“Every time you are tempted to react in the same old way,
Ask if you want
To be a prisoner of the past,
Or a pioneer of the future”
- Deepak Chopra
“Mỗi lần bạn chuẫn bị phản ứng theo phong cách cũ mèm,
Hãy thử tự hỏi rằng bạn muốn mình
Tiếp tục là tù nhân của quá khứ,
Hay trở thành người tiên phong của tương lai”
- Deepak Chopra
(P/s: tác quote lời nói thôi, không bình luận hay có cảm xúc đặc biệt nào đối với tác giả và niềm tin tôn giáo của ổng)
- ------------
“Bệ hạ!
Danh tiếng của Hoàng Hùng hiện giờ cực thịnh,
Không chỉ ở Trung Nguyên mà ở Kinh Châu, Dương Châu, Ích Châu, Hoài Nam, thậm chí Giao Châu đều truyền rộ, dường như có phần còn nhanh chóng và mạnh mẽ hơn Trung Nguyên.
Nhà họ Hoàng chỉ sợ còn có ý đồ khác chứ không chỉ đơn thuần là được ý vui.
Có cần kiềm chế lại chăng?”
- Tả đạo nhân hạ giọng nhắc nhở
Lưu Hoành lại lắc đầu:
“Chưa đủ! Chưa đủ!
Lửa muốn lớn hơn, đổ thêm dầu đi.
Ta cần thế gia có nhiều việc làm hơn.
Bớt cả ngày nhìn chằm chằm trẫm.
Nhất là việc Hiệp nhi và Hà thị, rõ ràng cóc liên quan gì bọn hắn.
Nếu bọn chúng muốn đem gậy chọc bánh xe vậy thì ta trước hết đốt hết gỗ nhà bọn chúng”
Tả đạo nhân trợn mắt:
“Vậy có phải hơi quá lố!
Sợ rằng tiếng vọng của Hoàng Hùng quá cao sinh kiêu ngạo”
Lưu Hoành bật cười:
“Ha ha!
Đó là chuyện của thế gia.
Tên kia càng kiêu cuồng càng tốt, vậy mới có kịch cho chúng ta xem”
Tả đạo nhân vẫn chấp nhất nói:
“Thế nhưng sau lưng Hoàng Hùng còn có Hoàng thị, còn có Giang Nam 3 thương minh,
Nếu như hắn mượn cơ hội này chỉnh hợp lực lượng phương nam,
Chỉ sợ sau đó sẽ làm lớn khó động được,
Ấp ủ thành đại họa a bệ hạ!”
Lưu Hoành nhếch mép, kéo lên một đường cong khinh bỉ:
“Hoài Nam còn tạm được, mấy đất kia tính là thứ gì.
Mới lên đời một chút liền cảm thấy rất đáng gờm sao!
Ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Binh khí chúng ta tối tân hơn, người chúng ta đông hơn, ngựa chúng ta mạnh hơn.
Quân đội, tướng lĩnh của chúng ta từng trãi bách chiến.
Thiên mệnh tại Trung Nguyên!!!
Đợi trẫm bình dẹp thế gia, chỉnh hợp Trung Nguyên, thu phục Thái Bình,
Muốn bao nhiêu quân có bao nhiêu quân.
Những kẻ loạn tặc làm càn, 1 đạo ý chỉ khiên động 10 vạn đại quân đạp bằng hết thảy”
Tả đạo nhân nghe nghe cảm thấy cũng có lý, nhưng cứ mắc cợn thế nào:
“Nếu như bệ hạ muốn hướng chú ý của Thế Gia về phía Hoàng Hùng,
Vậy thì chúng ta tăng cường hoạt động ở Trung Nguyên là được,
Việc gì phải giúp tiểu tử kia ở xứ thiếu văn minh”
Lưu Hoành lắc đầu:
“Mặc dù Hoàng Thừa Ngạn làm rất tốt,
Nhưng chính vì hắn làm rất tốt nên chúng ta mới không thể chịu thua kém.
Đây cũng là cơ hội để chúng ta thẩm thấu vào Giang Nam, khôi phục lại mạng lưới trước đây.
Nhất là ở Giao Châu.
Trẫm muốn biết Ô Giang hội đã chiêu dụ được bao nhiêu tộc trong Bách Việt rồi!”
Tả đạo nhân gật đầu nói:
“Người đã cử vào.
Chỉ là tin tức chưa truyền lại.
Bệ hạ cũng biết đấy, Giao Châu hiện giờ vào thì dễ nhưng ra không dễ,
Bất kể là đường biển hay đường bộ đều thường xuyên bị Ô Giang hội tập kích cướp phá”
Lưu Hoành bực mình vỗ bàn:
“Đúng là đất nào người nấy.
Hoặc sinh ra đám con buôn, hoặc sinh ra đám giặc cướp.
Đều là lũ tham lam ngu ngốc khốn nạn.
Đã bọn chúng muốn chơi thì trẫm chiều chúng”
Nói đến đây, Lưu Hoành nhìn trực diện Tả đạo nhân, ngữ khí ra lệnh:
“Huyền Kính Ty không cần lo chuyện Hoàng Hùng nữa, tập trung tấn công đám Ô Giang hội.
Ngoài ra, liên hệ với Hoàng Thừa Ngạn, trẫm sẽ để một số quan viên phối hợp hắn trong chuyện Hoàng Hùng.
Quan thương cấu kết, tên này làm chắc nhiều rồi!
Đổi lại, trẫm cần hắn thuê mướn thổ dân hỗ trợ chúng ta đánh dẹp Ô Giang hội.
Giống như thằng cháu hắn làm ấy”
“Rõ thưa bệ hạ”
Tả đạo nhân gật đầu ghi nhận, sau đó nói sang chuyện khác:
“Bệ hạ!
Sư thúc của bần đạo xem thiên tượng,
Phát hiện năm nay tuyết tai sợ rằng không nhẹ,
Năm sau hạn hán sẽ dứt, nhưng mưa lũ khó mà tránh được”
Lưu Hoàng nghe thế vò trán không thôi, sau đó ngửa mặt than trách:
“Ngay cả lão tặc thiên cũng luôn muốn chống đổi trẫm!
Tại sao Quang Võ năm đó đi đến đâu may đến đấy,
Trận Côn Dương bị dồn vào thế bí có thiên thần cứu nguy,
Không tới mười năm thì có thể bình định chín châu, thống nhất thiên hạ.
Trẫm tự hỏi ta thiếu xót chổ nào, thua Quang Võ chổ nào?
Tại sao không cho trẫm một Côn Dương, không ban trẫm Nhị Thập Bát Tú?”
Càm ràm chốc lát lại quay xuống chằm chằm Tả đạo nhân:
“Đạo trưởng!
Trên đời thật sự có số trời sao?”
Âm thanh thâm thúy hun hút như gió lạnh vọng ra từ vực sâu không đáy, vào màng nhĩ lại rung động ầm ầm như bão giông nhả sét.
Tả đạo nhận rùng mình một cái, vội vàng cúi mặt không dám nhìn thẳng nói:
“Bệ hạ là chân mệnh thiên tử.
Chú định sẽ hưng phục Hán thất, hà tất phải lo lắng không đâu.
Quang Vũ đế tuy có chút may mắn nhưng cũng không thể đại diện cho tất cả.
Từ xưa thánh nhân vĩ đại đều cần trãi qua rèn dũa.
Lão quân ẩn cư mấy chục năm nơi rừng núi, làm bạn với hoang dã.
Phu tử trằn trọc cầu học khắp nơi, bôn ba các nước thường bị rẻ khinh.
Nếu họ cũng than trời trách đất, dừng bước giữa chừng thì cũng phí hoài công sức mà thôi.
Nào có bần đạo ở đây, nào có Nho môn thịnh thế!
Mong bệ hạ bảo trọng thân thể, giữ gìn tinh thần”
Lưu Hoành thở dài, cảm thấy vô vị, thầm nhủ Tả đạo nhân không phải Tào Tiết, chơi không vui:
“Uhm!
Trẫm không việc gì!
Đạo trưởng đi làm việc của mình đi.
Chuyện thiên tai là việc triều chính, đạo trưởng không cần phải lo lắng.
Đúng rồi, bảo ngoài cửa đi gọi Triệu Trung, Trương Nhượng cho trẫm!”
Tả đạo nhân lui ra khỏi cửa, tay xoa sau ót còn khô nhưng ao nước thối trong lòng lại tăng thêm vài giọt, khó chịu tích tụ ngày một nhiều:
“Đi gọi Triệu Thường thị và Trương Thường thị.
Bệ hạ tìm!”
Gã thái giám trẻ nghe giọng khàn khàn phát ra từ khuôn mặt hầm hầm của vị đạo nhân cao lớn thì liên tục gọi vâng nói dạ rồi quay lưng đi tìm người.
Khi trời giao thế thu đông rét buốt theo từng cơn gió liên hồi, thổi bạt lá khô, thấm vào xương cót, thế mà không hiểu sao mồ hôi lại bổng chảy ròng trên lưng gã thái giám nọ.
- ----------
Cùng thời điểm này, ở phủ đệ của quan Tư Đồ Viên Phùng.
Viên Thiệu cung kính dâng lên chén trà ấm nói:
“Phụ thân!
Khí trời lạnh lẽo, ngài nên thường uống trà ấm, bảo vệ thân thể.
Cũng chớ thức khuya quá, có việc gì cần cứ bảo hài nhi”
Viên Phùng cười gật đầu nhận lấy chén trà uống một ngụm, nhấm nháp hồi lâu, mặt tràn đầy hạnh phúc nói:
“Thiệu nhi có hiếu!
Ngươi không cần lo lắng quá.
Địa long quay đầu đều không thể quật ngã được ta, huống hồ là mấy chuyện vặt vãnh này.
Ngược lại là ngươi,
Tuổi còn trẻ đã phải lao tâm khổ tứ,
Di nhi nhút nhát, Thuật nhi ngông cuồng, đều khó mà đỡ đần cho ngươi được.
Tương lai của gia tộc đều trao cả lên vai ngươi.
Phải siêng tập kiếm, không chỉ bảo tồn quân tử lễ nghi, cũng để rèn luyện sức khỏe,
Chớ có ngã trước ta, cũng tuyệt đối không được ngã trước nhóc con Lưu Hoành”
Viên Thiệu cuối đầu che giấu nụ cười mãn nguyện xen chút gian trá đáp lời:
“Thiệu xin kính cẩn nghe phụ thân dạy bảo!
Có Vương sư ân cần dạy bảo, Thiệu tuyệt đối sẽ không để rơi kiếm đạo!”
Viên Phùng vuốt râu gật đầu:
“Uhm!
Hạ Lan Kiếm Thanh a!
Bởi vì một chút hiểu lầm liền thành người của chúng ta.
Nhóc con đúng là nhóc con, có không biết giữ mất đừng tìm”
(P/s: bú fame)
“Hahahaha!” Căn phòng bổng rộ lên hai tiếng cười giòn giã, mặc cho ngoài trời gió thổi căm căm xua tán hầu hết âm thanh sinh khí.
Lại uống một hớp trà ấm thấm giọng, Viên Phùng hỏi:
“Thiệu nhi!
Ngươi cảm thấy sự việc gần đây có gì lạ sao?”
Viên Thiệu nhiếu mày thầm nhũ chẵng lẽ lão già phát hiện điều gì:
“Hài nhi ngu dốt!
Không biết phụ thân muốn nói điều gì”
Viên Phùng liếc qua thấy Viên Thiệu đang cúi mặt xuống đất, không thể nhìn ra biểu lộ gì khác thường, tựa như một đứa trẻ ngoan đang tự nhận lỗi, Viên Thiệu làm vậy suốt, bất kể khi bị trách phạt hay khi ‘nhận lỗi thay’ hoặc ‘nhận lỗi vu vơ’.
Viên Phùng lại quay về nhìn vào chén trà trong veo nơi một vài đường nét già nua phản chiếu vào trong đôi mắt lão:
“Mấy nay, danh tiếng của thằng nhóc nhà họ Hoàng có chút thịnh.
Thiệu nhi cảm thấy thế nào?”
Viên Thiệu đang cúi mặt sầu lo bại lộ chuyện mình quấy phá Viên Thuật và chuyện mình bán thông tin trong nhà cho Huyền Kính Ty.
Vừa nghe Viên Phùng nói chuyện khác liền nhẹ nhàng thở ra, ngẩng mặt lên, bình tĩnh đáp:
“Việc này hài nhi cảm thấy đúng là lạ thật.
Một kỳ văn hội mà thôi.
Năm nào chẵng có, Hoàng Hùng cũng không phải đứng nhất văn hội vừa rồi, chẵng qua là làm một chút chuyện khác người.
Vậy mà được tung hê quá mức.
Xem chừng có người quạt lửa thổi gió, cũng có lẽ là ném đá giấu tay”
Viên Phùng rặn ra một nụ cười chấp nhận, gật đầu nói:
“Thiệu nhi thông minh!
Ngươi nói rất đúng, xem tác phong này rất giống thằng nhãi ranh Lưu Hoành.
Có lẽ chuyện rắc rối trên triều đường gần đây làm hắn phát bực,
Cho nên bắt đầu nghĩ chuyện cho mấy nhà kia làm”
Viện Thiệu nghe thế liền hỏi:
“Nếu vậy chúng ta có nên quấy nước đục một chút,
Nếu có thể kéo Lưu Hoành xuống bùn, để bọn hắn chó cắn chó thì chúng ta có thể chiếm hết tiện nghi”
Viên Phùng quay sang nhìn Viên Thiệu, ánh mắt dò xét triễu nặng tình thương và tiếc nuối.
Viên Thiệu đột nhiên nhỏ vài giọt mồ hôi ót, nhưng hắn biết lúc này mình tuyệt đối không thể giả đò cúi mặt, nếu không mọi thứ liền xong đời.
Thế là hắn căng ra một bộ mặt bình đạm nhìn lại Viên Phùng.
Hai cặp mắt giao chiến trên không mấy hơi thở thì Viên Phùng trước hết chớp mắt, quay xuống uống hết chén trà trong tay mình rồi nói:
“Cách của Thiệu nhi cũng có ý hay!
Nếu như thành công thì nhà ta có thể sớm thay trời đổi đất.
Chỉ là …
Có chút mạo hiểm.
Nhà họ Viên chúng ta đã bố cục mấy đời người, bây giờ lại còn nắm giữ công nghệ in ấn trong tay, không cần thiết gấp gáp nhất thời”
Viên Thiệu vừa bắt được thời cơ liền cúi mặt xin lỗi lần nữa.
Viên Phùng cũng lười đánh mắt sang nhìn bãi tóc đen tĩnh lặng ấy, tiếp tục nói:
“Tiếng vọng của Hoàng Hùng ở Trung Nguyên còn chưa đủ lớn.
Lưu Hoành cần hắn kéo thù hận, chúng ta cũng vậy.
Kỹ thuật in hiện giờ còn chưa thể lộ ra.
Đám thám tử dò xét lại ngày một nhiều.
Nghe nói sự tình ở Giang Nam có chút rắc rối, Lưu Hoành hẵn là bận tay không thôi.
Vậy thì để chúng ta giúp hắn một tay.
Thiệu nhi!”
“Vâng phụ thân”
Viện Thiệu lập tức đáp ứng, trong tâm lại bắt đầu suy tính nhiều thứ.
Viên Thiệu đã biết Viên Phùng muốn hắn làm gì, hắn cần lập ra một kế hoạch sao cho nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc mà còn có thể âm hại Viên Thuật một tay.
Viên Phùng không biết đứa con ngoan đang suy nghĩ gì, nhưng hắn biết rõ mong mỏi trong thâm tâm nó:
“Ngươi tạm thời bỏ xuống công việc hiện tại, tập trung tạo tin đồn nâng đỡ Hoàng Hùng, tiện thể ca ngợi Hoàng thị luôn.
Cố gắng lên!
Kỹ thuật in là do ngươi lấy được, bảo vệ kỹ thuật in cũng là ngươi.
Công đầu ngoài ngươi ra không ai dám nhận.
Lại thêm ta ủng hộ.
Đợi khi sự việc trọn thành, chức gia chủ, thậm chí vị trí tân đế đều không rời được ngươi.
Mấy lão già trong tổ miếu cho dù có ráng chống tới lúc đó cũng không xoay chuyển được”
Viên Thiệu vâng dạ rồi lại pha cho Viên Phùng một tách trà sau đó lập tức xin rời đi chuẫn bị tiến hành nhiệm vụ, tác phong năng động rất là sấm rền gió cuốn, chỉ là trong đầu lại suy tính hơi nhiều hơn yêu cầu cần thiết.
Viên Phùng nhìn cánh cửa khép lại hồi lâu, tâm trạng bình lặng hẵn, không phải vì an tâm mà vì những nếp nhăn trên trán và khóe mắt đã triễu nặng tiều tụy.
“Thiệu nhi!
Xin lỗi!
Là do ta không bảo vệ được ngươi, để ngươi lao khổ giống mẹ ngươi ngày trước, để cho ngươi trở nên táng tận lương tâm không từ thủ đoạn như vậy.
Thuật nhi!
Ngươi vốn nên chấp chưởng cơ nghiệp này, đáng tiếc mẹ chiều con hư mà ta lại không nhận ra từ sớm.
Lần này là cơ hội cuối cùng của ngươi, hy vọng ngươi có thể dùng Hoàng Hùng làm đá mài dao.
Nếu không thì ta cũng chỉ có thể từ bỏ ngươi mà chọn Thiệu nhi.
Đừng trách ta.
Ta già rồi, không còn nhiều thời gian để quay đầu làm lại nữa”
Từ sự việc kỹ thuật in đấu giá ở Trường An đến giờ đã sắp 1 năm, từ khi Viên Phùng đạt thành hợp tác với Lưu Hoành đến giờ cũng đã hơn nửa năm.
Mặc dù đã không còn có thể truy tra được dấu vết của nhà họ Hoàng, nhưng hành vi của Viên Thiệu và Viên Thuật trong cả quá trình này thì đã bị moi móc hết thảy, cũng đã vào cả trong đầu Viên Phùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT