- ----------
Sau khi thân binh của Chu Trị dẫn dân phu ra ngoài, Cố Ung mặt tỉnh bơ sai thân binh của mình đi chuẫn bị trà nước còn bản thân thì lấy từ trong ngực ra một quyển sách và bắt đầu đọc say xưa ngon lành.
Chu Trị thấy vậy cho rằng Cố Ung mang theo binh thư sách cổ thì cười nói:
“Quả không hổ là tiểu thiên tài của Ngô Hội ta.
Chẵng bù cho Trương gia nhãi con, trị binh vô dụng!
Khí giới tân tiến, giáp khiên đầy đủ, binh lực không thua, vậy mà bị một đám giặc cướp cho vây lại như vây ba ba.
Thật là mất mặt Ngô Hội tứ đại gia tộc!
Thế hệ này mà có ai trong nhà muốn cùng Trương thị thông gia thì ta liền không cho hắn sắc mặt tốt!
Nhất định phải phá đám cưới!”
Chu Trị nói nói thấy Cố Ung không hề phản ứng nên cũng tò mò muốn xích lại gần tham khảo xem nó đang đọc sách gì.
Cố Ung gặp đây thì khóe môi hơi cong lên rồi mở rộng quyển sách ra di chuyển về gần bên phía Chu Trị cho y dễ đọc.
Chu Trị lấy làm hài lòng với thằng cháu bên thông gia (P/s: gia tộc lớn tất cả thông), cười khen hai câu:
“Ngô Hội tiểu thần đồng nay đã thành đại nhân rộng lượng lại khôi ngô tuấn tú, học thức uyên bác.
Chẵng trách đám hoa xuân nhà ta mỗi lần nhắc đến ngươi lại đỏ mặt”
Mặc dù liên minh hiện giờ đã cơ bản phổ cập giáo dục nhưng thế gia đại tộc trăm năm này quen thói ‘của mình thì quý’, không đến nổi khư khư giữ của như thế gia Trung Nguyên nhưng còn chưa đến mức tùy tiện bày ra cho người xem.
Chu Trị hào sảng cười khen lại gặp Cố Ung thu lại nụ cười quay sang đọc sách chăm chú, hoàn toàn ngó lơ mình, thì cho rằng Cố Ung ngượng, cười ha ha thầm nhũ: ‘quả nhiên chiêu [ra xuân mi cưới chưa] này trị được tất cả các thể loại thanh niên mới lớn, các chú bác cậu dì không lừa ta. Muahaha!’
Rồi hắn cúi đầu xuống bắt đầu đọc, kết quả...
“
[email protected]#@! $$??^?? $$ #!!#”
Đọc, hay nói cho đúng là nhìn ‘thiên thư’ một lúc không lần ra trái phải tây đông, Chu Trị ngước mặt lên hỏi:
“Cố gia tiểu tử, ngươi chơi ta?”
Cố Ung cử chỉ khoan thai, vừa lật sang trang vừa nói:
“Khi xưa Phù Sai thu Việt lấn Sở, nhất thời đưa quốc lực nước Ngô đến vị thế số một không hai Xuân Thu, mấy lần xuất binh Trung Nguyên, trấn Tề áp Lỗ, cử thế vô song, đến nay học giả bàn luận vấn đề Xuân Thu ngũ bá vẫn phân ra làm 2 thuyết.
Trung Nguyên nho môn học giả cho rằng Xuân Thu ngũ bá bao gồm Trịnh Trang, Tề Hoàn, Tống Tương, Tấn Văn, Tần Mục.
Học giả bách gia Giang Nam chúng ta lại cho rằng Xuân Thu ngũ bá gồm Tề Hoàn, Tấn Văn, Sở Trang, Ngô Phù, Việt Câu”
Chu Trị nhăn mặt:
“Cố gia tiểu nhi.
Khinh ta ít chữ phải không?
Hà hà!
Ngươi tính sai, Ngô Phù chính là Ngô Vương Phù Sai, Việt Câu chính là Việt Vương Câu Tiễn.
Thuyết thứ hai này ta biết.
Ngươi là quan môn đệ tử của Bá Dương công thì ngon chắc?
Ngươi nên nhớ nhị sư huynh của ngươi họ Chu”
Cố Ung lắc đầu nói:
“Giang Bắc Chu gia xuất thân Hà Bắc, năm đó Vương Mãng cùng Quang Vũ đại chiến Hà Bắc khốc liệt, mới di cư xuống phía nam.
Giang Nam Chu gia vốn là người Ngô bản thổ, truy nguồn gốc có thể đến thời Xuân Thu, tộc tính so với họ Hạng còn lâu đời”
Cố Ung đây là muốn nói sư huynh Chu Dị của ta là Hán hẵn hòi, ngươi chính là người Ngô, đừng nghĩ cùng tính Chu mà nói quàng nói xiên.
Nhưng Chu Trị chính là cố tình không chịu hiểu:
“Biết đâu 5000 năm trước là anh em!”
Cố Ung lắc đầu cười khẩy tiếp tục nói:
“800 năm trước,
Sở Trang Vương Hùng Lữ xưng bá phương nam.
Xuyên trung người Ba người Thục, lĩnh bắc chư Việt chư Mân, Giang Đông người Ngô người Lê đều kính phục.
Hùng Lữ trước là đánh một trận tan tành đại quân Tống xâm lược, đem Tống Tương Công kéo rơi khỏi vị trí Bá chủ chư hầu.
Sau lại áp Tần, bại Tấn, mấy lần đưa binh ra Trung Nguyên thị uy với nhà Chu và các chư hầu.
Nhưng Sở quốc gốc từ người phương nam, chớ nói họ Hùng vốn không có quan hệ huyết thống với họ Cơ, cả Sở quốc đều có thể tính là không cùng tộc với Trung Nguyên Hoa Hạ.
Vậy nên dưới sự thao tác của Chu thiên tử, các nước chư hầu Trung Nguyên liên hợp chống đối với Sở, bất kể bị trấn áp bao nhiều lần cũng quyết không phục Hùng Lữ làm Bá chủ chư hầu.
Đang bí nước không biết làm sao thì hàng xóm bên Dự Nhữ là nước Trần xảy ra sự biến Trần Linh Công loạn luân với em dâu bị cháu trai thí sát rữa nhục cho cha.
Sở Trang Vương chớp thời cơ kéo quân sang chủ trì công đạo, tiện thể ‘mượn’ văn sách của vương tộc và các đại tộc nước Trần về sao chép, cũng thúc đẩy vương tộc Trần Sở thông gia.
Sau khi dung nhập văn hóa Trần quốc, nước Sở lấy được vị thế không nhỏ, dần dần thoát khỏi cảnh bị Trung Nguyên khinh là man di.
Xuân Thu chư hầu chính là thường hay làm những chuyện bại hoại, Hùng Lữ sau đó được nước làm tới, nhiều lần tiến hành ‘quân sự chủ trì công đạo’, nắm thóp một đám chư hầu Trung Nguyên, cuối cùng buộc Chu thiên tử công nhận Sở là bá chủ chư hầu, đến tận Chiến Quốc, chư quốc quan đông họp bàn kháng Tần cũng nhiều lần có Sở tham dự, chưa từng coi là người ngoài.
Mãi sau này Lưu Bang diệt Hạng, thấy dân chúng phương nam kiêu dũng bất khuất, lại có Trường Giang hiểm trở cách ngăn, sợ chúng ta không phục, tro tàn cháy mãi, nên nhân việc sửa sang sách sử do Tần đốt trụi để phịa ra câu chuyện Khổng Thánh bị người Sở đuổi đánh chữi mắng rồi từ bỏ du học Giang Nam.
Từ đó đem biển hiệu ‘man di’ lần nữa gắn lên đầu hết thảy người phương nam, khuếch đại hiềm khích giữa phương nam và Trung Nguyên.
Lưu Triệt mượn thuyết ‘thiên mệnh’ của Đổng Trọng Thư cũng cố thêm vách ngăn ấy, loại bỏ hoàn toàn khả năng kế thừa nghiệp Hán của người phương nam, được cho là man di, không có huyết thống Hoa Hạ.
Nhờ đó mà suốt 400 năm nay, trãi qua Tây-Đông hai Hán, 27 đời hoàng đế, đường ngoi lên duy nhất của người phương nam ở triều đình Hán vẫn là trở thành cấp dưới phụ thuộc vào người khác,
Hoặc bám váy bảo hoàng, hoặc luồn cúi thế gia Trung Nguyên, dần dà quên đi huy hoàng của tổ tiên ngày trước.”
Chu Trị từ nhỏ thích võ chán văn, tính tình hào sảng, là tay giang hồ phong lưu có tiếng.
Lúc đầu mới nghe Cố Ung nói chuyển sử cổ thì muốn trách tiểu tử này nói nhãm quá nhiều không lo chính sự, sau càng nghe lại càng bị những cuốn theo say xưa, như thế tấm màn lịch sử hào hùng bị vén ra trước mặt, cũng càng khâm phục hai thầy trò Thái-Cố.
Từ sau khi Doanh Chính đốt sách, Hán triều tôn Nho, rất nhiều thư sách cũ đã bị thất lạc, chữ nghĩa văn hóa ngày xưa của cha ông trãi qua 400 năm đồng hóa của người Hán cũng dần dần mờ nhạt, khó mà phân biệt với văn hóa Trung Nguyên.
Nếu không có Thái Ung và Cố Ung chẵng quản khó khăn, kiên trì khảo cổ mấy năm nay, thì sợ rằng dân chúng Giang Nam khó mà hiểu được những sự việc của tổ tiên ngày trước, sẽ chỉ coi Hán sử làm chính sử mà quên mất rằng Hán sử cũng được tạo ra nhằm mục đích phục vụ quyền uy của Lưu thị, của Trung Nguyên chính thống, phục vụ công cuộc đồng hóa, ngu dân của Hán triều đối với phương nam.
Nói đâu xa, xuất thân Ngô Hội 4 đại tộc như Chu Trị còn không biết mấy chuyện này, dân thường làm sao biết được.
Chỉ là nghe tới câu cuối Chu Trị lại thấy không đúng chỗ nào, xoa trán 2 cái bật thốt lên:
“Cố gia tiểu nhi!
Ngươi mắng ta bắt quàng họ với Giang Bắc Chu gia là bám váy luồn cúi, mất mặt cha ông phỏng?!!!”
“Chu thúc thúc, mẹ ngươi là em cùng cha với ông nội ta.
Ta mắng ngươi khác nào mắng ta?”
- Cố Ung lắc đầu rồi chỉ quyển quyển sách trong tay nói:
“Ta là đang nói nội dung trong sách.
Đây là chữ Ngô Việt cổ, do ta và thầy tổng hợp lại gần đây, ngươi không hiểu thì ta đọc cho ngươi nghe chứ sao?”
Chu Trị bán tín bán nghi nói:
“Vậy đọc tiếp đi!”
Cố liếc Chu Trị một cái rồi quay lại với mặt sách, giọng bình thản:
“100 năm sau thời Sở Trang Vương, phương nam lại sản sinh ra bá chủ mới là Ngô Vương Phù Sai.
Phù Sai năm đó cũng giống như Hùng Lữ, chấp chưởng nước Ngô có quốc lực hùng mạnh bậc nhất đương thời, nhìn thấy cơ hội soán Chu lập quốc, thay triều hoán đại.
Nhưng đồng thời cũng gặp phải vấn đề tương tự với Hùng Lữ là bị chư hầu Trung Nguyên liên thủ chèn ép, xua tránh.
Khác với Sở Trang Vương lựa chọn dung nhập văn hóa của Trần quốc,
Phù Sai có một lựa chọn càng thích hợp hơn, đó là Nho môn.
Khi đó Khổng Phu Tử còn tại thế, Nho môn đệ tử 3000, đều là người có tầm ảnh hưởng trãi rộng các nước, thanh thế bậc nhất Trung Nguyên, được vương tộc Tề, Lỗ phụng làm quốc giáo, Bách Gia đương thời xếp vào tam giáo đứng đầu học phái trong thiên hạ, cùng với Đạo và Mặc tề danh.
Quân Ngô lái thuyền ra biển, tập kích hậu phương nước Tề, nghênh ngang tiến thẳng đến Tắc Hạ học cung, ‘mượn’ thư sách của nho gia mang về Ngô.
Thậm chí còn có một đội thủy binh nước Ngô giả làm thương thuyền, ngược dòng Hoài hà tiến vào đất Lỗ, ý đồ ‘rước’ Khổng Phu tử và các học trò xuống Giang Nam, mặc dù không thành nhưng cũng để Trung Nguyên chư hầu và học phái thất kinh một phen.
Kỳ thực bách gia xuôi nam cũng là bắt đầu vào thời điểm đó, bởi vì cách làm của Phù Sai dù ‘bá đạo’ nhưng đối với quan niệm của Xuân Thu học giả lại được coi là hiếu học”
Chu Trị trợn tròn mắt:
“Ngươi không phịa đó chứ?”
Cố Ung bình tĩnh đáp:
“Đoạn này là do hai thầy trò ta phiên dịch từ văn hiến nước Ngô nạo vét dưới đáy Tây Hồ lên lại đối chiếu với tàng thư của học giả nước Việt chôn trong mộ cổ Ngũ Lĩnh.
Nếu như có phịa thì đó là học giả Ngô, Việt ngày xưa phịa”
Mắt Chu Trị càng trợn căng:
“Bá Dương công và ngươi đi đào mồ người ta?”
Cố Ung không chút biểu cảm lắc đầu:
“Mùa bão năm ngoái, lũ quét phá hoại một số nương rẫy, Thừa Ngạn công khi đó liền nhân cơ hội khuyên một số bộ lạc Sơn Việt tái định cư ở nơi địa hình vững chãi hơn, vừa an toàn vừa tiện liên lạc giao thương với đồng bằng.
Có bộ lạc trong lúc dựng nhà mới đào ra mộ cổ.
Chữ viết ở trên không hoàn toàn là chữ Sơn Việt, tù trưởng bộ lạc coi đó là khinh nhờn bám bổ, đem vật trong đó moi ra hết dâng lên Vu Vương động.
Sơn Việt Vu Vương nhận ra ấy là chữ của nước Mân Việt thời chiến quốc, biết hai thầy trò ta chuyên đi sưu tầm nghiên cứu những vật này nên tặng cho Hoàng thị, Hoàng thị lại chuyển giao cho hai thầy trò ta”
Lời của Cố Ung có lý có cứ, một số diễn biến trong đó như nạn lũ quét nhỏ và việc di chuyển của người Sơn Việt chính Chu Trị cũng biết.
Chỉ là thái độ chẵng coi chỉ trích của Chu Trị ra gì của Cố Ung cứ như thể muốn nói: ‘Nếu đào được ta cũng đào. Đâu ngươi chỉ cái mộ cổ thời Xuân Thu xem, ta đào cho coi!”
Chu Trị suy nghĩ vẫn vơ một lát rồi lại cảm thấy không đúng chỗ nào, xoa xoa cằm mấy cái chợt thốt lên:
“Có ma!
Quân đội của Trương thị bị nhốt trong cốc chưa biết làm sao.
Chúng ta nói những cái làm quỷ gì?”
Cố Ung chỉ chỉ trang sách cười nói:
“Sách lược ở ngay đây!
Câu chuyện Câu Tiễn nhẫn nhục diệt Ngô chắc Chu thúc thúc cũng biết.
Câu Tiễn tên thật Cưu Tiên, họ Lạc...”
Chu Trị xua tay nói:
“Bớt dài dòng, nói chuyện chính.
Ngươi đi theo Bá Dương công càng lâu càng khác trước.
Ta bây giờ thật không nhận ra tiểu tử bá đạo, ngông nghênh ngày xưa”
Cố Ung nghe chữ ‘tiểu’ cũng không hề gì, dường như đã giác ngộ, tiếp tục dài dòng:
“Binh không thể gấp, gấp sẽ sinh họa!
Sách lược đã có, chỉ là Chu thúc thúc có tin hay không”
Vừa nói hắn vừa lấy ngón tay trỏ vào trang sách, tiếp tục:
“Địch nhân ngông cuồng bất phục, hai ta muốn thắng trước phải đồng lòng.
Ta nói những điều này cốt là để Chu thúc thúc tin được sách lược ta sắp nói”
Chu Trị gặp Cố Ung không thể sửa được thì thở dài xị mặt, kỳ thật trong thâm tâm cũng rất máu nghe kể chuyện.
Có tay giang hồ lãng khách nào không khoái nghe chuyện cơ chứ? Hoàng Lạc lâu vì sao nổi lửa khắp nam bắc đông tây?
Chu Trị dù đã ngót nghét 30 tuổi, bị bô lão trong nhà kéo về bắt đảm đương gia sự từ mấy năm trước, nhưng kỳ thực trong tâm vẫn nuôi giấc mộng anh hùng vùng vẫy bốn phương, nếu không thì làm sao háo hức xung phong cướp giựt chức thống binh lần này!
Cố Ung thấy Chu Trị xị mặt nhưng không mở miệng phản đối thì tiếp tục nói:
“Lạc Cưu Tiên nằm gai nếm mật, sớm mua chuộc hết thảy quan tướng nước Ngô, ngay cả hậu nhân Binh Tử Tôn Vũ cũng cùng một giuộc, lão tướng Ngũ Tử Tư nhìn ra ý đồ lại bị Thi Di Quang và Phạm Lãi lập kế để Phù Sai nghi kỵ mà chém đầu trung thần”
“Khoan!
Thương tử Phạm Lãi ta biết, nhưng Thi Di Quang là ai mà có thể hại chết danh tướng bại Sở đệ nhất công Ngũ Tử Tư?”
- Chu Trị lớn tiếng chen ngang, vô cùng nhập vai vào một tay giang hồ lãng khách nước Ngô đang bảo vệ nhân vật anh hùng trong lịch sử quê hương mình.
- -------------
Quote cho chương này và chương sau:
“Even though their bloodline is dead, their flames will never die!
And there will be a man who will find the truth and carry the burden of the centuries upon his back
To challenge the world!
...
Onepiece does exist!!!”
- Edward Whitebeard, One Piece series on his proclaim about the one who will find out the truth about the Void century.
“Dù cho huyết thống bị diệt tuyệt, lửa tinh thần vẫn sẽ còn mãi!
Và rồi sẽ có một người moi ra sự thật, mang trên lưng mình những khát cầu của hàng thế kỷ
Để khuấy đảo thế giới này!
...
Onepiece thực sự tồn tại!!!”
- Râu Trắng trong seriece One Piece, tuyên bố rằng dù chính phủ thế giới có cố gắng che giấu sự thật thì vẫn sẽ có ngày những gì xảy ra trong thế kỷ trống [void century] được phơi bày người mà bởi ai cũng biết là...
Robin đó. (đương nhiên, vì thằng Lù nó có đọc được văn hiến cổ đại đâu. A hi hi bị lừa.
Thông cảm, nặng đầu quá nên nói nhãm xã xì chét)