Cảm ơn Nguyễn Thiên và vYJMw02016 đã vô cùng kiên trì ủng hộ!!!

Cảm ơn CnMus94538 đề cử!

- ---------

Nghiêm Khiêm hỏi han đứa cháu một hồi thì bổng dạ dày lão nhại giọng cậu cóc.

Lão lăn lộn trường đời mấy chục năm nên da mặt đủ dày, trong tình huống người trẻ ngại ngùng sượng mặt thì lão này tai không đỏ, má không hồng, thần thái thản nhiên nói:

“Nhan nhi! Ngươi hẵn là cũng đói rồi.

Đến đến, cùng bọn ta ăn trưa.

Ta giới thiệu cho ngươi mấy người thúc thúc bá bá!”

Lão chẵng cần thằng cháu đồng ý, vừa nói cười hớn hở vừa nắm chặt tay Nghiêm Nhan kéo quay lại khu vực nghỉ trưa.

Nghiêm Nhan vốn muốn lấy cớ tuân theo nguyên tắc công việc mà từ chối nhưng gặp ‘cha nuôi hụt’ nhiệt tình quá đỗi thì nghĩ bụng:

“Dù sao nhiệm vụ của mình chỉ là bảo vệ đám đại biểu này.

Ngồi ăn chung cũng không sao, càng tốt cho việc dung nhập.

Vừa vặn có thể giúp lãnh tụ dò xét thái độ của bọn họ với đề án mới”

Lúc Nghiêm Khiêm và Nghiêm Nhan xuất hiện trở lại trong tầm mắt của đám đại biểu, các phe các phái đều có người cố ý quăng đến cặp đôi già trẻ này những ánh mắt săm soi chăm chú.

Nhất là phái hệ Dương Châu.

Trong ấn tượng của bọn họ, lúc nãy tan hội nghị sáng thì lão đầu Nghiêm Khiêm trưng một bộ mặt chù ụ như cha chết mẹ tang, vậy mà bây giờ mặt tươi như thể ‘hiến muộn lâu ngày nghe tin vợ có chữa’, lại còn tay bấu tay víu, nói nói cười cười với một chiến sĩ trong quân phục đội trưởng của Tự Vệ Quân, mà người chiến sĩ nọ không chỉ không bực mình còn rất phối hợp, trên mặt cũng hiển hiện thần sắc sáng ngời.

Nghiêm Khiêm không cần liếc ngang liếc dọc cũng biết chuyện gì đang xảy ra bởi vì ấy chính là điều lão muốn.

Lão không chỉ không ngại hiềm nghi, không ngại ganh ghét, mà càng cố tình nắm chặt tay Nghiêm Nhan đi nghênh ngang giữa đám người, chọn lối lớn đường rộng, bước từng bước chầm chậm tới chổ đám đại biểu thế gia Ích Nam đang tụ họp, xem chừng rất có ý khoe thân thích, hù quan hệ.

Đám đại biểu thế gia Ích Nam cũng biết tính đồng bọn, hết mình phối hợp Nghiêm Khiêm:

“Nghiêm công!

Vị thanh niên tuấn kiệt này là ai đây?”

“Trông dáng vẻ oai vệ, tướng đi đường đường, thần sắc tươi sáng.

Phải chăng là dũng sĩ Nhân Dân Tự Vệ Quân!?

Trương thị ta chỉ ước có một thanh niên như vậy trong nhà!”

“Họ Nghiêm!

Ngươi từ đâu chiêu tới con rễ cho Nghiêm gia?

Hoàng mỗ nguyện lấy tôn nữ mua đứt!”

“Ây ây!

Chẵng lẽ họp nhau đào góc tường của minh chủ?

Không ổn! Không ổn!”

“Còn chưa biết là ai đào tường nhà ai đâu.

Không khéo là minh chủ muốn một mẻ lưới thu hết Ích Nam quý nữ cho Tự Vệ Quân”

“Hahaha!”

- Bầy lão đầu, bà mụ của thế gia Ích Nam hớn hở cười vang, thị uy một phen trong những cặp mắt chăm chú xen lẫn mấy phần ganh tỵ hoặc hâm mộ từ các phe phái khác..

Đại biểu của Thục Quận Trương thị càng là chủ động đứng lên rời khỏi bàn hướng về phía ông cháu Nghiêm Khiêm mà sớm đón tiếp.

Ánh mắt lão hướng về Nghiêm Khiêm mà chớp chớp liên hồi, phối hợp với nụ cười hiền lành trên môi và cái bụng hơi phình ra thì trông chẵng khác nào một vị trưởng giả phúc hậu đang nồng nhiệt chào đón con cháu trong nhà.

Nhưng cùng sống chung ở mảnh đất Ích Nam nho nhỏ, quen biết nhau nhiêu bao lâu nên Nghiêm Khiêm thừa biết tay họ Trương này đang ra hiệu cho mình phối hợp theo bọn họ, bất kể sự thật như thế nào, cứ đợi trang bức xong xuôi rồi hẵn họp kín lại nói nhỏ với nhau sau.

Bình thường thì lão Nghiêm Khiêm tất nhiên sẽ mặt dày phối hợp một phen, thế nhưng hiện giờ thì không bởi vì:

“Hahaha!

Rễ với dâu gì ở đây.

Giới thiệu với chư vị hương thân bằng hữu.

Đứa ‘bé’ này là Nghiêm Nhan!

Con nuôi ta, trong mình chảy dòng máu Nghiêm gia ta hẵn hòi!”

Nói độ quay sang Nghiêm Nhan, ân cần chỉ bảo:

“Nhan nhi, lại đây ta giới thiệu các bậc hương thân trưởng lão cho con.

Lão đầu béo tốt này là Thục Quận Trương thị, Trương lão đầu”

Nghiêm Nhan cúi đầu chắp tay chào:

“Hậu bối Nghiêm Nhan gặp qua Trương công!”

Trương lão đầu không hề phật ý với lời xỉa xói của Nghiêm Khiêm mà cực kỳ hài lòng cười tươi rói nhận lấy lời chào của Nghiêm Nhan.

“Lão đầu có lông mày bạc này là Lãng Trung Hoàng thị, Hoàng lão đầu...”

“Hậu bối Nghiêm Nhan gặp qua Hoàng công!”

Cứ thế cứ thế Nghiêm Khiêm giới thiệu từng đại biểu của phái hệ thế gia đại tộc Ích Nam, làm xong còn không quên chọt qua một số phe phái đồng hương khác như đám gia tộc Ích Bắc đang tị nạn tại Thục địa và các tộc phiên dân bản địa.

Hiển nhiên, đó chủ yếu là để lấy le, đến lúc châu đầu ghé tai lại cùng ăn uống với nhau thì chỉ có mỗi thế gia đại tộc Ích Nam, ông bà thông gia với nhau cả thôi, ấy là để phân biệt vòng trong với vòng ngoài, phái hệ bên trong phái hệ.

Không hiểu do khung cảnh và bầu không khí trong trụ sở của Hội Đồng gợi lên ưu tư chính sự hay có lẽ do ai đó cố tình đẩy đưa câu chuyện mà chỉ mới hỏi han tán phét một lúc thì lại nhảy đến chủ đề buổi thảo luận sáng nay:

“Ta xem chừng đề án phát triển kinh tế đường bộ của minh chủ lần này không thông qua được.

Quá nhiều sức cản!”

Trúng chủ đề quan tâm, Trương mập mạp lập tức chen vào bằng một lời cảm khái:

“Đáng tiếc a!

Đây không chỉ là cơ hội cho Ích Châu ta mà còn là cơ hội cho hết thảy các xứ nằm sâu trong lục địa.

Đám người gần sông cận biển kia ăn kinh tế đường thủy ngon ngọt rồi thì tự nhiên kiên quyết bác bỏ.

Bày đặt lý do lý trấu này nọ, vừa nhìn liền biết tham lam ích kỷ, sợ chúng ta chia phần!”

Một lời vào tâm khảm, ai nấy hô đúng đúng, lại có một người bất đồng, chính là Nghiêm Khiêm:

“Không đến nổi đi!

Đề án do minh chủ đưa ra, thế gia Kinh Sở hẵn là không đến mức làm khó dễ tới cùng.

Ta xem Lĩnh Nam Âu Lạc bên kia cũng khá tốt.

Chỉ có đám Dương Từ là khó ở thôi!”

Trương mập mạp bị bác bỏ cũng không hề khó chịu, chỉ lắc đầu ủ rũ:

“Lãnh tụ chủ trương không can dự, không thiên vị, không thần tượng.

Huống hồ đề án lần này còn ít nhiều động chạm đến lợi ích kinh tế đường thủy.

Ngoài Hoàng thị ra thì sợ rằng đám người Kinh Sở còn lại đều không ủng hộ.

Có thể bỏ phiếu trống là đã may phước lắm rồi.

Về phần Âu Lạc bên kia ta không rõ ràng nhưng khó mà nói trước được.

Mà cho dù ủng hộ lại thế nào!?

Ích Nam chúng ta cũng không hoàn toàn đồng lòng, thêm vào một cái Âu Lạc nữa cũng chỉ cân bằng với Dương Châu là tối đa, chỉ cần Kinh Sở có vài phiếu chống là đề án này phải tiêu tùng!”

“Haizz!

Đám phiên dân kia sống lâu trong rừng, ăn thịt sống uống nước lã, đầu óc mụ mị cả rồi.

Đề án lần này rõ ràng là minh chủ nghiêng về Ích Nam chúng ta đo thân may đồ, hết lòng giúp đỡ.

Bọn họ còn khiêu tam gợi tứ một đống lý do nhãm nhí.

Vừa muốn ấm no giàu mạnh lại không muốn khai hoang mở núi xây đường dựng trại.

Thật không thể nói nổi! Ngu không ai bằng!

Ta xem bọn họ chính là cố tình không hợp tác, coi chúng ta không vừa mắt”

- Một đại biểu bức xúc nói.

“Thôi huynh chớ nói như vậy.

Bọn họ cũng có nổi khổ riêng.

Âu cũng là hiểu lầm từ đời tổ tiên hai bên chúng ta mấy trăm năm trước để lại”

Nghiêm Khiêm gật đầu cho là phải:

“Lời lão Lý nói không sai.

Tình hình nội bộ Ích Nam chúng ta hẵn là còn có chuyển cơ.

Lão Lý!

Kiến Ninh gần đất phiên, Lý gia các ngươi định cư ở đấy đã 4 đời, có chăng hiểu rõ tập tục bọn họ.

Muốn đề án lần này thông qua, không thuyết phục được bọn họ không thể được!”

Đại biểu của Lý gia chầm chậm gật đầu, không hề phủ nhận, nhưng ánh mắt và thần sắc chẵng mấy lạc quan:

“Vừa rồi lúc mới tan họp, ta có gặp qua bọn họ.

Xem chừng khó!

Lý gia ta bỏ ra nổi nhưng chỉ sợ các vị ở đây đều không nói chắc”

Nói rồi rút từ trong ngực áo ra một tờ giấy, trên đó liệt kê mấy điều khoản viết bằng chì, có chút viết ngoáy, hẵn là do thời gian eo hẹp nên phải làm như thế, cũng may đám ngươi ở đây đều có kinh nghiệm tham gia quản lý gia tộc mấy chục năm, nhìn sơ qua liền có thể đoán được đại ý:

“Thật là quá quắt!

Những điều khoản khác còn tạm được đi.

Nhưng sao lại có chuyện trả lại đất đai ở đây?”

“Đúng đúng!

Đất nào là của bọn họ?!

Trăm năm trước cha ông chúng ta đến đất Thục nào có ruộng rốt, nương dâu như bây giờ?

Toàn là đất hoang sỏi đá, rừng rậm um tùm!

Chính là các nhà chúng ta chung tay góp sức khai hoang, cày cấy, đổ mồ hôi nước mắt cải tạo đất đai mới có hiện trạng trù phú màu mỡ như bây giờ!”

“Đành rằng chúng ta có sai, nhưng đó cũng là chuyện mấy trăm năm về trước.

Bây giờ hoàn toàn không thể đo đạt kiểm chứng chính xác, hoàn toàn không thể xác định rõ ràng đâu là đất của bọn họ ngày xưa, đâu là đất chúng ta tự khai hoang.

Bọn họ muốn một ngụm đoạt đi tất cả chẵng khác nào thuồng luồng há miệng?

Ta xem tối đa là bồi hoàn lương tiền, bồi đất khó mà ổn thỏa!”

“Uhm!

Hoàng công nói có lý.

Ta có thể thay Trương thị làm chủ, chúng ta nguyện ý chia 3 thành (30%) thu hoạch lương thảo trong vòng 30 năm cho bọn họ.

Bọn họ muốn giữ lương thực hay quy đổi ra tiền bạc, hàng hóa thì Trương thị ta cũng sẵn sàng hỗ trợ hết mình.

Điều kiện là phải đợi con đường bộ tới Thiên Trúc làm xong.

Ngoài ra, khi thương đội đi ngang qua lãnh địa của họ cũng có thể giao thuế đi đường.

Thúc đẩy trao đổi hàng hóa qua lại chính là lợi cho cả hai bên.

Ta nghĩ bọn họ nên đồng ý!”

Mọi người nghe thế đều giật mình cả kinh trong lòng:

“Quả không hổ là Trương mập mạp. Đủ phóng khoáng! Đủ độc chiêu!”

Hoàng lão đầu nhíu cặp lông mày trắng suy tư, một lát sau cũng gật đầu:

“Uhm!

Kế của Trương mập mạp không sai.

Hoàng thị nguyện ý theo!

Những yêu cầu nhỏ nhặt khác cũng không thành vấn đề.

Điều kiện là phải đợi đường bộ tới Thiên Trúc xây xong, nếu không thì không cần bàn nữa!”

“Thôi thị đồng ý!” “Vương thị đồng ý!” “Theo!” “Theo!” “Theo!”...

Đám người rối rít bày tỏ ý kiến, chỉ có đại biểu Lý gia còn đang lưỡng lự.

Nghiêm Khiêm thấy vậy hỏi:

“Lão Lý,

Ta xem điều kiện Trương mập mạp và Hoàng bạch mi đã rất rộng thoáng.

Ngươi còn băn khoăn gì?”

Đại biểu Lý gia thở dài:

“Haizz!

Ta cũng biết điều kiện bồi hoàn như vậy đã vô cùng rộng rãi.

Nhưng tập tục của phiên dân khác chúng ta.

Chúng ta quý đất 1, bọn họ trọng đất 10.

Chúng ta coi đất đai là kế sinh nhai, là của truyền thừa cho con cháu thì bọn họ lại coi đất đai là tổ tiên cha mẹ, là thần thánh linh thiêng, mất một tấc đất như đứt một đoạn ruột.

Thục Quân và Việt Quân có nói với ta rằng chỉ cần điều kiện về việc hoàn trả đất đai ổn thỏa thì những điều kiện khác bọn họ đều có thể giúp chúng ta giàn xếp ổn thỏa”

Đám người đang nhiệt huyết, nghe vậy đều trầm mặc tặc lưỡi, Nghiêm Khiêm thì quay sang thằng cháu nói:

“Nhan nhi,

Ta biết quan hệ giữa Nhân Dân Tự Vệ Quân và Sơn Việt rất thân thuộc.

Ngươi xem chúng ta có thể hay không thông qua Sơn Việt tác động vào Thục địa Việt Quân.

Nghe nói Bách Việt lấy các vị Vu Vương đứng đầu, Sơn Việt Vu Vương hẵn là có năng lực ảnh hưởng đến Ích Nam chư Việt chứ?!”

Mọi người nghe vậy thì đều hướng ánh mắt chờ mong về phía Nghiêm Nhan, không ngờ mới nhận thân liền có chuyện nhờ vã, quả là trời giúp.

Nghiêm Nhan cũng chẵng ngờ mình ngồi chưa nóng chỗ, liền bị lôi kéo vào chuyện lớn như vậy, hắn đang muốn giả dạng làm con nít chưa ráo máu đầu, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Nghiêm Khiêm hiển hiện trên gương mặt già nua hốc hác của lão thì chạnh lòng:

“Bá bá... không... cha nuôi!

Ngài cũng biết ta không am hiểu những chuyện này, thực sự không dám nói nhãm làm hại mọi người.

Huống hồ theo ta biết thì Ích châu phiên tộc đại biểu có gần 20 người, Việt Quân và chi hệ Bách Việt cũng chỉ chiếm 4 ghế, tính thêm Thục hệ và Ba hệ cũng chỉ miễn cưỡng đến một nửa.

Nói thật, ta thấy cách này không ổn đâu.

Có điều mọi người chớ gấp, ta thường nghe lãnh tụ nói rằng quyết định sai lầm thường thường không phải do ngu ngốc mà là do thiếu thông tin.

Ta đây có mấy lời có lẽ sẽ giúp được mọi người.

Chỉ là những thông tin này tuy không tính cơ mật gì nhưng cũng xin mọi người chớ tùy tiện lan truyền ra ngoài”

Đám người nghe thế đều sáng cả mắt: “Quả không hổ là Tự Vệ Quân. Nghiêm gia nhặt được bảo a!”

Bọn họ vốn cũng đâu trông chờ một anh lính như Nghiêm Nhan có thể bày cho họ mưu kế thâm sâu gì, nói một câu thông tục là bọn họ ăn muối còn nhiều hơn Nghiêm Nhan ăn cơm.

Nhưng Nghiêm Nhan lại có thứ mà bọn họ không có đó là [khoảng cách], một [khoảng cách] thân cận với Hoàng Hùng và có nhiều cơ hội được nghe biết những điều mà phải mấy tháng thậm chí cả năm sau bọn họ mới may ra được nghe đến sơ sơ.

Chênh lệch thông tin với dân thường lực kém thì có lẽ không tạo ra được khác biệt gì to lớn lắm nhưng đối với đám lão làng này thì chính là cơ hội để đào kho báu.

Nghiêm Khiêm cố gắng dằn lại xúc động, nghiêm túc nói:

“Nhan nhi!

Ngươi có thể nghĩ đến gia tộc, đến đồng hương, ta vô cùng vui sướng.

Nhưng hi vọng ngươi không làm gì gây hại đến minh chủ, đến lợi ích của liên minh!”

Những người khác cũng đều gật đầu đồng ý, có người là thật lòng, có kẻ thuần túy hùa theo qua loa cho xong, nhưng tuyệt nhiên không một ai phản đối, cho dù là trong tâm tưởng.

Nhìn đám người Dương Châu bên kia thì biết, kẻ phối hợp thì mạnh lên chóng cả mặt, mà đứa nào bị Hoàng Hùng nhằm vào thì cũng suy sụp không đỡ nổi, kế hoạch ‘nạo sông’ đợt này hẵn là lại kéo đổ mấy nhà.

Ở trong liên minh hiện giờ, có thể động ai cũng được, chỉ trừ Hoàng Hùng là không được, Nghiêm Nhan nếu dám mạo muội bại lộ cơ mật của Hoàng Hùng thì không chỉ riêng mình hắn mà Nghiêm gia và thậm chí tất cả những người nghe được cơ mật ấy đều không an ổn.

Nghiêm Nhan gặp mọi người như vậy thì an tâm, vui vẻ cười nói:

“Cha nuôi an tâm! Mọi người an tâm!. Đam Mỹ Trọng Sinh

Ta không phải mới vào Nhân Dân Tự Vệ Quân.

Tự biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.

Xưa nay lãnh tụ làm việc cực kỳ cẩn thận, những thứ không thể lan truyền ra ngoài thì đều căn dặn rõ ràng, cho dù trong lúc chỉ có đồng đội với nhau thì chúng ta cũng tuyệt nhiên không đem ra bàn tán.

Về phần những thông tin mà ta sắp nói đây thì sớm đã đồn ầm ầm trong bầy anh em đồng đội, lãnh tụ không hề ngăn cấm, thượng cấp lúc sáng bắt gặp cũng chỉ từng nhắc nhỡ chúng ta đừng mãi mê nói khoác mà quên nhiệm vụ thôi!”

Nghiêm Khiêm chen vào:

“Nhan nhi!

Hình như ta còn chưa biết thượng cấp trực tiếp của ngươi là ai?

Có thể hay không...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play