" Đừng nói chuyện này nữa, chuyện của anh thì sao?"
" Sao anh vẫn chưa kết hôn vậy. Bên ngoài còn tưởng anh không thích phụ nữ đấy?"
Cao Anh nở một nụ cười trêu chọc Kiều An.
" Không phải chứ. Bữa tiệc tối qua không phải họ đã mặc định cô là bạn gái của tôi rồi sao."
Nghe được lời này Kiều An cảm nhận được có mặt trời đang mọc trên mặt mình, độ nóng đang tăng theo từng giây, không khí có chút ngượng ngùng, nhất thời Kiều An ấp úng không biết phải nói gì.
" Tôi...tôi..."
Cao Anh nhìn dáng vẻ lúng túng, hai má đỏ bừng vì xấu hổ của Kiều An mà thích thú, vốn định đùa giỡn thêm vài câu nhưng con mắt tinh tường nhìn ra sự khó xử trong mắt Kiều An cuối cùng anh cũng dừng cuộc vui để giải phóng Kiều An.
" Tôi đùa cô một chút thôi, không cần phải căng thẳng vậy đâu."
Kiều An: " Sếp Cao, gan tôi bé lắm đấy."
Cao Anh: " Vậy à, chỉ định đùa giỡn một chút với cô thôi."
Ánh mắt Cao Anh có tia nhìn buồn buồn thoáng qua, vài giây sau anh lại tiếp tục nói.
" Không phải tôi không thích phụ nữ, chỉ là người phụ nữ tôi thích chưa xuất hiện thôi."
" Khi còn đi học, tôi cũng từng có bạn gái, sau này vì một vài lí do cô ấy đã ra nước ngoài. Nhiều năm như vậy rồi cũng không quay về, còn không thèm trả lời cho tôi một tin nhắn."
Kiều An: " Sếp Cao, anh làm tôi bất ngờ thật đấy. Anh vẫn định đợi cô ấy cả đời này hay sao".
Cao Anh: " Tôi cũng có quen thêm vài người nhưng không thấy hứng thú."
Trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ý cười của Kiều An, Cao Anh nhanh chóng nói tiếp.
" Hết giờ nghỉ, làm việc đi, cô có muốn nghỉ phép nữa không?"
Kiều An:"..."
Một tuần sau, Trong phòng họp của Thiết kế Tâm Anh.
Vẫn là những gương mặt quen thuộc của những người phụ trách dự án "Sắc xuân" đang chuyên tâm nghe phân tích và trình bày giới thiệu mẫu.
Dù thời tiết đang lạnh giá giữa mùa đông nhưng khi nhìn những bộ trang phục trên màn hình cùng lời giới thiệu trong trẻo của cô gái phụ trách khiến mọi người cảm nhận như đang đắm chìm trong mùa xuân ấm áp.
Những bộ trang phục với màu sắc sặc sỡ bắt mắt giống như những bông hoa đang thi nhau khoe sắc thắm.
Kiều An giới thiệu ý tưởng của mỗi trang phục một cách lưu loát ngọt ngào, không chỉ miệng nói mà ngay cả ánh mắt cô cũng như đang biết nói để thu hút người nghe.
Sau tiếng vỗ tay rầm rộ và tiếng bước chân rời đi, Cả phòng họp đều im lặng, không gian tĩnh mịch đến mức người ta nghe thấy cả hơi thở của nhau.
Tất cả những người còn lại đều đang chờ đợi kết quả của bài báo cáo kia.
30 phút sau, Phương Minh Trung, Bảo Lâm cùng hai vị lãnh đạo cấp cao của Thời Trang An Việt từ một phòng họp khác bước vào.
Thay mặt cho An Việt, một vị lãnh đạo cấp Cao của Thời Trang An Việt đứng lên phát biểu.
" Thật sự rất cảm ơn sự cố gắng của các bạn trong lần hợp tác này."
"Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định lựa chọn tất cả các mẫu đã được trình bày".
" Xin chúc mừng nhà thiết kế Trần, chúc mừng quý công ty."
Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên rộn ràng cùng những nụ cười hài lòng.
Trong số họ nụ cười của Kiều An là rạng rỡ hơn ai hết.
Cô hài lòng vì những nỗ lực của bản thân đã được công nhận, hài lòng vì thành quả công ty đạt được, cũng hài lòng vì ngay sau đây cô có thể nghỉ phép về quê ít ngày. Mẫu đã được thông qua, việc còn lại chính là việc của bộ phận thành phẩm. Kiều An đã có thể an tâm gác lại công việc ít hôm.
Sau khi tiễn đoàn người của An Việt ra khỏi cửa, Kiều An cũng vội vàng trở về phòng làm việc kéo theo hành lý đã chuẩn bị từ trước rồi rời đi.
Chuyến tàu về quê của cô sắp đến giờ khởi hành vì vậy bước chân Kiều An càng trở lên vội vã.
Vừa bắt được xe cô đã giục bác tài chạy nhanh nhất có thể để đến ga tàu.
Trong một chiếc xe hơi sang trọng, sắc mặt người đàn ông bỗng nhiên tối lại mấy phần, ánh mắt hiện lên một tia giận dữ nhìn theo bóng cô gái đang kéo vali vội vã ngồi vào một chiếc taxi trước sảnh lớn công ty.
" Nhanh đuổi theo cô ấy."
Tiếng thúc giục của Phương Minh Trung cũng làm cho Bảo Lâm trở lên căng thẳng, anh ta ú ớ định nói gì đó nhưng lại nuốt những lời kia vào vội vã nhấn chân ga chạy với tốc độ của gió.
" Nếu để mất dấu chiếc xe kia thì cậu chết chắc."
Thêm một tiếng đe doạ đầy mùi máu vang ra. Trên trán Bảo Lâm đang lấm tấm những giọt mồ hôi, bao nhiêu năm đi theo Phương Minh Trung anh ta chưa từng thấy người đàn ông này mất bình tĩnh đến vậy.
Đi qua mấy con đường hết cong lại thẳng, chiếc xe uốn mình bay lượn rồi chợt phanh gấp trước một trạm đèn đỏ.
" Chết tiệt."
Bảo Lâm nghe một tiếng chửi thề phát ra, anh ta kinh hãi nhìn Phương Minh Trung như tìm sự chỉ đạo. Anh ta chắc chắn không thể đuổi kịp chiếc xe kia mà cũng không biết có được dừng lại hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT