Thẩm Tinh Tuế cầm điện thoại, đáp: Không, không ai ạ..."
Cậu cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại vô thức nói dối anh cả như vậy.
May mắn Thẩm Minh Lãng không dò hỏi tới cùng, gật đầu nói: "Được rồi, vậy anh xuống trước. Em cũng nhanh chóng xuống ăn cơm nhé."
Thẩm Tinh Tuế cuống quít gật đầu.
Thấy Thẩm Minh Lãng xoay người rời đi, Thẩm Tinh Tuế mới cầm điện thoại hỏi: "Alo, thầy Phó, anh còn ở đó không ạ?"
Bên kia điện thoại im lặng.
Sau đó, Phó Kim Tiêu cười khẽ một tiếng. Nụ cười này lạnh lẽo một cách kỳ lạ, anh kéo dài âm giọng: "Thầy Phó gì chứ, không phải tôi là 'không ai ạ' sao?"
Thẩm Tinh Tuế cứng đờ.
Cậu không nghĩ thầy Phó lại nghe được chuyện vừa rồi...
Hơn nữa, cậu phải giải thích thế nào bây giờ đây?
"Như nào?" Giọng Phó Kim Tiêu trầm xuống mang tới cho người nghe cảm giác áp bức: "Gọi điện thoại cho tôi mất mặt lắm sao?"
Chuyện này đúng là hiếm lạ, hoặc có thể nói, đây là trải nghiệm có một không hai của Phó ảnh đế.
Từ trước tới nay, sự nghiệp của anh càng ngày càng cao nên rất ít người có thể tới gần. Đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả trò chuyện một vài câu với anh cũng là mơ ước của nhiều người.
Phó ảnh đế chưa từng nghĩ tới có ngày bản thân mình sẽ bị người khác giấu giếm ghét bỏ như này.
Thẩm Tinh Tuế vội vàng giải thích: "Không phải như vậy đâu, thầy Phó hiểu lầm rồi ạ. Tình huống vừa rồi khá đặc thù, anh của em tới gọi ăn cơm nên... thật ra ý của em không phải như vậy..."
Có khả năng vì quá hoảng loạn mà cậu giải thích lung tung loạn hết lên.
Nhưng một người thông minh như Phó Kim Tiêu thì vẫn hiểu được ý cậu nhóc này muốn truyền đạt. Nói trắng ra là cậu sợ bị phụ huynh nhà mình mắng. Tuy có thể hiểu được nhưng Phó ảnh đế vẫn rất khó chịu!!
Phó Kim Tiêu nói: "Xem ra là tôi quấy rầy em rồi."
Sao Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy thần tượng gây phiền cho mình cơ chứ: "Không phải vậy đâu ạ!"
"Vậy lời mời vừa nãy của tôi..."
"Được, được ạ. Em rất rảnh!" Hiện tại, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy vô cùng áy náy nên dứt khoát đồng ý: "Tùy anh chọn thời gian và địa điểm ạ."
Đáy mắt Phó Kim Tiêu xẹt qua ý cưới, nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc hỏi: "Không ảnh hưởng gì tới lịch trình của em đấy chứ?"
Thẩm Tinh Tuế lập tức đáp: "Không hề, gần đây em không có lịch trình gì hết."
Đầu bên kia điện thoại định nói tiếp thì ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, nghe kỹ thì hình như là mẹ cậu. Thẩm Tinh Tuế chột dạ, nhanh nhảu chào anh rồi tắt máy.
Bước từ phòng ra, quả thật cậu gặp ngay Từ Ân Chân đứng bên ngoài.
Từ Ân Chân hỏi: "Cả nhà sắp ăn cơm rồi, Tuế Tuế đã rửa mặt xong chưa?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Con xong rồi ạ."
"Ừ, bà nội hầm canh sườn ngon lắm, con nhất định phải nếm thử đấy." Trên mặt Từ Ân Chân ngập tràn ý cười, nói tiếp: "Mẹ cũng muốn uống canh lắm rồi này."
Thẩm Tinh Tuế đáp: "Con cũng muốn nếm thử nữa."
Từ Ân Chân gật đầu, cảm thán: "Tuy mẹ thử qua không ít của ngon vật lạ, nhưng nói thật thì canh xương hầm của bà nội với món mỳ của lão phu nhân nhà Phó quả là đỉnh cao ẩm thực. Vừa vặn ngày mai nhà mình sẽ tới tham gia dạ hội nhà Phó, nói không chừng lại có lộc ăn ấy chứ nhỉ?"
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: "Ngày mai chúng ta sẽ tới nhà Phó ạ?"
Lúc này, Từ Ân Chân mới nhận ra cậu không biết, cười đáp: "Đúng vậy, đây là hoạt động hằng năm của hai nhà. Nhà chúng ta với nhà Phó quen biết nhau qua rất nhiều thế hệ, tuy không cùng máu mủ nhưng lại thân thiết như ruột thịt. Vậy nên vào mùng 2 Tết mỗi năm, nhà Phó sẽ tổ chức dạ hội, nhưng không chỉ có riêng nhà mình mà còn mời cả các nhà khác nữa."
Thẩm Tinh Tuế hiểu mang máng: "Hóa ra là như vậy."
Từ Ân Chân kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Ừ, với khách thường khác thì họ sẽ gửi thiệp mời tới trước mấy ngày, nhưng nếu thân thiết hơn thì chủ nhà sẽ tự mình gọi mời. Mấy ngày trước, dì Lena đã gọi cho mẹ đó."
Thẩm Tinh Tuế lại nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi của Phó Kim Tiêu, bắt đầu mơ màng. Chẳng lẽ đối với anh, cậu cũng là một người bạn thân thiết hay sao?
Từ Ân Chân trêu chọc: "Nói không chừng sau này hai nhà thân càng thêm thân, đến lúc đó có khi là Tuế Tuế gọi điện thoại mời mẹ nha."
Kết thúc chuyến thăm đầm ấm, cả gia đình cùng nhau tạm biệt ông bà để trở về. Bản thân Thẩm Tinh Tuế lại chẳng ngờ tới nhóm chat nội bộ gia tộc Thẩm thì không êm đềm như vậy.
Bên trong chỉ có các trưởng bối trong nhà, không có con cháu.
Chân trước bọn họ vừa rời đi, chân sau ông nội đã đăng ngay bức ảnh gia đình mới chụp lên: "Sáng sớm hôm nay thằng Ung với Chân Chân tới thăm tôi, còn mang Tuế Tuế về nè. Đứa nhỏ này ngoan hết nấc luôn. Tôi còn phát lì xì cho mấy đứa cháu nữa."
Một tấm ảnh xuất hiện khiến những người khác bùng nổ.
"Nhóc Tuế Tuế này trông trắng trẻo thanh tú ghê, tôi thấy đứa nhỏ này xuất hiện trên TV nhiều lắm!"
"Chúng ta cũng phải chuẩn bị lì xì cho cháu nó chứ."
"Ông ấy đã phát lì xì rồi, nếu bà còn chuẩn bị lì xì thì chẳng có chút mới mẻ nào cả."
"Cũng đúng, thế phải làm sao bây giờ?"
Nhóm chat này còn có cả các chi khác của nhà Thẩm, ai cũng là tay to mặt lớn trên thương trường. Lúc này, các ông nọ bà kia có thể thét ra lửa lại đang ra sức vặn não, suy nghĩ xem phải tặng đứa cháu nhà mình món quà gì mới hợp lý.
"Để Tuế Tuế nhận chiếc Rolls-Royce tôi mới mua được không?"
"Cái đồ keo kiệt nhà ông, mấy chiếc giới hạn trong hầm sao ông không lấy ra mà tặng? Lần đầu tiên gặp mặt mà ông dám dùng Rolls-Royce lòe cháu tôi qua loa thế hả!"
Mấy ông mấy bà bắt đầu nháo nhào:
"Hay tôi mua chung cư tặng?"
"Năm nay nhà tôi buôn bán cũng được chút ít. Nếu ông bà tặng xe thì tôi đây gửi máy bay sang cho cháu nó tùy ý chọn bay trên trời đi dưới đất."
Mãi mới có người không nhịn được, nói: "Mấy người khoa trương thế để làm gì, phát huy lối sống giản dị mộc mạc đi chứ?"
Nhóm chat yên lặng trong chớp mắt.
Người nọ lại nói: "Như tôi đây này, tặng thằng nhóc hai cửa hàng ở trung tâm thành phố là hợp lý. Vừa có nguồn tiền đầu tư nhàn dỗi, vừa có thể chuyển nhượng nếu thích."
"..."
Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
Thẩm Ung cùng Từ Ân Chân đang ngồi trong xe luôn thấy điện thoại rung không ngừng nghỉ. Tới khi mở ra, thấy mọi người chí chóe với nhau mà cả hai dở khóc dở cười.
Từ Ân Chân trộm nhìn bọn nhỏ, khẽ hỏi: "Có phải mọi người càng ngày càng thái quá rồi không? Bố nó đi khuyên các chú các bác đi."
Thẩm Ung lại vỗ về tay bà, an ủi: "Là bọn họ muốn tặng, mình từ chối làm gì chứ? Có nhận hay không là do Tuế Tuế quyết định. Hơn nữa, để Tuế Tuế biết mọi người trong nhà thích con, tiếp nhận con cũng là một chuyện tốt. Đứa nhỏ này vẫn luôn tự ti, nhút nhát quá."
Từ Ân Chân nghĩ lại, cảm thấy chồng mình nói cũng đúng.
Bà nghĩ tới nghĩ lui, nói: "Tết năm nay, em thấy chúng ta cũng nên làm chút chuyện..."
Thẩm Ung sao lại không hiểu vợ mình nghĩ gì. Ông mỉm cười, trấn an bà: "Em lo lắng cái gì, anh đều hiểu mà."
Lúc này, Từ Ân Chân mới yên tâm.
Cuộc đời của bà đã từng nhấp nhô với nhiều khó khăn, từng có tháng ngày đau thương quặn ruột, nhưng ông trời chung quy lại vẫn là có mắt. Cuộc đời này bà đã không còn gì mong muốn nữa, chỉ hy vọng trên chặng đường phía trước bọn nhỏ có thể sống tốt, cả nhà bình an.
....
Mùng hai.
Hôm nay là ngày dạ hội tại nhà Phó được tổ chức.
Buổi chiều, Thẩm Tinh Tuế mặc lễ phục mà cha cậu tặng. Đây là một bộ tây trang tối màu, khi mặc lên làm nét trẻ con của Thẩm Tinh Tuế bị giấu bớt, giúp cậu trở nên trưởng thành hơn hẳn. Dưới ánh đèn, trông Thẩm Tiinh Tuế càng thêm tuấn lãng bắt mắt.
Cả nhà tụ họp dưới tầng.
Thẩm Tinh Tuế phát hiện Từ Ân Chân hôm nay cũng thật đẹp: Váy dài thướt tha màu xanh dương nhã nhặn, tóc quấn với kẹp đơn giản mà tinh tế. Hấp dẫn ánh nhìn nhất là chiếc vòng cổ cùng viên ngọc xanh lam rực rỡ tới lóa mắt trên nước da trắng nõn.
Thẩm Tinh Thần nịnh nọt: "Chu choa, vị tiểu thư này thật xinh đẹp!"
Từ Ân Chân trừng mắt liếc hắn: "Lại nói bậy."
"Thật sự là đẹp lắm ạ." Thẩm Tinh Tuế cũng thầm cảm thán trong lòng. Cậu mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Mẹ siêu đẹp, đẹp nhất trong tất cả người nổi tiếng con từng gặp."
Từ Ân Chân được hai đứa con thay nhau tâng bốc mà lâng lâng đỏ mặt. Tuy thường ngày bà không trang điểm, nhưng con gái ai mà chẳng thích cái đẹp cơ chứ, đặc biệt là được khen xinh thì càng vui vẻ.
Thẩm Ung bước từ trên tầng xuống, thấy thần thái tươi tắn của phu nhân nhà mình cũng mỉm cười: "Phu nhân hôm nay cũng thật đẹp."
Từ Ân Chân huých ông: "Dẻo miệng."
Thẩm Tinh Thần lanh lợi cũng nhận ra: "Ba, ba cũng đeo đồng hồ Tuế Tuế tặng kìa."
Thẩm Ung rất thích sưu tầm đồng hồ. Tuy có rất nhiều đồng hồ quý hiếm nhưng ông sẽ không dùng một loại duy nhất mà liên tục thay đổi theo ngày. Vậy nên khi thấy Thẩm Ung đeo đồng hồ mà Thẩm Tinh Tuế tặng, ai cũng cho rằng ông chỉ dùng trong tối nay thôi.
Nào ngờ, Thẩm Ung lại nói: "Ừ, chiếc đồng hồ này dùng thích lắm. Sau này ba sẽ đeo chiếc này thôi."
Thẩm Tinh Thần: "Chậc chậc."
Lúc này, anh cả cũng xuống dưới. Vừa quay đầu lại, Thẩm Tinh Thần liền thấy một người luôn phải dùng đồ tốt nhất, xịn nhất và cao cấp nhất nay lại dùng cặp kính mắt tơ vàng quá đỗi bình thường.
Thẩm Tinh Thần gật đầu một cách dứt khoát, nói tiếp: "Chắc do gần đây em bị nóng trong người hay sao ấy. Anh phát cho em lì xì dày hơn năm ngoái, thêm con xe thể thao giới hạn mới nhất là em hết bệnh ngay!"
Thẩm Minh Lãng cười lạnh: "Nóng trong người thì ra ngoài kia hóng chút gió đi."
"...."
Xem như anh giỏi!!
Bọn họ cãi nhau chí chóe, may mắn vẫn tới nhà Phó đúng giờ.
Trang viên tọa lạc giữ sườn núi sáng bừng trong ánh đèn, siêu xe tấp nập lui tới. Mặc dù hiện tại đang là mùa đông nhưng hoa trong vườn vẫn đua nhau khoe sắc theo lối đi. Nơi đây toát lên vẻ đẹp cổ kính, ngập tràn hơi thở truyền thống. Tuy chẳng khoe khoang thứ gì nhưng khung cảnh vẫn đậm mùi xa hoa.
Đang đứng ở cổng lớn tiếp khách là gia chủ.
Phó tổng thoạt nhìn đã ngoài tứ tuần, dáng người cao ráo, mày rậm mắt to vô cùng nghiêm túc. Phu nhân Lena bên cạnh vận một chiếc váy màu đỏ vô cùng diễm lệ. Lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế nhìn thấy Phó tổng, cậu thầm cảm thán ông không hổ là người có thể quản lý cả một gia nghiệp lớn, lướt qua đã thấy rất khó gần.
Từ xa, Thẩm Tinh Tuế đã thấy Phó Kim Tiêu đứng cạnh Phó tổng. Cậu không thể không thừa nhận rằng Thẩm Tinh Thần nói rất đúng.
Bộ lễ phục xanh biển ôm trọn dáng người cao gầy vô cùng ưu nhã cùng khuôn mặt điển trai luôn giữ nét cười lễ phép không xa không gần. Chỉ cần Phó Kim Tiêu đứng một nơi, dù không phải gây sự chú ý thì anh vẫn dễ dàng trở thành nhân vật chính trong bọn họ. Như thể cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Tinh Tuế, anh nâng mất nhìn qua chỗ này.
Thẩm Tiinh Tuế hoảng loạn, vội dời đi ánh mắt.
Thẩm Tinh Thần nói: "Đi, qua bên đó chào hỏi một tiếng."
Tới gần, có một đám trẻ con đi cùng người thân tới đang nhảy nhót quanh Phó Kim Tiêu, tranh nhau la hét:
"Ăn kẹo cơ."
"Anh cho em kẹo kia đi."
"Em muốn vị sữa."
Hóa ra phía sau cửa có đặt một cái rổ con con, bên trong đựng một ít trái cây và kẹo cho khách tự lấy. Bọn trẻ con thấy được nên mới đòi không dứt miệng.
Phó Kim Tiêu lấy kẹo cho mấy đứa nhóc.
Tình cờ thấy Thẩm Tinh Tuế đang tiến tới, anh đứng dậy nhìn cậu.
Thẩm Tinh Tuế đi tới, ngoan ngoãn nói: "Chúc anh Phó năm mới vui vẻ."
Thanh âm của Phó Kim Tiêu trầm thấp mà từ tính. Anh nhìn cậu nhóc thấp hơn mình nửa cái đầu, cười cười: "Năm mới vui vẻ."
Bỗng nhiên Thẩm Tinh Tuế không biết nói gì nữa.
Nhưng đã lâu cậu không gặp anh nên chẳng muốn rời đi chút nào. Cậu... muốn ở lại trò chuyện với anh thêm một lúc.
Lúc này, Phó Kim Tiêu lại mở miệng: "Xòe tay ra."
Thẩm Tinh Tuế không rõ nguyên do nhưng vẫn nghe lời, làm theo anh bảo. Sau đó, một chiếc kẹo nhỏ vị trái cây được thả vào tay cậu. Vỏ kẹo lấp lánh dưới ánh đèn trông vô cùng đẹp mắt.
Cậu kinh ngạc, nhìn về phía Phó ảnh đế: "Thầy Phó, cái này không phải dành cho bọn nhỏ ăn sao?"
"Không phải." Phó Kim Tiêu ra vẻ đúng lý hợp tình: "Tôi muốn cho ai thì cho."
"..."
Tuy rằng anh có vẻ rất ngang ngược nhưng vô tình lại khiến Thẩm Tinh Tuế vui vẻ trong lòng.
Từ trước tới giờ, cậu luôn là đứa trẻ không có kẹo. Nếu còn một chiếc kẹo cuối cùng thì người lớn cũng sẽ đưa cho bạn nhỏ khác chứ không phải cậu. Nhưng bây giờ, có người lại dành cho cậu một chiếc kẹo nhỏ xinh.
"Giống bọn nhóc ấy..." Phó Kim Tiêu chỉ chỉ đám trẻ con bên cạnh. Anh cười cười, cúi người kề bên tai cậu, thấp giọng nói: "Nói 'cảm ơn anh ạ' đi."
Thẩm Tinh Tuế trừng lớn mắt. Hơi thở của Phó Kim Tiêu quá gần khiến mặt cậu "bùm", đỏ lựng!
Khi chạm mắt với Phó Kim Tiêu, anh lại ra vẻ không phát hiện sự ngại ngùng của cậu, còn ung dung nói: "Phải lễ phép với người lớn chứ đồng chí Tiểu Thẩm."
!!!
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, vành tai của Thẩm Tinh Tuế chậm rãi hồng hồng. Cậu cúi đầu, khẽ nói: "Cảm ơn..."
Phó Kim Tiêu chẳng nghe được thứ mình mong chờ, rất không hài lòng!
Thẩm Minh Lãng ở đằng xa lại tinh mắt nhìn thấy em trai của mình, đi tới: "Tuế Tuế."
Thẩm Tinh Tuế bị gọi tên liền cuống quít hoàn hồn rồi vội vàng lên tiếng. Thẩm Minh Lãng tới trước mặt em mình, kéo cậu cách xa nhân vật nguy hiểm bên cạnh rồi mới nói: "Chúng ta vào trong thôi."
Thẩm Tinh Tuế nhỏ giọng đáp lại.
Thẩm Minh Lãng nhìn lướt qua bạn tốt của mình: "Tập trung phát kẹo của cậu đi, đừng dạy hư bé ngoan nhà người khác."
Phó Kim Tiêu cười như không cười: "Sao lại nói vậy chứ? Cứ như là tôi sẽ ăn thịt người không bằng vậy."
Thẩm Minh Lãng lôi kéo em trai đi: "Người khác thì khó mà nói, nhưng cậu thì chưa chắc!"
"..."
Đôi khi có đứa bạn biết quá nhiều chuyện cũng không tốt.
Sau khi vào hội trường, Thẩm Tinh Tuế vẫn còn suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Cậu nhìn Thẩm Minh Lãng, lo rằng bản thân đã làm anh cả không vui nên nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh với thầy Phó... không thích nhau ạ?"
Thẩm Minh Lãng hoàn hồn, trả lời cậu: "Em đừng nghĩ nhiều, quan hệ của bọn anh tốt lắm, là bạn nối khố đó."
Thẩm Tinh Tuế nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, em suýt chút nữa còn cho rằng hai người không hòa thuận dẫn tới anh không thích em tiếp xúc với thầy Phó chứ."
Thẩm Minh Lãng nhìn bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của em trai mình, mang máng nhận ra điều gì đó.
"Không phải anh không ưa em gặp mặt Kim Tiêu. Cậu ta rất xuất sắc nên nếu làm người dẫn dắt thì em sẽ được hưởng không ít lợi ích." Thẩm Minh Lãng nói tiếp: "Nếu làm bạn thì không tệ, cậu ta là người có thể tin tưởng."
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Vậy anh lo lắng gì ạ?"
Thẩm Minh Lãng lại không biết mở miệng trả lời như nào.
Hắn lo lắng em mình sẽ gặp sai người, nhưng nếu gặp được người quá áp đảo cũng không ổn. Em trai nhỏ của hắn khá đơn thuần nên nếu Phó Kim Tiêu đối xử tốt với cậu thì tất nhiên là chuyện đáng mừng. Nhưng chỉ cần Phó Kim Tiêu đổi dạ thì chắc chắn Thẩm Tinh Tuế không thể đấu lại được. Hơn nữa, Phó Kim Tiêu rất giỏi kỹ năng thao túng, có khi em hắn bị bán còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền ấy chứ!
Hắn rất lo Thẩm Tinh Tuế không thể khống chế nổi nhân vật lợi hại như vậy.
Thẩm Minh Lãng có nhiều điều muốn nói, nhưng khi thấy khuôn mặt em trai trước mắt lại chỉ có thể nuốt xuống: "Không có gì cả, chúng ta vào trước rồi hẵng nói."
Tới sảnh, khách đứng tập trung càng náo nhiệt.
Ở đây bày rất nhiều đồ ăn thức uống nên Thẩm Tinh Thần và Thẩm Tinh Tuế không nhịn nổi, rủ cùng nhau đi đánh chén no nê.
Thẩm Minh Lãng cũng không quản chặt, mặc kệ bọn họ bay nhảy.
Khách tới dạ hội hôm nay không ít, mọi người theo lối cũ tới bắt chuyện với người nhà Thẩm. Sau đó, ai cũng thấy người nhà này hôm nay cứ là lạ ở điểm nào đó. Một người bạn lâu năm của Thẩm Minh Lãng rốt cuộc không nhịn được, hỏi hắn: "Minh Lãng, kính mắt này của cậu đặc biệt hơn mấy hãng trước nhỉ?"
Thẩm Minh Lãng cười ẩn ý: "Cậu đúng là có mắt nhìn đấy. Đây là món quà em trai tôi tặng, tên là Thẩm Tinh Tuế."
Bạn cũ bừng tỉnh: "Khó trách nha! Thẩm Tinh Tuế là em cậu hả? Tôi nhìn thấy cậu nhóc trên TV rồi, có phải là người đánh dương cầm xuất sắc đó không? Trời đất, em trai cậu giỏi thật đấy!"
Mọi người đều biết rất khó để nịnh bợ Thẩm Minh Lãng, trừ phi có thể tặng cho hắn thứ gì vô cùng có giá trị mới có thể chiếm được niềm vui của người này. Nhưng ai ngờ, người bạn cũ này chỉ đánh bậy đánh bạ khen hai câu, trên mặt Thẩm Minh Lãng đã phừng phừng tự hào. Đã thế, hắn vẫn ra vẻ khiêm tốn: "Đâu chứ, Tuế Tuế nhà tôi còn nhỏ nên rất nhiều thứ còn cần phải học. Tuổi này vẫn cần phải tiến bộ nhiều, không thể tâng bốc lên như vậy được."
Bạn cũ: "..."
Vì sao mà tôi thấy cậu còn muốn tôi khen nhiều thêm hai câu nữa vậy?!
Thẩm Minh Lãng lại đẩy đẩy mắt kính tựa như hận không thể để toàn thế giới biết đây là quà em trai tặng hắn: "Đúng rồi, sao cậu lại thấy kính này của tôi đặc biệt?"
"Bởi vì cặp mắt kính đáng giá trăm triệu cậu còn chẳng thèm mang, thế mà hôm nay cứ một lúc lại đẩy đẩy cặp mắt kính này một lần..." Bạn cũ châm chọc: "Tôi đây không muốn để ý cũng khó."
Thẩm Minh Lãng: "..."
Không chỉ mỗi mình hắn, những người khác cũng phát hiện Thẩm Ung với Từ Ân Chân có gì đấy khác lạ.
Mấy vị chủ tịch có tiếng trong giới tới chào hỏi liền phát hiện tối nay Thẩm tổng đeo một chiếc đồng hồ vô cùng tầm thường nhưng lại rất khoe khoang. Lúc này, ông rất có phong thái "Mấy ông mấy bà tới đây, chiêm ngưỡng chiếc đồng hồ của tôi ngay đi, nhanh tới tò mò hỏi tôi nè".
Mọi người xì xào phỏng đoán:
"Sao lại thế này, tài chính nhà Thẩm có vấn đề à?"
"Có phải nhà bọn họ sắp phá sản rồi không?"
"Mấy người thì biết cái gì chứ, Thẩm tổng là người thành công như vậy cơ mà! Chắc chắn là ông ấy đang phát huy lối sống giản dị, như thế mới có thể tập trung phát triển sự nghiệp được chứ!"
"Đúng là tấm gương để noi theo, Thẩm tổng sống giản dị thật đấy."
"Về nhà tôi cũng ném chiếc đồng hồ đang dùng này, học Thẩm tổng đổi một chiếc rẻ hơn!"
Thẩm Tinh Tuế lại không hề biết món quà của cậu đã gây sóng gió như thế nào. Nhiều phu nhân, ông trùm nổi danh thậm chí còn bắt đầu thay hình đổi dạng sau bữa tiệc này.
Cậu còn đang ở phía sau ăn uống cùng Thẩm Tinh Thần.
Đang ăn, cậu nghe được tiếng xì xào nói chuyện cách đó không xa:
"Một năm mới có một cơ hội hôm nay, cuối cùng mình cũng thấy được anh Phó!"
"Trời đất, anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn hẳn so với trong TV!!"
"Anh ấy kết hôn chưa nhỉ? Đã có đối tượng nào chưa?"
"Chưa có ai nha, cũng chẳng công khai gì cả. Trước tớ xem một đoạn phỏng vấn, thầy Phó nói nếu bản thân có đối tượng thì sẽ công khai chứ nhất định không giấu diếm!"
"Vậy bọn mình vẫn còn cơ hội!"
Thẩm Tinh Tuế nghe các cô nói, tốc độ ăn chững lại.
Thẩm Tinh Thần cũng dỏng tai hóng hớt, vừa ăn bánh ngọt vừa nhiều chuyện: "Cái khác không nói chứ anh Phó là một người rất có trách nhiệm. Người có địa vị cao như anh ấy mà dám công khai tình yêu thì quả thật vô cùng can đảm!"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu.
Cậu tưởng tượng về một ngày Phó Kim Tiêu công khai bạn đời của anh, tuy biết bản thân cần phải chúc phúc nhưng lại khó nén nổi khó chịu trong lòng.
Cậu đúng là một kẻ ích kỷ.
Rõ ràng thầy Phó giúp đỡ cậu nhiều như vậy, cậu lại chẳng muốn chúc phúc cho anh chút nào.
Mấy cô gái vẫn đang tám chuyện:
"Tối nay chị em mình có cơ hội."
"Anh ấy là con trưởng nên chắc chắn phải nhảy điệu đầu tiên đấy."
"Bạn nhảy trong điệu đầu tiên sẽ là ai nhỉ?"
"Nếu tớ là cô gái may mắn đó thì tuyệt!"
"Đừng tưởng bở, mấy năm trước anh ấy cũng đâu chọn bạn nhảy nào đâu..."
Thẩm Tinh Tuế nghe tới mức mất hồn, bỗng có người hầu từ sau tới gần: "Xin phép cho tôi hỏi, cậu có phải là cậu Thẩm không?"
Thẩm Tinh Tuế xoay người trả lời: "Đúng vậy, là tôi. Làm sao vậy?"
"Cậu có tiện theo tôi một lúc được không?" Người hầu cung kính khom lưng: "Có người muốn tìm cậu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT