“Phương Hàn Tẫn…”

Văn Tuyết còn đang do dự không biết có nên tiến lên hay không thì chợt nghe thấy một tiếng hét dài: “Nằm xuống mau!!!”

Cô không kịp nghĩ ngợi, nhào về trước theo phản xạ, nhưng đột nhiên nhớ tới Phương Xuân còn đang nằm trên lưng, bấy giờ cô mới nhanh nhẹn trở mình bảo vệ thằng bé dưới người.

Tiếng súng vang lên, viên đạn lao ra, gần như sượt ngang qua sau đầu cô.

Ngay sao đó là một âm thanh nặng nề vang lên, có thứ gì vừa khuỵu ngã trên đất.

Tiếng lá khô lạo xạo đằng sau, âm thanh chạy loạn văng vẳng tứ phía, nhánh rừng rất nhanh khôi phục vẻ tĩnh lặng.

Văn Tuyết nhẹ nhàng cục cựa cần cổ đã cứng đờ, từ từ quay đầu lại, dưới ánh trắng lạnh lẽo, một con sói xám vạm vỡ đang nằm rạp trên đất, ngực thủng lỗ lớn, máu tươi đỏ thẫm còn chảy ồ ạt.

Phương Hàn Tẫn vẫn chĩa súng, cảnh giác quan sát xung quanh.

Văn Tuyết gắng gượng ngồi dậy ôm Phương Xuân Sinh vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi đứa bé. Xuân Sinh ôm chặt cô, bị tiếng súng vừa nãy dọa đến vẫn còn run lập cập.

Sau khi xác nhận không còn nguy hiểm, Phương Hàn Tẫn mới cất súng, bước đến cạnh Văn Tuyết, vươn tay về phía cô.

“Không cần.” Văn Tuyết lạnh lùng hất tay anh.

Bàn tay của Phương Hàn Tẫn cứng đờ giữa không trung, qua vài giây mới rụt lại.

Thấy Văn Tuyết chỉ mặc độc chiếc áo len, môi lạnh đến tím tái, Phương Hàn Tẫn bèn vội vàng cởi áo khoác lông của mình choàng lên cho cô.

“Không cần.” Văn Tuyết đề phòng lui về sau một bước.

“Mặc vào!” Phương Hàn Tẫn cả giận, khăng khăng choàng lên người cô rồi khép chặt cổ áo, đoạn mới đỡ lấy Phương Xuân Sinh trên tay cô.

Phương Xuân Sinh giang rộng hai tay vòng qua cổ anh, bật khóc tức tưởi: “Anh ơi, em tưởng anh không cần em nữa…”

Phương Hàn Tẫn vuốt lưng thằng bé, thấp giọng an ủi: “Không đâu.”

Tuy đang nói với Phương Xuân Sinh nhưng ánh mắt Phương Hàn Tẫn vẫn nhìn Văn Tuyết đăm đăm, giọng điệu trịnh trọng như buông lời hứa hẹn.

Phương Xuân Sinh ngửa cổ, lau nước mắt nước mũi lấm lem, khụt khịt mấy cái rồi hỏi: “Vậy sao anh đến muộn thế ạ?”

Phương Hàn Tẫn rời mắt, nhìn thẳng vào thằng bé, cất giọng hối lỗi quá đỗi chân thành: “Xin lỗi em, là do anh… lạc đường.”

Văn Tuyết quay đi không nói gì.

Áo lông còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, cô che mặt, thân thể đông cứng đến tê dại từ từ khôi phục cảm giác, nhiệt độ và hơi thở anh như làn gió ấm, vỗ về từng lỗ chân lông trên người cô.

Xa xa chợt truyền đến tiếng súng.

Văn Tuyết sợ tới mức giật bắn, dây thần kinh căng chặt vất vả lắm mới lơi lỏng lại nảy thình thịch.

Cô hỏi Phương Hàn Tẫn: “Ở đây còn ai khác không anh?”

“Là Natasha.” Phương Hàn Tẫn giải thích, “Anh bảo cô ấy canh giữ trên núi, nếu nghe thấy trong rừng có tiếng súng thì phải bắn một phát lên trời, giờ em có thể đi theo hướng âm thanh tìm đường trở về.”

Bấy giờ Văn Tuyết mới yên lòng, hừ lạnh: “Cũng thông minh phết đấy.”

“Em cũng vậy.” Phương Hàn Tẫn nhoẻn môi cười, cúi xuống nhặt sợi chỉ đỏ, “Nếu không có sợi chỉ này dẫn lối thì chắc anh cũng không thể tìm được hai người nhanh vậy.”

“Là Xuân Sinh nghĩ ra đấy.” Văn Tuyết hất cằm chỉ Phương Xuân Sinh, “Em ấy rất thông minh, đừng xem thường em ấy.”

Phương Hàn Tẫn ngẩn tò te, ngay sau đó bật cười gật đầu: “Vâng vâng, thằng bé còn thông minh hơn anh nghĩ nhiều.”

Văn Tuyết nhíu mày không tiếp lời.

“Đi thôi.” Phương Hàn Tẫn vác súng săn trên vai, một tay ôm Phương Xuân Sinh, một tay vươn tới trước mặt Văn Tuyết.

Văn Tuyết lườm anh, đút tay vào túi áo, “Không cần, em tự đi được.”

Phương Hàn Tẫn hết cách bèn rút tay về, dặn dò: “Vậy nhớ theo sát anh.”

Hướng về phía tiếng súng truyền đến, họ người trước người sau bắt đầu khởi hành. Bước trong khu rừng an tĩnh không tiếng động, trái tim Văn Tuyết cũng dần bình ổn trở lại.

Không thể nói rõ vì sao, tựa như chỉ cần Phương Hàn Tẫn xuất hiện thì mọi sợ hãi khó khăn đều bay biến.

Con đường phía trước được ánh đèn chiếu sáng, rất nhiều cảnh tượng Văn Tuyết chưa kịp nhìn kỹ giờ đây dần hiện rõ trước mắt —

Vô số cây lừng lững khắp cánh rừng, cành lá khẳng khiu che khuất bầu trời, dây leo như những con trăn quấn quanh thân cây xù xì rủ xuống từ cành cao, gió se sẽ thổi qua, có thứ gì đó còn đang đong đưa theo làn gió…

Phương Hàn Tẫn đột ngột xoay người, bờ vai rộng lớn chắn đi tầm mắt Văn Tuyết.

“… Đó là gì vậy?” Giọng Văn Tuyết nghe qua có chút run rẩy.

Thứ vừa nãy, hình như…là hai cái đùi.

Phương Hàn Tẫn che mắt cô lại, vòng đến sau lưng cô, tay còn lại ôm chặt Phương Xuân Sinh.

“Em đừng mở mắt.” Văn Tuyết nghe được âm thanh khàn khàn của Phương Hàn Tẫn, hơi ấm nhẹ nhàng phả bên tai, “Để anh dẫn em đi qua đoạn đường này.”

Văn Tuyết bồn chồn cắn môi, khẽ gật đầu.

Tuy hẵng còn rất giận anh, nhưng giờ phút này họ vẫn đang nguy hiểm trùng trùng, cô cần phải thức thời.

Cô nắm tay Phương Hàn Tẫn, thận trọng dò dẫm đường đi, bước chân chao đảo.

Một đường trầm mặc, thật lâu sau, bàn tay trước mắt mới buông xuống.

Văn Tuyết chớp chớp mắt, quay sang nhìn Phương Hàn Tẫn, đôi con ngươi còn run khe khẽ.

“Lúc nãy… là người chết à?”

Phương Hàn Tẫn gật đầu, vẻ mặt hơi ảm đạm, “Cái xác ấy đã khô rồi. Trên đường đến đây anh thấy rất nhiều mảnh xác vụn, có thể là thức ăn thừa của bọn sói.” Anh chỉ về đằng sau, “Người thắt cổ tự sát này cũng coi như thông minh, để bản thân có thể chết toàn thây.”

Dạ dày Văn Tuyết nhộn nhạo, da đầu tê tái.

Phương Hàn Tẫn nhìn thấu tâm tư cô, giở giọng đe: “Nếu em tự sát ở đây thì đó cũng là kết cục của em đấy.”

Văn Tuyết ngước lên đối diện với anh.

“Vậy anh có nghĩ tới nếu để Xuân Sinh ở đây một mình thì kết cục của em ấy sẽ như thế nào không?”

Phương Hàn Tẫn nhất thời câm bặt, qua thật lâu mới khó khăn mở lời: “Văn Tuyết, xin lỗi…”

Văn Tuyết đáp với giọng lạnh tanh: “Người anh nên xin lỗi không phải em.”

“Anh biết, nhưng mà anh —”

Văn Tuyết ngắt lời anh không chút chần chờ: “Bây giờ em cũng chả muốn nghe, đi ra ngoài rồi nói.”

Phương Hàn Tẫn im lặng, cuối cùng quay đi, bất đắc dĩ thở dài.

Họ lại tiếp tục cuộc hành trình.

Để tránh bị chệch hướng, cứ cách mười phút là lại có một phát súng bắn lên không trung.

Mỗi lần tiếng súng dừng lại là có thêm âm thanh vật thể rơi bịch trên đất và một tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây phía sau, không biết ấy là do một con thú hoang đang sợ hãi trốn chạy hay là những cành lá bị tuyết lay động.

Chờ một hồi, tiếng súng lại vang lên ở đằng xa như đã hẹn, đáp lại tiếng gọi của anh.

Trong trường hợp mọi thiết bị hiện đại đều không thể giúp họ thoát thân khỏi đây, phương pháp thô sơ thế này sự lựa chọn tốt nhất.

Văn Tuyết gằm đầu nối gót theo sau Phương Hàn Tẫn, suốt dọc đường chỉ im lặng không hé răng nói lời nào.

Cho nên phải hơn nửa tiếng sau, khi phát súng thứ tư vang lên trên bầu trời, anh mới chợt nhận ra cô có gì đó không đúng.

“Văn Tuyết!” Phương Hàn Tẫn dừng chân, lắc mạnh vai Văn Tuyết: “Sao em lại nhắm mắt đi thế? Chóng mặt à em? Hay em mệt?”

Văn Tuyết cố sức nhấc mí mắt, người đàn ông trước mặt như đang phân thân, hai khuôn mặt lúc xếp chồng lên nhau, lúc lại chia làm hai nửa, âm thanh cũng vọng lại khi gần khi xa.

Cô chậm chạp hé môi, giọng nói như truyền đến từ thinh không: “Em hơi buồn ngủ, đầu óc choáng váng…”

“Nghỉ ngơi một lát đã.” Phương Hàn Tẫn bất giác kéo cô ngồi xuống, đưa tay ấn vào động mạch cổ cô.

Chừng nửa phút sau, hàng mày anh cau chặt.

“Nhiệt độ cơ thể thấp, nhịp tim rất chậm, chắc em đang tiến vào giai đoạn giảm hưng phấn.”

Đầu óc Văn Tuyết giờ phút này như mớ bòng bong, căn bản không hiểu anh nói gì: “Giai đoạn nào cơ?”

Phương Hàn Tẫn kiên nhẫn giảng giải: “Nói đơn giản thì khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống, con người sẽ trải qua bốn giai đoạn: đầu tiên là giai đoạn hưng phấn, hô hấp và nhịp tim đều tăng nhanh làm cơ thể cảm nhận được cái lạnh; sau đó là giai đoạn giảm hưng phấn, nhịp tim và hô hấp chậm hơn, hoạt động chân tay không linh hoạt và thần trí mơ hồ; tiếp đến là giai đoạn ức chế, cung phản xạ dài, cảm thấy nóng, vô thức cởi hết quần áo; cuối cùng là giai đoạn tê liệt, lúc đó… chúng ta sẽ chết cóng.”

Văn Tuyết uể oải hít hơi khí lạnh.

Hoá ra đây chính là cảm giác cóng đến chết. Cô đang trải qua giai đoạn thứ hai, hình như cũng không quá đáng sợ như cô mường tượng, thậm chí còn có chút thoải mái, là cảm giác cuối cùng đã được giải thoát.

Phương Hàn Tẫn quan sát cô, bao sầu lo ngưng đọng giữa hai hàng mày.

Anh hỏi, “Bây giờ em có thấy nóng không?”

Văn Tuyết lắc đầu.

“Thế có lạnh không?”

Văn Tuyết lại lắc đầu, “Giờ rất ổn, chỉ là thấy hơi mệt, hình như có hơi…” Cô liếm đôi môi khô nứt, “hơi khát, muốn uống nước.”

Phương Hàn Tẫn đánh mắt nhìn khắp một lượt, suy nghĩ hồi lâu rồi đứng dậy, “Em đợi một chút.”

