Hôm nay không phải ngày nghỉ, nên chẳng có nhiều người đi dạo trong trung tâm thương mại lắm.
Nhưng mà ai bảo diện mạo của hai người quá xuất sắc.
Đặc biệt là Vân Bạch, vẻ ngoài trông thật sự không giống người bình thường, diện mạo của cậu thiếu niên rất tinh xảo, mặc bộ quần áo không hợp
người cho lắm, làn da trắng nõn, mái tóc xoăn mềm mại, cặp đồng tử mèo
màu hổ phách trong suốt, tuy không phải màu hiếm gặp nhưng dù sao vẫn
rất ít người có.
Anh đẹp trai hơn tiểu thịt tươi đang hot hiện tại, nhất là khí chất lạnh lùng pha chút lười biếng, híp mắt đi
theo sau Quý Hạ, lại còn thi thoảng nâng tay giật giật góc áo của Quý
Hạ, làm cho Quý Hạ phải nghiêng đầu nói chuyện với anh.
Mà Quý Hạ đi cạnh anh cũng đẹp dịu dàng, thanh lệ, trong lúc liếc mắt, sườn mặt đẹp cực kỳ.
Có người không nhịn được dừng bước, lấy điện thoại ra muốn lặng lẽ chụp một bức.
Lại thấy cậu thiếu niên sải bước nhanh hơn, giây tiếp theo đã chạy đến cạnh Quý Hạ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia.
Cặp mắt mèo không cảm xúc nhìn qua khiến người chưa kịp nhấn chụp đã run
lên theo bản năng, chớp mắt sau, cậu thiếu niên kia đã quay đầu đi, tay
di chuyển sang bên cạnh, túm lấy góc áo của Quý Hạ.
Động tác đó so với vừa rồi cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Quý Hạ đang xem cửa hàng nhà ai thích hợp thì mèo đã chạy đến cạnh mình.
Quý Hạ cũng không để ý.
Dù sao bạn cũng không thể đoán ra suy nghĩ của mèo, khi ở nhà, hôm nay nó
thích rúc trong lòng mình, có khi ngày mai lại thích ôm tay mình, có lúc lại thích đi theo sau mình, thỉnh thoảng lại đột nhiên gào khóc “ngao
ngao” muốn bạn chiều chuộng, tiếp đó bạn chỉ cần vuốt lông cho nó là
được.
Chẳng qua hiện tại không phải lúc duỗi tay vuốt
lông cho mèo. Quý Hạ đang nghĩ ngợi trong lòng thì cảm nhận được góc áo
của mình bị kéo nhẹ, cô nghiêng đầu thì thấy chàng trai trẻ đang nắm góc áo mình.
Rõ ràng vóc dáng rất cao nhưng lại giống như cậu bạn nhỏ, nắm góc áo của cô không bỏ.
Quý Hạ còn chưa mở miệng đã thấy anh mở miệng, nhỏ giọng nói, từ góc độ của Quý Hạ có thể nhìn thấy cặp mắt mèo hơi dựng đứng lên, hình như đang
khá căng thẳng.
“Đông người quá, Hạ Hạ.”
Vừa nói, sợi tóc trên đầu còn giật giật, giống như nếu không ngăn lại thì
đầu nhọn ở tai mèo sẽ hơi lộ ra, làm Quý Hạ lập tức lo lắng.
Chợt nhớ lại mèo không giống như chó, nếu tùy tiện ra ngoài thấy nhiều người thì sẽ dễ xảy ra phản ứng động, Quý Hạ theo bản năng giơ tay, tay đặt
trên đầu Vân Bạch, nhẹ nhàng xoa xoa.
Nhìn cặp mắt mèo quen thuộc kia, Quý Hạ vô thức dùng ngữ điệu dỗ mèo.
“Đừng sợ nha.”
Vân Bạch nâng mắt, cúi đầu, nghe thấy tiếng hít lạnh của người xung quanh vì động tác của Quý Hạ, khóe môi anh lén cong cong.
“Muốn ôm, vùi vào trong ngực chị cơ.”
Anh tiếp tục nhỏ giọng nói.
Giọng nói còn cực kỳ tủi thân.
Gương mặt ngây đơ của Quý Hạ nóng lên (*). Thực ra đối với chú mèo này cô
không biết nên hình dung thế nào, cô là chủ nhân nuôi mèo, mèo ra ngoài
mà sợ hãi thì đương nhiên sẽ muốn nhảy vào lòng cô, muốn bịt tai trộm
chuông; nhưng đấy là trong hình dạng mèo cơ, còn hiện tại đang trong
hình dạng thiếu niên, có thể có chút tự giác không??
(*) Minh hoạ
Quý Hạ ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn sợ tai mèo đột nhiên dựng lên, tay
tìm tay anh, “Không thể ôm, không thể vùi, nắm tay được không?”
Nắm vuốt mèo nhỏ của em, đừng sợ nhé.
Mèo cúi đầu nhìn hồi lâu, mới đáp, “Được ạ.”
Trong giọng nói trong trẻo mềm mại còn pha thêm chút không tình nguyện.
Giống như bị ấm ức.
Nhanh chóng nắm chặt tay anh, Quý Hạ cúi đầu nhìn, hơi buồn cười, còn ấm ức
hả? Nhưng cô cũng biết giờ phút này anh đang căng thẳng nên chỉ có thể
cố gắng trấn an anh. Đầu tiên là tìm một cửa hàng bán mũ lưỡi trai, mua
một cái mũ lưỡi trai đội chặt lên đầu của chàng trai trẻ.
Sợi tóc mềm mại hơi xoăn của anh bị đè chặt, có vài sợi bướng bỉnh “ngoi
đầu” từ dưới vành mũ lên. Hình như anh không thích ứng lắm, đôi đồng tử
nhìn lên trên, muốn nhìn chằm chằm cái mũ đội trên đầu mình.
Quý Hạ buông tay anh ra, đi xếp hàng tính tiền.
Nhân viên thu ngân ở đây là một người phụ nữ có tuổi, luôn thích bắt chuyện
mấy câu với khách hàng. Chị thấy Vân Bạch đang đứng ở kia, khỏi nói cũng biết dáng vẻ đẹp hơn người mẫu trên poster bên ngoài nhiều, bèn “chậc
chậc” mở miệng.
“Đưa em trai đi mua đồ à? Em trai em đẹp thật đấy, chị thấy minh tinh ngoài kia không đẹp bằng cậu ấy đâu.”
Em trai…..?
Quý Hạ sửng sốt.
Ừm, đây là mèo nhà tôi.
Nhưng lời này cô không thể giải thích, không nói là em trai, chẳng lẽ là mang bạn trai nhỏ đi mua sắm?
Ôi, vậy càng xấu hổ hơn nha.
Hình như Vân Bạch bị lời này hấp dẫn, nghiêng đầu sang nhìn.
“Đã là một chàng trai lớn rồi thì nên hướng ngoại chút, nhìn xem đều là chị cậu nói chuyện kìa.” Chị gái thu ngân thấy Vân Bạch nhìn sang, cũng
cười tủm tỉm mở miệng, lại hỏi Quý Hạ, “Em trai của em học đại học rồi
nhỉ? Nhìn rất ra dáng sinh viên, học đại học ở đâu thế? Chị tính em 75%
thôi nhé, em nhìn xem, em vừa đưa em trai vào đây mua hàng thì có nhiều
người bên ngoài vào lắm.”
Đại học?
Đại học ngồi xổm trong nhà có tính không?
Nghĩ đến tài nghệ của mèo nhà mình.
Co vuốt, vẫy đuôi, cọ người làm nũng xin ăn.
Ừm…..
Không có sinh viên mèo nào như thế cả.
Quý Hạ mắc kẹt.
“Đã tốt nghiệp.” Vẫn là Vân Bạch nhìn ra Quý Hạ không biết nên nói gì để
lừa gạt cho qua chuyện nên mới nâng mắt, nhàn nhạt mở miệng.
“A? Đã tốt nghiệp rồi à? Nhưng trông em có vẻ nhỏ tuổi thật đấy, đang muốn tìm việc phải không?”
“Vâng.”
Thấy Vân Bạch hơi lạnh lùng, biết thanh niên tầm tuổi này không quá thích
cùng người khác nói về đề tài này nên chị thu ngân cũng không nói thêm
nữa.
Dù sao cũng ra được cửa, Quý Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Vân Bạch theo sau mình, “Được rồi, đi thôi.”
Cô đi phía trước hai bước, Vân Bạch lại không đuổi kịp, Quý Hạ khó hiểu quay đầu lại thì thấy anh vươn tay: “Không nắm tay sao?”
Không chỉ không ôm, không cho vùi, ngay cả nắm tay cũng không nắm.
Vậy mà chị lại là người như này, Hạ Hạ!
Nhìn rõ sự lên án trong mắt Vân Bạch, Quý Hạ dở khóc dở cười xoay người lại, nắm tay Vân Bạch, sợ vị boss này không vui lại gây ra chuyện xấu xa gì
đó.
Cách đó không xa, một cặp trai gái trẻ đang hẹn hò,
vui cười uống đồ uống lạnh trong một cửa hàng mới mở của cô hot girl nào đó. Ly nước uống trong tay cô gái trẻ có hai cái ống hút, cô ấy đang
cúi đầu uống, chàng trai tiến lại gần ngậm vào ống hút còn lại, mặt hai
người gần trong gang tấc làm cô gái bỗng đỏ bừng mặt.
Đôi mắt mèo của Vân Bạch như đang suy tư gì đó, chợt kéo tay Quý Hạ.
“Em muốn cái kia.”
Mèo con chính là vừa nhớ ra.
Quý Hạ cũng không để ý, quay đầu nhìn theo hướng anh chỉ.
“Hở?”
Đúng lúc thấy cặp đôi kia đang hôn nhau.
Quý Hạ: “!”
Xấu hổ quá.
Quý Hạ lập tức giơ tay che mắt mèo lại, nghiêm túc nói: “Mèo con, không được xem mấy loại hình ảnh như này đâu nhé!”
Vẫn Bạch chớp chớp đôi mắt, “Nhưng mà em muốn thử uống cái kia, có được không chị?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT