Gió tiết xuân năm nay đã thổi quá nửa mùa mà không khí hân hoan nô nức vẫn chưa lắng xuống,
Ngược lại, nhiệt khí ấm áp tình người ấy vẫn vang vọng trong từng hơi thở dịu mát của núi sông, đi vào từng thôn làng phố bản, rừng cây khe suối.
Trên khắp các nẽo đường bộ đường sông đường núi của 9 quận Giao Châu, lũ lượt từng bầy già trẻ gái trai nối đuôi nhau hướng về ngọn Nghĩa Lĩnh, huyện Tây Vu, quận Giao Chỉ.
Khác với hình ảnh tảo mộ đạp thanh ở phương trời Trung Nguyên lúc này,
Khung cảnh nơi đây không có những sắc màu rực rỡ xanh đỏ tím vàng của quần áo mới, cũng không có những hương khói nghi ngút mâm cao cổ đầy của lễ vật,
Chỉ có những tấm lòng thành kính, nhớ ơn cảm nghĩa sâu sắc dành cho tổ tiên, cùng những tiếng cười tiếng ca phát ra từ sự sảng khoái vui tươi chưa từng có.
Đã thật lâu, đất Âu Lạc chưa có một kỳ giỗ tổ tràn trề sức sống đến vậy!
Chân núi Nghĩa Lĩnh uốn quanh một dãi lụa hồng gấp nếp sóng lượn, ấy là sông Nhị.
Từ nơi sông núi gặp nhau đi xuống tây nam vài chục dặm là nơi sông Nhị tách ra thành nhánh sông Đà.
Bằng cách tách nhánh sẽ dòng như vậy, sông Nhị đã sản sinh ra hàng cơ số phụ lưu, phân lưu, đem phù sa màu mở ban phát khắp ngàn dặm đồng bằng chiêm trũng Lạc Việt.
Cho nên nếu nói Nghĩa Lĩnh là núi cha, là nơi tôn thờ những người cha của tộc Việt, các Hùng,
Thì dòng sông Nhị chính là sông mẹ, mẹ của trăm sông, mẹ của vạn nhà, mẹ của văn minh tộc ta.
Lúc này một đoàn thuyền lớn vừa rời khỏi nhánh sông con, nhập vào dòng sông mẹ, tiếp tục hướng mũi thuyền về thượng nguồn.
Nói là thuyền lớn chứ kỳ thực cũng chỉ là lớn với xứ này thôi, dân Việt còn nghèo, nào đâu có tiên đóng tàu bạc vạn, buồm căng mấy trượng.
Thuyền này hầu như chỉ chở người, các thứ nhu yếu phẩm đều là thông qua tiếp tế bổ sung dọc đường đi, ví dụ như nước, chính là trực tiếp quăng gáo xuống sông múc lên.
Một thiếu niên đang tựa vào mạn thuyền, bưng bát nước ấm ngắm nhìn trời mây, tâm trạng ra chiều suy tư lắm, sóng lớn đánh bọt nước văng cả vào bát cũng không biết.
“Công tử làm gì mà thừ người ra thế?
Nước sông bắn cả vào bát nước rồi.
Thôi đổ đi, để ta lấy nước mới nấu cho công tử”
Thiếu niên nghe vậy lắc đầu từ chối rồi dốc bát vào miệng uống một hơi cạn sạch, không rơi một giọt.
Sáu quái nhìn Hoàng Hùng làm vậy thì gấp:
“Công tử làm gì vậy?
Ngài sống ở phương Bắc lâu, không quen thủy thổ nơi đây.
Phải uống nước nấu mới an toàn”
Hoàng Hùng mỉm cười nói:
“Không có việc gì.
Các huynh trưởng chớ lo,
Đệ không sao đâu.
Các huynh đừng quên,
Đệ tính ra cũng miễn cưỡng có thể xưng một tiếng y sư.
Cái chiêu nấu nước khử ‘bẩn’ này cũng là có công của đệ trong đó nha”
Thực ra là vì thiên phú trời ban thôi chứ gặp những người phương Bắc khác thì không mắc bệnh nặng cũng sẽ đau bụng tiết tả, cho dù là nhà đồng phát minh của ‘chiêu nấu nước’, Trương Cơ, cũng không dám chơi như Hoàng Hùng.
Nếu không phải vậy thì quân đội của Mã Viện ngày trước đã sớm ngang dọc khắp hệ thống sông Nhị rồi, làm gì còn có bây giờ Nghĩa Lĩnh, suối Mường, Khuất Lão nữa.
Có điều rồi đây thì thủy quân của người Việt cũng sẽ hùng cường chẵng kém gì, thậm chí vượt qua thủy quân Hán.
Quân ta sẽ đóng được những chiến hạm to lớn vứng chãi, trang bị khí giới tối tân, cưỡi trên sóng lớn của biển Đông, chém nát thuyền giặc tài ngoài khơi xa, không cho chúng bất kỳ một cơ hội nào để thọc sâu vào trung tâm, phá hoại sự bình yên của hậu phương ta.
Ấy là bởi tiến trình mậu dịch, liên minh, hợp tác của phát triển giữa các tộc Bách Việt và giữa 4 châu Giao, Kinh, Dương, Ích, đang được đẩy mạnh một cách hết sức thuận lợi.
Đoàn thuyền mà bọn Hoàng Hùng đang đi nhờ là của hội đồng Môn Lang cung cấp cho sứ giả của hội đồng.
Nhiệm vụ của sứ giả lần này không chỉ là để đại diện cho hội đồng để tham dự lễ giổ tổ,
Mà còn thay mặt hội đồng bàn chuyện hợp tác mậu dịch giữa các Lang đạo và động Khuất Lão, hay nói rộng ra là giữa khối Môn Việt và khối Nam Việt,
Thậm chí, nếu việc này thành công tốt đẹp, thì chỉ có phụ sứ trở về báo tin cho hội đồng, còn chánh sứ sẽ tiếp tục đi cùng nhóm Hoàng Hùng, để giao lưu gặp gỡ và mở rộng khối giao thương với các cộng đồng Bách Việt khác.
“Đến!”
Lê Tư đưa tay về hướng phía trước bên trái.
Chỉ thấy xa xa có một ngọn đồi lớn nhấp nhô từng đụn, cây mọc um tùm như vạn quân đứng gác.
Nếu Hoàng Hùng có thể bay lên trời để nhìn nhìn xuống từ trên cao, thì ngọn đồi ấy trông tựa như một ‘đài sen’ vậy.
Sườn đồi chia ra nhiều hướng thoải xuống mấy dặm chen lẫn sắc màu hoa cỏ, là những ‘cánh sen’ nở rộ vừa bảo bọc ‘đài sen’, vừa đón ánh mặt trời.
Còn ‘cuống sen’ chính là một con dốc nhỏ xanh rì cây lá thành hàng thẳng tắp, nối đồi ‘hoa sen’ với núi rừng bạt ngàn phía sau chính là ‘đầm nước màu ngọc bích’, màu sắc quen thuộc của những đầm sen.
Đồi ấy gọi là gò Bồng, chính là nơi có động Khuất Lão, trụ sở của cộng đồng Nam Việt, cũng là mục đích đầu tiên của chuyến đi lần này.
Chớ nhìn khoảng cách tới sông Nhị khá gần mà cho rằng quân Hán dễ dàng tới được đây.
Quanh gò là một đầm phá rộng bao quát mười phương bốn bề, chính là tường chắn thiên nhiên ngăn cản bước tiến của kẻ địch.
Mà từ bờ sông Nhị đến đầm ấy còn phải vượt qua một dãi đất chiêm trũng lầy lội bùn đất không thể lái thuyền thẳng qua được.
Quân Hán ngày trước cũng từng muốn đánh vào đây đấy chứ, chúng dùng thuyền lớn bơi ngược dòng sông Nhị, tại ven đường những nơi hiểm trở bị quân ta du kích chặn đánh, đến nơi đây đã tinh bì lực tẫn, nhìn thấy bùn đất lầy lội, đầm nước mênh mông, thì thoái chí cả.
Tướng Hán do thám điều tra, biết được có con dốc nhỏ nối thẳng gò Bồng với mảnh rừng phía Tây, thế là chỉ huy quân tốt vòng qua đầm đi đường rừng tới công.
Thế nhưng con dốc đã nhỏ lại hiểm trở, mà đánh du kích rừng núi thì quân Hán sao đánh lại dân ta,
Huống hồ bọn họ gây chiến bất nghĩa, lính lác không sĩ khí, đâu muốn bỏ mạng vì quan trên,
Còn dũng sĩ Nam Việt thì quyết hy sinh tính mạng để bảo vệ truyền thừa của dân tộc.
Thế là ‘đường hẹp gặp nhau dũng giả thắng’!
Thất bại mấy lần thì nãn, quân Hán đã rất lâu chẵng đến đây nữa.
Được thơm lây từ đoàn sứ giả của hội đồng Môn Lang nên nhóm Hoàng Hùng cũng được đón tiếp nồng hậu, thuận lợi đến được trước mặt Nam Việt Vu Vương, có điều …
Hoàng Hùng cảm thấy vị Nam Việt Vu Vương này trông thật quen mắt, mặc dù ăn mặc theo phong cách Âu Lạc,
Áo váy phong phanh đan lanh quấn sang trái, trang trí hình thêu chim lạc và mặt trống đồng,
Quanh cổ quấn một chiếc dây chuyền điểm xuyến khuyên đồng và lông chim quý,
Đầu đội mũ có hình đuôi chim Lạc cất cao 7 bậc, ý chỉ Lạc tướng.
(P/s: Hùng là 9 bậc)
Nam Việt Vu Vương cũng mỉm cười nhìn Hoàng Hùng.
Bầu không khí có chút quái dị!
Đoàn sứ giả của hội đồng Môn Lang và cả 6 quái đều không hiểu ra sao, chỉ có Bạch Vân tiên sinh Nguyễn Bỉnh Khiêm là nhận ra được gì đó, nhưng cũng không nói rõ mà chỉ vỗ vai Hoàng Hùng rồi mở đầu công việc đàm phán.
Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không cần quá mức vội vàng, chuyện hợp tác không phải một sớm một chiều là có thể bàn xong.
Cho nên Nam Việt Vu Vương trước hết mời mọi người một bữa linh đình để tỏ lòng đồng bào anh em rồi nghỉ ngơi một đêm lắng lại mệt nhọc đã.
Tối hôm đó, Hoàng Hùng được mời đi gặp riêng Nam Việt Vu Vương tại Vu Vương trướng.
Nói gặp riêng cũng không đúng bởi khi mới bước vào phòng thì Hoàng Hùng đã nhận ra có một người đang núp sau màn trướng.
“Hoàng công tử, lúc ban ngày ngươi làm gì nhìn ta chăm chú vậy?”
“Tiểu tử cảm thấy ngài rất giống một người quen của ta”
“Ồ! Tính theo quan hệ thì ta là chú ruột của ngươi. Hẵn là phải giống cha ngươi. Có gì mà lạ!”
“Tiểu tử không chỉ cảm thấy ngài quen mắt mà cả vị nữ quan tiếp đãi đoàn sứ ta cũng cảm thấy quen mắt”
“Ồ! Là vị nào? Ban sáng có đến mười mấy nữ quan lận”
“Là vị đang nấp sau rèm, nếu ta không đoán sai”
Lúc này sau màn trướng vang lên tiếng cười nữ khúc khích.
Nhưng hiện ra không phải là một vị nữ quan phong cách Âu Lạc, mà là một thân áo vải bình thường:
“Chàng thấy chưa!
Thiếp nói rồi, sao qua mắt được tên giặc này”
Nam Việt Vu Vương cười gật đầu:
“Không sai, vẫn còn nhận ra được cha của mình”
Hoàng Hùng tự nhiên đã hiểu hai người này là ai:
“Xin nhờ! Mới có mấy tháng chứ nhiêu mà quên”
Thì ra đây chính là hai vợ chồng Lạc Long và Hoàng Dung.
