Đã một tháng trôi qua, kể từ ngày các nàng rời đi khỏi Khả Gia trấn thành Bắc. Lộ trình đưa ra lần này đều do Nhiên Kỳ quyết định, nhưng đường đi lại do Khả Trân chỉ dẫn. Này không mấy khó đối với nàng, nàng từ nhỏ đã cùng phụ thân ngao du khắp nơi, đến khi ông quyết cư ngự thành Bắc liền an bài một chỗ thoả đáng ở vào, lên kinh thành, chuyện này không phải khó khăn a...
Đường các nàng lựa chọn ban đầu sẽ phải đi qua 6, 7 trấn mới có thể đến được. Nhưng suy nghĩ không biết làm sao, các nàng đều theo ý Nhiên Kỳ cư trú đường rừng phía nam đi đến. Đi trên đường so với ở cùng trước kia, các nàng càng ít hơn nói chuyện. Kể cả Duệ Tú, nhìn xem Nhiên Kỳ dáng vẻ cũng ít đi làm phiền.
Cứ một ngày trôi qua, hắn sẽ bỏ lại các nàng vào thứ vòng gì đó, gọi là "kết giới linh tâm" sau đó căng dặn buộc các nàng không rời khỏi, hoặc tùy tiện chạm vào vòng, thứ đó sẽ gây tổn đến các nàng xong liền biến mất không tâm hơi. Khoản vài khắc sau, hắn mới quay lại, và lần này cũng như mọi vậy hắn lại bắt đâù nói...
" Hai người các nàng không được tùy tiện ra khỏi vòng. Nếu khôn... "
" Nếu không sẽ gặp nguy hiểm, đúng không a~~"
Chưa nói hết câu đã bị Duệ Tú cắt ngang, còn có ánh mắt kia nhìn nàng ai oán,* haizzz phải làm sao a~*
" Ân "
" Vậy.. "
" Ta rõ a~, cùng Trân tỷ tỷ hiểu rõ a~, phải không tỷ tỷ.. "
" Ân, ngươi trước đi đi, chúng ta nơi này nhất định nghe theo không rời khỏi.. "
Khả Trân một bên đồng dạng bị Duệ Tú lôi kéo hùa theo một tràng, nhưng ánh mắt một chút lại xem xét thái độ, cử chỉ, cùng gương mặt của hắn...
" Ân, ta liền rời đi, các nàng.. "
" Đã nhớ, tiểu Kỳ hảo so nhiều lời nha... "
" *cười nhẹ* được ta đi trên đường thuận tiện kiếm chút thức ăn cấp 2 người, tạm biệt.. "
Nói rồi dùng kinh công bay mất dạng, để lại thân ảnh hai nữ nhi không biết làm gì bên trong kết giới...
...
10phút sau...
" Tiểu Trân tỷ, tỷ hảo đoán xem, của chúng ta tiểu Kỳ có hay không không phải người bình thường? Ta chỉ thật tò mò, cũng có thể do nàng học thuật, học đến đại đỉnh, liền từ con người thăng trứ tiên nhân a... "
" Muội sao lại hỏi ta? Không phải hai người gặp nhau sớm hơn sao? Còn có, muội làm sao biết được hắn, hắn liền xem muội như báu vật a"
Khả Trân xem như cực thích tiểu nghĩa muội này của mình, nàng tuy đồng tuổi cùng mình, nhưng trông thực khả ái, thực đáng yêu a.. (nàng cũng đâu kém a!)
" Nga, chuyện này khó tin, nhưng nàng là do gia gia ta nhặt từ trên núi cứu về. Lúc ấy, nàng thân mình y phục kì lạ, trên vai còn có cấm dị vật to lớn sắc nhọn bên trong. Đúng lúc gia gia, đưa ta thay y phục cùng băng dược xong tất, thuốc mang đến ca ca, vừa uy nàng bên môi, một khắc đều hất tất bên dưới.... "
...
3 khắc sau ( 45 phút sau)
" Nga, thì ra hắn là như thế a "
" Ân, dù sao nàng vẫn như vậy thiên tài đi. Còn có, nhìu thứ, rất nhìu, nàng làm đều cho ta thật bất ngờ... "
" Nga, ta cũng... "
" Ta về rồi.. "
Nhiên Kỳ lúc này vừa về đến trên tay còn cầm trứ hai con thỏ to, nói đến thức ăn đêm nay dùng. Nàng từ xa nghe được cuộc trò chuyện của hai người các nàng, nhưng cố tình lại tỏ ra không biết gì a... "Hai người này đang nghi ngờ mình sao?."
...
" Ta nghĩ đêm nay kết thúc, liền cho các nành vào thành... "
" Hả!? Cái gì? Đã đến rồi sao? "
Duệ Tú như không nghe vào tai mình, luôn miệng nhìu từ hỏi đến, kiến Nhiên Kỳ bất quá xoa nàng đầu nhỏ, xong "ân" nhẹ một tiếng rồi quay đi.
" Yaaaaaa, cuối cùng cũng đến aaaaa!!!! "
Duệ Tú phấn khích một bên nắm tay Nhiên Kỳ, bên còn lại kéo lấy tay Khả Trân nàng, đung đưa nhảy nhót xung quanh đám lữa cháy.
...
Một nơi khác..
" Nàng làm sao thế? Cảm thấy khó chịu lắm sao?.. "
" Ân, hảo khó nhịn.. "
" Được được, trước nàng hẳn ngồi vào, ta lấy nước.. "
Nàng nhìn người kia, tay đang mơ hồ cho vào bên trong lại không tìm thấy vật cần tìm..
" Chàng sao thế..*khụ**khụ**khụ*"
Vừa nói lời chưa dứt đã một trận ho khan kịch liệt, nàng nắm lấy vần áo mình bên trong nắm chặt, thân thể cảm biến khó nhịn liền có thể vỡ toang..
" Hiên nhi, nàng nàng làm sao vậy... Đừng đừng làm ta sợ mà... "
Thân thể cứng ngắt liền mềm nhũn khi thấy nàng đau đớn chống cự thân nhiệt. Mắt ông ẩn nhẫn có chút hơi nước, tay đặc lên đầu vai nàng ôm vào lòng, mong muốn một chút giảm đi nàng nhiệt độ..
" *khụ* đừng lo cho thiếp, thiếp không..không sao...đêm nay hảo sẽ *khụ* *khụ*.. "
" Đừng nói đừng nói, nàng nhất định sẽ ổn... Ta sẽ luôn bên cạnh, không để nàng một mình chịu đựng.. "
" Đứa ngốc, *khụ* ta chỉ một chút sẽ khỏi... Chàng mau đi đến nơi ở an toàn, ngoan... "
[ Theo như trong dòng tộc loài sói, các nàng hầu hết đều không thể chống lại ánh trăng kiêu gợi gọi mời. Tất cả đương nhiên khi bị dọi vào người đêm trăng tròn, sẽ biến thành dã thú nguyên hình bản thể, muốn chúng dừng lại khi tấn công chỉ có 2 cách. Một là phải gϊếŧ hoặc kiềm hãm khống chế sức mạnh bên trong dã thú, hai là trói lại bằng phong ấn, tuyệt không để một ai ở gần, vì ở gần kết giới liền sẽ tự động huỷ, giải thoát dã thú bên trong....]
" Ân, nàng...giữ sức... "
Ông nói nhưng lại không đành lòng rời đi. Nhìn nàng bị kết giới chính mình tạo ra, trối lại làm con tim ông như ai đó dùng dao cắt đến đau thương. Nàng thấy ông vì thế không đi, chỉ nói giọng khuyên nhủ, an ủi, cùng sáng liền có thể gặp, ông mới bình tĩnh lại mà uỷ ức rời đi. Nàng nhìn theo bước chân ông xa dần xa, cùng lúc mây tang ra đối chiếu ánh trăng trực tiếp rơi trên người nàng. Đau đớn thống khổ, gào thét trong đêm như sắp điên lên rồi. Nàng tay chân bắt đầu to ra, mộc xung quanh lông bao phủ từ từ cả cơ thể. Lí trí biến mất hoàn toàn, Nhuễ Hiên hiện tại đã không còn là chính nàng nữa...
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT