Editor - translator: lý thư hạ

Không bao lâu Sau khi Uyển Uyển tiễn Thường Hỉ đi mới nghe Trà ngọc nói Lục văn đã về rồi nhưng có vẻ sớm hơn so với dự tính mấy canh giờ.

Hỏi ra mới biết, Lục văn ở trên núi giải sầu với Khương uẩn không lâu thì lại gặp phải Thánh thượng và Ninh Chiêu Nghi, Khổng Tước cũng đều bị miếng ăn mà bọn họ cho hấp dẫn hết cả hơn nữa ngự giá ở đây nên cũng không tốt nếu như người ngoài như bọn họ cứ ở chỗ này lâu được vậy mới cùng nhau đi về.

Uyển Uyển nghe vậy chỉ nói "ra vậy" xong cũng không để ở trong lòng.

Lão phu nhân yết kiến Hoàng hậu nương nương vẫn chưa về, trong lúc rảnh rỗi nàng quyết định ngồi viết kinh Phật ngay tại Thiên Điện để cầu phúc cho mọi người ở tĩnh an Hầu phủ.

Mới tựa vào bàn không bao lâu Vân Âm chạy vào từ bên ngoài hỏi: 'Cô nương người quen biết Khương tiểu thư từ bao giờ thế, có người bên kia tới truyền lời mời cô nương qua đó một chuyến đấy.'

Uyển Uyển không hiểu cho lắm vừa rồi khương uẩn cũng không thèm để ý đến nàng, vậy mà chỉ trong chớp mắt lại đột nhiên đổi tính đổi nết mà sai người đến mời nàng là sao?

Nàng không muốn đi đang định tìm cớ từ chối thì ngoài cửa điện lại nghe thấy giọng của Trình thị.

"Uyển Uyển?"

Trình thị bước vào trong điện: ' Khương tiểu thư tìm con có chuyện con mau đi đi, đúng lúc ta cũng định đến trai phòng của Vĩnh An trưởng công chúa, con có thể đi cùng ta."

Nàng được đích thân Vĩnh An trưởng công chúa mời.

Thành thật mà nói, những người này ở trong kinh cũng không phải người xa lạ gì nhưng lần này lại là đích thân trưởng công chúa đứng ra, động thái này của công chúa khiến cho Trình thị cảm thấy rất bất ngờ.

Không vì gì khác, chỉ vì trước đây Vĩnh An trưởng công chúa và mẹ ruột của lục giác tiên phu nhân của Hầu phủ -Liễu Yên là bạn thân.

Năm đó bản thân Trình thị vào Hầu phủ cũng chả phải mục đích trong sạch gì cho cam sau này lại tốn bao tâm tư mới được lên làm chính thất vậy nên những năm qua Vĩnh An trưởng công chúa chưa bao giờ chào đón nàng.

Nói đến nước này, Uyển Uyển cảm thấy từ chối thì cũng không tốt vì vậy mới đi đến trai phòng của trưởng công chúa với Trình thị trên đường đi Trình thị nghiêm túc nhắc nhở Uyển Uyển hai câu bảo nàng đừng không được thất lễ ở trước mặt người ta,vân vân mấy việc như thế, Uyển Uyển cũng đáp lại từng câu một.

Đi vào cửa sân của trai phòng cửa sân hai người mỗi người đi một ngả, lúc tỳ nữ đưa Uyển Uyển vào trai phòng, khương uẩn đang ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ chờ nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khương uẩn ngẩng đầu nhìn, khóe miệng ôn nhu nở nụ cười: " uyển cô nương, nhanh đến đây ngồi đi."

Rõ ràng nàng ta cười lên rất đẹp thế nhưng không biết tại sao Uyển Uyển lại thấy lạnh hết sống lưng khiến cho nàng cảm giác mình đang dự một bữa tiệc Hồng Môn.

"Khương tiểu thư, không biết cô tìm ta có chuyện gì không?"

Khương uẩn nhìn ra nàng không được tự nhiên lại nở nụ cười chỉ là từ đầu đến cuối ý cười không tới đáy mắt có cảm giác không thật: " Cô không cần phải căng thẳng như vậy, ta gọi cô nương tới là muốn nhờ cô nương làm giúp ta một chuyện."

Uyển Uyển ngơ ngác không hiểu, nàng thì có cái gì mà giúp được Khương Uẩn chứ?

Khương uẩn mệnh cho tỳ nữ pha một tách trà cho Uyển Uyển rồi nói: Mới vừa rồi cô nương cũng thấy Trieuj Nguyên nói nhiều lời không đúng mực cho nên Lục văn ít nhiều ít cũng khó chịu với ta mà vốn dĩ hôm nay ta định nhờ nàng ấy chuyển giúp ta một bức thư nhưng e là không được rồi nên ta định nhờ cô nương chuyển thư giúp ta một lần.

Vừa nói xong nàng ta thật sự gọi tỳ nữ mang tới một phong thư đặt lên trên bàn trước mặt Uyển Uyển

"Đưa thư...... Cho, cho ai?"

"Thế tử Hầu phủ - lục giác, biểu ca của cô nương."

Trong mắt Uyển Uyển bỗng nhiên hiện ra vẻ giật mình, không biết phải làm sao.

Khương uẩn rõ ràng không làm gì nhưng không hiểu sao nhất cử nhất động lại có khí thế hùng hổ dọa người, cứ như thể cái nàng đưa qua không phải là một phong thư đơn giản mà là một tờ cáo trạng nặng nề.

Uyển Uyển vẫn không nói gì, khương uẩn dừng nói sau đó dùng ánh mắt sắc bén quan sát phản ứng của nàng.

"Cô nương hẳn cũng biết ta quen biết huynh ấy đã lâu lúc còn nhỏ lại cùng nhau lớn lên chỉ là bây giờ có trở ngại về cấp bậc lễ nghĩa quy củ thành ra bình thường rất khó có thể gặp nhau ——"

"Khương tiểu thư." Uyển Uyển bỗng nhiên ngắt lời nàng, "Khương tiểu thư chi bằng cô vẫn nên nhờ văn tỷ tỷ đưa thư giúp cô đi, ta và biểu ca không thân thiết đến vậy e là cô đã hiểu nhầm chuyện gì rồi Khương uẩn nghe thấy nàng nói vậy kẽ nhướng mày hiển nhiên cho rằng lí do từ chối này chỉ là cái cớ nên không chấp nhận."

Nhưng trong lòng Uyển Uyển chính xác là không muốn làm.

Lần đầu tiên nàng từ chối rõ ràng như vậy bời nàng không muốn trở thành cầu nói giữa biểu ca và Khương Uẩn.

Vân Âm cũng vội vàng nói giúp Uyển Uyển " Khương tiểu thư sao lại phải bỏ gần tìm xa, thế tử gia bây giờ ở ngay bên đó người cứ thế sai một tỳ nữ đưa thư qua cho ngài ấy không phải được rồi sao, dù thế nào cũng dễ dàng hơn là cô nương chúng ta đi."

Chủ tớ hai người này nói hai lời nhưng nói chung ý thì vẫn thế —— Uyển Uyển bình thường cũng không tính là thân thiết với lục giác thậm chí còn không thân bằng lục văn với lục giác nữa kìa.

Nhưng khương uẩn chưa từng tin lí do từ miệng người khác nàng chỉ tin vào con mắt của mình.

Hôm nay lục giác lại đưa miếng ngọc bội kia cho Uyển Uyển. Khương uẩn từng nghe mợ là Vĩnh An trưởng công chúa nói miếng ngọc ấy là do trước đây lục tiến liêm tự mình khắc lên đưa cho Liễu Yên - mẫu thân của lục giác làm tín vật đính ước, lúc liễu yên còn sống chưa bao giờ để nó rời khỏi người, sau khi qua đời nó được giữ lại đưa cho Lục Giác làm di vật của nương hắn, giá trị của nó thế nào khỏi cần nói cũng biết. Nhưng hắn cứ vậy tự nhiên đưa cho Uyển Uyển...... điều này với người bên ngoài thì chả tính là gì nhưng Lục Giác thì không như vậy

Khương uẩn không để nàng cự tuyệt, trực tiếp để bức thư ấy vào trong ngực Uyển Uyển.

"Việc này ta chỉ có thể nhờ cô nương thôi đấy còn phải làm phiền cô nương tự tay giao cho Dung thần, bây giờ mợ và Lục phu nhân cũng đang nói chuyện rất vui vẻ bọn họ chắc chắn cũng hi vọng giao tình hai nhà khương, lục tốt đẹp. CÙng lắm nếu họ biết chuyện cũng không trách tội cô nương đâu."

Dung thần...... Nàng ta vậy mà có thể gọi tục danh của biểu ca,chẳng lẽ họ thân đến vậy sao?

Uyển Uyển ít nhiều cũng hiểu được lời nói của khương uẩn ám chỉ điều gì—— Khương gia cố ý muốn kết thân với Lục gia, thậm chí ngay cả trưởng công chúa cũng gọi Trình thị đến để nói chuyện rồi, cho nên ngươi hãy nhìn đi, đây chính là phong quân lệnh trạng(băt buộc), ngay từ đầu khương uẩn đã không để cho nàng từ chối rồi.

*

Buổi chiều là giờ thiền định, Hoàng đế chỉ xuất hiện lúc đầu sau đấy thì không thấy bóng dáng đâu chỉ để cho thái giám bên người là Lý Đức toàn đến truyền lời, còn Thái tử Tiêu khác thì thay ông quỳ gối trước tượng Phật mà suy nghĩ lại cục diện.

Sau khi đại lễ xong, thường Hỉ đi lên đỡ Thái tử chân đã tê dại chưa kịp nghỉ ngơi Lý Đức toàn lại truyền lời nói là bệ hạ triệu kiến.

Lục Tấn Liêm từ trước đến nay đều thấy đau lòng đứa cháu ngoại này thấy vậy cũng không thèm để ý tới người khác hiềm nghi thế nào đi tới bên canh đỡ lấy một cánh tay của hắn.

Các triều thần bên dưới nhìn thấy vậy, lúc này cho dù là người ủng hộ hay chống đối Thái Tử trong lòng không tránh khỏi một ý nghĩ là —— Thổn thức.

Phụ tử(tình cha con) trong Hoàng thất từ xưa đến nay cũng chỉ làm được một nửa mà thôi, nhưng tiếc là đạo lý này Thái tử lại không hiểu được.

Giống như năm ngoái, trong lúc điều hành chính quyền Hoàng đế lâm bệnh nhưng vẫn hết sức lo lắng cho việc trấn thủ quân địch ở biên giới tây bắc, Thái tử có lòng hiếu thảo, nhân từ mới đi tìm lục giác nhờ hắn tìm cách giải quyết lâu dài vấn đề này, vì quân phân ưu.

Lúc ấy lục giác đã khuyên nhủ hắn hai lần rằng không nên hấp tấp thể hiện bản lĩnh của mình nhưng mà vô ích cuối cùng chỉ có thể trình lên một đề xuất là chỉnh đốn lại vũ khí trang bị của quân doanh.

Thế là đầu năm việc chỉnh đốn lại quân bị mới đã có hiệu quả, thống đốc hai đạo quan ở Tây Bắc hai quân Tổng đốc viết thư tạ ơn đông thời còn khen ngợi Thái tử anh minh, sáng suốt đến mức khiến cho Hoàng đế sinh lòng nghị kỵ với Thái tử.

Lục giác nhàn nhạt liếc nhìn Thái tử và Lục tấn liêm đang chậm rãi đi xa trên con đường đá trắng: " Huyết thống chính là điểm yếu của họ".

Mà lục giác tự thừa nhận rằng hắn không có uy hiếp, cũng sẽ không có.

Lúc này ánh dương phía Chân trời đã chìm vào trong khe núi, gió vào thu thổi tới hơi lạnh khiến lá cây rung lên xào xạc.

Sau khi đi qua một cánh cửa đá, Trường Diên mới bước tới gần hắn bẩm báo: "chủ tử, mới vừa rồi lão phu nhân phái người tới truyền lời nói bên phía Hoàng hậu nương nương đã thỏa đàm nương nương bảo mình chỉ là nhất thời hồ đồ."

Đúng là hồ đồ thật bình thường nếu nếu như đầu óc tính táo cũng sẽ không chọn Uyển Uyển để tiến cung.

Lục giác gật đầu không nói gì chắp tay đi Trường Diên đi theo phía sau cách hắn một bước, hai người cứ thế đi thẳng đến phía sau Thiên Điện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của một nữ hài tử bên trái đằng trước truyền đến.

'Cô nương về sau vẫn nên hạn chế liên quan gì đó với vị Khương tiểu thư kia thì hơn, nàng ấy tâm tư sâu, ngày sau không chừng sẽ làm gì cô nương đó."

Đây là giọng của Vân Âm vậy người mà nàng ấy đang nói chuyện cùng dĩ nhiên là Uyển Uyển.

Lời nói này không khỏi có phần quá phận Trường Diên nhất thời không nhịn được cười, nhưng liếc mắt lại thấy vẻ mặt lục giác nặng nề nên nghiêm túc lại.

Trường diên bước lên vài bước đi qua cánh cổng hình trăng tròn quả nhiên thấy Vân Âm đỡ tay Uyển Uyển trên mặt nhìn có vẻ cau có hình như đang tức giận cái gì.

"Chủ tử, Hình như Uyển cô nương bị thương."

LÚc này Lục giác mới ngừng bước, quay đầu nhìn về phía bên kia thấy sắc mặt Uyển Uyển trắng bệch, một tay che cổ, cặp lông mày cong cong như núi xa nhíu lại..

Giữa ban ngày ban mặt chẳng lẽ lại bị sái cổ......

Lông mày Lục giác hơi nhíu lại: "Gọi nàng tới đây."

Khi Trường Diên đi tới trước mặt Uyển Uyển nàng vẫn nghiêng cổ nhìn hắn nhưng khi nghe hắn nói biểu ca gọi nàng qua bên đó thì ngay lập tức nhịn đau thẳng cổ lại.

Trai phòng cũng không xa lắm chỉ cần vòng qua hai gian Tĩnh thất nhỏ là đến, lục giác thích yên tĩnh, Uyển Uyển không đưa Vân Âm theo mà tự mình đi vào.

Sắc trời Bên ngoài đã hơi tối lục giác tự mình cầm que lửa lên châm đèn.

Trong phòng rất yên tĩnh vậy nên Uyển Uyển nhẹ chân nhẹ tay di tới chỗ hắn phúc thân "biểu ca, huynh tìm ta......?"

Sau khi Lục giác châm nến xong thì xoay người lại.

Nàng hành lễ trước mặt hắn xong thì bỏ tay ra, cái cổ vốn dĩ thon dài, đường cong tinh tế không biết thế nào lại bầm tím sưng đỏ lên ở một chỗ, trông rất khó coi.

'Cổ là làm sao vậy?'

Lục giác đi đến cạnh chiếc bàn vuông nhấc chân ngồi xuống, thản nhiên nhìn nàng.

Uyển Uyển lắc đầu, lúc đầu định nói không có việc gì, ai ngờ vừa mới động một phát lại chạm tới vết thương đau đến nhe răng trợn mắt, lời nói ra cũng bị vấp.

Lục giác đưa tay ra gõ gõ cái ghế trước mặt,nhẹ giọng gọi nàng: " Lại đây."

Lúc này ngọn nến Trong phòng đột nhiên bị một trận gió thổi vụt tắt trời vẫn chưa tối hẳn, chỉ là hơi nhá nhem, bên ngoài khắp nơi vang lên tiếng bước chân chuẩn bị trở về thành.

Hắn cũng không có ý định đứng lên thắp đèn lại Uyển Uyển chần chờ một lát rồi mới đi qua.

Vì ánh sáng không rõ nên mắt nàng nhìn không được tốt lắm chậm rãi rón rén đi đến chỗ đối diện hắn rồi ngồi xuống, động tác cẩn thận như một con mèo.

Lục giác cứ như đang cười lại như không, đầu ngón tay lại tiếp tục gõ lên trên ghế ở trước mặt: " ngồi đây đi, ta sẽ không ăn thịt muội đâu."

Uyển Uyển dài tiệp vẫy, trong ánh sáng mờ mịt đưa mắt nhìn hắn,ngơ ngẩn một lát sau mới đứng dậy đàng hoàng bước một bước dài tới rồi ngồi xuống trước mặt hắn.

Nhưng khoảng cách giữa hai cái ghế rõ ràng không rộng nư nàng nghĩ cũng may mà vóc người nàng nhỏ mới không bị lúng túng.

Uyển Uyển ngồi ở trước mặt hắn chẳng khác nào một đứa trẻ được ngườ ta cho kẹo đường, nàng ngồi vững vàng ở đó rồi đưa hai tay sửa lại vạt áo trông đến là trịnh trọng nhưng nhìn sao cũng thấy có vẻ hơi lo lắng.

Lục giác kéo ghế lui lại một chút để tạo không gian cho nàng, mới hỏi: 'Có phải ai bắt nạt muội không? Vết thương là do đâu mà có?'

Giọng Hắn ngữ vẫn bình thản như cũ dù có vểnh tai lên nghe chỉ sợ cũng chẳng nghe thấy tí lo lắng nào nhưng điều này lại khiến trái tim Uyển Uyển cảm thấy ấm áp.

Nàng mím môi, lắc đầu: " Cũng không phải là ai bắt nạt chỉ là lúc tiểu quận vương chơi ná cao su, không cẩn thận bắn trượt nên......"

"Bắn trượt?"

Lục giác bỗng nhiên giờ tay lên chạm vào vết thương bầm tím kia, nàng đau đến mức nhẹ rên lên một tiếng, hắn hỏi: "Muội cho rằng nó thật sự bắn trượt, hay là nó cố ý?"

Uyển Uyển nhìn hắn, môi đỏ hơi hé ra không biết nói sao.

Qua một lúc lâu nàng mới rũ mắt xuống thở dài: 'Muội nghĩ quận vương cố ý bắn vào muội, nhưng phu nhân và trưởng công chúa nói ngài ấy vẫn còn nhỏ, kêu muội không nên so đo với tiểu hài tử làm gì......

Nàng nói xong lại cúi đầu xuống, ánh mắt lục giác nheo lại, trầm giọng hỏi: "Muội cũng đâu còn nhỏ nữa, sao phải hiểu chuyện như vậy thay cho nó chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play