Chuyện phải kể lại từ khi Hoàng Dung quay lại Kinh Tương, ngoài việc bắt liên lạc, bàn chuyện hợp tác với Hoàng Thừa Ngạn thì còn để chủ trì việc chặn đánh Huyền Kính Ty nữa.
Sau khi Chu Phù mất tích, Huyền Kính Ty bắt đầu truyền tin về Lạc Dương, nhưng vẫn như trước, không có kẻ nào thoát được tấm lưới mà Hoàng Dung dăng ra từ mấy năm nay.
Có điều là sau khi bàn bạc ở Bạch Vân Am thì kế hoạch thay đổi,
Huyền Kính Ty ở Giao Châu không nên bị tận diệt,
Vì như thế sẽ để Lưu Hoành lo lắng nghi kỵ.
Bình thường thì có thể làm cho kẻ địch ‘mắt không thấy, tai không nghe’ là một chuyện tốt.
Nhưng Lưu Hoành là một kẻ kiêu ngạo, làm quá mức thì hắn sẽ cảm thấy sĩ nhục, đến lúc đó hắn có khả năng sẽ quăng đi lý trí mà phát trọng binh.
Vậy thành ra bao nhiêu việc làm mấy lâu nay của phe ta đều hóa thành công cốc, chặn đánh Huyền Kính Ty là để cuộc khởi nghĩa tiến hành thuận lợi, để đất Âu Lạc hưởng được bình yên mà không phải để khiêu khích gây chiến.
Thế là Hoàng Dung nãy ra một độc chiêu.
- -----
Cuối năm trước, Lạc Dương ngoài thành, núi nhỏ, miếu đạo sĩ,
Huyền Kính Ty trưởng Tả đạo nhân nhận lấy ‘thư tín của Chu Phù’ đọc một lượt.
Nội dung trong thư miêu tả cặn kẽ tình hình của Giao Châu từ 9 vị thái thú, đến nghĩa quân, vân vân.
Có thể nói là đem sức mạnh quân sự và lực điều động của người Việt ở Giao Châu đẩy lên mức độ ‘nguy hiểm’ trong mắt Lạc Dương.
Vấn đề duy nhất là thư này không phải gửi cho Lưu Hoành mà từ những xưng hô và diễn tả trong thư thì có thể xác định là …
Gửi cho Viên Phùng!
“Ngươi lấy được thư này từ tay Chu Phù?”
“Thưa không.
Lá thư này là ty chức giành được từ tay đám thích khách chặn giết người của chúng ta”
“Nói rõ ràng tình hình lúc đó”
“Vâng!
Chúng ta đóng quân ở Trường Sa để giám thị nhà họ Hoàng
Đây là mệnh lệnh từ 12 năm trước của Ty tr…”
Người báo tin nhìn thấy biến hóa trên mặt Tả đạo nhân biết mình lỡ lời nên chữa chảy:
“Của Vương Việt, khi đó hắn vẫn còn là trưởng quan của ty chức …”
Số là Hoàng Dung mượn cái miệng ngốc của lão nô Vũ thúc để truyền tin rằng có một nhóm thích khách từ Ngô Hội tới sẽ chặn giết Huyền Kính Ty đưa tin từ Giao Châu.
Bởi vì bố trí thời gian khẩn cấp, thế là Huyền Kính Ty ở Trường Sa không kịp xin chỉ thị Lạc Dương, quyết định đi cứu trước báo sau.
Khi đến nơi thì vừa vặn nhóm Huyền Kính Ty của Giao Châu đã bị làm thịt gần hết, còn lại cũng trọng thương ngã gục.
Đợi đến khi Huyền Kính Ty của Trường Sa đánh lui nhóm thích khách nọ thì đám Huyền Kính Ty Giao Châu còn xót lại đã thở ra 10 hít vào 1, nói ú ớ không rõ, chỉ nghe ra một chữ ‘Hứa’.
Tra tìm một phen thì tìm được thứ gọi là ‘mật tín của Chu Phù’ trong giấu trong người một bộ xác mà theo đặc điểm nhận dạng thân phận thì chức vị rất cao, hẵn phải là ‘cánh tay đắc lực của Chu Phù.
‘Cái này là ngươi may mắn mò được chứ ngươi giành được ở đâu ra?!!’
Tả đạo nhân mắng thầm nhưng hắn cũng biết, bọn người này chỉ là muốn dùng chút từ ngữ để nâng công trang của mình thôi.
Bị cách ly khỏi trung ương quá lâu, bọn chúng hẵn là cũng chán đất ấm ướt phương Nam rồi.
“Uhm! Ta đã biết.
Theo ta đi gặp bệ hạ.
Việc lần này các ngươi làm rất tốt, bệ hạ sẽ có trọng thưởng.
Nếu muốn thì các ngươi có thể quay lại Trung Nguyên”
Nghe Tả đạo nhân nói vậy, người báo tin mừng húm, đúng ý của hắn.
Hắn cũng có mở lén coi nội dụng mật thư, đoán biết được rằng nếu thao tác thỏa đáng thì có lẽ nhóm người mình sẽ được dời qua Nhữ Nam để giám sát nhà họ Viên, đó mới là Trung Nguyên trong mơ a.
Đúng như ý hắn, sau khi Lưu Hoành rõ ràng sự việc thì đám Huyền Kính Ty ở Trường Sa liền được dời qua Nhữ Nam.
Lý do rất đơn giãn, bởi vì chỉ cần đủ thông minh liền biết được mật tín chắc chắn đã bị đọc rồi.
Mặc dù điều ấy vi phạm quy định củ mèm của Huyền Kính Ty, nhưng lại chứng minh được rằng nhóm Huyền Kính Ty ở Trường Sa này không có liên quan gì tới nhà họ Viên cả.
Bởi nếu là người Viên thị cài vào thì sẽ không đem thư tín đưa đến trong tay Tả đạo nhân.
Sau khi người báo tin nhận lệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tả đạo nhân và Lưu Hoành:
“Tả ái khanh!
Ngươi cảm thấy chuyện lần này nên giải quyết như thế nào?”
“Bệ hạ!
Bệ hạ để Chu Liễu chủ trì giám sát Viên thị chính là hành động sáng suốt.
Song, vấn đề thế gia là vấn đề lâu dài, phải mưu tính cẩn thận từ từ.
Chúng ta trước mắt cần biết đám thích khách chặn đánh người của chúng ta là ai.
Vì sao chúng làm như vậy?”
“Ồ! Không phải là Chu Liễu đã điều tra được những thích khách này là người của Hứa Chiêu sao?
Việc này vừa đúng, chúng ta từ lâu đã biết được Hứa gia là tàn đảng của Sở Hạng.
Đám thích khách này rất có thể chính là lũ người kia”
“Không!
Chính vì có thể điều tra ra là Hứa Chiêu nên mới không phải là Hứa Chiêu.
Chu Liễu từ trước đến này đóng ở Trường Sa, thông tin bên ngoài mờ tịt.
Vậy mà có thể từ một đầu mối nhỏ liền điều tra ra Ô Giang hội, quá vô lý.
Rõ ràng có người dẫn dắt”
“Vậy Tả ái khanh cho là ai đứng sau chuyện này?”
“Bách Việt!”
“Vì sao Tả ái khanh cho là người Việt?”
“Từ thư tín của Chu Phù cũng đã chứng minh.
Bởi vì hắn bóc lột vơ vét của cải quá mức, được lòng Viên thị nhưng mất lòng người Việt
Dẫn đến người Nam Việt Vu Vương tụ chúng khởi nghĩa.
Bách Việt xưa nay đoàn kết, hẵn là Sơn Việt và Mân Việt giúp Nam Việt chận đánh người của chúng ta”
Lưu Hoành nheo mắt không cho là đúng, ngẫm nghĩ một hồi rồi bật cười:
“Thì ra là vậy!
Tả ái khanh, chúng ta đều sai ngay từ đầu.
Bọn thích khách này không phải chặn đánh người của chúng ta mà là chặn đánh người của Chu Phù”
“Ý bệ hạ là bọn hắn cũng biết Chu Phù là tay trong của thế gia cài vào Huyền Kính Ty”
“Đúng!
Nghĩ lại mà xem.
