Lục Thời Hoan dành gần hai tiết học để làm công tác tư tưởng cho Khúc Chính Phàm.

Ngay từ đầu thiếu niên đã ăn nói ngọt xớt, không để ý lắm, về sau dần dần lộ ra cảm xúc chân thật của mình.

Lục Thời Hoan rất nhanh đã tìm được lối vào, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng cũng thuyết phục được Khúc Chính Phàm.

Ít nhất cậu ta cũng đồng ý không bao giờ vắng mặt để bắt đầu sửa chữa bản thân.

Một học sinh như Khúc Chính Phàm, Lục Thời Hoan không nghĩ tới một lần là có thể kéo cậu ta về con đường đúng đắn, trong lòng đã chuẩn bị đầy đủ, lâu lâu tuần tự tiến hành làm công tác tư tưởng cho cậu ta nhiều hơn.

Chỉ cần là trong tiết ngữ văn của cô, Lục Thời Hoan có một phần lớn sự chú ý đều đặt ở trên người Khúc Chính Phàm.

Mỗi lần Khúc Chính Phàm muốn nằm sấp trên bàn ngủ, đều có thể bị cô bắt đứng dậy.

Gió thổi ngoài cửa sổ xông vào, tâm trí đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Cơn buồn ngủ cũng dần dần bị xua tan.

-

Trong giờ nghỉ trưa, Lục Thời Hoan cùng cô Lý Thuần dạy tiếng Anh trong lớp đến căng tin.

Hai người tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống ăn cơm.

Về việc Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt đến trường quay phim, Lý Thuần đã nói không ít lời.

Trong từng dòng chữ đều làm cho người ta cảm thấy cô ấy là fan của hai người bọn họ, những lời nói yêu thích sắp tràn ra khỏi nụ cười.

"Cô giáo Lục, cô nói tôi có thể dập tắt đôi CP này không?”

Lý Thuần không biết nhiều về Lục Thời Hoan, bọn họ cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp, có thể ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm.

Cô ấy nói những điều này thực sự là vô tâm, Lục Thời Hoan biết rõ điều này,
Vì vậy, mỉm cười đáp một tiếng: "Có thể đi.”

Ngoài đời Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt có hẹn hò hay không, Lục Thời Hoan không rõ ràng lắm.

Nhưng cho dù hai người bọn họ có thật sự qua lại, đối với cô mà nói, cũng không phải chuyện gì lạ.

Càng không ảnh hưởng đến tình cảm và tâm trạng của cô.

"Hôm qua tôi đi ngang qua căng tin, vừa lúc thấy đoàn làm phim của bọn họ quay phim ở căng tin.”

"Lúc đó cách đám người từ xa nhìn thấy hai người bọn họ, giống như chúng ta bây giờ, mặt đối mặt ngồi ăn cơm, bầu không khí quả thực không quá hòa hợp cùng hài hòa.”

"Thấy vậy tôi rất buồn cười.”

Cô giáo Lý nói xong, đã nhịn không được cười ra tiếng, mức độ vui vẻ của Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt, mắt thường có thể thấy được.

Lục Thời Hoan cười cười không nói, lấy điện thoại di động ra định xem tin tức một lát.

Không nghĩ tới Ôn Cẩm Hàn lại gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đã ăn cơm chưa.

"Cô giáo Lục, cô cảm thấy Ôn Thời Ý thế nào?” Cô giáo Lý bỗng nhiên gọi cô một tiếng.

Lục Thời Hoan đang do dự có nên trả lời tin nhắn của Ôn Cẩm Hàn hay không, đành phải từ bỏ suy nghĩ trong đầu, khóa màn hình điện thoại di động, đặt trở lại bàn.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt cô giáo Lý, Lục Thời Hoan trầm mặc vài giây đồng hồ, muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên nghe thấy cửa căng tin truyền đến từng đợt thét chói tai, vô cùng ồn ào.

"Là Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt! Sao bọn họ lại đến căng tin vậy, là tới ăn cơm sao?" Cô giáo Lý ngồi đối diện với cửa chính căng tin, cho nên động tĩnh bên kia cô ấy có thể thấy rất rõ ràng.

Ngược lại, Lục Thời Hoan đưa lưng về phía cửa chính, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào, cũng không nhìn thấy hai người kia.

Vừa nghe thấy là Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt, Lục Thời Hoan hoàn toàn bỏ đi lòng hiếu kỳ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Kết quả cô Lý lại kích động vỗ vỗ cổ tay cô: "Cô Lục, cho tôi mượn điện thoại của cô dùng một chút được không? Tôi muốn chụp lén một vài bức ảnh của họ!”

Lục Thời Hoan: "..."

Lý Thuần không mang theo điện thoại di động ra ngoài, muốn chụp ảnh, phải mượn điện thoại di động của cô, đây là điều cô có thể hiểu được.

Nhưng trong lòng Lục Thời Hoan có chút mâu thuẫn, không muốn cho cô ấy mượn điện thoại.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thời Hoan vẫn nhịn không được nhắc nhở Lý Thuần: "Cô giáo Lý, nam nghệ sĩ tên Ôn Thời Ý kia có lẽ cũng không tốt như trong tưởng tượng của cô đâu.”

"Những gì cô thấy tốt, tất cả đều do công ty quản lý đóng gói và cố ý trình bày cho người hâm mộ xem.”

"Đừng nhìn vẻ bề ngoài của anh ta, thực tế là một người như thế nào, cô làm sao có thể biết được? Chúng ta không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà không phải sao.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Lục Thời Hoan nói xấu Ôn Thời Ý ở trước mặt người khác.

Vì không để điện thoại di động của mình bị ảnh chụp chung của hai người kia làm ô uế, cô coi như là miệng không chọn lời.

Lý Thuần nghe được thì sửng sốt, kinh ngạc trước thái độ đột nhiên thay đổi của Lục Thời Hoan.

Trong ấn tượng của cô ấy, đồng nghiệp mới này làm cho người ta cảm thấy như gió mùa xuân, tính cách rất ôn hòa, ở chung với cô vô cùng thoải mái.

Lý Thuần còn tưởng rằng Lục Thời Hoan chính là loại tính tình ôn nhu này, căn bản không biết phản bác cùng từ chối người khác.

Không ngờ cô cũng có một khía cạnh cứng rắn và hiểu biết độc đáo như vậy.

Quan trọng nhất chính là, Lý Thuần lại cảm thấy dáng vẻ Lục Thời Hoan nghiêm túc phân tích cho cô ấy nghe, dường như còn sáng mắt hơn so với nữ minh tinh Cao Minh Nguyệt kia.

Lý Thuần nhìn đến ngây người, cô ấy luôn cảm thấy trên người Lục Thời Hoan dường như có hào quang lóe ra, làm loạn nhân trí.

Cho đến khi hoàn hồn, cô ấy mới chú ý tới không biết từ khi nào Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt đã ngồi xuống cái bàn sau lưng Lục Thời Hoan.

Mà lúc này, vốn dĩ Ôn Thời Ý nên ngồi sau lưng Lục Thời Hoan lại đang quay đầu nhìn chằm chằm các cô.

Diện mạo của người đàn ông hoàn toàn trông giống trên thẩm mỹ của cô, Lý Thuần nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm anh ta, thèm nhỏ dãi không thôi.

Cô ấy thất thần, Lục Thời Hoan mới chú ý tới.

Cũng chú ý đến sự chú ý từ một người nào đó phía sau.

Kết hợp với phản ứng xung quanh, cô mơ hồ biết được điều gì đó, nhíu mày, vội vàng ăn hai miếng cơm cuối cùng: "Cô giáo Lý, cô cứ ăn từ từ đi.”

Lục Thời Hoan cầm điện thoại di động lên đi trước.

Cô vừa đứng dậy, Ôn Thời Ý vốn đang ngồi ở vị trí phía sau cô cũng đứng lên theo.

Không để ý Cao Minh Nguyệt giữ lại, người đàn ông trước mắt bao người này, ngay sau đó cũng theo Lục Thời Hoan đi ra cửa căng tin. Quan Định Thành đi cùng anh ta không thể không gọi đám vệ sĩ đuổi theo, còn mình thì cho Cao Minh Nguyệt một ánh mắt an tâm, rồi cũng đuổi theo sau.

Anh ta biết, Ôn Thời Ý bỗng nhiên hứng khởi nói muốn đến căn tin tam trung Dung Thành ăn cơm trưa, tâm tư nhất định không đơn thuần.

Quả nhiên, ở đây tình cờ gặp Lục Thời Hoan.

Chỉ là Quan Định Thành không nghĩ tới chính là, Ôn Thời Ý lại ở trước mặt nhiều người như vậy mà đi theo Lục Thời Hoan rời đi.

May mắn thay cho anh ta, hiện trường không có ai theo Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý lần lượt rời đi.

Không ai biết bọn họ đã từng hẹn hò, đó là mối quan hệ của người yêu cũ.

-

Sau khi Lục Thời Hoan rời khỏi căng tin, cô cũng không lập tức trở về khu giáo dục.

Mà cô rẽ vào con hẻm bên cạnh căng tin, đi vào nhà vệ sinh công cộng ở trong cùng của con hẻm để đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh công cộng này vô cùng cũ kỹ, rất ít người sử dụng, tất cả mọi người sẽ đi nhà vệ sinh công cộng mới được xây dựng bên cạnh căn tin cách đó không xa.

Cho nên lúc Lục Thời Hoan đi từ trong nhà vệ sinh ra, trong hẻm rất yên tĩnh, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, tựa vào vách tường trong hẻm.

Có lẽ không ai chú ý tới Ôn Thời Ý cũng rẽ vào con hẻm này, cho nên ngoại trừ anh ta và Lục Thời Hoan, cũng không còn ai khác.

Chân trước của anh ta đi từ trong căng tin ra, chân sau đã có vệ sĩ hỗ trợ ngăn cản những học sinh muốn đuổi theo anh ta ra ngoài.

Đoán chừng ngay cả đám vệ sĩ cũng không phát hiện anh ta đi theo Lục Thời Hoan rẽ vào ngõ nhỏ này.

Đang lúc anh ta suy tư, thì Lục Thời Hoan đi từ trong toilet ra.

Ôn Thời Ý đang định châm thuốc, nhưng vẫn do dự một chút, cuối cùng anh ta nhét hộp thuốc vào túi quần, lấy một điếu thuốc chưa kịp châm vào ngón tay, chậm rãi rời khỏi tường, đứng thẳng người.

Ánh mắt anh ta nặng nề nhìn người phụ nữ đang đi tới, trong đầu còn quanh quẩn những lời vừa rồi ở trong căng tin, những lời cô nói với đồng nghiệp kia của cô.

Nói cái gì mà anh ta trình bày ra mặt tốt, đều là dựa vào công ty giải trí đóng gói.

Còn nói cái gì nhìn người không thể nhìn bề ngoài...

Ý của cô là gì?

Chia tay chưa đầy ba tháng, đã học được cách nói xấu anh ta ở trước mặt người ngoài sao?

Lúc ấy trong lòng Ôn Thời Ý liền nghẹn một hơi, anh ta ngại vì đây là nơi công cộng, mới nhịn không phát tác.

Sau đó nhìn Lục Thời Hoan cũng không quay đầu lại mà rời đi, anh ta thật sự không nhịn được nữa, liền nóng đầu đứng dậy đi theo cô ra ngoài.

Thấy cô đi vào nhà vệ sinh công cộng, Ôn Thời Ý tựa vào tường trong ngõ lẳng lặng chờ.

Trong thời gian này suy nghĩ của anh ta rất hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều, như thế nào cũng là một mớ hỗn độn, tâm tình ngược lại càng ngày càng phiền não.

Vốn dĩ anh ta định hút một điếu thuốc để bình tĩnh một chút, kết quả lúc này Lục Thời Hoan đi ra.

Ôn Thời Ý chợt nhớ tới chuyện cô không thích ngửi mùi thuốc lá, liền đè nén cảm giác phiền não trong lòng, đem hộp thuốc lá và bật lửa cùng cất vào túi quần.

Điếu thuốc lá không cháy trong ngón tay, có lẽ là lần bướng bỉnh cuối cùng của anh ta.- #tytnovel.com -

Sau khi đứng thẳng dậy, Ôn Thời Ý mở miệng nhìn Lục Thời Hoan đang đi về phía mình, tự nhiên như thường lệ, muốn nói chuyện với cô.

Không ngờ Lục Thời Hoan lại nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi qua trước mặt anh ta.

Bộ dạng coi anh ta như không khí, trong mắt không có người, hoàn toàn châm lửa trong lòng người đàn ông.

Anh ta nhíu mày, đi nhanh hai bước đuổi theo, một tay giữ chặt cổ tay Lục Thời Hoan: "Em đứng lại.”

Lục Thời Hoan buộc phải đứng lại, bởi vì lực đạo Ôn Thời Ý nắm lấy cổ tay cô rất lớn, căn bản không tránh được.

Nhưng cho dù là đứng lại, Lục Thời Hoan cũng không quay đầu lại nhìn Ôn Thời Ý một cái, vẫn coi anh ta như không khí.

Cô có một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, quanh người quanh quẩn một luồng hơi thở mà người lạ không thể tiến vào, rõ ràng là chống lại Ôn Thời Ý tới gần.

Nhưng người đàn ông đó dường như không nhìn thấy, chỉ tức giận cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Những lời em vừa nói với đồng nghiệp của em là có ý gì?" 

"Cố ý hạ thấp tôi trước mặt người khác, có thú vị không?”

Lục Thời Hoan nghe xong, cuối cùng cũng hiểu được ý định của Ôn Thời Ý tới tìm cô, rốt cục cũng nguyện ý bố thí nhìn anh một cái, giọng điệu thản nhiên: "Cố ý hạ thấp sao?”

"Làm sao tôi nhớ rõ, vừa rồi tôi chỉ là trình bày sự thật mà thôi.”

Còn có rất nhiều chuyện tồi tệ hơn, cô còn chưa nói ra khỏi miệng, mới này mà đã nghe không nổi sao?

Thái độ lạnh lùng của Lục Thời Hoan giống như một cây kim tinh tế đâm vào trong lòng Ôn Thời Ý, không phải đặc biệt đau, lại làm cho người ta không thể bỏ qua loại cảm giác đau đớn rất nhỏ mà kéo dài này.

Anh ta chăm chú nhìn cô một lúc lâu, lần thứ ba Lục Thời Hoan muốn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta, Ôn Thời Ý lạnh lùng mở miệng: "Hoan Hoan, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

"Chơi quá nhiều trò lạt mềm buộc chặt, sẽ phản tác dụng.”

Anh ta rõ ràng đang nhắc nhở Lục Thời Hoan không nên tiếp tục làm tiếp, lúc này cô nên đưa ra một bậc thang, để hai người bọn họ có thể đi xuống bậc thang.

Nhưng Lục Thời Hoan lại giống như không hiểu ý tứ của anh ta, nhẹ nhàng nhíu lông mày được vẽ tinh tế, cười như không cười: "Ôn đại minh tinh đây là đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?”

"Tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh khi nào? Chẳng lẽ anh xem phim truyền hình nhiều, bổ não quá mức sao?”

Cô châm chọc đánh giá anh ta, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Đó là một mặt của cô mà Ôn Thời Ý chưa từng thấy qua, tùy ý bất kham lại sáng ngời động lòng người.

Anh ta nhìn thấy có chút sửng sốt, lực túm lấy cổ tay cô buông lỏng một chút, lại bị Lục Thời Hoan tìm được cơ hội trực tiếp tránh thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.

Không chỉ vậy, Lục Thời Hoan còn nhanh chóng lui về phía sau vài bước, hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.

Hai người không nhìn nhau, Lục Thời Hoan cười, giọng điệu nặng nề nói: "Xin anh nhớ kỹ, chúng ta đã chia tay rồi.”

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play