Bầu trời âm u lác đác tuyết rơi, trên ô cửa thuỷ tinh vừa lau chùi lại phủ lớp sương giá.

Xa xa truyền đến thông báo của sân ga, có người kéo vali bước vội, có người tựa vào cột đèn thư thả hút thuốc. Sân ga kẻ đến người đi, chờ khi thời gian náo nhiệt qua đi lại trở về dáng vẻ quạnh vắng dằng dặc.

Văn Tuyết cúi đầu nhìn mũi giày thật lâu, mặc cho chiếc khăn trong tay dần cứng như băng, ngón tay tê buốt trắng bệch dần mất đi tri giác.

Phương Hàn Tẫn nói không sai, cô đang chạy trốn.

Nhưng không phải trốn khỏi người nào đó mà là trốn tránh chính mình, trốn khỏi cái cuộc đời xám xịt và u ám tựa bầu trời trên đỉnh đầu, không có lấy một chút tia nắng.

Phương Hàn Tẫn đợi thật lâu vẫn không nhận được câu trả lời thì liền biết mình đoán không sai.

Anh phân tích: “Đầu tiên, một mình cậu đi du lịch nước ngoài nhưng lên kế hoạch quá sơ sài, ngay cả vé khứ hồi cũng không mua. Thứ hai, cậu lên tàu đã một ngày một đêm rồi nhưng chưa từng kiểm tra điện thoại hay liên lạc với người khác, chuyện này rất bất thường. Tôi đoán cậu không muốn bị người ta tìm thấy thông qua định vị di động. Ngoài ra cậu còn suýt bị xâm phạm, nhưng cậu lại nhịn nhục không báo cảnh sát, cậu sợ bại lộ tung tích đúng chứ?”

Giọng điệu anh từ tốn, từng bước bóc tách, phân tích đâu ra đấy.

Văn Tuyết thất thần trong giây lát, hồi ức quay ngược lại thời điểm ngồi trong tiết toán thời cấp ba. Trước câu hỏi lắt léo của giáo viên, cậu trai trẻ vẫn giải đáp rõ ràng mạch lạc về cách giải quyết vấn đề.

Anh rất tự tin, giống hệt như bây giờ vậy.

Mỗi một bài toán đều có đáp án tiêu chuẩn riêng, nhưng cuộc sống phức tạp hơn thế nhiều.

Không phải vấn đề nào cũng có thể tìm thấy lời giải, không phải lần nào lâm vào cảnh đường cùng cũng tìm được lối ra.

Văn Tuyết khẽ ngước mắt đón nhận ánh nhìn của anh, khoé môi gợi lên độ cong chuẩn mực.

“Trí tưởng tượng của cậu phong phú ghê.” Cô cong mắt, nụ cười cứng ngắc đến độ ngay cả cô cũng thấy giả dối, “Nhưng mà cậu đoán không sai, đúng thật là tôi đang chạy trốn. Tôi vay trực tuyến [1] không có tiền trả, ngày nào chủ nợ cũng đến nhà tôi đòi, còn gọi điện thoại quấy rối người thân, bạn bè tôi. Tôi không còn cách nào nên đành phải trốn tạm một thời gian.”

[1] Vay tiền online (hay vay tiền trực tuyến) thực chất là một hình thức cho vay tín chấp, người đi vay không cần có tài sản đảm bảo, và ngừơi cho vay thì dựa vào uy tín của người đi vay về thu nhập và khả năng trả nợ để cho vay.

“Vay tiền trực tuyến?” Phương Hàn Tẫn nhíu mày.

Lý do này đơn giản ngoài mức dự đoán, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu được.

Những năm gần đây, phong trào tẩy não lối sống tiêu dùng vượt hạn mức và chủ nghĩa khoái lạc, ngày càng nhiều người trẻ không cưỡng lại được cám dỗ vay tiền trên nhiều nền tảng khác nhau để tiêu xài. Kéo theo sau là hàng loạt các khoản vay, lãi mẹ đẻ lãi con, thậm chí là tán gia bại sản, đâm đầu vào ngõ cụt.

