Natasha bước vào nhà thay trang phục, khi cô nàng bước ra thì các du khách gần như đã sửa soạn xong xuôi. Cô nàng kiểm tra quân số, tiếp đó mới dẫn họ ra ngoài cuốc bộ lên núi thông qua khu rừng đằng sau chòi đá.
Văn Tuyết thầm nghĩ có lẽ rất nhanh thôi là có thể ngắm cực quang được rồi, không nhịn được hồ hởi hẳn, chạy mấy bước bắt kịp Natasha, “Bây giờ cấp độ của cực quang bao nhiêu rồi?”
“3.5 đấy, khả năng cao có thể nhìn thấy cực quang.”
Viên Viện đứng bên không ngừng lầm bầm: “Hôm qua cô cũng nói thế, kết quả chúng tôi chờ cả đêm cũng không thấy gì hết.”
Natasha nhún vai, “Vậy chờ đến tối nay xem sao. Muốn ngắm cực quang ngoài suy xét vị trí địa lý, thời tiết, môi trường ra thì còn cần chút may mắn nữa.”
“Aizz, đành vậy chứ biết sao giờ.”
Phương Hàn Tẫn đến bên cạnh Văn Tuyết cọ vào tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi thấy cực quang xong em tính làm gì?”
“Em tính ở đây vài ngày nữa, sau đó…” Văn Tuyết suy nghĩ một chút, “Sau đó trở về.”
Phương Hàn nhướng mày, “Về nước?”
“Không thì đi đâu bây giờ?” Văn Tuyết quay sang nhìn anh, ánh mắt trong trẻo thông thấu, “Không thể cứ trốn tránh cả đời được. Đã chọn sống sót thì phải đi giải quyết những chuyện rắc rối đó.”
“Em đã suy nghĩ thấu đáo rồi nhỉ.”
“Em vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là không muốn đối mặt thôi.” Văn Tuyết thở dài, “Chưa từng quyết tâm, cũng không có dũng khí.”
Phương Hàn Tẫn nói một câu đúng trọng tâm: “Vấn đề lớn nhất của em chính là không đủ sát phạt quyết đoán. Cứng rắn với người khác cũng là một cách yêu thương chính mình.”
“Em cũng muốn làm một người ích kỷ lắm chứ, cứ thế buông bỏ gánh nặng, sống an nhàn thoải mái. Nhưng mà…” Văn Tuyết cười khổ, “Khó lắm.”
Phương Hàn Tẫn lắc đầu, “Đấy chưa gọi là ích kỷ, chỉ là tìm cách để tồn tại thôi, là bản năng sinh tồn của con người khi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.”
Phía sau bỗng truyền đến âm thanh lộp độp chen ngang cuộc đối thoại của hai người.
Văn Tuyết vội vàng quay đầu, thì ra Phương Xuân Sinh vừa ngã sấp mặt. Thằng bé khoác chiếc áo rất dày, túi áo lông trắng cộm lên, khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh mấy vòng, nhìn qua tựa như một người tuyết tròn trĩnh.
Văn Tuyết đỡ Xuân Sinh đứng dậy, quan tâm hỏi: “Không sao chứ? Em ngã ở đâu thế?”
Phương Xuân Sinh lắc đầu, ánh mắt ngờ nghệch.
“Để anh cõng em ấy cho.” Phương Hàn Tẫn ngồi xổm xuống để Phương Xuân trèo lên lưng mình. Lúc đứng dậy, bước chân anh rõ ràng nặng nề hơn nhiều.
Quãng đường kế tiếp, hai người đều chất chứa tâm sự, không nói thêm gì nữa.
Đoàn người leo như rùa bò dọc theo đường mòn quanh núi hơn mười phút, rốt cuộc cũng đến được doanh trại trên đỉnh. Mở ra trước mắt họ là những cánh đồng tuyết bạt ngàn dưới chân núi, vô số túp lều giúp như đồ chơi nhà gỗ, có thể thấy rõ Bắc Băng Dương ở phương xa.
Arnold đã chờ ở đây từ lâu. Cậu chàng xách theo một thùng dụng cụ, trong đó có cuốc đục băng, rìu băng và một số cần câu có độ dài ngắn khác nhau.
Đằng sau cậu ta đỗ mấy chiếc xe máy, hai chiếc xe trượt tuyết, vài chú husky đeo dây cương trên lưng, khí thế bừng bừng xếp thành một hàng.
Natasha hắng giọng, giới thiệu với mọi người: “Ở đây có ba trải nghiệm: chó kéo xe trượt tuyết, xe trượt tuyết và câu cá trên băng. Các anh các chị cứ tự chọn đi nhé.”
Phương Xuân Sinh vừa nhìn thấy mấy con Husky đã hào hứng khuơ chân múa tay: “Em muốn chơi cái này! Em muốn chơi cái này!”
“Được.” Phương Hàn Tẫn quay lại nhìn Văn Tuyết, “Muốn chơi cùng nhau không?”
Văn Tuyết còn chưa kịp trả lời thì chiếc xe kéo tuyết đã bị hai cô gái người Úc nhanh chân chiếm trước.
Văn Tuyết quay sang hỏi Natasha: “Xe chó kéo tuyết có thể chở được bao nhiêu người?”
Natasha trợn trắng mắt: “Chị muốn chó của tôi kiệt sức chết à? Tối đa hai người thôi.”
Văn Tuyết đành từ bỏ, phất tay với Phương Hàn Tẫn, “Thôi vậy, hai anh em cứ chơi đi.”
Phương Hàn Tẫn lại hỏi: “Thế em thì sao?”
Văn Tuyết đánh mắt nhìn quanh một vòng, mấy chiếc xe trượt tuyết còn lại cũng bị mấy cậu thanh niên Nga chiếm luôn rồi, Viên Viện và Trịnh Dịch Dương thì xách theo thùng nhỏ lẽo đẽo theo đuôi Arnold, phỏng chừng đang muốn đi câu cá.
Văn Tuyết nghĩ ngợi chốc lát, giơ máy ảnh trong tay lên cười với Phương Hàn Tẫn: “Tối qua em ngủ không ngon nên chụp mấy tấm rồi về ngủ bù thôi.”
Phương Hàn Tẫn mất tự nhiên đằng hắng mấy tiếng.
Natasha cũng hiểu ý, nghiêng mắt nhìn Văn Tuyết nở nụ cười đen tối.
Bấy giờ Văn Tuyết mới nhận ra mình vừa nói gì, vành tai bất thình lình đỏ ửng, vội vùi mặt vào khăn quàng cổ, gió lạnh thấu xương cũng không cản được nhiệt độ phừng phừng trên mặt cô lúc này.
Natasha huých bả vai cô, cười trêu: “Được rồi, chị về nghỉ ngơi sớm đi, đêm nay nói không chừng có cực quang đó, đến lúc ấy tôi gọi mọi người.”
Mắt Văn Tuyết phút chốc sáng rỡ.
Natasha bổ sung thêm: “Vậy nên tối nay chị có dự định gì thì tốt nhất là tốc chiến tống thắng nhé.”
“…”
Văn Tuyết cảm thấy từ đầu tới chân đều bốc nhiệt, cô chỉ mấy con husky đang chuẩn bị xuất phát, cố gắng chuyển chủ đề: “Nhanh chân lên đi, anh nhìn xe người ta chạy xa lắm rồi kìa.”
Phương Hàn Tẫn mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu, đặt Phương Xuân Sinh lên ghế trước cửa xe trượt rồi tự mình ngồi lên ghế sau, dang rộng đôi chân bảo vệ Phương Xuân Sinh vững vàng ở giữa.
Natasha chỉ đường cho anh: “Anh cứ đi thẳng về hướng đông dọc theo con đường này rồi trở lại bên hồ băng nhé.”
Văn Tuyết hơi lo: “Ở đây không có gì để đánh dấu cả, khắp nơi chỉ có một màu trắng xoá, lỡ như lạc thì sao bây giờ?”
“Yên tâm, mấy con chó nhà tôi nhớ đường mà.” Natasha chợt nhớ tới gì đó, vội vàng dặn dò Phương Hàn Tẫn, “Đúng rồi, sườn núi phía Tây có một mảnh rừng rậm nguyên sinh, chớ có đi vào nhé. Người địa phương như tôi còn chưa dám bén mảng đến đó đâu.”
Lòng Văn Tuyết chùng xuống, cô buột miệng: “Rừng Iman?”
Phương Hàn Tẫn quay ngoắt sang nhìn cô.
Natasha gật đầu, “Chị từng nghe về nó rồi à?”
“… Nhưng tôi không biết nhiều lắm.” Văn Tuyết sợ bị phát hiện, ánh mắt lảng tránh, “Nơi đó thật sự khủng khiếp lắm à?”
Natasha nhướng mày, “Sao, chị muốn đến xem thế nào không?”
“Cô muốn dẫn đường không?”
“Tôi không đi.” Natasha lùi một bước, nhìn Văn Tuyết đầy cảnh giác, “Chẳng ai dám đâu, chị chết tâm đi là vừa.”
Phản ứng của cô nàng trái lại khơi dậy hứng thú trong Văn Tuyết, “Ở đó có gì? Gấu? Sói? Cô có súng mà cũng sợ mấy con này hả?”
“Không phải sợ cái đó.” Natasha liếm môi, vẻ mặt hơi hốt hoảng, bất giác hạ giọng, “Chị không biết chứ khu rừng này khá kỳ quái, quanh năm suốt tháng chỉ có một mảnh đen nhánh. Chả hiểu sao ai đi vào cũng bị lạc, la bàn, thiết bị GPS đều hỏng hết, rất ít người có thể sống sót trở ra… Nhưng mà tôi đoán hầu như ai đi vào cũng sẽ không có ý định thoát khỏi đó đâu.”
Cô nàng nghiêng người nhìn Văn Tuyết, huých bả vai cô, “Chị hiểu chứ?”
Không hiểu sao cổ họng Văn Tuyết lại khô khốc, “… Để tự sát à?”
Natasha gật đầu, giọng điệu nặng nề: “Trước đây tôi nói chị rồi đó, mùa đông ở đây quá dài, mấy tháng liền không thấy mặt trời, thời tiết thì vừa lạnh vừa âm u nên rất nhiều người bị trầm cảm. Bạo gan chút thì một khẩu súng tèo luôn, nhát thì cứ ra ngoài uống rượu, nhảy xuống biển hoặc đi vào khu rừng này, để mẹ thiên nhiên kết liễu cuộc sống của họ.”
Nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí như bị bóp nghẹn.
Mấy chú husky cào móng vuốt trên nền tuyết tựa như đã chờ đến mất kiên nhẫn.
Natasha hơi há miệng, còn đang tính nói gì đó thì đột ngột biến sắc, hét lớn với nhóm người đằng sau Văn Tuyết: “Này, tôi đã nói rồi mà, đừng có chơi máy bay điều khiển từ xa!”
Văn Tuyết giật mình quay đầu lại, thấy mấy cậu người Nga đang ngồi xổm trên đất chơi đùa với thứ gì đó.
Natasha hùng hổ tiến đến, chống nạnh nói gì đó bằng tiếng Nga, ngữ khí vừa hung hăng vừa gấp gáp.
Phương Hàn Tẫn cẩn thận nghe một lát mới quay sang phiên dịch cho Văn Tuyết: “Cô ấy nói ở gần đây có căn cứ quân sự nên không thể chơi máy bay điều khiển từ xa, nếu không nghe lời sẽ vướng vào rắc rối. Nếu để bên quân đội tóm được thì còn có khả năng bị bắt giữ cơ.”
Văn Tuyết nhớ lại chuyện hôm qua, không khỏi sợ hãi dặn Phương Hàn Tẫn: “Anh cũng cẩn thận nhé, đừng đi nhầm vào khu quân sự của người ta đấy.”
“Yên tâm, không phải Natasha đã nói chó nhà cô ấy biết đường à?”
Mấy chú Husky nghiêng đầu thè lưỡi, biểu tình vừa hung dữ vừa ngốc nghếch khiến Văn Tuyết thật sự hoài nghi chỉ số thông minh của chúng.
Phương Hàn Tẫn ngồi vững trên xe trượt tuyết, nắm lấy dây cương nhẹ nhàng vung lên, bầy Husky lập tức chuyển từ tư thế ngồi xổm sang tư thế đứng, con khoẻ nhất dẫn đầu, bốn con còn lại ngoan ngoãn theo sau, đội hình theo kiểu chữ “Nhân” (人).
Văn Tuyết ngồi xuống xoa đầu Phương Xuân Sinh, giúp thằng bé quấn chặt khăn quàng cổ, lại cẩn thận căn dặn Phương Hàn Tẫn lần nữa: “Trên đường nhớ để ý đó, đừng có phóng nhanh quá.”
“Ừ.” Phương Hàn Tẫn nhìn Văn Tuyết, “Nếu mệt mỏi thì về ngủ một giấc, xong rồi anh sang tìm em.”
Phương Xuân Sinh nhếch môi nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với Văn Tuyết: “Lát gặp nha chị.”Văn Tuyết chụp vài tấm ảnh xong thì nối gót Natasha xuống núi.
Lửa trong chòi còn chưa tàn, ấm cúng và yên tĩnh, Văn Tuyết dựa vào sofa, cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến.
Mãi đến khi tiếng chuông gió ngoài cửa truyền đến, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Cánh cửa khép lại, gió rét căm căm tràn vào trong, nhiệt độ căn phòng đột ngột giảm xuống.
Người vừa vào là đôi chim cu Viên Viện và Trịnh Dịch Dương.
Họ đặt chiếc thùng gần như đã đóng băng xuống đất, run rẩy ngồi xổm bên đống lửa. Hơ mình một hồi lâu cơ thể mới chậm rãi khôi phục cảm giác.
Văn Tuyết đứng dậy, rót cho họ hai tách trà nóng: “Lạnh không?”
“Ở hồ băng lạnh cực ấy, gió lớn lắm, lạnh không chịu nổi luôn.” Viên Viện bước tới, cởi áo khoác vắt lên sofa, “Nhưng mà chúng tôi cũng câu được mẻ lớn, chẳng mất bao lâu đã lấp đầy một xô.”
“Khủng thế à?”
Văn Tuyết nhìn vào thùng, quả nhiên đã đầy nhẵn cá, con nào con nấy đều béo tốt săn chắc đang mạnh mẽ nhảy tanh tách.
“Đây là loài gì thế?”
Viên Viện suy nghĩ một chặp mới lắc đầu, “Arnold nói toàn tên tiếng Nga thôi, chúng tôi nghe không hiểu nên cũng không nhớ. Tóm lại mấy con này ăn ngon lắm.” Cô ấy khom lưng bắt một con cá to bằng một cánh tay em bé bày ra cho Văn Tuyết xem, “Chúng tôi có ba con, tặng cho chị đấy, coi như bồi thường.”
Văn Tuyết ngẩn người, “Bồi thường việc gì cơ?”
“Hôm ấy chúng tôi nói đứa bé kia bị thiểu năng trí tuệ ấy….” Viên Viện ngó Trịnh Dịch Dương, người đàn ông cao một mét tám cúi đầu, sắc mặt lại thấp thỏm không thôi.
“Cũng không đến mức đấy đâu”. Văn Tuyết không có tật thù dai, chút chuyện vặt vãnh này đã quên béng từ lâu.
“Ngày hôm qua chúng tôi xin lỗi anh Phương, anh ấy cũng nói vậy đó.”
“Cho nên cứ vậy thôi, không cần bồi thường gì đâu.”
Viên Viện cười mỉm, cúi đầu nhìn thùng cá, mấy con cá bên trong nhảy nhót hết sức vui vẻ, “Vậy cứ coi như tôi cho chị đi, vừa đúng mỗi người một con.”
Sợ Văn Tuyết từ chối, cô ấy vội bổ sung, “Arnold nói thịt cá này chắc lắm, nướng ăn là ngon nhất. Hay là bây giờ mình nướng luôn đi, chờ họ về ăn vừa kịp lúc.”
Văn Tuyết do dự một lát, khoé miệng hiện hữu ý cười: “Vậy được.”Mùi cá nướng nhanh chóng ngập khắp căn chòi.
Viên Viện và Văn Tuyết trò chuyện câu được câu chăng: “Nghe nói mình anh Phương nuôi lớn đứa bé kia ạ? Chắc là cơ cực lắm nhỉ.”
Văn Tuyết nhìn chằm chằm ngọn lửa bập bùng, khẽ ừ một tiếng nhưng không đáp lời.
Chỉ mỗi cô biết mấy năm nay Phương Hàn Tẫn đèo bồng biết bao nhiêu, há có thể tóm tắt bằng một câu “cơ cực” như thế?
Bầu không khí lâm vào lặng thinh.
Trình Dịch Dương vốn trầm mặc chợt lên tiếng: “Hàng xóm của tôi cũng có một đứa con khuyết tật.”
Văn Tuyết và Viên Viện ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trịnh Dịch Dương vẫn chằm chằm vào ngọn lửa lách tách, tiếp tục nói: “Nghe bảo là bị bại liệt, tuy không quá nghiêm trọng nhưng họ không thích thế, sinh chưa được bao lâu đã ném thằng bé đến nông thôn để ông bà nuôi. Năm nào cũng trở về thăm ít lần, cho chút tiền rồi lại đuổi đi. Không quá mấy năm, họ sinh tiếp đứa thứ hai nên lại càng không thèm quan tâm đến đứa lớn. Nghe đâu năm ngoái đứa trẻ đó bị lạc, không biết sống chết thế nào, cũng chẳng ai để ý cả.”
Viên Viển thổn thức, câu chuyện lại quay về Phương Hàn Tẫn: “Cho nên so sánh với những người đó, anh Phương thật sự có trách nhiệm.”
Văn Tuyết gật đầu thở dài: “Đúng vậy.”
Mọi người đều hiểu rằng người ích kỷ nhất sẽ sống thoải mái nhất.
Giống như cặp cha mẹ không may sinh một đứa con khuyết tật kia. Cứ trút bỏ gánh nặng là lại an nhàn tự tại, căn bản cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, tiếp đó lại sinh đứa tiếp theo như thường.
Nhưng Phương Hàn Tẫn không phải người như vậy.
Từ thời khắc anh chấp nhận gánh vác trách nhiệm thì đã xác định phải tiếp tục oằn mình tiến về phía trước.
Lúc nào anh mới có thể dỡ bỏ gánh nặng đây? Phải đợi tới khi Phương Xuân Sinh lớn lên, tìm được công ăn việc làm, tự nuôi sống bản thân à?
Văn Tuyết không mường tượng được đến ngày đó.
Cô nhớ Phương Hàn Tẫn từng nói, sau khi biết mẹ mình mang thai, anh đã cãi nhau một trận ra trò với gia đình, thậm chí không tiếc lấy cớ đoạn tuyệt quan hệ để uy hiếp.
Văn Tuyết rất hiểu suy nghĩ của anh lúc đó: đứa trẻ này không phải sinh ra vì họ, mà là sinh ra vì anh. Mặc kệ bố mẹ anh có dỗ ngọt nhường nào thì sự thật là: anh nhất định phải nuôi nấng đứa bé.
Người ích kỷ sống thoải mái nhất, vì họ đã ném gánh nặng của mình cho người tốt mất rồi.
Khi cá sắp nướng xong, bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa không ngừng, từ văng vẳng đến gần sát bên tai, cuối cùng dừng lại phía sau chòi đá.
Văn Tuyết ngồi thẳng dậy, trong mắt không giấu được niềm mong mỏi, “Cuối cùng cũng về rồi.”
Chờ vài phút, cánh cửa lại bị đẩy ra, hai cô gái người Úc mang theo luồng gió lạnh bước vào. Tấm lưng thẳng tắp của Văn Tuyết lại đổ ập xuống, bĩu môi không vui, đưa tay trở cá rồi vốc một ít thì là rắc lên trên.
Chuyện đầu tiên hai cô gái nọ làm sau khi tiến vào chòi là vây quanh lò sưởi, cầm tách trà nóng hơ lửa, chờ cho thân thể ấm lên.
Ngọn lửa vẫn hừng hực, nhuộm hồng gương mặt rét đến trắng bệch của hai cô gái.
Văn Tuyết hỏi bằng tiếng Anh: “Các cô về trước à? Chiếc xe kéo tuyết còn lại đâu?”
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, một người lên tiếng trả lời: “Không phải họ về trước rồi à?”
Văn Tuyết sửng sốt, “Ơ?”
“Xe trượt tuyết của họ đậu trong nhà kho ấy, mấy chú chó cũng ở đó mà.”
Văn Tuyết hơi ngạc nhiên.
Phương Hàn Tẫn về mà sao lại không có chút động tĩnh nào vậy nhỉ?
Vả lại không phải anh đã thống nhất với cô rằng lúc trở về sẽ tới tìm cô ngay à?Bên ngoài nhà gỗ, Văn Tuyết cầm con cá vừa nướng xong, gõ cửa. Đợi một lát mới nghe thấy động tĩnh bên trong.
Cửa mở, Phương Hàn Tẫn đứng đó, máy sưởi và hơi lạnh giữa hai người giao nhau, kết thành từng cụm sương trắng.
Văn Tuyết nháy mắt vui vẻ hẳn lên, cười với anh: “Về bao lâu rồi, sao không đến tìm em?”
“Mới thôi.” Phương Hàn Tẫn nghiêng người để cô vào trong, trở tay đóng cửa lại.
“Xuân Sinh đâu anh?”
“Ngủ rồi.” Phương Hàn Tẫn hướng cằm về phía phòng ngủ.
Văn Tuyết đưa cá nướng cho anh, “Đây là cá Viên Viện câu được, tự tay em nướng đấy”.
Cô vừa nói vừa cởi áo khoác lông vũ treo trên kệ sát cửa ra vào, đi đến sofa, chợt nhận ra chuyện gì đó, hít thịt sâu.
“Mùi thuốc nồng quá. Anh lại hút thuốc nữa à?”
Phương Hàn Tẫn giải thích: “Vừa về thấy hơi lạnh, hút thuốc để sưởi ấm thôi.”
“Trong phòng rất ấm mà.” Văn Tuyết khó hiểu, cô khom lưng định điều khiển lò sưởi điện, lúc này mới thấy nhiệt độ đã chỉnh đến mức cao nhất.
Cô đứng dậy, phát hiện Phương Hàn Tẫn còn đứng bên cửa, cầm con cá nướng trong tay, ánh mắt ngơ ngác tựa như đang thất thần.
Văn Tuyết nhắc anh: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi anh, lạnh thì mất ngon đấy.” Cô trông vào phòng ngủ, “Hay gọi Xuân Sinh dậy ăn cùng nhau nhé?”
“Đừng!” Phương Hàn Tẫn sải bước chắn trước cửa phòng ngủ, “Thằng bé vừa ngủ thôi. Em về trước đi, chờ em ấy tỉnh rồi anh sang chỗ em.”
Văn Tuyết nghi hoặc nhìn anh, lông mày bất giác nhíu chặt.
Dường như sợ người bên trong nghe thấy, cô thì thầm: “Anh có thấy dạo này thằng bé ngủ thường xuyên hơn không?”
“Em ấy vẫn luôn như vậy mà.”
“Nhưng gần đây ngủ lâu hơn cơ…” Văn Tuyết thả nói chậm lại, trong mắt hiện mấy phần lo âu, “Không phải bệnh tình trở nặng đấy chứ?”
Phương Hàn Tẫn cụp mắt trầm tư mấy giây, lạnh nhạt đáp: “Lần trước kiểm tra sức khoẻ vẫn còn bình thường. Có lẽ mấy hôm nay hơi mệt, chờ về nước dưỡng lại một thời gian là được.”
Im lặng chốc lát, Văn Tuyết chỉ con cá nướng trên tay Phương Hàn Tẫn, “Vậy em đi trước nhé, cá nướng… anh nhớ ăn lúc còn nóng đấy.”
“Ừm.” Phương Hàn Tẫn vẫn sừng sững không nhúc nhích, mắt vẫn nhìn thẳng xuống đất, giọng điệu nặng nề, “Anh sẽ ăn.”
Văn Tuyết đến bên cửa, mặc lại áo lông, vừa đặt tay lên nắm cửa mới chợt nhớ ra, quay đầu nhìn Phương Hàn Tẫn.
“Cơ mà anh đừng hút thuốc nữa. Nếu lạnh có thể đến chòi đã để hơ lửa.”
“Ừ, đợi Xuân Sinh tỉnh rồi chúng ta cùng đi.”
Văn Tuyết gật đầu, mở cửa bước ra ngoài. Không khí lạnh lẽo tích tắc chui vào từng lỗ chân lông, thấm đẫm tận tim gan phèo phổi khiến cô rét đến mức rùng mình.
Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng.
Văn Tuyết đóng cửa lại, lần theo dấu chân lúc tới, chậm rãi bước trên nền tuyết.
Bên cạnh dấu chân của cô vẫn còn một hàng dấu giày vừa to vừa sâu, vừa nhìn đã biết là của một người đàn ông trưởng thành, trải dài từ nhà kho dẫn tới phía sau cửa gỗ.
Bước chân của Văn Tuyết chợt khựng lại.
Hình ảnh trước lúc rời đi loé lên trong đầu —
Lối vào cửa trống không, áo lông vũ của cô… Chỉ có mỗi áo lông vũ của cô.
Vậy của Phương Xuân Sinh đâu?
Cô nhớ rõ trước kia mỗi lần vào cửa, Phương Hàn Tẫn vẫn thường giúp Phương Xuân Sinh cởi áo lông treo ở lối ra vào, tiếp đó mới đến khăn quàng cổ và găng tay.
Hôm nay thì không.
Văn Tuyết xoay người vọt về, cuộn tay thành nắm đấm nện mạnh lên cửa gỗ.
Âm thanh rất vang.
Lần này, phải chờ rất lâu cửa mới bật mở.
Phương Hàn Tẫn đứng bên trong cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt xa xăm như giếng sâu không đáy.
Bờ vai anh rộng lớn chắn hết toàn bộ ánh sáng sau lưng, cả khuôn mặt sa sầm như chìm trong bóng đêm mịt mùng.
Văn Tuyết ngửa lên nhìn anh, bất chợt nhấc chân tiến về trước một bước.
Phương Hàn Tẫn lùi về dưới ánh đèn.
Lúc này Văn Tuyết mới để ý tới hốc mắt ửng hồng của anh, màu môi tím tái, phía trên còn có mấy vết nứt thấm tơ máu.
“Phương Hàn Tẫn.” Văn Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt anh, gằn từng chữ rõ ràng, “Xuân Sinh đã trở lại chưa?”
Phương Hàn Tẫn cúi gằm, câu trả lời trước sau không đổi: “Nó ngủ trong phòng.”
“Tại sao bên ngoài không có dấu chân của thằng bé?”
Phương Hàn Tẫn mở mắt, chặp sau mới trả lời: “Anh cõng thằng bé về.”
Văn Tuyết chỉ vào móc áo ở cửa chính, “Vậy tại sao ở đó không treo quần áo của thằng bé?”
Phương Hàn Tẫn đáp thản nhiên: “Lúc về quá lạnh, anh sợ em ấy cảm lạnh nên không cởi quần áo.”
Văn Tuyết duy trì trầm mặc.
Người đàn ông trước mắt trả lời câu nào câu nấy đều rất trôi chảy, vẻ mặt cũng bình tĩnh không rõ cảm xúc. Quan trọng hơn hết, anh chính là người cô tín nhiệm và ỷ lại nhất suốt hành trình này.
Thế nhưng loại cảm giác kỳ quái này càng trở nên mãnh liệt hơn trước màn đối đáp không một chút kẽ hở của anh.
Văn Tuyết xô Phương Hàn Tẫn ra, tiến thẳng vào trong mở cửa phòng ngủ ra—
Phương Xuân Sinh không nằm trên giường, cũng không có quần áo của thằng bé, ngược lại cạnh giường có một chiếc vali lớn đang mở toang, các loại quần áo và đồ dùng sinh hoạt chồng chéo nhau, tựa hồ như đang thu dọn vội nên chưa kịp xếp gọn lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc vali ấy, trái tim Văn Tuyết như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương.
Cô chỉ xuống đất, bàn tay không dằn được run lẩy bẩy, thế nhưng âm thanh lại bình tĩnh đến lạ thường: “Phương Hàn Tẫn, anh đã làm cái quái gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT