"Trời ơi, chị Hạ, hôm qua chị nói nhà có chuyện chính là bạn nhỏ này ư?"
Thoạt nhìn Vân Bạch có vẻ rất nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ở bên kia, cũng không
nhìn ra được là dáng người gì, so với những người lõi đời đã tiến vào xã hội thì đúng là có vẻ trẻ tuổi, đơn thuần hơn nhiều, giống như là một
đứa con nít.
Ngày thường cửa hàng khá bận rộn, giờ phút
này lại giống như ấn nút im lặng vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đồng
loạt dừng trên chàng trai ngồi vào chỗ ngồi bình thường lúc làm việc của Quý Hạ.
Anh mặc áo hoodie nhung dày màu xanh bạc hà, sợi tóc mềm mại rũ xuống, trên đầu có đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen,
đôi chân thon dài thẳng tắp dưới chiếc quần sáng màu.
Cứ
thế ngồi ở bên đó, đồng tử mèo vừa lớn vừa đẹp liếc trái liếc phải nhìn
thử, trên mặt không có biểu cảm gì, còn giơ tay lên có phần không tự
nhiên kéo vành mũ xuống, che kín nửa bên mặt.
Cũng chính
vì anh quá trắng, trắng giống như là đang phát sáng vậy, nếu màu sắc này đổi lại là người khác có thể sẽ không có hiệu quả như vậy, nên lập tức
trở thành tiêu điểm của toàn cửa hàng.
Nhưng trời sinh
môi đỏ răng trắng kia, người đẹp đẽ giống như cậu thiếu niên quý tộc, cả người từ trên xuống dưới, dường như từ sợi tóc cũng tản ra sự thờ ơ hờ
hững, hơi thở trong trẻo lạnh lùng không cho phép người khác tới gần.
Quý Hạ đang cầm biên bản của Tống Nhược vào hôm qua khi cô không đến, nghe
được lời này bèn ngẩng đầu liếc về phía bên kia, vừa khéo đối mắt với
mèo con đang nhìn về phía bên này của cô.
Mèo con giật mình, cong mi mắt, cười với cô.
Quý Hạ: !
Quý Hạ lập tức muốn đỡ tim, sao Cam Ngọt nhà cô có thể đáng yêu như vậy?!
Sau đó mới ho nhẹ hai tiếng, trả lời lại.
"Ừm, đây là... con của nhà bạn, bố mẹ tạm thời giao cho tôi chăm sóc, mới thành niên."
"Trời ơi, vậy nhóc này cũng đẹp quá rồi, đây là kiểu gia đình gì mới có thể
nuôi ở bên ngoài chứ? Chắc là cậu ấy có rất nhiều người theo đuổi, có
điều chị Hạ à, chị nói cậu ấy muốn tới đi làm hả? Mới thành niên, vẫn
còn đi học sao? Lớp mười hai hay là năm nhất đại học thế? Vừa học vừa
làm ạ?"
"À..."
Mặc dù trước đó Vân Bạch đã nói trước với cô, dù là yêu quái thì nhà nước cũng có các biện pháp
quản lý đặc biệt, sẽ có người chuyên xử lý vấn đề thân phận, cũng không
cần lo lắng các kiểu như thẻ căn cước.
Nhưng đúng là để cho một chú mèo đi học vẫn có phần ép mèo chịu khổ nhỉ?
Quý Hạ nhất thời không biết nên nói gì, bèn nhìn về phía Vân Bạch theo bản năng.
Lại thấy chàng trai đã đứng dậy đi tới bên cạnh Quý Hạ từ lúc nào không
hay, đầu ngón tay trắng như tuyết cực kỳ mềm mại, cứ thế khẽ khàng móc
vào vạt áo của Quý Hạ.
"Trường học là Đại học Quốc gia."
Đại học Quốc gia là đại học số một số hai cả nước, lại cách bên đây không
xa lắm, cho nên bạn của Quý Hạ nhờ cô chăm sóc anh cũng không có vấn đề
gì.
"Còn là một sinh viên giỏi nữa, ôi chao."
Tống Nhược sửng sốt trong thoáng chốc, có phần bất ngờ nhìn chàng trai này.
Nhìn anh thế nào cũng không giống như là kiểu muốn vừa đi học vừa làm, sao đột nhiên lại nghĩ đến tới chỗ này đi làm chứ?
Thì ra còn có kiểu ra ngoài như thế này sao?
Dường như Quý Hạ bị trình độ học vấn của mèo con nhà mình làm kinh ngạc cũng
trở nên bối rối ngơ ngác, nhìn Tống Nhược quay đầu lại kinh ngạc hỏi
mình, cô vội vàng che cảm xúc của mình đi, cố làm vẻ nghiêm túc gật đầu
một cái, vẫn giữ nụ cười ấm áp nhã nhặn.
"Đúng, trẻ nhỏ vẫn nên rèn luyện nhiều chút thì tốt."
Ai ngờ chàng trai này lại nhíu chân mày tinh xảo, chợt lên tiếng, nói chen vào, âm cuối êm dịu có phần không hài lòng.
"Em không phải trẻ nhỏ."
Anh lập tức phản đối khiến Tống Nhược và cả Quý Hạ có chút dở khóc dở cười.
"Được rồi, được rồi, chị còn có việc, em qua bên kia ngồi một lúc đi đã rồi chị sắp xếp vài việc cho em."
Cô vốn không trông chờ mèo con nhà mình có thể làm được gì, nói là con nhà bạn, hơn nữa với thái độ này cũng định là để anh tới đây đục nước béo
cò chơi chơi, để anh tự mình kiếm vài con cá khô nhỏ, thỏa mãn chút lòng tự trọng của mèo con, những thứ khác, không phải còn có cô nuôi hay
sao?
Dù là con sen, cô cũng không thể yêu cầu nhiều như vậy, không loạn thêm là tốt rồi.
Khi cô nói, giọng còn lộ ra chút dỗ dành, vốn định vỗ chiếc đầu nhỏ của
anh, chẳng qua là đưa tay ra mới ý thức được hình như anh hơi cao quá,
với lên vỗ thì hơi kì lạ nên cô lại lui lại sau đó vỗ bả vai anh một
cái.
Tống Nhược nhìn dáng vẻ nuông chiều cỡ này thì có phần ngại ngùng.
Chàng trai chớp đôi mắt mèo, ngoan ngoãn đáp một tiếng, thả lỏng tay, quay về ngồi.
Tống Nhược kinh ngạc: "Thế này là ngoan quá ấy chứ? Cậu nhóc này thật dính người."
"Tương đối quen thuộc với chị."
Lúc này Quý Hạ mới ý thức được hành động của mình có vẻ rất thân mật, hơi lúng túng sờ tóc mình một cái, cười.
"Giọng chị dỗ đứa trẻ giống y đúc với lúc trước chị dỗ mèo con được chị ôm trở về ngồi trước cửa hàng của chúng ta."
Tống Nhược cũng cười theo, thuận miệng hỏi tình hình của Cam Ngọt, đã bị Quý Hạ hơi chột dạ thuận miệng lừa bịp được.
Người như cô, từ trước tới nay chưa từng nói dối.
Có điều ban đầu Tống Nhược chỉ thuận miệng hỏi thăm, chờ đến khi đi hơi xa chút, đến trước phòng trưng bày, cô ấy quay đầu nhìn Vân Bạch ngoan
ngoãn ngồi bên kia đang ngóng về bên này.
"Chị Hạ, có phải chị có gì đó không ạ?"
Quý Hạ nghiêng đầu nhìn sang, đáy mắt có phần mờ mịt.
"Sao em lại cảm giác bạn nhỏ nhà người ta có ý đồ với chị nhỉ?"
"Nào có? Tính em ấy vậy đó."
"Chậc chậc chậc, em thấy không giống đâu." Chị không cảm nhận được cảm giác
lạnh lùng khi đôi môi nhếch lên của cậu ấy thoắt cái chùng xuống khi chị nghiêng đầu ra cửa.
Tống Nhược nhìn xung quanh không
người lại tới gần, thấp giọng nói khẽ với Quý Hạ: "Em nói với chị này,
chị Hạ, cũng không phải chị không biết mấy đứa con trai chưa bận bịu sự
nghiệp, đám nam sinh nhỏ này có thể có nhiều suy nghĩ, hơn nữa tính tình mềm mại chân chính, không có mấy người thích dính chị gái nhà bên đâu,
chị nhìn đi, là kéo quần áo, là nũng nịu, điều này rõ ràng là thu hút sự chú ý của chị đó, rõ ràng là ý với chị."
Tống Nhược vừa
nhìn tình huống trong phòng trưng bày bánh ngọt hôm nay, vừa nhìn Quý Hạ đang nhíu mày, ra vẻ em có thể hiểu rõ mà.
"Kiểu nam
sinh nhỏ này đó mới là sói con đó, đừng nhìn cậu ấy nhỏ mà không hiểu
chuyện gì, hơn nữa tuổi trẻ cường tráng, khụ, chị biết mà."
Quý Hạ: ...
Chị không hiểu, chị biết gì đâu? Sao em đột nhiên vừa lên xe đã chạy như bay rồi?
Em vốn đâu phải loại người như vậy.
Mắt Quý Hạ híp lại, cứ cảm giác cô đã phát hiện chuyện gì đó.
"Em từng có rồi à? Kinh nghiệm phong phú à?"
Tống Nhược nghẹn họng, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên hơi lúng túng: "Đâu có, sao có thể chứ. Không phải em đã nói với chị là em cũng là cún độc thân đó sao."
"Nhưng chuyện đó cũng là mấy năm về trước rồi, chứ giờ chị cũng đâu biết tình hình hiện tại của em thế nào đâu."
Quý Hạ cười khanh khách nhìn cô ấy.
"Chị thấy em mới là có gì đó chứ hả? Chuyện thế nào? Ai? Người ở đâu, làm
gì, lúc nào kết hôn, định lúc nào sinh con? Chị có thể tính phí nghỉ
sinh trước cho em, mặc dù phòng làm việc của chúng ta hơi bận bịu nhưng
vẫn rất có tình người nha."
Tống Nhược: ... Chị thay đổi rồi, chị đã không còn là chị Hạ dịu dàng nhẹ nhàng nữa.
"Được rồi, được rồi, coi như chị lắm mồm được chưa? Làm thôi, làm thôi, với
cả em đừng có kéo cậu nhóc kia đến trước phòng trưng bày đó ha ha."
"Hả? Tại sao vậy ạ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT