Sau đó Lục Thời Hoan tạm thời bị lãnh đạo gọi đi, trên bàn dài chỉ còn lại mấy người Chúc Khiêm.

Anh ấy nhìn Ôn Cẩm Hàn một chút, lại nhìn một nửa mướp đắng xào thịt còn sót lại trong khay cơm của mình.

Thoáng do dự một lát, Chúc Khiêm đứng dậy, định đem một nửa mướp đắng xào thịt còn lại của mình cũng cho Ôn Cẩm Hàn.

Bởi vì anh ấy thấy mướp đắng xào thịt trong khay cơm Ôn Cẩm Hàn đã thấy đáy, nhìn bộ dáng anh ăn rất vui vẻ.

"Đội trưởng, nếu anh còn ăn chưa đủ, tôi sẽ cho anh một phần mướp đắng xào thịt của tôi.” Chúc Khiêm nói xong liền muốn đẩy khay cơm của mình về phía anh.

Ôn Cẩm Hàn giương mí mắt một giây kia, dĩ nhiên không chút biến sắc đem đĩa cơm trước mặt mình nhẹ nhàng đẩy ra bên cạnh, lạnh giọng nói: "Đi sang một bên.”

Sau đó anh cau mày bổ sung một câu: "Cậu biết tôi không ăn mướp đắng.”

Chúc Khiêm: "..."

Vậy xin hỏi vừa rồi anh đưa từng đũa từng đũa vào miệng là gì đây? Đó không phải là mướp đắng sao?

"Vừa rồi không phải anh nói với Thời Hoan là anh thích sao?" Chúc Khiêm bĩu môi, ngồi trở lại ghế, chuẩn bị giải quyết một nửa mướp đắng còn lại.

Mấy đồng đội lớn tuổi khác ở cùng bàn dĩ nhiên đã nhìn thấu vấn đề, bọn họ chê cười Chúc Khiêm chậm chạp.

"Chỉ có EQ này của anh, sau này làm sao lấy được vợ.”

"EQ của tôi bị sao vậy?" Chúc Khiêm đầu óc mơ hồ.

Mấy người đang muốn giải thích cho anh ấy hiểu, đã thấy Lục Thời Hoan vội vội vàng vàng chạy về, cả đám cũng ăn ý ngậm miệng lại.

Kế tiếp, trên bàn dài ngoại trừ Chúc Khiêm vò đầu bứt tai nghĩ mãi mà không ra, tất cả mọi người đối với Lục Thời Hoan đều cười tủm tỉm, giọng điệu nói chuyện với cô cũng đặc biệt khách sáo hòa nhã một chút.

Hơn nữa từng người rất nhanh đã giải quyết đồ ăn trong khay cơm của mình, chào hỏi đi trước.

Cuối cùng chỉ còn lại Lục Thời Hoan cùng Ôn Cẩm Hàn, còn có Chúc Khiêm bên cạnh vẫn cảm thấy hoang mang vì chuyện Ôn Cẩm Hàn ăn mướp đắng.

Đợi đến cuối cùng Lục Thời Hoan ăn cơm xong chuẩn bị rời đi, Ôn Cẩm Hàn cũng không thể đợi được Chúc Khiêm thông suốt.

Vì thế trong căn tin lớn như vậy, chỉ còn lại hai người đàn ông bọn họ.

"Đội trưởng, mướp đắng này rốt cuộc anh thích hay không thích?" Chúc Khiêm di chuyển đến vị trí bên cạnh Ôn Cẩm Hàn, ngồi ở chỗ Lục Thời Hoan đã ngồi.

Ôn Cẩm Hàn đã sinh ra vài phần không kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh ấy một cái: "Có ai đã nói cậu rất phiền không.”

Chúc Khiêm rốt cục nhận ra cảm xúc Ôn Cẩm Hàn không đúng, anh ấy yên lặng quay về chỗ ngồi của mình, nhỏ giọng nhận sai: "Tôi đi đây, không làm phiền anh nữa, đừng tức giận mà.”

Ôn Cẩm Hàn thu hồi ánh mắt, uống một ngụm canh rau tía tô áp hỏa.

Buổi chiều huấn luyện, Ôn Cẩm Hàn đặc biệt chiếu cố Chúc Khiêm, khiến người anh ấy mệt đến mức trực tiếp không muốn về nhà, đi vào phòng nghỉ đã ngã lên giường ngủ.

-

Lục Thời Hoan tan tầm sớm hơn Ôn Cẩm Hàn một chút.

Lúc cô rời đi, Ôn Cẩm Hàn còn đang mang theo các đội viên gánh trọng trách huấn luyện.

Từ trung đoàn cứu hỏa cách phòng Lục Thời Hoan thuê mất nửa giờ lái xe, sau khi đến trạm xe buýt, cô còn phải đi bộ một đoạn đường, sau khi xuyên qua cầu vượt lại đi về phía trước một đoạn mới có thể nhìn thấy cửa trước của tiểu khu.

Lúc ở trên xe, cô gọi điện thoại cho Tạ Thiển, hỏi thăm giờ tan tầm của cô ấy.

Tạ Thiển nói phải về trễ một chút, để Lục Thời Hoan không cần chờ cô ấy ăn cơm tối.

Vì thế Lục Thời Hoan liền đi chợ đối diện tiểu khu mua chút mì lạnh, về nhà trộn rau ăn.

Đi ngang qua cửa hàng đồ ăn Halogen, Lục Thời Hoan không nhịn được nữa, cô còn mua mấy cánh gà tây và nửa cân thịt bò kho. Ông chủ đã cho cô rất nhiều găng tay dùng một lần và cho cô thêm một vài gói mì ớt.

Ông chủ cười tủm tỉm để Lục Thời Hoan đến thăm nhiều hơn.

Lục Thời cười đáp lại, cô mua nửa quả dưa hấu ở quầy hoa quả trước cửa tiểu khu, rồi bước đi nhẹ nhàng về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô ngân nga bài hát đá giày trắng nhỏ, đi chân trần qua sàn nhà vào nhà bếp.

Sau khi cho dưa hấu và mì lạnh vào ngăn mát tủ lạnh, Lục Thời Hoan đi tắm.

Chờ cô tắm rửa xong đi ra, mới phát hiện điện thoại di động để trên bàn trà có một cuộc gọi nhỡ, chuông chỉ một giây.

Là một số điện thoại di động từ Miên Thành không có ghi chú, Lục Thời Hoan chỉ liếc mắt một cái, tâm tình sung sướng đã đầy mây đen, nụ cười tươi sáng cũng tối sầm lại.

Số điện thoại đó là của Ôn Thời Ý.

Tuy nói Lục Thời Hoan đã xóa anh ấy khỏi danh bạ của mình, nhưng cũng không kéo anh ấy vào danh sách đen.

Lúc đó Lục Thời Hoan còn ôm một tia kỳ vọng đối với Ôn Thời Ý.

Nhưng nửa tháng sau đã trôi qua, hy vọng còn sót lại của cô đối với anh ấy đã sớm bị thời gian mài mòn, đường nét phai nhạt, ít ỏi.

Cho nên khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, Lục Thời Hoan cũng không có nửa phần mừng rỡ, chỉ không hiểu sao có chút phiền não.

Cuộc gọi nhỡ này của Ôn Thời Ý chỉ rung chuông đúng một giây, cho nên anh ấy cố ý gọi tới, hay là trong lúc vô tình gọi nhầm? 

-

Khi Tạ Thiển trở về.

Lúc vào cửa thấy Lục Thời Hoan ngồi xếp bằng trên sô pha ôm điện thoại di động, cô ấy đi tới: "Sao vậy? Kiêm chức gặp phải chuyện không vui?”

Lục Thời Hoan để điện thoại lên bàn trà, nhếch khóe môi cười cười, lắc đầu: "Không có.”

"Mình đã nói rồi, công việc do anh Cẩm Hàn tìm cho cậu thì làm sao có thể không hợp tâm ý của cậu chứ.”

Tạ Thiển thấy sắc mặt cô ấm lên, liền đứng dậy đi vào toilet: "Nóng chết rồi, mình đi tắm trước.”

Lục Thời Hoan đáp một tiếng, cô nhìn kỹ Tạ Thiển một cái, mới phát hiện sắc mặt cô ấy có chút không đúng.

Không có huyết sắc, hơi tái nhợt.

