Xác định quan hệ thật rồi thì cô cũng không biết nói với người nhà thế nào.

Đâu thể nói với bố là: Này, lão Quý, con tìm cho bố chàng rể nè, là một con mèo.

Chắc chắn lão Quý sẽ giật nảy mình, sau đó cầm cái chổi lông gà của ông ấy lên, đập con mèo què của con gái mình.

Nghĩ một chút thôi mà đã thấy khung cảnh ấy quá “đẹp”, nhất thời Quý Hạ chìm vào suy nghĩ miên man.

Còn Vân Bạch thì có phần không nhịn nổi nữa, cau mày không vui với Quý Hạ vẫn còn đang thất thần, cúi đầu xuống.

Quý Hạ sửng sốt.

Xúc cảm mềm mại trên môi xen lẫn vị ngọt của lớp đường áo.

Phá án rồi, chắc chắn trước đó anh đã ăn vụng bánh donut phủ đường trên xe! Trên môi còn dính đường phủ ngoài bánh chưa lau.

Đến khi đầu lưỡi mềm lại thăm dò vào trong, sau đó còn hung hăng cạy môi cô, đầu óc Quý Hạ rối hết lên chỉ trong nháy mắt, cảm thấy vừa nãy mình còn nghĩ con mèo này ăn vụng gì đó đúng là rộng lượng.

Bên ngoài gió Bắc thổi mạnh, không phải thời tiết ôn hòa gì cho cam.

Trong phòng chỉ có một cái đèn ở sảnh lớn bật sáng, trời còn chưa tối, chỉ che mất ánh mặt trời chói lọi. Quý Hạ bị một dáng người cao lớn đặt lên tủ lạnh, anh cúi đầu rũ mắt, tiếng hít thở hơi dồn dập.

“Được, được rồi...”

Quý Hạ bị anh quét qua hàm răng trắng, cơ thể run lên, cuối cùng hơi đẩy anh ra, nhỏ giọng nói.

Người đã mềm nhũn.

Anh liếm khóe môi, cúi đầu không nhịn được cọ qua cọ lại.

“Ăn vạ là vì thích, thích Hạ Hạ, không phải người khác.”

Nếu là người khác thì anh sẽ không để họ nuôi mình.

“Ừ, chị biết rồi.”

Gương mặt dịu dàng của Quý Hạ hơi ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, trong lòng còn vô thức nghĩ đây là một con báo mới đúng chứ nhỉ?

Chẳng có chút xíu lười nhác giống mèo gì cả, hôn còn dữ dội như vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên trái tim Quý Hạ đập nhanh đến thế, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, giọng hơi mềm xuống, “Chị cảm thấy chúng ta có thể thử một lần.”

Vốn dĩ cô cảm thấy đời người không cần phải theo khuôn phép cũ, nghe theo ý kiến của người khác quá mức, cô có quan điểm nổi loạn khác với bề ngoài khiến cô lúc trước chấp nhận Vân Bạch một cách dễ dàng. Còn bây giờ, cô không cảm thấy đối phương có hình dạng mèo sẽ là trở ngại với bọn họ.

Tất cả cứ tự nhiên mà thành.

Ngày hôm sau, lúc Tống Nhược tới làm thì nhìn thấy gần như cả người Vân Bạch đều nằm nhoài lên người Quý Hạ, cứ cách một lúc lại giương mắt lên gọi một tiếng Hạ Hạ, chủ yếu là Quý Hạ cũng không thấy phiền, cứ dịu dàng đáp lời.

Tống Nhược: ...

Nói thật sao?



Ai yêu vào cũng biến thành đồ đầu đất làm mấy trò vô vị ấy? Ngay cả chị Hạ của cô ấy cũng không ngoại lệ?

Bong bóng hường phấn của hai người tràn hết ra ngoài rồi đây này, nếu giờ ai nói với cô ấy rằng không có chuyện gì đâu, không có gì hết thì cô ấy sẽ chẳng tin bất cứ chữ nào!!

Đợi đến lúc nghỉ trưa, Vân Bạch bên kia nằm sấp ngủ mất, Quý Hạ vẫn đang thu dọn đồ đạc, lúc này áo khoác của cô đang đắp trên người Vân Bạch, ngập tràn mùi của Quý Hạ, khiến con mèo nhỏ ngủ ngon hết sảy.

Tống Nhược sán đến.

“Thành đôi rồi?”

Quý Hạ hơi sửng sốt ngẩng đầu lên, sau đó hơi mất tự nhiên gật đầu.

“Chậc chậc chậc, còn là chàng sói nhỏ nữa, chị Hạ, miệng chị sưng hết lên rồi kìa.”

Quý Hạ che miệng mình theo bản năng, sau đó híp mắt nhìn cổ Tống Nhược.

Tống Nhược: ?

“Trên cổ em, đừng nói với chị là bị muỗi đốt nha, giờ đang mùa đông, các bé muỗi đều đi ngủ rồi.”

Hiếm khi Quý Hạ nói ra lời đáng yêu như thế. Tống Nhược vô thức cúi đầu xuống, không biết nghĩ tới điều gì, mặt đỏ ửng lên.

“Khụ... Được rồi, được rồi, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nói ai nữa được không?”

Tống Nhược cầu hòa.

“Không được.”

Quý Hạ cười híp mắt.

“Em nói đi, chị không sợ.”

Bạn trai mình tự nhặt mang về nhà, tại sao phải che giấu gì chứ?

Tống Nhược: ...

Tống Nhược thua liên tiếp.

“Em sao thế hả? Trước kia có nghe em nói quen bạn trai gì đâu.”

Quý Hạ cứ nói vậy thôi, lúc đứng dậy đã nhỏ giọng xuống, lấy một cái khăn tơ tằm mình không hay dùng trong cái tủ bên cạnh, cẩn thận thắt lên cổ Tống Nhược, che dấu vết đó lại.

Tống Nhược hơi lúng túng nhìn qua phía khác, cuối cùng vẫn đỡ trán, khẽ nói:

“Là một đứa em trai lớn lên bên nhau từ nhỏ, vốn dĩ em không có cảm giác gì cả, người trong nhà khăng khăng nói trước đây cho em và cậu ta đính ước từ bé. Công ty mà cậu ta đi làm sau khi tốt nghiệp ở gần đây, không mua nhà cũng không thèm thuê, cứ ăn vạ ở nhà em không chịu đi...”

Sau đó không biết tại sao, chẳng hiểu kiểu gì cô ấy ngớ ngẩn thế nào mà ngủ với người ta luôn...

Thậm chí còn cảm thấy cũng không tệ lắm.



Cô ấy không còn trong sạch nữa rồi!

Quý Hạ im lặng một lúc, giơ tay vỗ vai cô ấy: “Cố lên.”

“Cùng nhau cố gắng.”

Lần này Tống Nhược trả lời lại rất nhanh, khiến cho Quý Hạ không còn gì để nói.

Tối về nhà, Quý Hạ đang nấu cơm, Vân Bạch gác cằm lên vai cô mà nhìn, nghe Quý Hạ thuận miệng nói chuyện.

Chắc Tống Nhược sắp kết hôn rồi, đợi đến lúc đó mọi người cùng nhau vui mừng này kia.

Kết hôn, hôn... Vân Bạch cụp mắt, không biết đang nghĩ gì mà suy nghĩ một lúc lâu cũng không có phản ứng.

Quý Hạ không để ý, bình thường có rất nhiều lúc anh không nói gì cả, thật ra trong cái đầu bé xíu ấy nghĩ nhiều thứ lắm, cô cũng quen rồi.

Ăn cơm tối xong, Quý Hạ thấy Vân Bạch rũ đầu ngáp bèn vươn tay đẩy anh một cái.

“Sao cả ngày nay đều buồn ngủ thế? Còn chưa đi ngủ đi à?”

“Hạ Hạ ngủ cùng em.”

“Không, chị còn chưa xem phim nữa, em đi ngủ trước đi.”

“Vậy em đổi cách nói khác... Em muốn ngủ với Hạ Hạ.”

Một giây sau khi câu ấy vừa dứt thì cái tai mèo nhỏ của anh bị Quý Hạ vỗ cho một phát.

“Nói, nói nhắng gì vậy hả?! Vân Tiểu Bạch, sao chị thấy em được đằng chân lên đằng đầu hơn cả trước đây thế.”

Mèo nhỏ bị vỗ chúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, gò má trắng nõn từ từ nhô lên, có chút tức giận nhìn cô, nhưng vẫn buồn ngủ, vừa hung dữ vừa không nhịn được ngáp một cái. Đến lúc phản ứng lại được thì đôi mắt mèo chớp một cái, hơi ngốc, sau đó lại rầu rĩ không vui dịch sang bên cạnh một chút, cụp mắt xuống, dáng vẻ như vừa bị bắt nạt vậy.

Quý Hạ có chút dở khóc dở cười.

“Giận rồi? Không phải chỉ vỗ tai của em một cái thôi sao? Mà tai em vẫn chưa thể thò ra thu vào tự do được hả?”

Cả ngày đội mũ ở bên ngoài cũng không tiện lắm, trong nhà cũng không bỏ xuống thì có hơi gây chú ý.

Con mèo nhỏ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn, rầu rĩ gật đầu.

Sau đó cái đầu nhỏ lại cúi xuống rồi ngáp hai cái liên tiếp.

Quý Hạ bị chọc cười.

“Vậy thì lại đây... Gối lên người chị ngủ?”

Quý Hạ hơi ngừng lại, lên tiếng hỏi dò.

Con mèo nhỏ giương mắt nhìn cô hai giây, cơ thể chậm chạp dịch trở lại, ngáp thêm cái nữa, cứ thế dựa vào vai cô, híp mắt lại, toát ra mấy phần thoải mái thích ý.

Quý Hạ điều chỉnh tư thế một chút để anh dựa vào thoải mái hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play