Đây không phải nụ hôn đầu tiên giữa Khương Nhập Vi và Đường Xuân Sinh, nhưng lại là nụ hôn đầu tiên trong lúc Khương Nhập Vi hoàn toàn tỉnh táo.

Khương Nhập Vi không đẩy Đường Xuân Sinh ra, Đường Xuân Sinh bỗng có hơi giật mình. Nàng dừng lại vốn vì muốn nhìn phản ứng của Khương Nhập Vi, có lẽ sẽ đẩy nàng ra, nhưng không nghĩ rằng đối phương cũng không làm vậy.

Sau ý nghĩ cam chịu kia, Khương Nhập Vi toàn thân đều mệt mỏi. Cô dựa vào sô pha, vẫn không nhúc nhích, sau lại cảm giác Đường Xuân Sinh cũng như vậy.

Đã nhiều lần môi lưỡi quấn quít như vậy, bây giờ lại vô cùng nho nhã lễ độ, dường như đều khiêm nhường chờ đợi.

Vì tư thế của hai người, Khương Nhập Vi nhìn không tõ vẻ mặt của Đường Xuân Sinh, tóc dài che khuất tầm mắt, chỉ nhìn thấy cổ kia thon dài, hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào, cảm giác người kia cũng dường như rung động theo. Vì vậy ma xui quỷ khiến cô lại ngửa đầu ra sau, hôn trên cằm, rồi chuyển qua sau gáy, có điều tư thế này quá mỏi, cô liền quay người quỳ trên sô pha, mặt đối mặt cùng Đường Xuân Sinh.

Đường Xuân Sinh hình như vẫn còn kinh ngạc, chỉ thẳng đầu lại, đôi môi hơi hé nhìn cô.

Khương Nhập Vi không nói một lời, đưa tay vén tóc hai bên của nàng về sau tai, lộ ra một khuôn mặt tròn trĩnh.

Rất nhiều học sinh lớp 12 khổ sở với bài vở, sắc mặt không được tốt, Đường Xuân Sinh thì không. Làn da nàng trắng ngần mịn màng, thần sắc đặc biệt tốt. Khuôn mặt không phải là mặt trái xoan mà hình trứng ngỗng truyền thống, dù nhìn từ góc độ nào cũng không một chỗ thiếu hụt.

Khương Nhập Vi một tấc lại một tấc vuốt ve khuôn mặt của Đường Xuân Sinh, càng sờ càng cảm thấy quen thuộc. Có lẽ là do cô nhớ lại quá khứ xa xôi, dù có phần quá khứ là Đường Xuân Sinh kể lại cho cô, nhưng dù thế cảm giác quen thuộc này vẫn không chút suy giảm, đây cũng là nguyên do cô tin lời của Đường Xuân Sinh.

Cô dường như thực sự luôn ôm tình cảm sâu nặng đối với người này, hoặc có lẽ đúng hơn là với tiên tử kia. Còn vì tại sao, Khương Nhập Vi nghĩ có lẽ là vẻ đẹp vốn không phân biệt giới tính, ai cũng có thể bị hấp dẫn.

Khương Nhập Vi nghĩ đến thế giới nho nhỏ trong hang kia, tim bỗng dồn dập đập loạn.

Vì vậy mà hiểu rõ phần tình cảm kia.

Cứ như vậy, chút kháng cự trong lòng liền nhẹ rất nhiều, Khương Nhập Vi hai tay áp lên mặt Đường Xuân Sinh, tiến lại gần, cắn một cái lên mặt nàng.

Đường Xuân Sinh thở nhẹ một tiếng, bị hôn liền nheo lại mắt, nàng đưa tay vòng quanh eo Khương Nhập Vi, cười nói: "Làm sao vậy?"

"Không thích?" Sắc mặt Khương Nhập Vi còn có chút lạnh nhưng giọng nói vẫn êm dịu.

"Đương nhiên không phải vậy." Đường Xuân Sinh cũng kề sát lại, nhưng là để hôn lên môi cô, "Có thích."

Khương Nhập Vi đáp lễ, hỏi: "Rất thích?"

"Thích—— cái đó." Đường Xuân Sinh kéo dài giọng.

"Thích —— cái gì?" Khương Nhập Vi lại mổ nàng một cái.

"Cái này." Đường Xuân Sinh cũng mổ đáp lại, "Hôn bao nhiêu cũng vẫn thích."

Khương Nhập Vi rốt cục bật cười, mặt nóng lên. Cô cảm thấy hai người nói chuyện nghe thật ngu ngốc, nội dung cũng rất thiếu dinh dưỡng, thế mà hai người lại nói không biết mệt, có thể thấy là bệnh cũng không nhẹ.

"Khụ, " Khương Nhập Vi điều chỉnh lại nét mặt, buông tay, "Đi ngủ đi, ngủ ngon."

Đường Xuân Sinh không chịu buông tay, thừa cơ đòi hỏi: "Cho tôi theo cậu đi thăm bà đi."

Khương Nhập Vi nhướn mí mắt, giãy ra khỏi tay nàng, vừa trở về phòng vừa chậm thanh nói: "Chuyện dạ tiệc nguyên đán tự cậu lo liệu, tôi sẽ không đợi."

"Nhất định nhất định." Đường Xuân Sinh đi theo sau cô, mỗi bước đều hầu như đạp lên gót chân cô, "Đêm nay tôi ngủ với cậu được không?"

Khương Nhập Vi cảm thấy không thể cho phép Đường Xuân Sinh quá đắc ý, đóng cửa phòng trước mặt nàng, lại vào lúc chỉ còn hở một khe cửa hẹp liền cảnh cáo: "Không cho phép cậu chen vào."

Đóng cửa lại, Khương Nhập Vi kề tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, hình như nghe được một tiếng thở dài, sau đó là tiếng hát vui vẻ của Đường Xuân Sinh.

Nhiều lúc Khương Nhập Vi cũng không biết Đường Xuân Sinh hát cái gì. Các nàng bình thường cũng nghe một vài bài hát phổ biến hiện nay, nhưng trong miệng của Đường Xuân Sinh luôn luôn là một làn điệu rất khác. Lúc này hát còn chưa đủ, hình như nàng còn gọi cây sáo, một làn điệu nhẹ nhàng du dương liền vang lên ngoài cửa.

Mình có phải đã quá vô nguyên tắc không? Khương Nhập Vi dựa vào cửa, nhẹ vuốt ve cánh môi của mình, lại có đôi chút hối hận. Cô kỳ thực không muốn thấy Đường Xuân Sinh đắc ý như vậy, sau khi nàng đã phá hoại cuộc sống của cô.

Nhưng người là thế, nếu như vẫn luôn luôn căng như vậy, căng quá lâu dây cũng sẽ đứt.

Coi như đây là thả lỏng dây đàn điều chỉnh lại đi. Khương Nhập Vi tự nhủ, quả nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đường Xuân Sinh nói được thì làm được, hôm sau đi học liền giao chuyện dạ tiệc nguyên đán cho người khác. Bạn bè không hiểu, hỏi lại nàng về nguyên nhân, Khương Nhập Vi xa xa lắng nghe, đến khi nghe được Đường Xuân Sinh bảo là có việc, cũng không nhiều lời nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Ma xui quỷ khiến cô nhìn sắc mặt Lâm Mạc Trì, chỉ thấy cậu đẩy lên kính mắt, cũng không nói gì thêm.

Ngày tết nguyên đán cũng đã tới, từ chiều cả trường đã nghỉ học, các lớp chưa phải cuối cấp đều tập trung chuẩn bị cho dạ tiệc của trường, mà đám lớp 9 không tham gia dạ tiệc cũng nhanh chóng ra về phần lớn.

Chủ nhiệm lớp Khương Nhập Vi phân công công việc hết cho học sinh, ngoại trừ một số thành phần cá biệt không quá hòa hợp với lớp, phần đông đều tham gia.

Nhưng tới trưa Khương Nhập Vi cùng Đường Xuân Sinh liền xin nghỉ, trước khi học kỳ kết thúc, các nàng chỉ có thể nghỉ ngơi vào lúc này, cũng chỉ có lúc này về quê mới không làm Khương nãi nãi sinh nghi lo lắng.

Không muốn mượn sức mạnh của cây sáo, Khương Nhập Vi kéo Đường Xuân Sinh ngồi ô tô về quê.

Khương Nhập Vi không có hứng thú gì với phong cảnh dọc đường, nhưng Đường Xuân Sinh lại dựa vào cửa sổ chăm chú nhìn bên ngoài.

"Có gì đẹp đâu." Khương Nhập Vi nhịn không được nói thầm.

"Đây không phải là đường về nhà cậu sao?" Đường Xuân Sinh cực kì kích động. Trên xe nhiều người nóng nực, nàng cởi khăn quàng cổ, quanh cổ đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Khương Nhập Vi nhìn chằm chằm tầng mồ hôi kia một lát, mới mím môi dời đi ánh mắt.

Lại qua một hồi, cô cảm thấy có dải lông xù gì đó phủ lên bàn tay cô đang đặt trên đầu gối. Đó là khăn của Đường Xuân Sinh. Bên trong khăn là bàn tay nàng, nghịch ngợm ôm lấy ngón tay cô.

Ánh mắt vừa dời đi vì vậy lại di chuyển trở về, cũng kín đáo mà hung hăng nhìn nàng chằm chằm.

Nhưng là người kia đang ngắm nhìn ngoài cửa sổ lại chỉ khẽ nhếch môi, ánh mặt trời mùa đông ấm áp rọi vào bên má lúm.

Người đang nhìn chằm chằm quá mệt mỏi, tưởng như sắp chuột rút, cuối cùng Khương Nhập Vi chỉ có thể buông tha, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ nàng.

Lần thứ ba đổi xe đến nhà bác cả, trời đã gần tối.

Theo phương hướng trong trí nhớ, Khương Nhập Vi cầm đủ thứ trong tay, dẫn Đường Xuân Sinh tìm nhà bác cả cô.

Gõ cửa xong, bên trong truyền đến một câu hỏi mơ hồ, Khương Nhập Vi tức khắc có chút kích động, cô nhận ra giọng của bà.

"Bà, là con, con là Nhập Vi, con đến thăm bà." Khương Nhập Vi lớn tiếng nói.

Cửa vội mở ra, Khương nãi nãi vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, rồi lại là kinh hỉ: "Nhập Vi, sao con lại tới đây?"

Khương Nhập Vi trước tiên không trả lời, mà liếc mắt từ trên xuống dưới nhìn bà, nhìn thấy bà có vẻ khỏe mạnh như thường, lúc này mới thoáng thở dài một hơi, nói: "Trường bọn con nghỉ tết, con về thăm bà."

"Mau vào, mau vào." Khương nãi nãi kéo tay cháu gái, cũng nhìn từ trên xuống dưới, sau đó mới nhìn thấy cô gái đứng sau cháu.

"Chào bà, con là Đường Xuân Sinh, chúng ta đã từng gặp qua." Đường Xuân Sinh lập tức ngọt ngào chào.

"Nga... Là con à." Khương nãi nãi đã nhớ ra, lúc trước dọn nhà, chính là cô bé kia về cùng cháu gái, hơn nữa cháu bà còn ở nhờ nhà nàng."Khách quý khách quý, mau vào!"

Khương Nhập Vi đi vào mới phát hiện cả nhà im ắng: "Bác cả bác gái đâu ạ?"

"Đi ra ngoài chơi." Khương nãi nãi bĩu môi. Ở nông thôn lúc nông nhàn không có trò tiêu khiển, đơn giản chỉ có mạt chược Bài Cửu, con cả của bà và con dâu đều rành trò này, mỗi người mỗi bàn.

"Con cũng mang biếu các bác mấy thứ." Khương Nhập Vi đặt xuống đồ cầm trên tay, lúc này mới ôm chặt lấy bà, "Bà, con rất nhớ bà a."

Đang ngẩng đầu nhìn tranh cổ trên tường, Đường Xuân Sinh quay đầu lại. Nàng nghe ra giọng mũi trong thanh âm của Khương Nhập Vi, còn có chút ý làm nũng, thật hiếm thấy.

Khương nãi nãi thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng cháu gái, hỏi: "Các con... khi nào thì về?"

"Ở một đêm rồi đi." Khương Nhập Vi nhẹ giọng nói, "Bọn con ngủ cùng bà là được."

"Vớ vẩn, " Khương nãi nãi cười mắng, "Giường đâu có lớn như vậy, ba người ngủ sao vừa." Bà đẩy cháu ra, kéo cô lại dắt Đường Xuân Sinh đi, "Đi, các con vào phòng nghỉ ngơi một lát, chắc còn chưa ăn cơm phải không, bà ra ruộng hái rau, nấu cơm ăn."

Đường Xuân Sinh buông mi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Bàn tay nhăn nheo, nhìn mu bàn tay da đã nhão lại lấm tấm đồi mồi. Đây hình như là lần đầu tiên nàng nắm tay một người già. Nàng dọc theo cánh tay này, ngẩng đầu nhìn kỹ Khương nãi nãi. Bà lưng đã còng, nhưng mái tóc vẫn không chút loạn. Bà không giống với con chuột sa mạc ngàn năm thành tinh kia. Cùng là dáng vẻ của người già, nhưng đó lại chỉ là biến hóa mà thành, tuy rằng trông giống người già nhưng bên trong là hoàn toàn khác biệt.

Nhưng nếu như nàng không rời đi, mấy chục năm sau, có thể già đi, hẳn vẫn sẽ tuân theo tự nhiên, sinh lão bệnh tử, không thể thoát khỏi.

Nhưng nếu như có thể cùng già đi với Khương Nhập Vi, sẽ có chút thú vị. Hết thảy trải qua, đều là hai người cùng nhau, bên nhau chứng kiến, có thể nhìn đối phương từng chút thay đổi. Nghĩ vậy Đường Xuân Sinh có chút tiếc nuối, vì nàng làm mất đi mấy năm của Khương Nhập Vi, cho dù tất cả vẫn thật sự tồn tại nhưng đoạn ký ức đó vẫn là mơ hồ.

Nhưng sau đó sẽ không như vậy. Tuổi thọ người phàm trần sẽ không quá dài đến mức nhàm chán, cũng sẽ không quá ngắn như sương mai thoáng qua không một vết tích, ngẫm lại thực sự là sinh linh tối hoàn mỹ. Đường Xuân Sinh càng nghĩ liền nhịn không được càng hài lòng, suиɠ sướиɠ nhìn Khương Nhập Vi cười khúc khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play