Văn Tuyết cũng bước trên con đường này? Phương Hàn Tẫn thật sự khó có thể tin được.

“Cậu nợ bao nhiêu?”

Một phút im lặng thoáng qua, Văn Tuyết nhỏ giọng đáp: “Hai mươi vạn.”

Phương Hàn Tẫn càng thêm kinh ngạc.

Chỉ mới hai mươi vạn đã ép cô đến mức trốn đông trốn tây?

“Mới…” Phương Hàn Tẫn vừa nói một chữ đã thấy không ổn, kịp thời phanh lại.

Gia cảnh khác nhau, kinh nghiệm sống khác nhau, nhận thức về tiền bạc cũng khác biệt.

Anh nghĩ, có lẽ đối với Văn Tuyết mà nói, hai mươi vạn thật sự là một khoản khổng lồ khó gánh nổi.

Ngừng một chốc, anh đổi sang giọng điệu thoải mái: “Thật ra nợ nần không đáng sợ như cậu nghĩ. Không phải cậu là giáo viên tiếng Anh à? Cậu có thể đến mấy thành phố lớn dạy ở trường tư, hoặc đến mấy tổ chức tư vấn làm việc bán thời gian, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn ở trường học, chỉ cần hai đến ba năm đã trả hết số tiền này.”

“Hai ba năm?” Văn Tuyết thì thầm lặp lại, ánh mắt có chút thất thần, “Tôi không có nhiều thời gian như vậy.”

“Cậu cứ thương lượng với chủ nợ đi đã, để họ hoãn thời hạn lại, cho cậu chút ít thời gian đi gom tiền. Cùng lắm thì trả kèm ít tiền lãi.”

“Họ sẽ không đáp ứng.”

Phương Hàn Tẫn suy tư giây lát, lại nghĩ ra một biện pháp khác: “Cậu tìm cha mẹ người quen giúp đỡ thử xem, trước hết cứ gom tiền lấp khoản nợ này đã, sau này từ từ trả tiền sau.”

“Tôi thử rồi đấy chứ.” Văn Tuyết cười chua xót, lắc đầu, “Không ai nguyện ý giúp tôi cả.”

Phương Hàn Tẫn phút chốc nghẹn lời, không biết nên khuyên cô như thế nào cho phải.

Trầm mặc thật lâu, anh cụp mắt nhìn Văn Tuyết, nghiêm túc nói: “Văn Tuyết, cậu đừng quá bi quan. Những gì có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải vấn đề lớn. Nếu vẫn không xoay được thì tôi có thể cho cậu mượn.”

Văn Tuyết quay đầu, tầm mắt mải miết đuổi theo đoàn tàu về phía xa, những áng mây nặng trĩu phía chân trời. Trên sân ga lác đác bóng người, lặng im đến độ nghe được cả tiếng gió.

Cô vén lọn tóc rối bời bên tai, lần nữa ngẩng đầu nhìn Phương Hàn Tẫn, đáy mắt chứa ý cười nhẹ nhàng.

“Phương Hàn Tẫn, chúng ta cùng lắm chỉ từng học chung, thậm chí còn chẳng tính là bạn bè, cậu không sợ bị tôi lừa à?”

Phương Hàn Tẫn nhún vai, trong nét cười lẫn chút bất lực, “Tôi còn mong cậu lừa tôi ấy chứ.”

Ít ra nó còn chứng minh được món nợ hai mươi vạn kia là giả, ra nước ngoài trốn nợ cũng là giả, cô hãy còn sống tốt, chưa đến mức bị hiện thực dồn đến bước đường cùng.

“Thế cậu vay nhiều tiền vậy làm gì?” Anh rất tò mò, đến tột cùng chuyện gì đã cám dỗ Văn Tuyết sa lầy.

Văn Tuyết suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra câu trả lời: “Để trả nợ.”

“…”

Nợ để trả nợ?

Phương Hàn suy xét một hồi mới nghiệm ra được mối quan hệ nhân quả này. Chặt đầu cá vá đầu tôm, trả được một khoản lại nợ thêm một khoản, quả thực là vòng luẩn quẩn.

Phương Hàn Tẫn hỏi tiếp: “Thế cậu tính sao? Bị mắc kẹt ở Nga bằng cách nhập cư bất hợp pháp, hay đợi sóng gió qua đi rồi lại lén về nước?”

Văn Tuyết dần mất kiên nhẫn: “Cậu không thấy cậu xen vào việc của người khác quá nhiều à?”

Phương Hương Tẫn khẽ nhướng mày, trong mắt phủ một tầng sương giá.

Anh đáp thờ ơ: “Tôi chỉ muốn nhắc cậu rằng Nga không phải đất nước nhập cư, đừng tưởng cậu xé bỏ hộ chiếu là có thể ở lại.”

Rốt cuộc Văn Tuyết cũng bị chọc tức, lườm anh, giọng lạnh tanh: “Để tôi nhắc lại lần nữa, cậu đừng nhúng tay vào việc của người khác.”

Đoạn, cô quay đầu hầm hầm bước đi.

Lúc bước lên tàu không để ý dưới chân, bậc thang khung sắt lại trơn trượt khó đi, cô lại ngã chúi xuống.

May thay, anh trai tiếp viên gác bên cạnh cửa đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô mới không để cho cô vồ ếch trước mắt bao người.

Văn Tuyết thở phào, vỗ ngực, lòng vẫn ngập tràn sợ hãi.

Khoảng cách gần trong gang tấc, cô nhìn thấy bảng tên nhân viên trên đồng phục màu đen, in tên anh trai kia: “Trịnh Khải Nhiên”.

“Cám ơn anh Trịnh.”

“Không sao.” Trịnh Khải Nhiên buông cô ra, cúi đầu sửa sang lại đồng phục nhăn nhúm, vừa nhìn cô xong lại sực nhớ ra điều gì, hỏi nhỏ: “Em gái, em thật sự không định báo cảnh sát à? Vẫn còn hai chục phút nữa tàu mới khởi hành, đi ngay giờ còn kịp đấy.”

Văn Tuyết tạm thời không đáp.

Tại sao ai cũng nhớ chuyện này vậy?

Suy cho cùng là do cảm giác chính nghĩa bùng nổ, hay cốt chỉ để thoả mãn sở thích hóng hớt của họ?

Cô nén giận, nở nụ cười lễ phép, bình tĩnh nói: “Không cần đâu ạ, xem như em xui xẻo bị chó cắn.”

Trịnh Khải Nhiên nhíu chặt hàng mày rậm, bất bình nói: “Bị chó cắn thì cũng phải tìm đến chủ nó đòi tiền thuốc men. Nếu cô em không nắm bắt cơ hội thì nó sẽ chạy mất đấy.”

Văn Tuyết ngờ vực nhìn anh ta.

Trịnh Khải Nhiên giải thích: “Tôi nhìn vé của thằng kia, còn tận ba trạm nữa nó mới xuống tàu. Mấy trạm ở giữa chỉ là trạm nhỏ, thời gian dừng cũng ngắn, nên nếu cô muốn gọi cảnh sát thì giờ chính là cơ hội tốt nhất.”

Văn Tuyết nghe xong lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Gã cà-ri cuối cùng đã đi rồi, những người khác cũng nên dừng lại tại đây đi thôi.

Tuy bây giờ nhớ lại mùi trên người gã cùng ánh mắt trần trụi quá trớn kia cô vẫn cảm thấy ghê tởm, nhưng có thể làm gì bây giờ? Cô không định làm lớn chuyện.

Vậy nên, cứ bỏ qua đi.
Tận đến một phút trước khi tàu khởi hành, Phương Hàn Tẫn mới quay về phòng.

Đầu và vai anh đọng một lớp tuyết mỏng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo.

Văn Tuyết ngồi trên giường chăm chú đọc sách, nghe được tiếng động cũng không buồn nhấc mi mắt.

Đến cả Phương Xuân Sinh cũng thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không đúng, thấp thỏm liếc Phương Hàn Tẫn vài lần, đặt điện thoại xuống thu người vào góc giường.

Không khí yên ắng đến mức đóng băng.

Bẵng đến khi cửa phòng bị kéo ra, hai tiếng cười đắc ý vang lên, Diệp Tử Hàng khiêng túi vải sải bước vào trong.

Cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực giống con gà trống, vỗ ngực thùm thụp, vui vẻ nói: “Gọi tôi là tổng giám đốc Diệp đi.”

Không ai để ý đến cậu ta.

Nụ cười của Diệp Tử Hàng đông cứng trên mặt.

Cậu ta ngửa mặt gào thét: “Này, làm ơn phản ứng lại được không ạ?”

Cuối cùng Văn Tuyết cũng rời mắt khỏi trang sách chuyển sang Diệp Tử Hàng, ghẹo cậu ta: “Tổng giám đốc Diệp bán được bao nhiêu rồi ạ?”

Diệp Tử Hàng hí hửng mở túi dệt đặt trên đất, miệng lẩm bẩm: “Thời tiết càng lạnh nơi này càng thiếu hàng, lần sau tôi sẽ đem tới nhiều hơn nữa. Haha, việc làm giàu nằm trong tầm tay!”

“Bán được năm cái áo len, tám cái túi chườm nóng, mười hai bình nước nóng…” Cậu ta đếm từng món, cuối cùng còn vỗ tay đôm đốp như tiếng búa gỗ ở buổi đấu giá, trịnh trọng thông báo: “Còn bán được ba chiếc áo lông chồn!”

Văn Tuyết ngạc nhiên: “Cậu còn bán được áo khoác lông chồn? Đựng trong chiếc túi này á?”

Diệp Tử Hàng không mấy để tâm: “Hàng giả cả thôi, chú ý nhiều vậy làm gì?”

“Hàng giả?” Văn Tuyết giật mình, biểu cảm trở nên phức tạp vô cùng, “…Làm vậy không hợp lý lắm thì phải?”

Diệp Tử Hàng nhìn cô, cả giận: “Chị hai à, tôi chỉ bán trăm đồng một chiếc, cũng đâu tính là lừa đảo? Hơn nữa tôi là nhà môi trường học đó, đây khinh nhất là mấy người mặc đồ chế tạo từ lông động vật.”

Nhìn cậu ta xem, vui thì gọi bạn là “chị gái nhỏ”, giận thì đổi giọng thành “chị hai”.

Văn Tuyết cười mỉa, dựa vào giường tiếp tục đọc sách.

Sau khi kiểm kê số hàng tồn, Diệp Tử Hàng vừa ngâm nga vừa đếm tiền, một xấp tiền sặc sỡ đếm qua đếm lại ba bốn lần, đếm đến hớn hở mặt mày như mấy tay nhà giàu mới nổi.

Đếm xong còn cúi đầu xuống, tì cằm lên cạnh giường Văn Tuyết, cùng chia sẻ niềm vui với cô: “Chị gái nhỏ, chị đoán xem tôi kiếm được bao nhiêu?”

Văn Tuyết vô cảm lật trang sách, “Không biết. Ba trăm? Hay năm trăm?”

“Năm trăm tám!” Mắt Diệp Tử Hàng sáng ngời, giọng nói ngập tràn hăng hái.

“Lợi hại thật đó.” Văn Tuyết không mấy hứng thú nhưng vẫn phải làm bộ tò mò, khách sáo với cậu ta mấy câu, “Vậy chuyến này cậu có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Sáu cái túi dưới gầm giường là của tôi hết đó, nếu có thể bán hết thì có thể kiếm ít nhất năm ngàn!”

Văn Tuyết thầm tính nhẩm, cậu ta sẽ xuống tàu ở ga Irkutsk, đi đi về về cũng chỉ mất một tuần, một chuyến đi có thể kiếm được hơn năm ngàn. Bằng số lương của rất nhiều nhân viên văn phòng.

Phương Hàn Tẫn vẫn duy trì im lặng nãy giowf bất ngờ mở miệng: “Từ Bắc Kinh đến Irkutsk, tiền vé kèm phí phát sinh rơi vào khoảng hai ngàn hai, thêm vé khứ hồi nữa hẳn phải bốn ngàn bốn, chưa kể phí visa đi lại giữa Nga và Mông Cổ, chuyến này của cậu…” Anh tặc lưỡi hai tiếng, giọng nói giễu cợt, “Làm từ thiện hay gì?”

Diệp Tử Hàng nhất thời nghẹn họng, mặt đần thối cả ra, một lát sau mới lẩm bẩm nói: “Hình như vậy thật…”

“Nhưng mà..,” Cậu ta chuyển đề tài, ánh mắt thoắt cái lại sáng như đèn pha, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Văn Tuyết, “Chuyến này có thể gặp được chị gái nhỏ xinh đẹp nhường này, đối với tôi là hời lắm rồi.”

Văn Tuyết: “…”

Phương Hàn Tẫn cười khẩy.

Đúng là con buôn, lẻo mồm lẻo mép, không đáng tin cậy!

Diệp Tử Hàng lấy lại sức sống, giống như chú cún ngoan ngoãn tựa đầu vào giường nhìn Văn Tuyết không chớp mắt.

“Chị gái nhỏ, thêm WeChat đi, tôi sợ xuống tàu rồi không còn gặp chị được nữa.”

Phương Hàn Tẫn ngước mắt, lạnh lùng lườm nguýt cậu ta.

Văn Tuyết sợ mình không chống đỡ nổi trước sự dụ dỗ của chú cún con này nên dứt khoát quay mặt vào tường, khô khan nói: “Tôi không có WeChat.”

Từ chối rõ ràng như vậy nhưng hình như con cún con này nghe không lọt, tiếp tục năn nỉ ỉ ôi: “Nếu không thì Weibo? Hoặc Facebook, Instagram, gì cũng được.”

“Tôi không có tài khoản.”

“Vậy vậy vậy…” Cún con bị tổn thương sâu sắc, vẫn không chịu từ bỏ: “Nếu không thì lưu số điện thoại nhé? Hoặc hòm thư điện tử?”

Văn Tuyết thốt lên: “Tôi không có điện thoại.” Dứt lời lại cảm thấy lời nói dối này quá mức nhảm nhí, đành phải nói chữa vài câu: “Điện thoại tôi mất rồi, trước khi lên tàu bị người ta trộm mất.”

Phương Hàn Tẫn nén không được nở nụ cười rồi nhanh chóng nghiêm túc, trở lại vẻ lãnh đạm.

“Ôi? Chị gái đáng thương quá.” Cún con thở dài, rốt cuộc cũng chịu buông tha.

Nhưng cảm xúc chán nản ấy không kéo dài bao lâu, cậu ta lại tiếp tục nhen nhóm ý chí chiến đấu, cuộn chặt nắm đấm mạnh mẽ thề thốt: “Tôi muốn làm lụng chăm chỉ kiếm tiền mua điện thoại mới cho chị gái nhỏ của tôi!”

“Ha!”

Phương Hàn Tẫn không nhịn nổi nữa, mặt không đổi sắc buông một câu: “Trước tiên cậu cứ tích góp tiền trị đầu óc đi đã.”
Thời gian ban chiều luôn trôi rất chậm, mỗi người vượt qua bằng nhiều cách khác nhau –

Phương Xuân Sinh chơi game trên điện thoại, mệt thì thiếp đi, lúc đói thì thức dậy ăn rồi lại tiếp tục chơi.

Diệp Tử Hàng đánh một giấc, kéo một túi dệt cực lớn khác dưới gầm giường, lại mượn thêm một chiếc xe đẩy nhỏ trong toa ăn uống bày hàng lên đầy kệ.

Văn Tuyết nhìn thoáng qua, nào là mì ăn liền, xúc xích giăm bông, chân gà ngâm ớt, hạt dưa, lẩu và cơm tự sôi, không biết cậu ta xách lên tàu bằng cách nào nữa.

Còn Phương Hàn Tẫn…Cả chiều nay anh không ở trong phòng, chẳng biết đã đi đâu.

Vừa nghĩ đến anh, tâm tình Văn Tuyết bỗng có chút phức tạp, không nói rõ là cảm giác gì.

Biết rõ anh có ý tốt nên mới quan tâm đến mình nhưng cô không thể tiếp nhận.

Cô đóng cửa trái tim, từ chối lòng tốt của người vì cô rõ một điều rằng cuộc đời mình đã đi đến hồi kết, cô không nên dính dáng quá nhiều đến con người và vạn vật trên thế gian này.

Huống chi, người này lại là Phương Hàn Tẫn.

Trước khi nói lời tạm biệt với anh, để lại ấn tượng tốt cho nhau, cũng có thể đặt dấu chấm hết tử tế cho thời niên thiếu của riêng mình.

Chạng vạng, sắc đỏ lấp ló trên bầu trời ngoài ô cửa sổ, chẳng mấy chốc, ánh mặt trời xuyên qua làn sương mù dày đặc tản ra tia sáng vàng vô cùng lóa mắt, tựa một sinh mệnh tràn ngập sức sống đáng xé toạc miệng vết thương giữa đất trời u ám.

Văn Tuyết vọt lẹ xuống giường, lấy máy ảnh trong balo, điều chỉnh ống kính, chỉnh độ dài tiêu cự, sau đó cô đẩy cửa sổ lên, gió lạnh thấu xương vù vù rót vào trong khoang.

Cô quay đầu nói với Phương Xuân Sinh: “Xin lỗi, chờ chị chút nhé.”

Phương Xuân Sinh ngờ nghệch gật đầu.

Văn Tuyết nhắm vào ánh tà dương ở phía chân trời nhấn nút chụp hàng chục lần, trong nháy mắt tia sáng được lưu giữ trong khung ảnh.

Thế giới mỹ lệ, im lặng là vĩnh hằng.

Chụp gần mấy trăm tấm từ nhiều góc độ khác nhau, Văn Tuyết mới đóng cửa sổ, bước ra khỏi phòng, đi dọc qua từng ô cửa sổ trên hành lang với mong muốn tìm vị trí tốt nhất.

Mãi cho đến khi những tia sáng cuối cùng mất hút trên bầu trời, màn đêm chìm đắm trong vùng hoang dã, cô mới lưu luyến cất máy ảnh, chấm dứt cuộc hành trình truy tìm ánh sáng.

Đang định trở lại toa tàu thì một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng khiến cô dừng bước: “Văn Tuyết.”

Văn Tuyết quay đầu, nhìn Phương Hàn Tẫn đang đứng tận cuối dãy hành lang dài.

Tia sáng phấn khích vừa rồi trong mắt cô nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn dư lại sự hờ hững.

“Sao?” Ngay cả giọng cô cũng ngấm lạnh.

Phương Hàn Tẫn chậm rãi tiến đến gần, ánh đèn lạnh lẽo chiếu rọi, thân hình cao lớn đổ xuống thành chiếc bóng đen vây lấy cô.

Anh dừng lại cách cô nửa mét, ánh mắt sâu hun hút, giọng nói trầm thấp: “Nếu tôi nói tôi từng nợ hơn năm trăm vạn thì… cậu có dễ chịu hơn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play