Dựa theo mô tả trong thư tín và thông tin mà Chu Liễu điều tra được thì Chu Phù ít nhất cũng mất tích gần nửa năm.
Vậy vì sao thư tín chỉ mới đi tới Kinh Nam?”
“Người của chúng ta … không, người của Chu Phù một mực bị chặn giết”
“Đúng vậy!
Suốt nửa năm, chúng ta đều mắt điếc tai ngơ với tình hình Giao Châu.
Bây giờ nhận được thư tín cũng không phải là Chu Liễu đột nhiên mà là có người báo cho hắn”
“Tức là người đứng sau nhóm thích khách kia muốn bức thư này rơi vào tay chúng ta”
“Đúng vậy!
Hay nói cho đúng là muốn chúng ta đối lập với thế gia.
Đồng thời muốn chúng ta nghi kỵ người Việt”
“Để làm gì kia chứ?”
“Bởi vì kẻ đó chính là Hứa Chiêu, hay nói cho đúng là bọn tàn đảng của Sở Hạng”
“Sao có thể như vậy?”
“Tả ái khanh!
Ngươi cũng là người thông minh, khi ngươi vừa nghe kết quả điều tra của Chu Liễu liền ngay lập tức loại bỏ Hứa Chiêu ra khỏi danh sách hiềm nghi không phải sao?”
Tả đạo nhân chợt giật mình:
“Thì ra là vậy!
Cao minh, quỷ kế thật cao minh.
Bọn hắn cố tình để lộ mình ra khiến cho Chu Liễu đạt được thông tin quá dễ dàng.
Chỉ cần là người thông minh liền biết có vấn đề, sau đó liền không hoài nghi là chúng nữa”
“Đúng vậy!
Rồi chúng ta sẽ hướng mũi hoài nghi lên người Việt và sẽ tiến hành các biện pháp chèn ép người Việt, từ đó khiến Giao Châu càng loạn thêm.
Nhưng chúng ta cũng bận bịu xử lý chuyện thế gia cho nên chỉ sợ không có năng lực bình định Giao Châu”
Tả đạo nhân lạnh cả ót:
“Rồi quân Hứa Chiêu sẽ từ Ngô Hội đánh sang Giao Châu”
Hai mắt Lưu Hoành lạnh lùng tỏa ra sát khí bốn phía:
“Muốn lấy Giao Châu làm căn cơ sao?
Không có cửa đâu!!!”
Tại trên triều hội,
Thông tin Chu Phù lạm dụng chức quyền lộng hành tàn ác bị người ám sát được công bố, cộng thêm một số chi tiết mờ ám chỉ hướng Viên thị.
Sau một hồi nói nhảm mắng nhiếc thì đến phần tuyển chọn Thứ Sử mới.
Phái bảo hoàng đương nhiên được đưa ra đầu tiên và không được duyệt, cho dù Viên thị không dám hó hé gì nhưng Viên thị cũng không đại diện được tất cả thế gia Trung Nguyên.
Lại tranh cãi một hồi thì cuối cùng cũng đẩy đưa đến việc phá vỡ quy chế, nâng một Thái Thú bản địa lên làm Thứ Sử.
Nhưng nhờ vào việc vận dụng thông tin trong thư tín để uy hiếp Viên Phùng nên Lưu Hoành đã thành công đổ cái vạ ‘phá vỡ quy chế’ cho thế gia.
Điều này không đến nổi làm lung lay, rạn nứt địa vị của Viên thị trong lòng thế gia Trung Nguyên, nhưng cũng để cho một số thế gia ngoài rìa và môn sinh cho rằng hoàng quyền muốn chiếm thế thượng phong, thế là đảo chiều sang phái bảo hoàng.
Quay lại với việc tuyển chọn Thứ Sử.
Đến bước này thì người trúng tuyển cũng quá rõ ràng rồi.
9 quận Giao Châu thì quận Giao Chỉ là đông dân nhất, thái thú Sĩ Nhiếp cũng có thành tích làm việc tốt nhất, đặc biệt là trong việc xoa dịu sự phản kháng của người Việt.
Nhưng vì để Giao Châu càng thêm ổn định, trở thành ‘quả cầu gai’ để hậu nhân Hạng Vũ không thể chiếm làm căn cơ,
Lưu Hoành thuận đà, mượn mặt mũi của Viên Phùng để gia tăng quyền lực cho Sĩ Nhiếp.
Không chỉ có quyền giám sát các quan lại và quyền chiêu binh huấn luyện như Chu Phù,
Sĩ Nhiếp còn được ban cả quyền bổ nhiệm quan lại và tích súc lương thảo nữa.
Có thể nói là Sĩ Nhiếp chỉ còn thiếu nửa bước chân là sẽ trở thành Giao Châu Mục, bởi ngoại trừ quyền bãi nhiệm thì hắn đã có tất cả các quyền của một Châu Mục thực quyền rồi.
Sĩ Nhiếp cũng là người thông minh hiểu lý lẽ, sau khi lên chức liền đem chức thái thú Giao Chỉ của mình trước đây và một cơ số lổ hổng mà thân tín của Chu Phù để lại,
Giao cho người Việt!
Trong đó, Lạc Lương lấy danh nghĩa Nam Việt Vu Vương nhận chức thái thú Giao Chỉ,
Trong báo cáo với Lạc Dương thì xưng tên là Lương Long.
Cái tên này cũng không phải tự chế ra,
Bởi vì trong khi Lạc Lương đi Luy Lâu làm thái thú thì Lạc Long hóa thân thành em trai, trở thành Nam Việt Vu Vương trấn giữ Khuất Lão.
Âu cũng là vì Lạc Long không thể lộ diện, hắn vẫn còn bị Huyền Kính Ty truy nã,
Mà Lạc Lương thì không thể phân thân được, Luy Lâu và Khuất Lão cách nhau mấy trăm dặm sông núi đầm rừng.
Hơn nữa Hoàng Dung cũng trở về từ Kinh Châu để bắt đầu công việc hợp tác mậu dịch.
Thế là có tình cảnh như hiện giờ.
- -------
Quay lại với hiện tại, sau một hồi ‘ba ngọn nến lung linh đốt cháy một gia đình’ thì Lạc Long cũng lái sang chuyện chính:
“Lần này đoàn sứ giả mang theo bao nhiêu tín vật?”
Hoàng Hùng nói: “54”
“Bảo nhiêu?”
“54”
“Nghĩa huynh xuất sắc nha!!”
Từ ngoài màn trướng vang lên giọng của Nguyễn Bỉnh Khiêm:
“Là con của ngươi, liên quan gì ta”
Cộng đồng Môn Việt hiện tại phân ra làm 54 Lang đạo.
Cho nên Hội đồng Môn Lang được tập hợp bởi 54 vị đại biểu.
Tại ngày giỗ tổ thì họ sẽ đề cử một nhóm sứ giả thay mặt hội đồng dẫn đoàn sứ giả đi tham dự giỗ tổ,
Cũng là để giao lưu bàn chuyện với các cộng đồng Việt khác, chủ yếu là chủ nhà Nam Việt.
Tuy nhiên nhiều người thì sẽ sinh ra bất đồng là điều hiển nhiên.
Cho nên với nhiệm vụ thứ nhất thì sứ giả có thể đại diện toàn bộ hội đồng nhưng với nhiệm vụ thứ 2 thì khác.
Lang nào đồng ý sứ giả đại diện cho mình thì sẽ gửi tín vật cho sứ giả.
Trong tầm hiểu biết của Lạc Long thì sứ giả của hội đồng Môn Lang chưa từng một lần nào có thể cầm đến 54 tín vật, đại diện cho cả 54 Lang đạo.
Lần này nhờ có Nguyễn Bỉnh Khiêm và Hoàng Hùng bỏ công thuyết phục hết mức mới có thể làm ra được kết quả vẹn toàn như vậy.
Đương nhiên, nếu nói hoàn mỹ thì hơi quá, vì sứ giả đã được hồi đồng báo trước là chỉ có quyền nói chuyện giao thương mậu dịch thôi.
Còn những chuyện chính trị, quân sự thì không được.
Song như vậy cũng là đã vô cùng tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT