Trong phòng nghỉ chỉ có hai người Ôn Cẩm Hàn cùng Chúc Khiêm, cho nên anh ấy cũng không cố ý hạ thấp đề - xi – ben và cười tự mãn.

Ôn Cẩm Hàn không trả lời, chỉ dùng một loại ánh mắt "Cậu thật sự là khó có được thông minh một lúc" nhìn Chúc Khiêm.

"Vì vậy, anh thực sự thích cô ấy!" 

Mặc dù trong lòng đã có được đáp án, nhưng Chúc Khiêm vẫn bị sự thật này làm cho kinh hãi.

Anh ấy còn tưởng rằng lọt vào ánh mắt lạnh lùng của Ôn Cẩm Hàn sẽ là nhân vật không dính khói bụi trần gian, giống như tiên giáng trần.

Không ngờ lại là Lục Thời Hoan một tiểu mỹ nhân hệ ngọt ngào.

Cũng không phải nói Lục Thời Hoan không tốt hay không đủ đẹp, chính là anh ấy cảm thấy tính tình Ôn Cẩm Hàn lạnh lùng cấm dục lại quái gở, không xứng đôi với Lục Thời Hoan, một mặt trời nhỏ đầy cảm hứng trên đời.

Tiểu mỹ nữ hệ ngọt ngào như Lục Thời Hoan, vẫn là xứng đôi với một chàng trai mới lớn có chút xấu và ngông cuồng.

Chúc Khiêm thật sự là không thể tưởng tượng nổi, dáng vẻ Ôn Cẩm Hàn cùng Lục Thời Hoan yêu đương.

Cũng giống như anh ấy không cách nào tưởng tượng chú sói và thỏ con ăn cỏ trên cùng một bàn, anh ấy luôn cảm thấy bất hòa.

Nhưng Ôn Cẩm Hàn người này, nhất định phải là người anh để ở trong lòng, mới có thể được anh nhìn với con mắt khác cùng toàn tâm toàn ý bảo vệ.

Từ khi Chúc Khiêm quen biết anh tới nay, cũng đã gặp qua anh đối với Lục Thời Hoan khác với tất cả mọi người.

Cho nên tâm tư Ôn Cẩm Hàn đối với Lục Thời Hoan, sớm đã là bụi bặm lắng xuống, chuyện ván đã đóng thuyền, anh ấy muốn không tin cũng phải tin.

-

Khi Ôn Cẩm Hàn đi tắm, Chúc Khiêm đã tiêu hóa hết chuyện Ôn Cẩm Hàn thích Lục Thời Hoan.

Chờ người đàn ông đó trở về, anh ấy đã là một bộ dáng đào gốc đào cả đáy, đi theo phía sau Ôn Cẩm Hàn.

"Tôi rất kỳ lạ, một Lục Thời Hoan, sao nhiều năm như vậy anh vẫn chưa đoạt được?”

Những lời này không thể nghi ngờ đã chứng minh sự công nhận của Chúc Khiêm về ngoại hình và tính cách Ôn Cẩm Hàn.

Theo anh ấy thấy, ở phương diện tình cảm yêu đương, lẽ ra Ôn Cẩm Hàn nên là đánh đâu thắng đó. -App-truyện-TYT: tytnovel.com

Một người đàn ông có vóc dáng đáng giá so với các ngôi sao nam trong giới giải trí, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, tính cách trầm ổn, trên đời này cũng không nhiều lắm.

Không có lý do gì khiến Lục Thời Hoan sẽ chướng mắt anh.

Chúc Khiêm đặt câu hỏi mơ hồ chọc đến chỗ đau đớn trong lòng Ôn Cẩm Hàn.

Anh lau mái tóc ướt sũng, động tác hơi tạm dừng, nhưng cũng vẻn vẹn một giây, đã khôi phục như thường.

Chúc Khiêm nhìn thấy, bắt được sự khác thường của Ôn Cẩm Hàn, mơ hồ đoán được cái gì: "Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nói ra tâm ý của anh cho cô ấy biết?”

Động tác lau của Ôn Cẩm Hàn hoàn toàn dừng lại, vài giây sau mới ngước mắt nhìn Chúc Khiêm một cái, ánh mắt tối sầm, phức tạp.

Thấy anh như thế, trong lòng Chúc Khiêm đã có đáp án.

Anh ấy thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, một tay nặng nề đặt lên vai Ôn Cẩm Hàn, bình thản hỏi: "Đội trưởng, anh là thần ninja rùa sao?”

"Hai người bọn anh là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, vì sao anh không nói cho cô ấy biết anh thích cô ấy chứ?”

"Thật sự là đáng đời anh độc thân đến nay.”

Chúc Khiêm lẩm bẩm, anh ấy chỉ cảm thấy sở dĩ Lục Thời Hoan biến thành nốt chu sa, bạch nguyện quang trong lòng Ôn Cẩm Hàn, cũng là bởi vì Ôn Cẩm Hàn đã che giấu tâm tư của mình đối với cô quá sâu.

Nếu Lục Thời Hoan biết được tâm ý của anh, bây giờ hai người bọn họ chắn chắn đã là một đôi rồi.

Nói cho cùng chính là Ôn Cẩm Hàn không lanh lợi, là đầu cá gỗ.

Thậm chí trong lòng Chúc Khiêm đã có tính toán, nghĩ ngày mai khi gặp Lục Thời Hoan nhất định phải thay Ôn Cẩm Hàn đâm thủng tầng giấy cửa sổ này.

Không nghĩ tới, Ôn Cẩm Hàn mở miệng, âm thanh yếu ớt vô lực như nước chảy đá mòn: "Trong lòng cô ấy có người khác.”

Ngày Ôn Cẩm Hàn lấy hết dũng khí, đưa tay muốn giữ chặt góc áo Lục Thời Hoan, anh đã nhìn thấu tâm tư của Lục Thời Hoan đối với Ôn Thời Ý.

Anh yêu cô, nhưng anh không muốn yêu cô như một người thứ ba.

Cho nên anh thu tay lại, trơ mắt nhìn cô đi đến bên cạnh Ôn Thời Ý, nhìn bọn họ chậm rãi dựa vào, sau đó yêu nhau.

Khoảng thời gian đó đối với Ôn Cẩm Hàn mà nói, có thể so sánh với đem trái tim đặt lên chảo dầu nóng hổi mà chiên.

Mỗi ngày mỗi đêm anh đều chìm sâu trong nước sôi lửa bỏng, trái tim bị thương đến trăm ngàn vết thương, nhưng thủy chung không muốn chết.

Trái tim anh trải qua muôn vàn thử thách, nhưng cũng không thể luyện hóa được Lục Thời Hoan từ tận đáy lòng mình.

Ôn Cẩm Hàn cũng từng thống hận thâm tình của mình.

Chỉ cần anh là người bạc tình tàn nhẫn, cũng không đến mức tự mình tra tấn mình nhiều năm như vậy.

Nhiều lần anh thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, muốn đi tranh đoạt với Ôn Thời Ý.

Nhưng lý trí lại kiềm chế anh, cảnh cáo anh làm như vậy, sẽ hủy hoại hạnh phúc của Lục Thời Hoan, sẽ khiến Lục Thời Hoan trở nên không vui.

Cho nên Ôn Cẩm Hàn cuối cùng rời khỏi Miên Thành, chỉ là để xa Lục Thời Hoan cùng Ôn Thời Ý, lại mượn sức mạnh thời gian, từ từ chữa lành trái tim của mình, cô gắng làm phai nhạt tình cảm của mình đối với Lục Thời Hoan, quên cô và sống một cuộc sống thật tốt.

Nếu như cách đây không lâu không gặp lại nhau trên xe, Ôn Cẩm Hàn cho rằng mình có thể làm được.

Nhưng ông trời dường như đang đùa giỡn với anh, lại để cho anh gặp lại Lục Thời Hoan.

Như thế, Ôn Cẩm Hàn cũng không cách nào sống tốt nữa.

Tình cảm kia đối với Lục Thời Hoan, bị đè nén nhiều năm như vậy, hiện giờ tựa như cây mây dưới đất chui lên, dưới gió xuân mưa phùn làm ẩm mà phát triển như điên dại.

Hiện giờ đã quấn chặt lấy trái tim anh, soán đoạt lý trí cuối cùng của anh.

Ôn Cẩm Hàn biết, mình đã không còn cách nào thoát khỏi cái lồng giam mà Lục Thời Hoan vô tình dệt cho anh được nữa rồi.

Cả đời này anh đều không thoát khỏi lòng bàn tay của cô, cam tâm tình nguyện trở thành tù nhân của cô.

May cho Ôn Cẩm Hàn chính là, người trong lòng Lục Thời Hoan sắp rời đi.

Lúc này đây anh không muốn chạy trốn nữa, anh muốn ở trong lòng Lục Thời Hoan.

-

Sáng sớm hôm sau, sương mù bao phủ toàn bộ Dung Thành.

Quần áo phơi trên ban công bị sương mù làm ướt, Lục Thời Hoan đành phải lấy ra mấy bộ quần áo mới mẹ mua cho cô.

Sau nhiều lần so sánh, cô chọn một chiếc váy thắt lưng hoa vụn gió ngọt ngào kiểu Pháp, áo khoác là một chiếc áo dệt kim dài tay màu vàng nhạt, buộc hai bím tóc xương cá, tạo cho cô một cảm giác tươi trẻ ngọt ngào, sương mù cũng khó che giấu.

Khi Tạ Thiển và Lục Thời Hoan gặp mặt, cô ấy còn bị chóng váng một chút, đòi muốn trang điểm cho Lục Thời Hoan một vẻ ngoài tươi tắn và ngọt ngào.

Kết quả Lục Thời Hoan thừa dịp cô ấy đi rửa mặt, vội vàng cầm chìa khóa dự phòng nhà Ôn Cẩm Hàn chuồn đi.

Cô đã đồng ý với Ôn Cẩm Hàn, sẽ giúp anh chăm sóc mèo con.

Cho nên trước khi đi làm, Lục Thời Hoan định đi qua phòng bên cạnh ném chút thức ăn cho mèo con, sau đó lại thay cho nó một ít nước sạch.

Dù sao, cả ngày hôm nay, mèo con sẽ ở nhà một mình.

Phải chăm sóc chu đáo hơn một chút.

Lục Thời Hoan cởi giày ở cửa ra vào, chân trần giẫm lên sàn nhà, đi về phía phòng khách.

Vừa đi, trong miệng cô còn kêu "meo meo", ý đồ hấp dẫn mèo con ra ngoài.

Tối hôm qua sau khi cô sắp xếp cho mèo con xong, đóng chặt cửa sổ sát đất trên ban công nhà Ôn Cẩm Hàn, cửa các phòng khác trong nhà cũng đóng lại, cho nên phạm vi hoạt động của mèo con đại khái cũng chỉ có khu vực phòng khách và hành lang.

Lục Thời Hoan liếc mắt nhìn lướt qua, trong phòng khách to như vậy cũng không thấy bóng dáng con mèo.

Cuối cùng, Lục Thời Hoan tìm được con mèo nhỏ màu trắng tinh khiết ở hành lang.

Tên nhỏ kia cuộn mình ngồi xổm ở cửa phòng vệ sinh, một đôi mắt màu lam biển lẳng lặng nhìn chằm chằm Lục Thời Hoan một lúc, kêu "meo meo" một tiếng, đặc biệt là sữa.

Lục Thời Hoan vui mừng đến mức không nhịn được khom lưng chậm rãi tới gần, ngồi xổm trước cửa phòng vệ sinh.

Đúng vào lúc này, cửa nhà vệ sinh bị người từ bên trong kéo ra.

Sương mù lượn lờ từ trong cửa trào ra, Ôn Cẩm Hàn chỉ quấn một cái khăn tắm trên thắt lưng đứng ở trong cửa, vẻ mặt kinh ngạc rũ mắt, nhìn một người một mèo ngồi xổm ở cửa.

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play