“Nếu có Alex ở đây thì băng sẽ ổn cả thôi! Mình ở lại hay không thì mọi thứ vẫn bình thường!” Nami trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Alex nhìn thấy thái độ kỳ lạ của Nami cũng không khỏi nhíu mày một cái.
Kể từ lúc cả bọn đặt chân đến nhà hàng Baratie này, không, phải nói là từ khi mọi người đến gần Đại Hải Trình, tâm trạng của Nami càng ngày càng không đúng.
Alex không thể không thở dài một hơi trong lòng, rốt cuộc cũng đi đến bước này, Nami cuối cùng thì vẫn giữ nguyên hành động giống như trong nguyên tác, có lẽ bây giờ nàng đang suy nghĩ tìm cách trốn đi rồi.
Cậu ta cũng không để ý tới Nami nữa, tiếp tục thưởng thức món tráng miệng một cách ngon lành.
“Không thể tin được, các cậu vậy mà bỏ lại tớ, ngồi đây tận hưởng các món ngon!”
Luffy không biết trở về lúc nào, cậu ta lấy ra một cái ghế rồi đặt mông ngồi xuống cùng một bàn với đám người Alex, kéo lấy một đĩa thức ăn tới trước mặt của mình liền chuẩn bị bắt đầu thưởng thức.
“Tớ đã tìm được một đầu bếp rất tốt, rất nhanh sẽ có thể mời được anh ta...”
“Bốp!” Nhưng mà lời của Luffy mới nói được chưa đến một nửa, liền bị một bàn tay từ phía sau lưng cậu ta vỗ lên đầu một cái, sau đó hai ngón tay được đưa tới lỗ tai của cậu ta nắm lại vặn ngược lên, âm thanh khó chịu của người đầu bếp tên Sanji cũng đồng thời vang lên: “Ngươi không phải là bồi bàn sao? Ngồi ở chỗ này làm cái gì? Hơn nữa ta sẽ không bao giờ đi làm hải tặc, bởi vì...”
“Đây không phải là một cơ hội rất tốt hay sao?”
Một tiếng nói già nua truyền đến, là chủ nhân của nơi này, đồng thời cũng là đầu bếp trưởng của nhà hàng Baratie, là một ông lão bị gãy mất một chân, ai có thể ngờ rằng đây chính là Zeff ‘Chân Đỏ’, một vị hải tặc cũng từng có danh tiếng trong quá khứ, về già lại trở thành như thế này.
“Ngươi hãy đi làm hải tặc đi!”
Ông ấy nhìn về phía người thiếu niên có mái tóc màu vàng, mở miệng đề nghị.
“Tiệm này đã không cần ngươi nữa rồi!”
Sanji quay lại nhìn ông ta, bất mãn nói:
“Tôi là phó bếp trưởng ở đây, ông nói nơi này không cần tôi nữa là sao?”
“Ngươi thường xung đột với thực khách... Thấy đàn bà con gái thì mày la mắt liếc. Lại nấu chả ra món quái gì! Đối với tiệm này ngươi chỉ là đồ ăn hại!”
Zeff khoanh tay lại trước ngực, lưng tựa vào một cái ghế, sắc mặt bình tĩnh.
Sanji nghe thấy mấy lời này, tức giận đùng đùng, mở miệng mắng: “Ông nói cái gì? Lão già mất nết! Tôi mặc kệ chuyện ông coi thường tôi! Nhưng tuyệt đối không được nhục mạ món ăn tôi nấu! Dù thế nào cũng mặc. Tôi quyết ở đây làm đầu bếp! Ông phản đối mặc kệ ông!”
Alex nhìn thấy cảnh hai người này cãi vả càng ngày càng gay gắt cũng không khỏi cảm thán, đều là hai kẻ trong nóng ngoài lạnh, rõ ràng ông bác đầu bếp trưởng kia muốn Sanji rời đi để thực hiện ước mơ của bản thân nên mới kiếm cớ đuổi cậu ta, còn Sanji đương nhiên cũng biết ý định của ông ta nhưng mà nhất quyết không chấp nhận việc này.
Nhưng mà bởi vì tính cách của hai người, cho nên không thể nói chuyện một cách bình thường được, mọi chuyện lại biến hóa thành bếp trưởng và phó bếp trưởng nổi lên xung đột với nhau.
...
“Xoảng!” Đột nhiên một khách hàng trong quán giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng, bàn tay đang bưng một ly rượu không tự chủ được run rẩy, làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Lá cờ kia...Hai chiếc đồng hồ cát ở hai bên đầu lâu...Là băng hải tặc Krieg! Tại sao họ lại đến đây!”
Người này sắc mặt trắng bệch, mắt nhìn trừng trừng về phía cửa sổ, trong miệng lắp bắp.
Những thực khách còn lại trong nhà hàng nghe thấy lời này cũng không tự chủ được quay đầu nhìn sang, sau khi xác thực được việc này, toàn thân của ai nấy đều tràn đầy mồ hôi, vẻ hoảng sợ được triệt để thể hiện trên khuôn mặt của từng người.
“Thực sự là khoa trương!”
Alex quan sát con tàu khổng lồ đang càng ngày càng đến gần không khỏi cảm thán lên một câu, nếu đem thể tích của thuyền Going Merry và nhà hàng nổi trên biển Baratie ra so sánh với chiếc thuyền này giống như là hai con gà con đang đứng bên cạnh một con thiên nga trưởng thành, chỉ riêng bức tượng đầu chó săn ở mũi của chiếc thuyền này đã lớn gần bằng tàu Merry.
Cậu ta là không thể không thừa nhận thêm một lần nữa trình độ đóng thuyền của cái thế giới này là rất cao cấp, đây không khác gì một loại tàu viễn dương nếu so sánh với thế giới trước kia, nhưng điều đặc biệt là con tàu này hầu như được chế tạo bằng gỗ, kết quả lại không hề thua kém gì những con tàu làm bằng kim loại.
“Chiếc thuyền kia... Trông rách nát quá...”
“Chắc gặp phải thiên tai gì đó rồi!”
“Việc này cần gì phải nói, nhìn thế nào cũng không giống như là do con người làm ra.”
Nhìn thấy rõ tình trạng của con tàu này, mọi người trong quán ăn không khỏi bàn tán một phen.
Một con thuyền giống như một chiếc cự hạm không thể nào phá hủy được trên biển như thế, bây giờ lại giống như một con tàu ma, nó chậm rãi dừng sát ở bên cạnh nhà hàng nổi trên biển.
“Két...” Cửa chính bị đẩy ra, tên hải tặc Gin lúc trước đã rời đi bây giờ lại quay trở lại, nhưng mà lần này hắn ta còn dìu theo một người đàn ông có thân hình cao lớn bên cạnh đi vào.
“A a a a a!”
“Đó là Đề đốc hạm đội hải tặc Krieg!”
“Chúng ta chết chắc rồi!”
Từ trong tiếng kinh hô của đám người thực khách, bọn người Alex rất dễ dàng biết được thân phận của người đến.
‘‘Sao không thấy uy nghiêm và chút khí thế nào vậy?’’
‘‘Hình như ông ta sắp chết đói...’’
‘‘Chuyện gì thế này?’’
Rất nhanh đã có người phát hiện được Krieg không hề có một chút sức lực nào, giống như một người bị bệnh nặng sắp qua đời.
Alex liếc mắt nhìn một cái, chiều cao của tên này khoảng chừng gần 3 mét, tóc màu tím nhạt, buộc khăn trùm đầu, hắn ta mặc một bộ quần áo thoải mái bên trong, bên dưới quần áo ẩn hiện ra hình dáng của một loại vũ khí phòng ngự, mang một đôi giày đen, khoác trên mình một chiếc áo choàng lớn.
Bởi vì cái gọi là ‘Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo’, dù là hiện tại tình trạng cơ thể không được tốt, Krieg với thân hình to lớn vẫn như cũ làm cho đám người bên trong nhà ăn cảm thấy áp lực.
‘‘Tôi... tôi vào nhà vệ sinh một chút...’’
Trên mặt của Nami biểu hiện ra sự sợ hãi, lặng lẽ lui về phía sau.
‘‘Xin lỗi... Cho tôi nước và thức ăn được không? Nếu muốn lấy bao nhiêu tiền tôi cũng trả...’’
Bộ dáng của thuyền trưởng Krieg giống như ‘dầu cạn đèn tắt’, thân hình toàn bộ nhờ vào Gin ở bên cạnh đỡ lấy, khó khăn mở miệng ra cầu khẩn.
‘‘Ha ha ha! Buồn cười thật đấy! Thủ lĩnh Krieg hải tặc khét tiếng đây hả?’’
Tên đầu bếp cường tráng vừa rồi còn biểu hiện sợ sệt, bây giờ lại vui mừng cười như điên, hắn ta nhìn thấy tên hải tặc cực kỳ khét tiếng tại Biển Đông hiện tại đã suy yếu thành cái dạng này, vậy thì còn có cái gì mà phải e ngại.
‘‘Mau thông báo cho hải quân! Sức khỏe suy yếu như thế này là cơ hội rất tốt cho chính quyền! Không cần cho hắn ăn! Cứ bắt trói hắn lại!’’
‘‘Cái tên đại úy lúc trước không phải ở gần đây sao! Cơ hội thăng chức ở ngay trước mắt, hắn ta sẽ không bỏ qua.’’
‘‘Khoan đã! Lần này chúng tôi có tiền! Chúng tôi là khách hàng!’’
Gin đang đỡ lấy Krieg nghe thấy như vậy, lo lắng hô lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT