Khương Nhập Vi kinh ngạc nhìn bạn cùng bàn mới —— cô đã tự giới thiệu đâu?
Bạn cùng bàn dường như thấy biểu tình của cô rất buồn cười, tự nhiên vỗ bàn học cười ha hả.
Nhìn nàng vỗ bàn cười, da đầu Khương Nhập Vi đều đã tê rần, cả người trong nháy mắt cứng đờ. Trong lòng đầu tiên nghĩ đến là, hỏng rồi, vừa mới chuyển đến ngày đầu đã gây ồn ào như vậy, liệu có bị cô giáo và bạn bè ghét bỏ a, nghĩ miên man, tiếng cười quen thuộc kia làm vang lên trong đầu cô một tiếng cười khác, dĩ nhiên ngoài ý muốn trùng điệp vang lên.
"Đường... Đường..."
"Cậu còn muốn cho tôi kẹo à?"
"Đường Xuân Sinh?" Khương Nhập Vi kêu lên.
Đường Xuân Sinh thoả mãn, cũng không dừng vỗ bàn: "Đúng vậy."
Khương Nhập Vi chỉ cảm thấy trên lưng toát ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh. Cô mê man nhìn Đường Xuân Sinh, mê man cảm thấy cái tên này từ miệng mình sao thân thuộc, như thể trước kia hai người đã rất thân thiết vậy. Thực tế thì, chín năm qua, từ ngày khai giảng ở nhà trẻ đã qua rất lâu rồi, cô không còn gặp cô gái này —— khi đó, cũng chỉ là một cô nhóc phấn điêu ngọc mài.
Giống như chỉ vừa chớp mắt, hai cô bé đều trưởng thành, cô dĩ nhiên có chút lạ lẫm.
Cũng là, cho dù qua nhiều năm như vậy, tiếng cười ầm ĩ của Đường Xuân Sinh cũng xác thực không đổi. Chỉ là duyên phận hai người quá đặc biệt, còn có thể gặp lại như vậy. Khương Nhập Vi tìm trong túi sách, đột nhiên tìm thấy lôi ra một quả táo, cô đưa cho Đường Xuân Sinh.
"Cho tôi ăn à?" Đường Xuân Sinh cười, khẽ ngửi quá táo, "Thơm quá a."
Khương Nhập Vi do dự một chút, mới nói: "Đây là từ hạt táo của cậu năm ấy mà ra."
Đường Xuân Sinh cầm quả táo ở trong tay tung lên: "Thật sao?"
"Ân, chín năm rồi, nó đã thành một cây táo thật lớn."
"Chín năm?" Đường Xuân Sinh nhếch miệng, liền cười ha hả, "Chín năm?"
Khương Nhập Vi bị nàng cười đâm cáu, nhịn không được hạ giọng nói: "Nhỏ giọng đi, đang trong giờ."
"Cậu nói cũng không nhỏ a."
Khương Nhập Vi sửng sốt, vẻ sợ hãi nhớ ra chính mình thực sự đã quên đây là trong lớp, chẳng những lớn tiếng mà còn cho người ta ăn táo. Đối với Khương Nhập Vi luôn luôn chăm chú học tập, tuân thủ kỷ luật mà nói, đây quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi, sao cô có thể đơn giản bị Đường Xuân Sinh ảnh hưởng.
Đường Xuân Sinh bỏ quả táo vào ngăn bàn, phất phất tay nói: "Học đi, nghe giảng kìa."
Đang phiền muộn Khương Nhập Vi bỗng nghe bên tai vang lên tiếng cô giáo nói: "Vào lớp!"
"Đứng lên!"
Toàn bộ học sinh sột soạt đứng lên, Khương Nhập Vi bắt buộc mà đứng lên, sau đó ngồi xuống, sau đó càng thêm mờ mịt.
Vừa vào lớp? Chỉ vừa mới? Cô quay đầu, chỉ thấy Đường Xuân Sinh đã đoan đoan chính chính ngồi, cũng nhìn cô không chớp mắt, như thể lần hội ngộ vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Không thể tin được đây là giấc mộng, Khương Nhập Vi vươn tay tới ngăn bàn của Đường Xuân Sinh, chưa chạm đến đã bị túm lấy. Đường Xuân Sinh vẫn như cũ mắt nhìn bảng đen, cũng cực nhỏ giọng mà hỏi: "Thế nào, tiếc rồi à?"
Khương Nhập Vi như bị đâm qua, thu tay, trong lòng một mảnh hoảng loạn.
Học được bốn mươi lăm phút, Khương Nhập Vi cảm thấy rất không ổn. Cô giáo có chút thổ âm vùng khác, ngữ tốc còn nhanh, cô khó khăn lắm mới nghe được, nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô không chú ý vào bài học. Bên cạnh Đường Xuân Sinh khi thì cắn bút, khi viết rất nhanh, tựa như đã hiểu biết hết tất cả. Tập trung tinh thần lắng nghe bài học, Khương Nhập Vi cảm thấy kì lạ, nhưng không nói ra lời được rút cuộc nguyên nhân là gì.
Tiết học đã giày vò Khương Nhập Vi cuối cùng cũng kết thúc, Đường Xuân Sinh đứng dậy vươn vai, Khương Nhập Vi lập tức nhìn nàng chằm chằm.
"Đi thôi."
"Đi đâu?" Khương Nhập Vi cảnh giác hỏi.
"Nhà vệ sinh." Đường Xuân Sinh kéo cô, "Để tôi chỉ đường cho cậu."
Khương Nhập Vi từ chối, cô hiện không có cái nhu cầu sinh lý này, không việc gì phải đi theo bầu bạn, hơn nữa nhà vệ sinh ở đâu tùy tiện hỏi rồi sẽ biết vị trí.
Nhưng Đường Xuân Sinh cứ kéo cô một mạch ra ngoài lớp. Bởi các nàng ngồi ở chỗ xấu nhất trong lớp, cách cửa xa nhất nên đường đi ra cũng xa nhất. Khương Nhập Vi nhìn Đường Xuân Sinh vừa đi vừa chào hỏi các học sinh khác, cũng được nhiều người đáp lại, cũng không như ấn tượng ban đầu của cô cho là Đường Xuân Sinh bị cô lập.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, dọc đường Đường Xuân Sinh nhiệt tình giới thiệu từng tòa nhà có thể nhìn thấy ngoài hàng lang. Mặc dù có nghi hoặc với Đường Xuân Sinh, tới trường mới lập tức có người nói chuyện cùng cũng không phải là quá tệ.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, Khương Nhập Vi chuẩn bị về nhà, Đường Xuân Sinh lần thứ hai kéo cô: "Đi."
"Đi đâu?" Khương Nhập Vi bất đắc dĩ, "Tôi phải về nhà."
"Bây giờ về nhà làm gì, tôi không đợi được." Đường Xuân Sinh lao ra như cỗ tàu hỏa, đuôi ngựa phất trên không trung, cho dù là trường trọng điểm đồng phục cũng cứng nhắc xấu xí, nhưng sao nhìn nàng mặc thật nhẹ nhàng.
Đang chạy xuống tầng Khương Nhập Vi rốt cục có thể rút tay Đường Xuân Sinh: "Chờ một chút, cậu chờ một chút!"
Đường Xuân Sinh quay đầu nhìn cô, đôi mắt quả thực lóe sáng.
"Cậu bảo, " Khương Nhập Vi cố sức thở hổn hển, nói, "Cậu bảo cậu không đợi được là có ý gì?"
"Khương Nhập Vi, " Đường Xuân Sinh đứng ở dòng người ùa ra như nước thủy triều dâng, thoáng nở nụ cười như gió xuân ấm áp, "Cậu thực sự cho rằng cây táo đó mọc mất chín năm à?"
Khương Nhập Vi sửng sốt.
Đường Xuân Sinh chậm rãi lấy quả táo từ túi sách, cắn một cái: "Được rồi, có lẽ là tôi nóng ruột, tôi có thể đợi qua trưa. Cậu về đi."
Khương Nhập Vi tiếp tục sững sờ, đúng lúc có ai vỗ vai, hóa ra là em trai. Khương Nhập Vũ nhìn Đường Xuân Sinh liếc mắt, quay đầu nói: "Chị, sao chị còn đứng đây?"
Đường Xuân Sinh không nói nữa, chỉ là tiếp tục ăn táo xoay người biến mất tại trong dòng người.
Khương Nhập Vi đứng yên một lúc mới chậm rãi bước, hỏi Khương Nhập Vũ: "Em này, lúc còn rất nhỏ, ba lần đầu dẫn chị tới nhà trẻ, ngày đó chúng ta gặp hai người, em còn nhớ rõ không?"
Khương Nhập Vũ xoay người vẻ xem thường: "Chị bảo đó là lúc còn rất nhỏ, em sao nhớ được." Cậu ngược lại kích động nói, "Chị, một buổi sáng em quen được quá nửa bạn học, hắc, chủ nhiệm lớp giảng rất hay, em..."
Cậu thực sự cho rằng cây táo đó mọc mất chín năm à? Trong đầu Khương Nhập Vi vẫn hiện lên những lời này, cô mơ hồ nghĩ ngợi, toàn bộ tiếng nói ồn ào của em trai như cát bay trong gió, không lưu lại chút nào.
Khương Nhập Vi về đến nhà, trên bàn cơm dọn xong. Món trứng hấp cô thích nhất hôm nay cũng có, màu vàng nhạt hiện ra dưới lớp hành. Thế nhưng cô hôm nay không muốn ăn, ăn qua loa xong trở về ngồi lên bàn trong phòng. Cô mở cửa, muốn thay đổi không khí trong phòng, thuận lợi nhìn ra xa một chút, đỡ mỏi mắt. Nhưng cô vừa mở cửa sổ, lập tức kêu lên.
Khương Nhập Vũ chạy đến, hoảng trương mà hỏi: "Làm sao vậy, làm sao vậy?"
Khương Nhập Vi chỉ vào ngoài cửa sổ, đúng vậy, ngoài kia có một thân cây, kêu không ra tiếng.
"Kêu thét gì vậy." Lâm Mai bưng bát đi tới, cau có nhìn vào. Con trai đang kể hôm nay đi học vui như thế nào, nàng đang chăm chú nghe dở.
"Cây này ——" Vẻ mặt Khương Nhập Vi như vừa thấy quỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch.
"Nga, " Lâm Mai trừng cô liếc mắt, "Đó là mẹ bảo ba con đào suốt đêm chuyển tới đây. Cây quý như vậy, không thể để người khác hưởng."
Khương Nhập Vi thở dài một hơi, ngã ngồi lên ghế. Như vậy a, nguyên lai là như vậy...
Lúc này Khương Nhập Vũ cũng thấy cây táo, cũng là vui sướng vô cùng, cậu xoay người lao ra cửa, chạy tới chỗ cây.
Lâm Mai buông bát cũng mang rổ đuổi theo, cây trồng lại trên đất của tiểu khu, có người khác cũng không thể bảo đảm cây táo được an toàn. Hôm qua chuyển nhà để lại một ít táo chín trên cây, lúc này hẳn là có thể hái vài quả. Chỉ là khu này không giống như trước, hiện tại nhiều người nhiều miệng, không chú ý chỉ sợ bị người ta hái hết đi.
Khương Nhập Vi bị bỏ lại, ngơ ngác đứng trước cửa sổ nhìn cây, cây cối nhổ lên trồng lại hẳn phải có thời kì, nhỡ bứng cây vào lúc không nên, cây có thể chết không đây. Thế nhưng trực giác Khương Nhập Vi bảo rằng cây sẽ không chết, tại vừa nghe Đường Xuân Sinh nói vậy, bây giờ nhìn thấy cây như vậy cô cảm thấy sức sống của nó quá sức đáng sợ.
Lúc này Khương nãi nãi cũng chậm đi thong thả vào phòng, nhìn ngoài cửa sổ con dâu và cháu trai đang hái táo, lẩm bẩm nói: "Thật sự, cây này rất kì lạ."
Khương Nhập Vi dựng đứng lỗ tai, vội hỏi: "Bà, sao mà kì lạ?"
"Có lẽ là bà già rồi, đều không nhớ rõ cây lớn lên từ khi nào." Khương nãi nãi ha hả cười nói, "Chẳng qua con và tiểu Vũ cũng ăn táo mà lớn lên, bằng không khuôn mặt nhỏ của cháu bà sao có thể đỏ như trái táo như thế này."
Khương Nhập Vi miễn cưỡng cười cười, thật vất vả sắc hồng mới trở lại trên khuôn mặt trắng bệch.
Buổi chiều trước khi đi học, Khương Chí Viễn về nhà, Khương Nhập Vi do dự lúc lâu, hỏi về Đường Xuân Sinh, Khương Chí Viễn vẻ mặt mạc minh kỳ diệu, ông đâu còn nhớ chuyện xưa như vậy. Vì vậy Khương Nhập Vi mang theo vài phần thấp thỏm tới trường học, cô nghĩ tới chuyện kì lạ này, cô như trước có hỏi ba một lần, nhưng ba dường như chưa từng gặp Đường Xuân Sinh.
Quả thực tựa như, chỉ có mình nhớ nàng.
Trường học trọng điểm khác trước, phải tới trường sớm. Khương Nhập Vi tới lớp mới thấy cô là người cuối cùng chưa vào chỗ, nhất thời có chút chán chường chậm đi vào.
Mà Đường Xuân Sinh vẫn chăm chăm nhìn cô tiến đến, chờ cô ngồi xuống, khẩn cấp mà hỏi: "Có cái gì... muốn hỏi tôi không?"
Cô gái này thế nào cũng thật cổ quái, Khương Nhập Vi ậm ừ hồi lâu, rút ra quyển sách lại vùi đầu nhìn, cũng không dám tiếp lời nàng.
Đường Xuân Sinh nhất thời nổi giận, nắm cánh tay Khương Nhập Vi đi ra ngoài.
"Cậu dẫn tôi đi đâu?" Khương Nhập Vi giãy dụa, kinh hãi thấy Đường Xuân Sinh nhìn qua gầy gò nhưng khí lực không nhỏ, vô luận tha thế nào vẫy vùng cánh tay, đều vẫn như cũ bị nắm chặt. Mà làm cô càng thêm sợ chính là, cô liều mạng kêu, gây tiếng động lớn như vậy, cả lớp cư nhiên không ai ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ mắt điếc tai ngơ, mười phần lạnh lùng.
Lòng Khương Nhập Vi thoáng chốc cực lạnh, bỗng nhiên quay đầu lại, Đường Xuân Sinh đã lôi cô ra khỏi lớp, ánh sáng trong hàng lang u tối, cô trừng mắt nhìn, sau đó cả người đông cứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT