Mấy ngày sau...

Các tiết mục trên cơ bản đã chuẩn bị xong. Vòng hai chính thức bắt đầu quay.

Nhóm Giản Tinh Tuế đã thay xong trang phục trong phòng thử đồ, đang đứng ở hậu trường đợi đến lượt lên sân khấu. Là nhóm sáng tác duy nhất trong vòng hai, bọn họ được chú ý khá nhiều. Nhóm mà bọn họ phải đối chiến sắp tới là đội của Thẩm Tinh Thần, vô cùng đáng gờm.

Kỹ thuật của Thẩm Tinh Thần khiến nhiều người phải dè chừng. Hắn ta vừa ngông vừa cuồng, vừa nhiệt huyết lại vừa hoang dại nên luôn là trung tâm sự chú ý mỗi khi lên sàn. Lần này Thẩm Tinh Thần thay đổi phong cách, vứt bỏ lớp bọc vốn có của bản thân mà khoác lên mình bộ trang phục trắng tinh như hoàng tử. Khí chất cả người đảo lộn, mang tới cho người xem cảm giác vừa ngạo mạn lại cao quý khiến khán giả dưới khán đài thét chói tai.

Chu Tầm cảm thán: "Cậu ta đúng là có cái mặt mà."

Lý Nhứ An cũng rất nghiêm túc: "Đối thủ của chúng ta lần này rất mạnh."

Giản Tinh Tuế bên cạnh nhẹ nhàng che miệng, định giấu tiếng ho của mình.

An Nhiễm lo lắng hỏi: "Tuế Tuế, cậu không sao đấy chứ? Hai ngày nay, cậu luôn mang bộ dáng không khỏe rồi. Nếu thật sự khó chịu, cậu cứ báo cho tổ chương trình mấy câu, nhỡ đâu lúc quay có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không ổn đâu."

Chu Tầm cũng lo lắng nhìn qua.

Đây là nói thật. Mấy ngày nay, Giản Tinh Tuế thật sự đã mang lại cho họ nhiều bất ngờ. Có buổi họp, mọi người đều bất đồng ý kiến lại còn đưa ra các quan điểm khác nhau. Nhưng ngay ngày hôm sau, thân là phó đội trưởng, Giản Tinh Tuế lấy ra bài hát được cải biên lại đặt trước mặt mọi người, nói: "Đây là phiên bản cuối rồi. Thời gian của chúng ta không đủ, chỉ được như này thôi."

Cái phiên bản ấy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu xịn xò, người nào không mù cũng có thể nhìn ra.

Khi mọi người nêu ra các ý kiến trái chiều, tới giữa trưa, Giản Tinh Tuế từ tốn lấy ra một bản khác, mở miệng: "Cái này là tôi xem xét mấy vấn đề buổi sáng để sửa, mọi người thấy như nào?"

Dù không thỏa mãn yêu cầu của từng người nhưng phiên bản mới vẫn vi diệu được thông qua.

Sau cùng, bài hát cũng không bị chỉnh sửa quá đà.

Chỉ có Chu Tầm biết bản chỉnh sửa thứ hai của Giản Tinh Tuế đã được chuẩn bị kỹ càng từ sớm. Tuy rằng cách này khá tâm cơ, nhưng đây lại là giải pháp có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề hiện tại. Sau khi ấy, mọi người mới có thể nghiêm túc tập luyện tới ngày hôm nay.

Nhưng vì là người phụ trách chủ yếu cho buổi trình diễn này nên Giản Tinh Tuế thường xuyên thức đêm, thành công làm cơ thể mình suy kiệt. Từ hôm qua, cậu đã có dấu hiệu sốt nhẹ, ngày càng không ổn.

Chu Tầm hỏi: "Cậu uống thuốc hạ sốt chưa?"

"Sáng tôi uống rồi." Giản Tinh Tuế hắng giọng đáp: "Giờ không thể uống thêm được. Thuốc này có tác dụng phụ, tôi sợ lúc lên biểu diễn sẽ xảy ra sơ xuất."

'Vì cái tiết mục này mà cậu cũng liều mạng ghê thật.'

Đó là suy nghĩ mà mọi người trong nhóm đồng thời bật ra.

Cũng không biết tại sao khi nhìn Giản Tinh Tuế liều mình như thế, những người khác tự nhiên có thêm khí thế. Bọn họ muốn thắng, bọn họ tất thắng.

Đằng trước truyền tới giọng nói của thầy Lý: "Trước tiên xin mời các thí sinh từ nhóm sáng tác lên sân khấu. Hôm nay, bọn họ sẽ mang tới cho chúng ta tiết mục [Tia sáng nhỏ bé]!"

Dưới khán đài giòn giã tiếng vỗ tay.

Người xem vô cùng háo hức:

"Là [Tia sáng nhỏ bé] nè, hóng dài cổ luôn á."

"Đợi mãi mới tới ngày này."

"Không biết sẽ như nào đây."

Giản Tinh Tuế đứng trên sân khấu, vô số ánh đèn tụ tập trên người cậu. Dưới kia là từng khuôn mặt mong chờ của khán giả, không xa đó là khu của đạo sư, ở giữa chính là Phó Kim Tiêu. Ánh mắt bốn phương tám hướng đều nhìn vào bọn họ. Đây có khả năng là sân khấu cuối cùng mà cậu có thể đứng trong [Tinh Quang], cũng là lần cuối mà cậu có thể biểu diễn trước mặt Phó Kim Tiêu.

Cơn sốt khiến đầu cậu âm ỉ đau, thân thể cũng trở nên nặng nhọc hơn rất nhiều. Những buổi luyện nhảy cao độ dường như đã làm cạn kiệt sức lực của cậu, cơ bắp đau nhức như kiểu chỉ cần động đậy cũng có thể ảnh hưởng tới dây thần kinh. Có thể đứng ở chỗ này đã là cực hạn của cậu.

Nhưng không được.

Đây là nỗ lực mà cậu đã bỏ công bỏ sức cho sân khấu này. Đây là mấy ngày mấy đêm mà cậu thức đêm để bắt được tia hy vọng cuối cùng.

Tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên. Khi não chưa kịp định hình, thân thể của cậu đã ngay lập tức vào động tác mà bản thân đã tập đi tập lại. Dưới sân khấu, bọn họ đã phải trả giá biết bao nỗ lực chỉ để đổi lại ba phút biểu diễn chính thức.

"Màn đêm đen, là có người đang chu du sao..."

"Trên đường tịch mịch, liệu có người đồng hành cùng không..."

Lý Nhứ An cất giọng, kéo ra tấm màn trên sân khấu. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, những thành viên khác chậm rãi xuất hiện trước tầm mắt người xem.

"Ta muốn mượn cơ hội này để nói với người rằng..." Tiếng hát của An Nhiễm vừa dịu dàng vừa thanh thoát, hắn thấp giọng hát: "Ta là, ta là tia sáng nhỏ bé vui vẻ bên người."

Trên sân khấu, ánh đèn chầm chậm hé lộ trời sao xanh thẳm từ tốn xoay vòng, vừa yên bình lại đẹp mắt.

Giản Tinh Tuế và An Nhiễm cùng nhau thay đổi vị trí, thấp giọng hát: "Trong tháng ngày tối tăm, ta muốn nói với người rằng... Ta là, ta là nơi mà người ngang qua chưa quay đầu nhìn lại một lần."

Nhạc điệu yên tĩnh khiến người nghe vô thức đắm chìm vào trong đó.

Giọng hát của Giản Tinh Tuế trở nên lạc nhịp dần, đã có người nhận ra nhưng thanh âm khàn khàn của cậu hòa nhịp với [Tia sáng nhỏ bé] lại cho người ta cảm giác hoàn hảo kỳ lạ, trở nên say đắm hơn.

"Ta chẳng phải ai, ta lại là ai."

Khi mọi người đều nghĩ rằng đây là một bản tình ca, Giản Tinh Tuế lại đổi chỗ đứng cho Chu Tầm. Giọng gã vừa cao lại vang dội, phá vỡ sự tĩnh lặng của bài hát, khiến người người tê dại da đầu:

"Người ngẩng đầu đi, nhìn ta rực rỡ chiếu rọi."

"Người ngẩng đầu đi, nhìn ta hiến dâng cho người tia sáng nhỏ bé."

Bối cảnh sân khấu bỗng từ màn đêm xanh thẳm chuyển sang biển sao đỏ rực, sương khói mù mịt tràn lên. Từ đằng sau, Lý Nhứ An tiến tới phía trước. Cũng giống như Chu Tầm, gã đảm nhiệm phần hát này. Lý Nhứ An tiếp lời Chu Tầm, đem cảm xúc của mọi người dâng cao: "Có lẽ ta chỉ là một tia sáng nhỏ bé, nhưng vẫn muốn đem cho người ánh sáng rực rỡ...."

Bên cạnh, An Nhiễm lại đưa âm điệu trầm lại, vừa dịu dàng vừa kéo lại xúc cảm bi thương: "Ta tình nguyện bị đau, tình nguyện làm thương mình, cũng muốn vì người... chiếu rọi muôn vàn tia sáng nhỏ bé."

Từ trữ tình tới nhiệt huyết, [Tia sáng nhỏ bé] khiến người xem vừa rộn ràng vừa kinh ngạc.

Dưới khán đài, bỗng nhiên vang lên từng đợt từng đợt tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người. Trong phòng phát trực tiếp, số lượng bình luận bùng phát:

"Đỉnh, đỉnh chóp!"

"Sởn hết cả da gà rồi."

"Từ nhạc tới nhảy đều vô cùng tuyệt vời!"

Nhưng sự ngỡ ngàng của mọi người mà [Tia sáng nhỏ bé] mang tới không dừng lại ở đấy. Khi bài hát đã quá nửa, bắt đầu chuyển tiếp vào phần sau, một đoạn nhạc piano xuất hiện. Khi tầm mắt của khán giả vô thức bị hấp dẫn, ánh đèn hạ xuống chiếu rọi trên người Giản Tinh Tuế.

Làn điệu vừa cao rồi lại du dương nhẹ nhàng. Ngón tay Giản Tinh Tuế điêu luyện uốn lượn trên các phím đàn, vì sốt nhẹ mà má ưng ửng đỏ. Sau lưng cậu đã hoàn toàn ướt đẫm, nhưng nhạc điệu vừa du dương vừa bay bổng lại chưa một lần lầm lỡ nốt nào. Và đoạn piano này vừa lúc đệm cho điệu nhảy phức tạp của những người còn lại khiến cho mỗi một động tác của họ như một tác phẩm nghệ thuật, mang tới cho người xem sự bùng nổ về thị giác.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, nhạc đã bắt đầu trầm lại, Giản Tinh Tuế hạ thấp mặt, nhẹ nhàng cất lên giọng hát khàn khàn: "Màn đêm tịch mịch, là có người đang tới sao... Năm tháng tối tăm, liệu còn bị giày vò trong đau khổ sao..."

Không ai có thể thay thế giọng hát của Giản Tinh Tuế. Khi cậu hát, luôn có một sức hút kỳ lạ lôi kéo tâm hồn của mọi người. Trong giây phút, ở dưới ánh đèn, cậu là chủ nhân của sân khấu này.

Đôi tay vừa nâng lên rồi lại hạ xuống. Theo tiếng đàn ngày càng cao vút, những người khác tiếp tục hợp xướng đuổi theo. Tiếng nhạc và tiếng ca hòa vào nhau đem tới cảm giác chấn động thật sâu trong tâm hồn. Tiếng hát tiếp tục vang vọng trên sân khấu:

"Người ngẩng đầu đi, nhìn ta rực rỡ chiếu rọi."

"Người ngẩng đầu đi, nhìn ta hiến dâng cho người tia sáng nhỏ bé."

Một lần nữa, toàn bộ sân khấu lại bị sắc đỏ nuốt chửng thay thế cho trời sao tối tăm vừa rồi.

Nhạc điệu du dương và tình cảm dâng trào đã thành công lôi cuốn toàn bộ khán giả. Khi âm hát cuối cùng vang lên, dưới khán đài nổ một tràng pháo tay thật lớn cùng với những tiếng huýt sáo chói tai. Mà người có công nhất của [Tia sáng nhỏ bé], Giản Tinh Tuế, đã cho mọi người chiêm ngưỡng thiên phú sáng tác cũng như năng lực chuyên môn vô cùng đáng nể.

Chàng trai ngồi bên piano có ngũ quan thanh tú, trong ánh đèn mờ ảo lộ ra làn da trắng nõn mềm mại đem đến một vẻ đẹp tao nhã.

Một lần nữa phòng phát trực tiếp lại xáo xào:

"Đỉnh, đỉnh quá đi mất."

"Năng lực sáng tác này quả là xịn xò."

"Mị đã phát hiện ra một tài năng bị ẩn giấu.."

"Thế mà tôi lại cảm được nhan sắc của Giản Tinh Tuế cơ đấy."

"Để bà xem hôm nay ai dám không chọn cho cậu nhóc này!"

Khi tiếng nhạc cuối cùng tan vào không khí, bài hát [Tia sáng nhỏ bé] cuối cùng cũng kết thúc.

Các thí sinh cùng nhau đứng lên khom lưng cảm ơn khán giả, nhưng Giản Tinh Tuế đang ngồi bên đàn piano lại không động đậy. Đầu cậu bây giờ đã vô cùng choáng váng, thậm chí khi nhìn chiếc đàn còn xuất hiện ảnh ảo. Cậu không dám đứng lên, sợ rằng khi vừa động đậy sẽ ngã ra sàn mất.

Thầy Lý nhận ra tình hình không ổn, thì thầm hỏi: "Sao vậy?"

Nhân viên điều khiển ánh đèn sân khấu cũng phát hiện ra, không dám rọi đèn sang.

Người xem từ từ cũng cảm thấy không thích hợp:

"Có chuyện gì vậy?"

"Sao Giản Tinh Tuế lại ngồi kia?"

"Ớ, là có gì xảy ra à?"

Nhóm đạo sư trên đài cũng lo lắng. Phó Kim Tiêu nhìn về cậu nhóc ngồi cạnh piano, đôi mắt hơi nheo nheo lại. Anh chậm rãi cầm lấy mic, thấp giọng: "Giản Tinh Tuế."

Giọng nói ưu nhã, du dương như đàn cello vang lên.

Khi âm thanh vọng tới Giản Tinh Tuế, đầu óc mơ hồ của cậu bỗng nhiên tỉnh táo hơn hẳn. Tay chân của cậu nhũn nhão cả ra, bởi lẽ lần biểu diễn này đã tiêu hao hết thể lực vốn có. Giọng nói của Phó Kim Tiêu khiến người nghe thanh tỉnh hơn nhiều. Cậu hiểu bản thân vẫn đang trên sân khấu: Không thể ngã, không thể ngã.

Đây là công sức mà mọi người cùng nhau bỏ ra để xây dựng tiết mục này. Nếu có lỗi xảy ra thì tất cả sẽ bị hủy mất.

Giản Tinh Tuế âm thầm nhắc nhở bản thân một phen. Đau đớn khiến đầu óc của cậu trở nên tỉnh táo hơn một chút. Trước mắt bao người, cậu chậm rãi đứng lên, đồng đội bên cạnh cũng nhận ra được gì đó. Trong một giây, mặc kệ đã xảy ra ân oán tình thù gì thì nhóm sáng tác này bỗng đồng lòng một cách kỳ lạ.

Đi trước là Chu Tầm, tiếp theo là Trường Gia Giai, Lý Nhứ An, An Nhiễm,...

Giữa sân khấu, mọi người đứng bên nhau, các nhóm đã biểu diễn xong cũng trở lại. Khi Giản Tinh Tuế cảm giác thân thể bắt đầu lung lay, ở đằng sau bỗng có người đỡ lấy cậu, quay đầu lại mới phát hiện ra là Thẩm Tinh Thần.

Thẩm Tinh Thần không tiếng động làm khẩu hình: "Dựa vào tôi."

Nhóm sáng tác là đội biểu diễn sau cùng, phải nói là Giản Tinh Tuế đã dựa hoàn toàn vào ý chí cuối cùng của mình để chống đỡ, các phần sắp tới như nhận xét hay bình chọn cá nhân sẽ là vấn đề với cậu. Nhưng khi hơi thở của Giản Tinh Tuế bắt đầu bất ổn, Phó Kim Tiêu cầm mic nói: "Bài hát này là các bạn cùng nhau sáng tác đúng không?"

Các thành viên khác đồng thời gật đầu.

Chỉ có Chu Tầm nói: "Bài hát này là được phó đội trưởng Giản Tinh Tuế nhóm em soạn nhạc."

Phó Kim Tiêu đem ánh mắt đặt lên người Giản Tinh Tuế. Anh không hỏi Giản Tinh Tuế những vấn đề dư thừa mà chỉ câu môi khẽ cười. Như đã từng trong một buổi biểu diễn, anh khen ngợi: " Cậu làm tốt lắm."

Giản Tinh Tuế vốn đang kiên cường giữ tỉnh táo bởi cả người cậu đều mỏi nhừ rồi, nhưng khi nghe thấy lời của Phó Kim Tiêu, đầu tim cậu lại trở nên nóng bỏng. Cả người từ linh hồn giống như lại được bơm thêm sức lực, phủi bay mệt nhọc. Giống như ngày xưa, trong những tháng ngày đau khổ đêm đen, thần tượng của cậu đã truyền cho cậu tinh thần kiên trì. Thần tượng của cậu là một tia sáng nhỏ bé đã đem ánh sáng tới thế giới của cậu.

Bởi vì sốt nhẹ, giọng của Giản Tinh Tuế hơi lạc đi. Hốc mắt cậu đo đỏ, nhưng vẫn kiên trì mở miệng: "Cảm ơn thầy Phó ạ."

Trên sân khấu, cậu thanh niên trịnh trọng khom lưng với đạo sư.

Cảm kích và tôn trọng với người đã cho cậu cơ hội và công nhận cậu.

Cô Đồ Nhã khẽ cười: "Tốt lắm, bây giờ nhóm cuối cùng đã biểu diễn xong. Chúng ta tới phần bình chọn một chút đi. Đầu tiên là nhóm được nhiều người bình chọn nhất, số lượt chọn lần này không chỉ tính của khán giả trực tiếp mà còn cả người xem trực tuyến đã xem ít nhất 60 phút nữa."

Màn hình lớn đằng sau sáng lên, các số liệu của từng nhóm đều hiện lên rõ ràng.

Giản Tinh Tuế xoay người, thấy mình thế mà cũng có mặt trên danh sách. Theo số phiếu bình chọn ngày càng tăng lên, số phiếu cao nhất của nhóm sáng tác có ba người: Lý Nhứ An, An Nhiễm, Giản Tinh Tuế.

Ngay từ đầu, số phiếu của Lý Nhứ An và An Nhiễm đã rất cao trong khi Giản Tinh Tuế lại tương đối thấp. Nhưng khi sát nhập với số phiếu trực tuyến, số liệu của cậu bắt đầu cách xa so với người khác. Bài hát [ Tia sáng bé nhỏ] mang tới đầy bất ngờ và xinh đẹp khiến rất nhiều người nhận biết cậu. Cuối cùng sau khi kết thúc, ở trên màn ảnh, số phiếu của Giản Tinh Tuế dẫn đầu, cách rất xa so với mọi người.

Đây là một ván cờ mà dân ý đã chiến thắng tư bản.

Đồ Nhã mỉm cười tuyên bố: "Vậy kết quả cuối cùng của chúng ta, thành viên nhóm sáng tác được bình chọn nhiều nhất là.... Giản Tinh Tuế. Xin chúc mừng bạn!!"

Dưới sân khấu rộn ràng tiếng vỗ tay cùng với ánh đèn rực rỡ chiếu tới cậu thanh niên. Thậm chí, cậu chàng còn ngây ngốc tại chỗ, cho tới khi nhìn thấy tên của mình trên màn hình mới lộ ra tươi cười.

Tiếp tới vốn là thời gian từng người phát biểu cảm nghĩ.

Ánh mắt của Phó Kim Tiêu vẫn luôn dõi theo Giản Tinh Tuế, khi anh cảm thấy cậu nhóc bắt đầu không chịu nổi liền lập tức cầm mic: "Mời các bạn thí sinh được bình chọn nhiều nhất tới giữa sân khấu để chụp ảnh lưu niệm."

Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên tới cạnh Giản Tinh Tuế. Hắn giang tay để cậu tựa vào người mình.

Ninh Trạch cũng là thí sinh được bình chọn nhiều của nhóm khác cũng đi tới đỡ lấy Giản Tinh Tuế. Hai người hai bên cứ như phụ tá đắc lực giúp anh em của mình.

Thẩm Tinh Thần ngứa miệng: "Sao cậu lại nặng thế cơ chứ?"

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ hỏi: "Chỗ nào nặng?"

"Thực ra cậu chỗ nào..."

Nhiếp ảnh gia đằng trước hô to: "Mọi người nhìn vào ống kính đi nào!"

Vốn đang đấu võ mồm, cả ba lại xoay đầu nhìn sang, vì thế bỗng nhiên lại tạo thành dáng chụp kỳ quái: Giản Tinh Tuế bị hai người hai bên kẹp chặt, vẻ mặt bất đắc dĩ chưa kịp cất đi đã bị chụp lại. Bức ảnh kỳ quái tới mức tổ chương trình cũng phải dở khóc dở cười.

Nhưng mọi người lại không nghĩ tới là nhiều năm sau đó, mấy cậu thanh niên này sẽ có thành tựu của riêng mình, hơn nữa lại vô cùng uy vọng trong giới giải trí. Sau này, bức ảnh đó lại được mọi người lôi ra mỗi khi nhắc tới họ, bàn tán say sưa.

.....

Tối muộn 11 giờ, [Tinh Quang] kết thúc buổi ghi hình.

Trong bệnh viện gần đó, các bác sĩ đã vội vội vàng vàng thăm khám cho chàng trai đang nằm truyền nước trên giường bệnh. Có người cẩn thận đo xong nhiệt độ cơ thể, nói: "Tầm hai giờ nữa sẽ hạ sốt."

Người đàn ông ngồi đối diện khẽ gật đầu: "Cảm ơn."

"Không có gì." Khi thấy người đàn ông, bác sĩ âm thầm đỏ mặt. Nhưng là bác sĩ, cô phải giữ vững y đức của mình, thế nên vẫn nghiêm túc chẩn đoán: "Người bệnh sốt nhẹ, nhưng sau khi kiểm tra chúng tôi còn phát hiện cậu ấy bị thiếu máu, hơn nữa cơ thể rất yếu. Tập luyện vốn rất mệt, thức ăn của mọi người chắc không có vấn đề gì, vậy có thể là do bệnh tật lúc trước phát tác. Lần này bị sốt nhẹ hẳn là vì mệt nhọc quá độ và suy nghĩ nhiều gây nên. Bệnh nhân không nên bị áp lực quá nhiều, nếu không có thể dẫn tới suy kiệt cơ thể."

Phó Kim Tiêu ngồi trên ghế nhìn thoáng qua cậu nhóc trên giường, hơi hơi híp mắt.

Bình thường đứa nhỏ này nhìn vô ô tư vô tâm, thế mà trong lòng lại có nhiều tâm sự tới vậy sao? Thu hồi ánh mắt, Phó Kim Tiêu gật đầu với bác sĩ: "Tôi đã biết, vất vả cho bác sĩ rồi."

Mặt bác sĩ lại ửng đỏ.

Rốt cuộc cô cũng biết tại sao người khác lại đánh giá Phó Kim Tiêu cao đến vậy. So với nhưng người nổi tiếng khác, Phó ảnh đế vừa lễ phép vừa nhã nhặn, hơn nữa lại còn vô cùng đẹp trai!

Bác sĩ chần chờ nói: "À, tôi có thể xin chữ ký của anh được không? Còn cả đồng nghiệp của tôi nữa, cô ấy cũng rất thích anh."

Phó Kim Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười lễ phép mà xa cách: "Có thể, nhưng phải đợi một lúc rồi. Tôi đang cậu nhóc nhà mình khám bệnh, cậu ấy cần tĩnh dưỡng một lúc."

Lúc này bác sĩ mới phản ứng lại, khom lưng xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, mùi nước thuốc tràn ngập xung quanh. Giản Tinh Tuế hôn mê không lâu, sau khi thuốc có tác dụng thì cậu chậm rãi tỉnh lại. Đầu Giản Tinh Tuế vẫn còn nặng nề, mơ hồ ngẩng đầu bỗng thấy Phó Kim Tiêu ngồi cách đó không xa, chần chờ hỏi: "Thầy Phó?"

Cậu không phải là mơ đấy chứ?

Phó Kim Tiêu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu: "Tỉnh rồi?"

"Dạ..." Giản Tinh Tuế chú ý tới ống truyền nước trên tay mình: "Em bị sao vậy?"

Phó Kim Tiêu ít lời nhiều ý: "Cậu ở trên sân khấu ngất đi khiến mấy người còn lại bị dọa chết khiếp. Tôi là đạo sư nên mang cậu tới bệnh viện."

Giản Tinh Tuế cố sức tiêu hóa mọi chuyện. Cậu gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."

Sốt đã lui bớt, khuôn mặt cũng không đỏ lựng nữa, trái lại còn có chút tái nhợt. Người có bệnh thường sẽ yếu ớt. Sau lời nhắc nhở của bác sĩ, Phó Kim Tiêu mới chú ý tới hình như cậu nhóc này đúng là gầy yếu, vì áp lực quá lớn trong lòng mà không đủ sức sống. Nhìn người đang ngoan ngoãn nằm trên giường, Phó Kim Tiêu bỗng nhiên nhớ lại cuộc hội thoại ở cầu thang ngày đó.

Có lẽ bây giờ vừa lúc chỉ có hai người, cũng có thể là cảm thấy cậu nhóc trên giường bệnh có chút đáng thương, lại có lẽ là nhớ tới dáng người nỗ lực tập luyện tới rạng sáng khiến cho Phó ảnh đế bật lời: "Vì sao lại không muốn 1 triệu kia?"

Cả người Giản Tinh Tuế cứng đờ.

Phó Kim Tiêu mở miệng: "Ngày đó ở bên cạnh phòng của cậu, tôi đang hút thuốc nên nghe được."

Giản Tinh Tuế vừa tỉnh, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn. Cơn sốt nhẹ vẫn chưa tan hết, suy nghĩ của cậu lúc này trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Anh đã biết."

"Ừm." Phó Kim Tiêu nói: "Trên sân khấu vòng sơ loại, cậu từng nói rằng bản thân rất thiếu tiền, thậm chí chỉ vì 20 nghìn mà tham gia chương trình. Nếu như vậy, tại sao lại không cần 1 triệu kia cơ chứ?"

Thật ra đáp án của chuyện này đối với Phó ảnh đế mà nói thì không có quan trọng tới vậy.

Từ trước tới nay, tính anh vẫn luôn lạnh nhạt, lăn lộn trong giới giải trí mấy năm vừa rồi có chuyện gì mà chưa thấy qua đâu cơ chứ. Vốn dĩ cái giới này đã là bát nước đục, công bằng hay không công bằng có quá nhiều vụ. Anh lười để ý, cũng chẳng muốn dính tới. Nếu trở thành một người có lòng từ bi vô biên, chỉ sợ từ lâu anh đã bị gặm đến không còn một mảnh xương. Nhưng kì lạ là chẳng biết từ bao giờ, anh lại để ý tới cậu nhóc này từng chút từng chút một dẫn tới hành động không phù hợp với tính cách vốn có của mình.

Giản Tinh Tuế ngồi trên giường, tay nắm chặt chăn. Cậu cảm giác câu trả lời này rất quan trọng. Nếu không nói thì sợ rằng sẽ chẳng còn cơ hội khác nữa, và cậu cũng sẽ vô cùng hối hận. Cậu nhẹ giọng mở miệng: "Bởi vì trong một lần lúc tuyên bố xếp hạng, em đã đáp ứng anh rằng sẽ không tham gia chương trình vì tiền nữa, cũng không bởi vì tiền mà sinh ra suy nghĩ không tôn trọng sân khấu."

.....

Tĩnh lặng trong chớp mắt chiếm trọn căn phòng.

Cửa sổ đằng sau Phó ảnh đế chìm trong đêm đen, mà trong mắt anh cũng là một mảnh thâm trầm. Khó có lúc anh chẳng che giấu mình dưới lớp mặt nạ, nghiêm túc mở miệng: "Lời của tôi quan trọng tới vậy sao?"

Quan trọng hơn cả 1 triệu.

Quan trọng với người đang thiếu tiền như cậu tới vậy sao.

Cho dù cậu hiểu tình huống của mình, rõ rằng sẽ đắc tội với công ty sao.

Giản Tinh Tuế ngồi trên giường, đôi mắt mờ hơi nước, hơi thở phập phồng khẩn trương nắm chặt chăn. Sau khi nhìn thấy vận mệnh của mình trong tiểu thuyết, cậu trở nên tự ti, nhát gan hơn. Nhưng giờ phút này, có lẽ khó có thể ức chế khát vọng của mình, có lẽ là đang phát sốt nên chẳng thể cân nhắc điều gì, Giản Tinh Tuế khẽ gật đầu.

Đúng vậy.

Rất quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play