Đã qua được một ngày kể từ khi rời khỏi thị trấn Shells, cả ba hiện tại đang lênh đênh trên biển.
‘‘Luffy, Zoro lại đây ăn sáng!’’
Alex đang bày biện thức ăn mới vừa nấu xong lên bàn, hô to gọi hai người.
‘‘Có đồ ăn!’’
Luffy nhanh như một cơn gió từ bên ngoài vọt vào, tay chân mấy động dự định trực tiếp nhào vào đống đồ ăn.
‘‘Bốp!’’ Alex một nắm đấm gõ lên đầu Luffy, nhẹ nhàng nói: ‘‘Đợi Zoro vào rồi cùng ăn. Tiện thể tính toán một chút!’’
Đương nhiên là Alex dự định bàn bạc với Zoro, còn Luffy với bộ não cao su của cậu ta thì cứ an ổn làm linh vật cho băng là được.
‘‘Ấy! Vì sao tớ bị cậu đánh cảm thấy đau? Thật giống như là ông nội, mặc dù không đau bằng!’’ Luffy hai tay xoa xoa cái đầu, bộ mặt một dạng không hiểu.
‘‘Vì sao lại nói như vậy?’’
Zoro đúng lúc này cũng bước vào, nghe thấy lời nói của Luffy thì cũng nghi vấn.
‘‘Luffy đã ăn một trái ác quỷ làm cho thân thể cậu ta biến thành cao su, vì vậy mà các cú đánh bình thường lên cậu ta sẽ không có tác dụng. Mà lý do vì sao cú đấm của tôi làm cậu ta đau thì chúng ta sẽ nói sau.’’ Alex cấp cho Zoro câu trả lời.
Alex không mặn không nhạt nói tiếp: ‘‘Bây giờ chúng ta ăn xong trước đã!’’
Hắn không dám thực sự vừa ăn vừa bàn tính công chuyện khi có Luffy, mặc dù thức ăn hắn làm ra rất nhiều, có thể đủ cho sáu tới bảy người bình thường.
Nhưng Luffy cái này nổi tiếng là dạ dày vương cùng với tốc độ ăn của hắn, có thể xử lý hết đám này trong nháy mắt, vì thế phải hết sức tập trung.
Đương nhiên có thịt ở trước mặt, Luffy là không quản cái gì trái ác quỷ, ăn xong rồi nói, Zoro cũng gật gật đầu đồng ý.
Cả ba bắt đầu lao vào ăn ngấu nghiến như hổ đói, rất nhanh thời gian trôi qua chưa được mười phút, trên bàn hiện tại chỉ còn lại một đống chén đĩa trống không.
Mặc dù Alex và Zoro cũng đã rất cố gắng tăng tốc độ ăn của mình, nhưng khi cả người chỉ vừa mới lưng chừng nửa no, tất cả thức ăn còn lại đã bị Luffy dùng tuyệt chiêu mở miệng nhồi nhét làm cho hết sạch.
‘‘Này này này, cậu ăn cũng quá nhiều đi? Không phải lúc sớm cậu đã ăn nửa thùng táo rồi mà!’’
Zoro thấy cảnh này không khỏi có chút mộng, tên thuyền trưởng này là cái gì mà bụng hắn như cái động không đáy, hơn ba ngày thức ăn mà cậu ta chỉ trong ngắn ngủi chưa đến một ngày đã xử lý hết.
‘‘Hì hì. Tớ còn chưa có ăn no! Một ngày thế nhưng tớ phải ăn ít nhất 5 bữa!’’ Luffy một bên nhe răng cười cười, bộ mặt tỏ ra vẫn chưa thỏa mãn.
‘‘Cái này...’’ Zoro lâm vào trầm mặc, suy nghĩ có phải hay không mình lên nhầm thuyền, với cái lượng ăn này của tên thuyền trưởng có khi cả băng sẽ bị chết đói trên biển.
[Cũng may trên thuyền còn có một người đáng tin!] Zoro nhìn về phía Alex trong lòng thầm nghĩ.
Nhìn bộ dạng của Zoro, Alex nào còn không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì.
Alex là đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, mặc dù là sức ăn của Luffy vượt qua dự định của hắn, nhưng không sao vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.
‘‘Vấn đề này không cần để ý! Dù sao trước đó tôi cũng đã chuẩn bị đủ đồ ăn để chúng ta có thể tới được hòn đảo tiếp theo. Ngoài ra lúc rảnh rỗi có thể thả câu bắt thêm cá!’’ Alex xua xua tay thể hiện việc này không quá quan trọng.
‘’Cậu có phải là một xạ thủ? Trước đó tôi chỉ thấy cậu sử dụng dao găm, trên hông còn có đeo một khẩu súng. Tôi nghĩ cậu là một xạ thủ nhưng vì sợ hết đạn nên mới xài dao.’’ Zoro hướng về phía Alex nói.
[Cmn?? Có thằng xạ thủ nào sợ hết đạn, có súng không bắn lại lấy dao găm ra xài?...] Alex trong lòng thầm mắng mấy câu tên Zoro này đúng là trí thông minh chỉ cao hơn Luffy một tí, mặc dù rất muốn mở miệng chửi cậu ta vài phát nhưng hắn nhịn, dù gì cả hai cũng chỉ mới quen.
‘‘Ha ha ha. Tớ thì cứ tưởng cậu ấy mang dao theo người để nấu ăn!’’ Luffy một bên cũng chen vào.
Nghe xong Alex cũng hết nói nổi rồi, Luffy còn không phân biệt được dao găm và dao nấu ăn, thầm nghĩ có khi nào thằng này mời hắn lên thuyền bởi vì nghĩ hắn là đầu bếp.
‘‘Tôi không phải xạ thủ! Cái dao găm với khẩu súng này là hai vật kỷ niệm đối với tôi. Khẩu súng chỉ là tượng trưng thôi không có đạn.’’
Alex kể cho hai người về việc vì sao hắn giữ hai thứ này trên người, việc hắn đã dùng khẩu súng này giết chết hai kẻ bắt cóc chính mình trong quá khứ.
Kể xong Alex nhìn về phía Zoro nói: ‘‘Mặc dù tôi không phải là một kiếm sĩ, nhưng tôi có thể cung cấp rất nhiều thông tin về kiếm sĩ cho cậu!’’
‘‘Hửm!’’ Zoro cũng đã hơi đoán được việc Alex hiểu về kiếm sĩ từ khi được Alex mời vào băng, nhưng khi nghe Alex nói có thể cung cấp rất nhiều thông tin cũng không khỏi hiếu kì vì cái gì một người không phải kiếm sĩ lại biết nhiều thứ như vậy.
‘‘Chắc cậu đang thắc mắc vì sao một người ngoài như tôi lại biết về chuyện kiếm sĩ đúng không? Cái này không cần nghĩ nhiều, đây là một trong những năng lực của tôi!’’
Alex đương nhiên là một người xuyên việt, từ khi ăn trái ác quỷ Siêu Linh làm trí tuệ của hắn đã được nâng cấp, hắn có thể nhớ lại rõ rất tất cả những gì hắn từng xem trong quá khứ, mấy chuyện về kiếm sĩ trong truyện One Piece không thể nói hắn biết toàn bộ nhưng như thế cũng đủ để giúp đỡ Zoro, lý do biết thì nói bịa là năng lực của bản thân.
Ngoài ra, nếu sau này có ai thắc mắc vì sao hắn biết được mọi thứ diễn ra trong kịch bản, thì cứ đẩy hết là do năng lực của trái ác quỷ.
Theo kiếp trước hắn đã từng đọc trong sách thì sức mạnh ngoại cảm có thể tiên tri, nếu đúng như vậy thì trong tương lai khi hắn tiếp tục nâng cao khả năng sử dụng sức mạnh trái ác quỷ này cũng có thể đạt được năng lực đó.
Quay lại câu chuyện, Alex tiếp tục nói với Zoro: ‘‘Cậu hiểu về ba thanh kiếm mình đang dùng được bao nhiêu?’’
Khi nghe được câu hỏi này, Zoro lắc lắc đầu.
Chủ nhân của thanh kiếm trắng trước kia là Kuina – người bạn thơ ấu cực kì quan trọng của Zoro, sau khi nàng chết hắn đã xin phép cha của cô ấy cũng chính là sư phụ của mình giữ cây kiếm này, Zoro muốn dùng thanh kiếm này trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới để hoàn thành lời hứa lúc nhỏ với Kuina.
Hai thanh kiếm còn lại của hắn được một ông già tặng cho khi còn nhỏ, hắn đã dùng chính hai thanh kiếm này so tài lần cuối cùng với Kuina trước khi cô ấy mất.
Ngoài những việc này ra, Zoro thực sự không biết gì về ba thanh kiếm này.
‘‘Thanh kiếm màu trắng có tên là Wado Ichimonji, một trong hai mươi mốt thanh Đại Bảo Kiếm.’’ Alex chỉ vào thanh kiếm màu trắng đeo bên hông Zoro.
‘‘Đại Bảo Kiếm?’’ Zoro nghi ngờ hỏi.
‘‘Đúng vậy, những thanh kiếm hay đao tốt nhất trên thế giới được gọi chung là ‘Danh Kiếm’. Mà trong những thanh danh kiếm cũng được phân thành các cấp bậc từ cao đến thấp lần lượt là: Cực Phẩm Đại Bảo Kiếm, Đại Bảo Kiếm, Bảo Kiếm và một số danh kiếm khác không được xếp hạng.’’ Alex lần lượt giải thích.
‘‘Vậy hai thanh kiếm này thì sao?’’
Zoro rút ra hai thanh kiếm còn lại, mỗi tay cầm một kiếm.
‘‘Hai thanh còn lại mặc dù cũng không tệ, nhưng không thuộc trong nhóm danh kiếm, nên bọn nó chỉ có thể xem là kiếm tốt thôi.’’ Alex cũng rất nhanh trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT