Ôn Cẩm Hàn đang đặt một tay lên tách trà, các khớp ngón tay đông cứng lại, nhưng anh không phản ứng thậm chí cho đến khi nước trà nóng trong tách làm bỏng tay.

Anh cụp mắt nhìn con tôm trong bát, muôn ngàn cảm xúc ẩn hiện dưới hàng mi, trong lòng như nồi nước sôi không ngừng có khí nóng xông lên, từng đợt một, trên đầu có bọt nước bắn tung tóe khắp mọi nơi.

Lục Thời Hoan bóc từng con tôm một, sau khi bóc xong liền gửi đến bát của Ôn Cẩm Hàn.

Sự chu đáo và dịu dàng đó vốn dĩ thuộc về Ôn Thời Ý.

Vì vậy, theo suy nghĩ của Ôn Thời Ý, sự nhiệt tình của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn chẳng qua là khiêu khích trắng trợn, trong lúc nhất thời anh ta không nghĩ tới cô lại làm chuyện này với người khác.

Trong lòng anh ta đã tích tụ đủ cơn tức giận đến mức không thể kìm nén được nữa.

Là quản lý của Ôn Thời Ý, Quan Định Thành đương nhiên là người hiểu anh ta nhất. Thấy sắc mặt Ôn Thời Ý lại chìm xuống, người đàn ông vội vàng tìm đề tài để hòa tan bầu không khí lạnh lẽo trên bàn.

Về phần Ôn Thời Ý, anh ta tức giận lấy một điếu thuốc và bật lửa từ Quan Định Thành rồi rời đi.

-

Sau khi rời Thất Hương Lâu, hai nhóm người đã hoàn toàn tách ra.

Cao Minh Nguyệt và Ôn Thời Ý ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp, họ cùng nhau đi ra ngoài và đương nhiên họ phải quay về cùng nhau.

Lúc thanh toán, Quan Định Thành là người dẫn đầu, đại khái là nói cảm ơn Tạ Thiển đã đồng ý cho họ ghép bàn nên bữa ăn này là do Ôn Thời Ý mời.

Tuy nhiên Tạ Thiển từ chối, trực tiếp chuyển lại tiền WeChat của Tạ Thiển.

Khi chuyển tiền Tạ Thiển nhìn Quan Định Thành cười mỉa mai: "Không ngờ anh ở cùng Ôn Thời Ý cũng không dễ dàng”
" Chúng tôi không thể hưởng số tiền mà anh ta hy sinh nhan sắc mãi mới có được ."

"Nó thật bẩn, thật kinh tởm."

Vừa dứt lời, cô ấy cũng liếc nhìn Lục Thời Hoan bên cạnh trên mặt mang theo nụ cười lẩm bẩm: “ Đúng không Hoan Hoan?"

Lục Thời Hoan liếc nhìn nụ cười đông cứng trên mặt Quan Định Thành và Ôn Thời Ý đang hút thuốc trong bóng tối ở bậc thềm cách đó không xa.

Anh ta chắc chắn đã nghe thấy lời của Tạ Thiển.

Trên thực tế vào lúc này, Lục Thời Hoan khá ngưỡng mộ Tạ Thiển.

Nếu cô ấy có tính cách phóng túng của Tạ Thiển, cô đã không dành nhiều năm như vậy cho Ôn Thời Ý.

Đáng lẽ ra, cô nên từ bỏ Ôn Thời Ý ngay khi biết rằng anh ta đã phải lòng hoa khôi ở trường.

Đáng tiếc cô không phải là Tạ Thiển, hai mươi năm qua cô chỉ là một con thỏ con hiền lành, tình cảm, tận tâm tận lực.

Trên đường trở về, Lục Thời Hoan không ngừng ngẫm nghĩ.

Vì vậy dọc đường đi cô có chút lơ đễnh, ngồi vào ghế sau của taxi, chống một tay lên cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh đêm đang trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Tạ Thiển ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trò chuyện với Ôn Cẩm Hàn trên ghế phụ, chủ đề chỉ giới hạn trong công việc và phong cách âm nhạc của bọn họ.

"Anh Cẩm Hàn và đội phó Khúc quen biết nhau như thế nào?"

"Anh ta là bạn cùng phòng của tôi và học trưởng thời đại học."

Vào thời điểm đó, có một tòa nhà ký túc xá trong trường đang được sửa chữa, Khúc Thành Phong bị buộc vào ký túc xá của họ, là bạn giường trên giường dưới với Ôn Cẩm Hàn suốt một năm.

Tạ Thiển gật đầu đã biết, sau một lúc im lặng hỏi: "Hai người là bạn tốt của nhau à?"

"Đúng vậy."

Để có thể trò chuyện tốt hơn với Tạ Thiển, Ôn Cẩm Hàn không ngừng nghiêng người trên ghế, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về phía Lục Thời Hoan đang ngả nghiêng về phía sau.

Khi nói chuyện với Tạ Thiển, mắt anh chỉ thỉnh thoảng rơi vào cô ấy để thể hiện sự tôn trọng.

Thời gian còn lại, anh căn bản đặt ở trên người Lục Thời Hoan đang ngẩn người dựa vào cửa sổ xe và cau mày.

“Vậy à?” Tạ Thiển trầm ngâm suy nghĩ, rồi im lặng.

Một lúc sau, , Ôn Cẩm Hàn mới nhận ra điều gì đó và giải thích về Khúc Thành Phong: "Ngày thường Lão Khúc trông không nghiêm túc lắm, nhưng thái độ làm việc vẫn rất tốt và là một người ngay thẳng." App TYT tytnovel.xyz

Tên sát nhân chạy trốn đến Dung Thành trước đó đã bị bắt bởi Khúc Thành Phong còn manh mối do Ôn Cẩm Hàn cung cấp.

Khúc Thành Phong còn trẻ mà đã trở thành đội phó của Đội Cảnh sát Hình sự Dung Thành, đương nhiên là người có năng lực.

Tạ Thiển biết điều này, những lời của Ôn Cẩm Hàn chỉ càng làm cô ấy bị thuyết phục hơn.

-

Cả ba bắt taxi đến cổng tiểu khu.

Ôn Cẩm Hàn đi siêu thị mua sữa chua đưa cho Lục Thời Hoan đang thất thần.

Những gì anh nói là cho cô uống cùng Tạ Thiển khi trở về, nhưng Tạ Thiển biết rõ Ôn Cẩm Hàn cố tình mua nó cho Thời Hoan, vì vậy sau khi về nhà, cô ấy đã từ chối sữa chua mà Lục Thời Hoan đưa.

"Mình đi gọi Tạ Thâm để báo bình an. Cậu đi tắm trước đi."

Tạ Thiển nháy mắt với Lục Thời Hoan một cái rồi đi ra ngoài ban công.

Thời Hoan để sữa chua vào tủ lạnh, lúc đi tắm trong đầu cô chỉ toàn những chuyện liên quan đến Ôn Cẩm Hàn.

Hay những lời anh nói với Ôn Thời Ý, ánh mắt dịu dàng anh nhìn cô, và cả bốn hộp sữa chua trong tủ lạnh.

Mỗi thứ đều giống như đường sacaroza được rắc vào trái tim của Lục Thời Hoan, một cảm giác thật ngọt ngào.

Lục Thời Hoan ở trong phòng tắm một lúc lâu, tắm cho đến khi cô cảm thấy chóng mặt và thiếu dưỡng khí mới khiến cô thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn của mình.

Căn phòng tắm rộng 10 mét vuông bốc khói nghi ngút, không khí trong không gian mờ ảo.

Lục Thời Hoan tắt nước cuối cùng nhớ tới bật quạt thông gió, sau đó quấn khăn tắm, một đầu tóc dài đen ướt át đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Tạ Thiển đã cắt một đĩa trái cây có dưa hấu và dưa hami đặt trên bàn trà.

Cô ấy cầm trên tay một cây kem vị đậu xanh, vừa nhìn thấy Lục Thiển Thiển thì trợn tròn mắt kinh ngạc không nhịn được cười: "Cậu đang lén lút vào phòng tắm nấu cơm sao?"

"Màu da y như con tôm bị nấu chín rồi."

Lục Thời Hoan lấy khăn khô lau tóc, không quan tâm đến lời trêu chọc của Tạ Thiển, chỉ nhíu mày, lo lắng đi tới ghế sô pha.

Cuối cùng, Lục Thời Hoan ngồi xuống bên cạnh Tạ Thiển.

Im lặng một lúc, cô kéo khăn tắm trên đầu xuống, để mái tóc ướt buông xoã trên vai: "Thiển Thiển, cậu nghĩ mình bị bệnh sao?"

"Làm sao vậy? Cậu không thoải mái ư?"

Tạ Thiển hơi lo lắng khi nghe cô nói.

Kết quả, Lục Thời Hoan lắc đầu, trầm giọng nói: "Đầu óc mình hiện tại chỉ toàn là Anh Cẩm Hàn..."

Tạ Thiển lo lắng: "..."

Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng Lục Thời Hoan sẽ ném cho cô ấy một quả bóng lửa.

Lục Thời Hoan nói ra những lời kia, mỗi chữ đều như có sức nặng ngàn cân, hết chữ này đến chữ khác đập vào đầu Tạ Thiển, suýt đánh gục cô ấy tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Tạ Thiển đi tới cẩn thận nhìn Lục Thời Hoan nói nhỏ: "Có lẽ là không bị bệnh."

"Tình huống của cậu có thể là một triệu chứng."

Những lời nói của Tạ Thiển đã thu hút thành công sự chú ý của Lục Thời Hoan.

Hai người hai khuôn mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tò mò của Lục Thời Hoan: "Là triệu chứng gì?"

Tạ Thiển nghiêm túc, nói từng chữ: “Triệu chứng của tình yêu”

Lời nói chậm rãi cố ý của cô ấy, khiến Lục Thời Hoan sững sờ, vài giây sau trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một vệt ửng hồng đáng ngờ.

Rõ ràng, Lục Thời Hoan hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tạ Thiển.

Có nghĩa là cô có thể đã yêu Ôn Cẩm Hàn.

Câu nói này thật là vô lý, Lục Thời Hoan nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, có chút phản kháng: "Làm sao có thể!"

"Làm sao mình có thể thích anh Cẩm Hàn ..."

"Nếu cậu không thích anh ấy, tại sao lại nghĩ đến anh ấy?"

Lục Thời Hoan: "..."

Cô nghẹn lời bởi những câu nói của Tạ Thiển, khuôn mặt của cô ngày càng đỏ hơn.

Sau đó, Lục Thời Hoan chỉ vùi mặt vào đầu gối, lấy hai tay che lỗ tai, liều mạng lắc đầu: "Nếu cậu không nghe, mình sẽ không nói nữa."

Làm sao cô có thể thích Ôn Cẩm Hàn? Đó là anh cả của Ôn Thởi Ý!

-

Tạ Thiển mỉm cười trước thái độ quá đỗi dễ thương của Lục Thời Hoan.

Không biết vừa rồi là ai đánh úp bất ngờ mà bây giờ giống như con đà điểu, chỉ biết vùi đầu vào đất. -App-truyện-TYT

“Thực sự anh Cẩm Hàn rất tốt, và không có lí do gì vô lý khi thích anh ấy.” Tạ Thiển an ủi cô.

Mặc dù Lục Thời Hoan che tai, giọng nói của Tạ Thiển vẫn lọt vào tai cô từ giữa các ngón tay, thậm chí cô còn nghe rất rõ ràng.

Đương nhiên, cô cũng biết Ôn Cẩm Hàn rất tốt, thật sự không ngại khi thích anh ấy.

Nhưng vấn đề là cô đã từng là bạn gái của Ôn Thời Ý, còn Ôn Cẩm Hàn là anh cả của Ôn Thời Ý... Thích anh cả của bạn trai cũ? Lục Thời Hoan không thể chấp nhận chuyện như vậy được.

Vì vậy, cô lắc đầu nguầy nguậy và mạnh mẽ từ chối Tạ Thiển.

Thấy cô phản kháng như vậy, Tạ Thiển không nói thêm gì nữa chỉ sợ nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.

Khi Lục Thời Hoan để tâm vào chuyện nào đó, tám con ngựa cũng không thể giữ cô lại.

Cách tốt nhất là chờ đợi, đợi cô tự  hiểu ra và giải phóng bản thân khỏi những suy nghĩ lộn xộn đó.

“Được rồi, được rồi, đã muộn rồi, mau đi ngủ đi.” Tạ Thiển vỗ vai Lục Thời Hoan, giải cứu cô khỏi dòng suy nghĩ xáo trộn.

Lục Thời Hoan gật đầu, sau khi ngừng nói liền đứng dậy trở về phòng.

Đêm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Tạ Thiển nói rằng cô đã bị Ôn Cẩm Hàn thu hút, nhưng Lục Thời Hoan đã không phủ nhận sau khi nghĩ về điều đó.

Cô có một chút tình cảm với Ôn Cẩm Hàn, nhưng vẫn còn một khoảng cách ngắn so với cái thích của cô. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý vẫn ở đó, tình cảm của Lục Thời Hoan dành cho Ôn  Cẩm Hàn đột ngột dừng lại ở sự ưu ái nhỏ nhất, và không còn tiến về phía trước được nữa.

Nói một cách đơn giản, Lục Thời Hoan đã cắt bỏ hạt giống trong trái tim mình ngay khi nó nảy mầm.

Lý trí của cô không cho phép cô thích anh cả của bạn trai cũ, cô luôn cảm thấy đó sẽ là một chuyện đặc biệt phiền toái.

Lục Thời Hoan không muốn gây rắc rối cho bản thân và Ôn Cẩm Hàn, vì vậy cô đã chọn cách giết chết tình cảm đó ​​và tránh xa Ôn Cẩm Hàn.

-

Sau một đêm điều chỉnh tâm lý, Lục Thời Hoan đã thức dậy từ sớm.

Cô đi ra ngoài chạy bộ và về nhà tắm rửa làm bữa sáng, Tạ Thiển bước ra khỏi phòng với đôi mắt ngái ngủ.

Sau khi hai người mặt đối mặt chào hỏi nhau, Lục Thời Hoan lấy bút đánh dấu màu đỏ và gạch bỏ ngày tháng trên lịch.

Vài ngày nữa, tháng 8 sẽ kết thúc.

Tháng 9 là mùa tựu trường, có nghĩa là công việc của Lục Thời Hoan trong đội cứu hỏa nên kết thúc.

Cô nghĩ về điều đó nên hôm nay muốn đến gặp giám đốc để nói về việc từ chức của mình.

Lục Thời Hoan đi ra ngoài sớm hơn thường ngày, so với Ôn Cẩm Hàn cố ý đi thật sớm.

Đến nỗi Ôn Cẩm Hàn đã đợi ở hành lang gần nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi  Tạ Thiển đi ra ngoài, anh mới biết được rằng Lục Thời Hoan đã ra ngoài từ sớm.

Tạ Thiển giống như đang do dự muốn nói điều gì, Ôn Cẩm Hàn lại hỏi thêm một câu: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

“Không có gì to tát, chỉ là có thể Hoan Hoan lại giở trò nhảm nhí thôi.” Tạ Thiển thở dài  nhìn Ôn Cẩm Hàn một cách cẩn thận. Cô ấy dường như đã hạ quyết tâm: “Anh Cẩm Hàn, hình như Hoan Hoan phải lòng anh, anh có biết không?"

Ôn Cẩm Hàn sững người, hơi thở của anh đột ngột ngừng lại.

Ánh mắt ngưng đọng không giấu được sự bàng hoàng và dao động trong lòng.

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play