Vì thế Lục Thời Hoan đuổi theo cô ấy đến nhà vệ sinh bên kia, canh giữ ở ngoài cửa gõ cửa kính thủy tinh: "Thiển Thiển, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu trông có vẻ không tốt lắm.”

Động tác của Tạ Thiển đang định mở nước nóng trong phòng rửa tay hơi cứng đờ, nụ cười ngụy trang suy sụp, không thoải mái toàn bộ viết trên mặt cô ấy.

Thực tế là cô ấy có việc.

Sắc mặt sở dĩ không tốt, là bởi vì hôm nay cô ấy cùng sư phụ đi tới hiện trường vụ án, còn đứng xem cả quá trình khám nghiệm tử thi. Vì vậy, trong suốt một ngày cô ấy nôn không dưới hai mươi lần.

Một phen giày vò này, dạ dày Tạ Thiển cực kỳ khó chịu, ngay cả nước cũng không uống được mấy ngụm, hơn nữa buổi chiều phơi nắng hai tiếng đồng hồ, lúc này cô ấy cảm thấy mình có dấu hiệu bị say nắng.

Bởi vì không tính là nghiêm trọng, lại không muốn để Lục Thời Hoan lo lắng, cho nên lúc Tạ Thiển về đến nhà mới có thể mạnh mẽ lấy lại tinh thần, cố gắng cười.

Lúc này bị Lục Thời Hoan nhìn thấu, cô ấy cũng không che giấu: "Cảm giác có dấu hiệu say nắng, không có gì đáng ngại, đừng lo lắng.”

Dứt lời, Tạ Thiển liền mở nước nóng, chậm rãi cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa trước.

Ngoài cửa Lục Thời Hoan nghe xong, nhớ tới trước cửa chợ có một hiệu thuốc, cô liền nói với Tạ Thiển, hấp tấp đi ra ngoài.

Lục Thời Hoan đi mua thuốc cảm cho Tạ Thiển, thuận tiện mua thêm một tủ thuốc, chuẩn bị một chút băng keo dán cá nhân, cồn, tăm bông vân vân, còn có một ít thuốc mỡ, thuốc trị cảm thường dùng.

Chờ cô từ trong hiệu thuốc đi ra, sắc trời Dung Thành đã tối đen như mực, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao. (App truyện TYT)

Lục Thời Hoan chân trước tiến vào tiểu khu, chân sau liền nghe thấy giọng nói của Ôn Cẩm Hàn.

Trong tay người đàn ông mang theo túi tiện lợi, bên trong là một thùng soda còn có mấy loại hoa quả Lục Thời Hoan thường thích ăn.

Lần trước Lục Thời Hoan đến chỗ ở Ôn Cẩm Hàn ngồi một chút, trước khi đi Ôn Cẩm Hàn cố ý hỏi sở thích của cô, lúc ấy Lục Thời Hoan thuận miệng nói ra soda và mấy loại hoa quả yêu thích của mình.

Hôm nay Ôn Cẩm Hàn liền mua về, chuẩn bị cho bất cứ lúc nào cần.

"Em bị bệnh sao?" Người đàn ông chú ý tới thuốc trong tay cô, mi tâm đột nhiên nhảy dựng lên một chút.

"Không, không phải em." Lục Thời Hoan giải thích: "Là Thiển Thiển, hình như cô ấy có dấu hiệu say nắng, em mua cho cô ấy một ít thuốc cảm, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ dùng y tế khác.”

Ôn Cẩm Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc đi vào thang máy, anh nói với Lục Thời Hoan: "Nếu cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể tìm anh.” App TYT tytnovel.xyz

Anh sợ Tạ Thiển thật sự bị gì đó, một mình Lục Thời Hoan không ứng phó được. 

Cô quá nhỏ nhắn, một bộ dáng mỏng manh không thể tự lo cho mình, có đôi khi gió lớn một chút, Ôn Cẩm Hàn đều sẽ lo lắng cô có thể bị thổi đi hay không.

Lục Thời Hoan tự nhiên không biết ý nghĩ của Ôn Cẩm Hàn.

Cô chỉ cảm thấy ở thành phố Dung Thành này, ngoại trừ Tạ Thiển ra, cô cũng có chút quen thuộc với Ôn Cẩm Hàn. Mọi người lại là hàng xóm láng giềng, thật sự xảy ra chuyện gì cô nhất định sẽ tìm Ôn Cẩm Hàn giúp một tay.

Nhưng Lục Thời Hoan không ngờ "bận rộn" này lại nhanh như vậy.

Cô vừa về đến nhà, đã nhìn thấy Tạ Thiển ngất xỉu trước cửa toilet.

Dưới loại tình huống này, Lục Thời Hoan làm sao dám trì hoãn, cô vội vàng gọi Ôn Cẩm Hàn còn đang móc chìa khóa mở cửa, nhờ anh hỗ trợ đưa Tạ Thiển đến bệnh viện gần đó.

Dọc theo đường đi Lục Thời Hoan gấp đến độ sắp khóc, may mà có Ôn Cẩm Hàn ở đây, mới phòng ngừa cô dưới tình huống nóng nảy rối loạn tay chân.

-

Bác sĩ nói Tạ Thiển bị hạ đường huyết, hơn nữa có dấu hiệu say nắng, cho nên mới ngất xỉu.

Lục Thời Hoan vâng theo lời dặn của bác sĩ đi mua cho Tạ Thiển một ít bánh mì, sữa và sô cô la có thể chắc bụng, chờ Tạ Thiển tỉnh lại, sẽ cho cô ấy ăn một chút.

Biết Tạ Thiển cả ngày nôn không dưới hai mươi lần, Lục Thời Hoan nhìn cô ấy trong mắt tràn đầy đau lòng: "Nếu không xin nghỉ một ngày đi?”

Tạ Thiển truyền dịch, đã tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng dịu đi.

Lúc này ăn bánh mì uống sữa, cô ấy nói cảm ơn Ôn Cẩm Hàn trước, rồi mới quay về phía Lục Thời Hoan nói: "Sư phụ mình nói, nôn mửa cũng thành thói quen.”

"Mình không thể mới lâm trận đã lùi bước, nhất định phải vượt qua thời kì khó khăn này.”

Lục Thời Hoan thấy ánh mắt cô ấy kiên định, liền biết khuyên bảo cũng vô dụng, nên cô dứt khoát đổi đề tài khác: "Hôm nay nhờ anh Cẩm Hàn, bằng không một mình tớ sợ là không xê dịch nổi cậu.”

"Vậy chờ mình qua thời gian bận rộn này, chúng ta mời anh Cẩm Hàn ăn cơm đi.”

Hai cô gái nhỏ ở trước mặt Ôn Cẩm Hàn liền bắt đầu thảo luận mời khách ăn cái gì.

Nói xong Lục Thời Hoan đã có chút đói bụng, cô sờ sờ cái bụng khô quắt, lúc này mới nhớ tới mình và Ôn Cẩm Hàn còn chưa ăn cơm tối.

"Hai người đi ra ngoài ăn chút gì đi, không cần ở chỗ này trông chừng mình.”

"Nói không chừng chờ các người ăn xong trở về, mình cũng sắp truyền xong.”

Ánh mắt Tạ Thiển di chuyển trên người Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn một hồi, cuối cùng thuyết phục Lục Thời Hoan.

Cô và Ôn Cẩm Hàn gọi hai bát cơm canh đậu ở nhà hàng bên cạnh bệnh viện.

Trong lúc Lục Thời Hoan cầm điện thoại di động xem tin tức, thấy tin tức nói gần đây có một kẻ giết người QJ rất có thể chạy trốn đến Dung Thành bên này, nhắc nhở người dân đi lại chú ý an toàn, nhất là phụ nữ, cố gắng không nên đi ra ngoài đường vào ban đêm một mình.

Sau khi Lục Thời Hoan đọc toàn bộ tin tức, cơm canh đậu đã lên bàn.

Vốn dĩ cô định dùng tin tức mới làm đề tài cùng Ôn Cẩm Hàn nói chuyện phiếm vài câu, để giảm bớt bầu không khí xấu hổ của hai người bọn họ.

Không ngờ điện thoại di động Ôn Cẩm Hàn đặt trên bàn đột nhiên màn hình sáng lên, là cuộc gọi của Ôn Thời Ý.

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play