Anh đi tới một gốc cây, nhấc chân đạp thật mạnh, cành cây rung chuyển, một khối tuyết rơi xuống. Anh đưa hai tay đón lấy, chờ tuyết tan thành nước mới đưa đến bên môi Văn Tuyết.

“Hơi bẩn, nhưng em uống tạm để giải khát đã. Đợi anh tìm nước nóng cho em sau.” Anh dỗ Văn Tuyết như đang dụ trẻ con uống thuốc.

Văn Tuyết níu lấy cổ tay anh, cúi đầu nhấp một ngụm nước tuyết tan trong lòng bàn tay.

Nước thấm vào họng lành lạnh, còn vương chút vị khét, có lẽ là khói thuốc súng còn sót lại khi anh xử trí mấy con sói.

Văn Tuyết uống xong lại hít vào thở ra vài chập, cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút.

Cô nghiêng đầu, thẫn thờ nhìn vào cành cây trơ trọi, giọng nói có phần đăm chiêu: “Nghe nói những người chết cóng đều ra đi với nụ cười trên môi. Có lẽ lúc đó họ cảm thấy rất hạnh phúc.”

Phương Hản Tẫn cau có, ngữ điệu giận dữ: “Phỉ phui cái mồm, quá trình tử vong nào cũng đau khổ cả.”

Văn Tuyết chống người đứng dậy, vừa thở hổn hển vừa bật lại: “Cô bé bán diêm chết rất nhẹ nhàng đấy thôi, cô ấy…”

Trong lúc bất chợt, Phương Hàn Tẫn căng mắt, nhanh chóng giữ chặt lấy bờ vai cô, tay kia đưa lên môi ra dấu im lặng.

Văn Tuyết sợ tới mức nín bặt.

Không khí gần như đóng băng.

Họ nghe được chuỗi tiếng bước chân rất nhỏ, liến thoắng và nhanh nhẹn, từ xa đến gần, di chuyển đến phía sau họ.

Chỉ có Phương Xuân Sinh vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngửa đầu nhìn hai người trước mắt, toan mở miệng nói chuyện.

Văn Tuyết hấp tấp ngồi bệt xuống che lấy miệng thằng bé.

Phương Hàn Tẫn lấy súng săn, khom người chậm rãi tiến về trước.

Khi luồng sáng chói loá rọi tới, bụi cây phía trước bắt đầu nháo nhào, trong tích tắc, một con sói xám phóng lên, bổ về phía anh —

“Đùng!”

Tiếng súng bén nhọn vừa dứt, con sói đã phủ phục trên đất, nhưng nó nhanh nhẹn lật người, cả bốn cẳng chân to khoẻ bấu chặt trên tuyết, căng người bày thế tiến công.

Văn Tuyết nín thở, khẩn trương không dám nhìn kỹ, chỉ có thể ôm Xuân Sinh càng thêm chặt.

“Vút” một tiếng, như một mũi tên chọc thủng không trung, con sói xám bật dậy lao tới, móng vuốt của nó vồ thẳng về Phương Hàn Tẫn –

“Đùng!”

Lại một tiếng súng vang lên, cơ thể khổng lồ quỵ trên đất, va chạm mạnh đến mức lá khô xác xơ tung bay, bùn đất bắn tung tóe khắp nơi.

Phương Hàn Tẫn giơ nòng súng tiếp tục buớc về phía trước.

Tia sáng trắng quét tới, vài thân hình lực lưỡng chạy thục mạng vào đêm tối.

Phương Hàn Tẫn bắn mấy phát vào trong rừng cây, chắc chắn bầy sói đã bị đuổi đi mới thu súng, tóm lấy đuôi con sói trên đất kéo đến trước mặt Văn Tuyết.

Văn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông Xuân Sinh ra.

Phương Hàn Tẫn lấy con dao Thuỵ Sĩ trong túi quần, nhắm ngay vào cổ con sói —

Máu tươi phun ồ ạt.

Anh nhấc đầu sói xám, đưa vết cắt còn đang chảy máu tới trước mặt Văn Tuyết.

Văn Tuyết trợn mắt, ngạc nhiên nhìn anh.

Lẽ nào anh muốn cô…

Phương Hàn Tẫn nhướng mày, ánh mắt ấy như đang chứng thực cho suy đoán của cô.

Văn Tuyết cuống quýt xua tay, ấp a ấp úng: “Không, em, em hết khát…”

Phương Hàn Tẫn nghiêm túc nói cho cô hay: “Ít nhất phải một tiếng nữa chúng ta mới ra khỏi đây. Bây giờ em đang trong giai đoạn mất nhiệt nên phải tranh thủ thì giờ bổ sung nhiệt. Nhiệt độ của sói lại cao hơn người, ở vòng Cực Bắc thì máu sói là đồ uống nóng hảo hạn đấy.”

“Nhưng mà…” Văn Tuyết hiểu chuyện này, nhưng mà không vượt qua được trở ngại tâm lý. Cô lộ vẻ khó xử, “Có thể uống trực tiếp máu sói à? Có tác dụng phụ gì không?”

“Hại thì cũng không hại, cùng lắm chỉ là chút vi khuẩn, lúc về có thể bị tiêu chảy vài ngày thôi.”

Thấy cô vẫn ra sức kháng cự, Phương Hàn Tẫn dứt khoát làm mẫu cho cô xem. Anh cúi đầu nhắm ngay vết cứa sâu trên cổ con sói mút vào vài ngụm.

“Hơi tanh chút thôi.” Anh ngẩng đầu, lau đi máu tươi trên bờ môi, đưa con sói sang cho Văn Tuyết, “Nhân lúc còn nóng em uống nhanh đi nào.”

Văn Tuyết: “…”

Sau cùng thì ý chí cầu sinh đã chiến thắng sự bài xích trước việc uống máu tươi, Văn Tuyết kiên quyết học theo Phương Hàn Tẫn, cúi đầu áp sát cổ con sói dùng sức hút mạnh. 

Chất lỏng ấm áp xuôi theo cổ họng tràn vào dạ dày, cả người ấm áp hẳn lên, kéo theo đó là mùi máu nồng nặc xộc đến.

Cô kìm nén cảm giác buồn nôn, uống liền tù tì mấy hớp, sau đó mới từ từ buông xác con sói ra.

Người cuối cùng là Phương Xuân Sinh.

Có lẽ đã bị dọa đến choáng váng, thằng bé không phản kháng gì nhiều, vả lại thằng bé mất nhiệt nghiêm trọng nhất, cũng đang khát nhất, máu sói nóng ấm đối với thằng bé chẳng khác nào cộng rơm cứu mạng.

Từ xa lại truyền đến một tiếng súng.

Phương Hàn Tẫn đỡ Văn Tuyết, khom người ôm Phương Xuân Sinh. Ba người nương tựa vào nhau, lần theo hướng tiếng súng phát ra.

Một giờ đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua.

Không biết vì mệt hay vì rét mà bước chân Văn Tuyết bắt đầu run rẩy, tiếp đó cả người không ngừng giật nảy.

Nhiệt do máu sói cung cấp đã cạn kiệt, cô hơi hối hận vì lúc ấy không uống nhiều thêm vài ngụm.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, chân cô nhũn ra, chuếnh choáng suýt nữa bị rễ cây vấp ngã.

Phương Hàn Tẫn đỡ cô, trong hơi thở đượm mùi máu tươi. Cổ anh khô khóc, “Em muốn nghỉ ngơi chút không?”

Văn Tuyết lắc đầu.

Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cô gần như đã tiêu hao hết sức lực. Nếu dừng chân thêm lần nữa có lẽ họ sẽ chẳng còn hơi đâu mà đi tiếp.

Bước chân nhẹ bẫng, đường phía trước bắt đầu nhoè đi, hai bên thái dương nhức buốt… Đáng sợ hơn cả, Văn Tuyết đang dần cảm thấy nóng.

Rốt cuộc cô cũng dừng lại, kéo cổ áo quạt phe phẩy vào bên trong, “Phương Hàn Tẫn…” Cô hít thở không thông, câu được câu chăng dặn dò, “Anh đưa Xuân Sinh ra ngoài trước, em, em nghỉ một chặp đã, đừng để ý đến em làm gì…”

Phương Hàn Tẫn khăng khăng ghìm chặt cánh tay cô, hung hăng răn bảo: “Em nói nhảm cái gì thế! Đi cùng nhau! Nếu không đi được thì anh cõng em!”

Văn Tuyết khoát tay, phẫn nộ đáp trả: “Anh còn phải ôm Xuân Sinh, sao có thể cõng em được? Nghe lời, hai người cứ đi trước đi, chờ Xuân Sinh ra ngoài rồi lại quay về đón em…”

“Không là không!”

Phương Hàn Tẫn vác tay Văn Tuyết đặt trên vai mình, tay kia siết eo cô, nói trịnh trọng: “Văn Tuyết, anh sẽ không bỏ em lại.”

Văn Tuyết yếu ớt dựa vào vai anh, lẩm bẩm: “Em không muốn trở thành gánh nặng của anh.”

“Văn Tuyết, em không phải gánh nặng của anh.” Phương Hàn Tẫn cúi đầu hôn lên làn tóc mai người con gái, tay kia ôm Phương Xuân Sinh, giọng nói chan chứa nghẹn ngào, “Cả hai người đều không phải.”

Văn Tuyết cảm giác cơ thể mình hừng hực, chỉ muốn kéo phắt áo lông ra, nhưng tay cô vẫn bị Phương Hàn Tẫn ghim chặt.

“Đừng cởi!”

Tay Văn Tuyết không thể nhúc nhích được, vội đến mức bật khóc: “Nhưng em nóng, cả người vã hết mồ hôi…”

“Chỉ là ảo giác thôi, nhịn được một chút là được.” Phương Hàn Tẫn nhỏ nhẹ dỗ dành, nhằm dời đi sự chú ý của cô, “Văn Tuyết, ngẫm lại những chuyện vui vẻ nhé… Em muốn làm gì nhất?”

Cách này còn khá có ích, Văn Tuyết dần bình tĩnh, nghiêm túc suy tư, “… Chắc là ngắm cực quang. Nhưng mà đáng tiếc, chết đến nơi rồi vẫn chưa thấy được.”

Yết hầu Phương Hàn Tẫn như bị siết nghẹn. Anh dằn nỗi chua xót trào dâng trong lòng, giọng điệu ra chiều thoải mái hỏi tiếp: “Cực quang có ý nghĩa đặc biệt gì với em vậy? Tại sao nhất định phải thấy được cực quang?”

“Chả có ý nghĩa gì cả.” Văn Tuyết lắc đầu, cười khúc khích như người say, “Chuyện gì trên đời cũng cần phải có ý nghĩa mới được à, đọc sách để vào đại học, học đại học nhằm tìm một công việc lương lậu ổn định, tìm một công việc tốt cốt vì kiếm tiền, thành gia, sinh con đẻ cái, chẳng khác nào một cỗ máy được lập trình sẵn cả. Chẳng nhẽ em không thể làm một việc tuy vô nghĩa nhưng lại thú vị?”

Phương Hàn Tẫn cười rộ, “Dĩ nhiên là có thể. Chúng ta có thể cùng nhau làm những điều ấy.”

Văn Tuyết ngửa đầu trông lên bầu trời, chân cô nhũn ra, thiếu chút nữa là la liệt trên đất, may mắn thay Phương Hàn Tẫn vẫn siết chặt tay, vững vàng ôm cô trong lòng.

“Anh biết không?” Văn Tuyết mơ mơ màng màng, cô đã bắt đầu không rõ mình đang nói gì, “Người Eskimo từng nói, cực quang, là…” Cô cố nhớ lại, “Là ngọn đuốc dẫn đường linh hồn người chết lên thiên đàng. Đẹp làm sao, có lẽ khi tất cả mọi người chết đi, con đường ấy sẽ xuất hiện, chỉ lối cho họ đến thiên đàng…”

Phương Hàn Tẫn đột ngột dừng bước, thì thào gọi cô: “Văn Tuyết…”

Văn Tuyết cũng dừng chân, ngẩng lên ngắm vòm trời cao xa vời vợi.

“Hình như em thấy được Bồ Tát rồi này…”

Thần phật khắp trời vô biên, tỏa ra ánh sáng xanh lục kỳ ảo giữa trời đêm,  tựa như một tấm lụa duyên dáng, uốn lượn biến đổi thành muôn hình vạn trạng.

“Không phải Bồ Tát.” Phương Hàn Tẫn si ngốc ngó lên không trung, chẳng hiểu sao hốc mắt chua xót, một luồng cảm xúc không tên bắt đầu lan toả trong lồng ngực, “Là cực quang.”

Dải cực quang hùng vĩ, rực rỡ bất ngờ xuất hiện vào đêm khó quên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play