.... nướng đến khi bánh dày chuyển màu đen thui.

Một luồng khói đen với mùi khét phả lên như đang trào phúng tay nghề của bọn họ.

Thẩm Tinh Tuế trầm mặc, mãi mới nói: "Em thấy là nó... hơi đen một chút. Anh có thấy vậy không?"

Thẩm Tinh Thần bẻ đôi cái bánh, nhìn phần nhân bên trong rồi rơi vào trầm tư: "Nhưng bên trong hình như còn ăn được mà... Em cảm thấy bác ấy có chấp nhận không?"

"...."

Người nhà Thẩm hầu như đều là "sát nhân nhà bếp".

Thẩm Tinh Tuế cũng tự thấy cơm bản thân cậu nấu rất khó ăn, cùng lắm chỉ có thể nuốt được một hai miếng. Một bình mấy cái bánh dày bị bọn họ nướng nướng nướng tới hỏng hết chẳng được cái nào. Vậy nên bây giờ, chẳng ai trong hai người dám nhìn vẻ mặt bác gái cả.

Thẩm Tinh Thần nói: "Đi làm cá đi!"

Thẩm Tinh Tuế nối đuôi cùng hắn đi làm cá.

Nhưng khi thấy con cá tung tăng nhảy nhót trên thớt, tay cầm dao của Thẩm Tinh Thần lại run rẩy: "Tuế Tuế, lên đi em."

"..."

Thẩm Tinh Tuế nhìn anh mình: "Em, em cũng chưa bao giờ làm cá!"

"Em cứ vung bừa đi, dùng dao chém nó một nhát là được." Thẩm Tinh Thần chỉ huy: "Cái này đơn giản mà!"

Thẩm Tinh Tuế đưa dao cho hắn: "Thế sao anh không làm?"

Thẩm Tinh Thần dúi đầu vào tay, nhỏ giọng nói: "Anh sợ..."

"..."

Thẩm Tinh Tuế rơi vào khoảng lặng.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp cười không dứt:

"Ha ha ha, cái nhóm này đúng là tuyệt phối mà. Tôi, tôi không xong rồi cả nhà ơi."

"Đại ca, sao anh lại như vậy!?"

"Há há há, Thần Thần vẫn là bé con màaa."

"Tôi thấy Tuế Tuế có vẻ hơi suy."

"Ha ha ha ha ha ha..."

Thẩm Tinh Tuế không còn cách nào, chỉ có thể tự mình ra tay. Thật ra cậu không dám sát sinh, ra tay chém chết một con cá còn đang sống sờ sờ thì quá tàn nhẫn. Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Tinh Tuế vẫn thấy để nó ngất là tốt nhất, nhưng khi gõ sống dao xuống vẫn tạo thương tổn cho con cá. Máu cá chậm rãi rỉ ra mang theo mùi tanh tanh.

Mà hình ảnh này lại khiến một ít ký ức không đẹp ở kiếp trước bỗng chốc ập vào tâm trí Thẩm Tinh Tuế. Cái cảm giác tuyệt vọng, ghê tởm cùng nỗi đau thấu tim bỗng ào lên không lường được.

Loảng xoảng.

Con dao bị đánh rơi trên mặt đất, còn cậu thì vọt thật nhanh ra ngoài.

Thẩm Tinh Thần vội vàng đuổi theo: "Tuế Tuế, em làm sao vậy?"

"Không..." Thẩm Tinh Tuế nôn khan, nhẹ giọng: "Chắc em bị choáng vì thấy máu thôi, cứ để em thế này một lúc là được."

Có thể đây là di chứng từ kiếp trước mà cậu vừa mới phát hiện. Nó bỗng dưng trào dâng làm cậu khó chịu muốn chết, vừa choáng váng lại vừa hoảng hốt khó mà tả nổi.

Thẩm Tinh Thần thấy em mình khó chịu như vậy liền xách cá ra ngoài: "Được rồi. Hôm nay, cứ để anh trai em xử lý con cá này!!"

Thẩm Tinh Tuế thầm nghĩ: Tay anh mà không run bần bật như vậy thì em sẽ tin.

Nhưng cậu thật sự rất khó chịu, cái gì cũng không nói mà chỉ ngồi một chỗ bình tĩnh lại.

Ra khỏi cửa, Thẩm Tinh Thần đi tới ven sông tính làm cá. Hắn quay lại khóc lóc oán giận với nhân viên quay phim sau lưng mình: "Sao nấu cơm lại khó như vậy chứ, hu hu tôi muốn về nhà cơ..."

Khán giả trong phòng phát trực tiếp không nhịn nổi:

"Há há há, hóa ra là chỉ ngầu được mấy giây thôi chị em ạ."

"Thiếu gia, ngài làm sao lại như vậy hả thiếu gia!?"

"Thần tượng nhà người ta tự mang tay nải của mình, Thẩm Tinh Thần thì lại đợi các chị em chạy theo sau nhặt cho."

Đang kêu trời trách đất, Thẩm Tinh Thần bỗng thấy bóng dáng Phó Kim Tiêu cách đó không xa. Hắn cuống quít nhào lên, ôm chặt không bỏ: "Anh Phó của em, đại cứu tinh của em, giúp em làm cá nha nha... Cầu xin quỳ lạy anh đó!"

Phó Kim Tiêu một chân đá văng: "Nhiệm vụ của mình thì tự đi mà làm."

"Em không làm được thật mà." Thẩm Tinh Thần tính đút lót đi cửa sau: "Em trộm cho anh một món đồ quý anh em sưu tầm, được không ạ!?"

Đúng là một đứa em có hiếu.

Phó Kim Tiêu liếc hắn, không hề do dự: "Không cần."

Thẩm Tinh Thần vẫn nỗ lực: "Em giúp anh làm việc! Sau này anh sai việc gì, em chắc chắn sẽ tuân theo không cãi hai lời!"

Phó ảnh đế rẽ hướng khác rời đi, máu lạnh từ chối: "Không có hứng thú."

.....

Thế này thì không ổn.

Anh đây phải sử dụng tới tuyệt chiêu thôi!!

Thẩm Tinh Thần ngốc nghếch cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp. Hắn chặn lại đường đi của Phó Kim Tiêu, sau đó khẩn thiết van nài: "Anh rể... À không phải, em rể, chúng ta đều là người một nhà mà. Em biết chắc chắn anh sẽ không thể mặc kệ người nhà của mình được! Anh giúp em làm cá, sau này em sẽ giúp anh đối phó ba với anh cả!!"

Phó Kim Tiêu dừng chân, nhìn hắn một cách sâu xa.

Thẩm Tinh Thần một bộ "Tôi nhượng bộ thế này là được chưa!??"

Khóe miệng Phó Kim Tiêu gợi lên nụ cười khó hiểu, bắt tay với Thẩm Tinh Thần rồi ung dung nói: "Thành giao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play