Đúng như tính toán của Lâm Tuệ Mẫn. Mặc dù Phương Minh Trung đang nói chuyện cùng mấy người khác nhưng tâm trí anh lại chứa đựng cả câu chuyện kia không bỏ sót chữ nào.
Cảm xúc của Phương Minh Trung như xe tụt dốc không phanh, anh buồn phiền ngửa cổ dốc cạn ly rượu trong tay.
Con cáo nhỏ này thật sự có mối quan hệ khác ngoài công việc với Cao Anh sao. Anh ta có điểm nào hấp dẫn chứ.
Đang chìm trong cảm giác mất mát thứ gì đó, Phương Minh Trung lại nghe thấy giọng Kiều An.
" Cảm ơn cô, cũng mong nhanh được uống rượu mừng của cô và sếp Phương."
Bên tai Phương Minh Trung như nổ ra một tiếng sấm vang trời. Cô thật sự nghĩ như vậy, muốn đẩy thuyền cho anh đến thế ư.
" Chuyện này..."
Lâm Tuệ Mẫn không biết nói lại thế nào. Cô ta sợ từ chối sẽ khiến bại lộ việc Phương Minh Trung vạch rõ giới hạn với cô ta, Nhưng Phương Minh Trung đứng ngay sau lưng, cô ta cũng không thể làm gì liều lĩnh.
Khi Lâm Tuệ Mẫn còn đang ấp a ấp úng chưa có thái độ phù hợp, bên cạnh cô ta lại phủ bóng một người đàn ông cao to.
Vì đang lúng túng tìm câu trả lời sao cho thích hợp mà Lâm Tuệ Mẫn cũng không biết Phương Minh Trung đã đứng cạnh từ bao giờ.
Khi cô ta nhìn sang đã thấy Phương Minh Trung đang nhếch môi cười, giọng nói rất rõ ràng.
" Muốn uống rượu mừng phải không?"
" Nhất định không làm cô thất vọng"
" Cứ chuẩn bị sẵn sàng đi."
Nói xong Phương Minh Trung quay lưng đi, còn không quên gọi Lâm Tuệ Mẫn.
" Tuệ Mẫn, chúng ta đi thôi."
Cô muốn đẩy thuyền cho anh, vậy thì anh sẽ để thuyền trôi cho cô vừa lòng.
Phương Minh Trung làm ra một loạt hành động điên cuồng, đến Hoàng Bách cũng sững sờ đứng im nghe, đến khi anh ta có phản ứng lại thì đã thấy Phương Minh Trung kéo tay Lâm Tuệ Mẫn hoà vào dòng người trong bữa tiệc.
Đến một bàn tiệc trong góc khuất, Phương Minh Trung mới dừng chân lại, mà lúc này cổ tay trắng nõn của Lâm Tuệ Mẫn đã in lên những dấu đỏ.
Chưa hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác, vừa còn mải chạy theo cho kịp Phương Minh Trung, giờ dừng lại cô ta mới hoàn hồn suy nghĩ lại những lời vừa được nghe.
Đưa tay ray ray lên trán mấy cái, Phương Minh Trung quay ra nhìn Lâm Tuệ Mẫn.
" Anh xin lỗi"
Lâm Tuệ Mân: " Không sao, em không để ý đâu."
Tất nhiên là không sao rồi. Đầu tiên cô ta còn lo sợ bị bại lộ chuyện tình cảm với Phương Minh Trung là giả.
Mà những lời Phương Minh Trung nói khi nãy, có rất nhiều người nghe được, còn tự tay anh đưa cô ta đi trước bao người như vậy. Đúng hơn là anh đang giúp cô ta mới đúng.
" Anh rất thích cô ấy."
Thấy Phương Minh Trung vẫn không nói gì, Lâm Tuệ Mẫn nhẹ giọng thăm dò.
Phương Minh Trung: " Không có."
Mặc dù nghe được câu trả lời đúng ý nhưng Lâm Tuệ Mẫn lại không thấy vui vẻ tí nào. Cô ta nhận ra ánh mắt nhìn Kiều An bây giờ giống như nhiều năm trước anh nhìn cô ta.
Không muốn tiếp tục chủ đề này, Phương Minh Trung mở lời trước.
" Cũng muộn rồi, muốn về chưa, anh tiễn em ra xe."
" Giờ phải gọi bác tài tới đón, em đã bảo bác ấy tùy ý đi dạo rồi."
" Anh đưa em quá giang được không, cũng tiện đường mà"
Phương Minh Trung muốn từ chối nhưng không biết thế nào lại thay đổi.
" Đợi anh đi lấy xe"
Trước khi nổ máy tới chỗ Lâm Tuệ Mẫn Phương Minh Trung đánh một cuộc gọi cho Hoàng Bách.
" Để ý Kiều An giúp tôi."
Tiếp theo anh lại gửi đi một tin nhắn.
" Nếu hôm nay cô uống say, tôi sẽ ném cô về cho ông nội xử lý."
Ý anh chính là muốn nhắc nhở Kiều An về lời thoả thuận với ông nội lần say trước. Tốt nhất là lần này cô đừng tái phạm.
Trên đường về, Lâm Tuệ Mẫn đã cố gắng bắt chuyện rất nhiều thế nhưng tâm trí Phương Minh Trung lại đang suy nghĩ về người trong bữa tiệc. Thi thoảng lại gật đầu, à, ừ cho xong chuyện.
Còn với Lâm Tuệ Mẫn, anh chịu đi cùng cô ta đã là một thắng lợi lớn trong kế hoạch đề ra rồi. Chỉ trách đoạn đường về sao mất có 10 phút chạy xe.
Lâm Tuệ Mẫn vừa khuất bóng sau cánh cửa, Phương Minh Trung liền đánh xe quay lại bữa tiệc, Lần này anh không vào mà chỉ lặng lẽ ngồi trên xe quan sát.
Những người phía trong đã loáng thoáng đi ra. Ánh mắt Phương Minh Trung dừng nhìn vào cửa hội trường khi thấy hai bóng người một nam một nữ xuất hiện.
Vẫn là lo sợ Kiều An uống say sẽ làm càn, Phương Minh Trung chỉ đành lặng lẽ lái xe phía sau cho tới khi chiếc xe đi trước dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ phía ven thành phố.
Nhìn rõ Kiều An đi vào nhà, Chiếc xe kia cũng rời đi, lúc này Phương Minh Trung mới lái xe tiến lên chính cổng.
Thì ra đây là nhà của cô. Nhìn từ bên ngoài có vẻ ngôi nhà này hơi nhỏ nhưng phía sân vườn bên ngoài được trồng rất nhiều hoa.
Những bông hoa đang đua nhau toả hương trong đêm tối. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến Phương Minh Trung tham lam muốn bước vào tận hưởng.
336-x-280_1
Light
icon-click-ngay-dung-l__ng-th_p
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT