Vô Tình dắt Utherus đi một hồi là tới đường lớn, dù là buổi tối, những ngã tư ở thượng kinh cũng vẫn rất náo nhiệt, đặc biệt là khu vực hắn sống.
Không để ý đến tầm mắt xung quanh, Vô Tình yên lặng quan sát những thay đổi của Thượng kinh hai năm qua. Hắn biết nếu hắn cứ như vậy mà đi ra chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, huống chi phía sau hắn còn có một “nam nhân” cao lớn dị thường như Utherus.
Nhưng người đi đường cũng vô cùng thức thời, không tiến lại gần. Quý tộc, võ giả ở Thượng kinh nhiều vô số, có mắt đều nhìn ra được hai người bọn họ thân phận bất phàm. Tại thế giới cường giả vi tôn, đẳng cấp rõ ràng này, kẻ yếu muốn sống yên ổn thì phải thức thời, cụp đuôi làm người.
Nhìn dòng người trên đường, Utherus khẽ nhíu mày. Tại sao nơi đây giờ này rồi mà người vẫn nhiều như vậy, buổi tối mà trên đường cứ như họp chợ.
Utherus âm thầm ngăn cách dòng người xung quanh, y không thích ánh mắt những người đó nhìn A Tình. Có tìm tòi nghiên cứu, có ghen tị, có chết lặng……
Nhìn bảng hiệu lớn quen thuộc kia, Vô Tình cười khổ — những vị ân khách ra ra vào vào nơi này như có tình mà như bạc tình, tục ngữ nói “Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”, nhưng những kẻ tới nơi này lại có mấy người là vì tình?
Đến gần cửa lớn, nghe bên trong có tiếng đánh nhau, Vô Tình nhíu mày, loại người nào đang gây sự ở đây? Việc có người gây sự hoàn toàn không phải chuyện lạ, hắn dám ở Thiên Huyền điện nghênh ngang làm ăn, tất nhiên là có dự liệu. Có điều dựa vào âm thanh mà phán đoán, lần này vậy mà khiến Hắc Huyền phải ra mặt……
‘Utherus, chính là nơi này, chúng ta vào thôi.’ không thấy ai đi ra đón khách, Vô Tình dẫn Utherus đi vào trong lầu, xem ra người đến gây sự hôm nay có lai lịch không nhỏ.
‘Ừm.’ nhìn cửa lớn hoa lệ, Utherus càng nghi hoặc. Chẳng lẽ nơi này là tiệm cơm? Giống như chỗ lần trước bọn họ đến ăn cơm ấy? Nhưng vì sao không ngửi thấy mùi đồ ăn, mà chỉ thấy mùi hoa?
‘Phụt –’ Vô Tình vừa mới vào cửa liền thấy Hắc Huyền trúng một chưởng, phun ra một ngụm máu tươi, nửa quỳ xuống đất. Nhìn người ra tay, ánh mắt Vô Tình tối sầm lại, vậy mà lại là võ giả tầng chín. Hắc Huyền làm sao có thể ngu ngốc đến mức đánh nhau với người này?
Nhìn thấy tình huống này, Utherus đã âm thầm chắn phía trước. Nơi này có người đánh nhau, từ bên ngoài y đã nghe thấy.
“Công tử! Ngài……” Nhìn thấy Vô Tình xuất hiện, một nam thanh niên đứng phía sau Hắc Huyền giật mình kêu lên.
“Chuyện gì đây?” Vô Tình nhìn biểu tình như gặp quỷ của Mộc Thanh, bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không nghĩ đến việc hắn đột nhiên xuất hiện đáng sợ cỡ nào.
“Là như vậy, công tử, là vị kia Hoàng công tử muốn dẫn Mộc công tử đi, Mộc công tử không chịu……” Liên nhi, tú bà Lầu Vong Tình, nhìn thấy một đại nhân vật khác đột nhiên xuất hiện, bèn đứng ra giải thích.
Nàng cũng chỉ từng gặp Vô Tình vài lần, biết hắn mới là lão bản thật sự của nơi này, mà Hắc đại nhân chỉ là quản sự.
Còn Mộc công tử, vị này cũng là người của lão bản, cũng là cây rụng tiền ở chỗ nàng, bất kỳ cô nương, công tử nào có thể được Mộc công tử dạy dỗ, liền cam đoan ân khách không ngừng!
“Vậy à? Mộc Thanh, ngươi cũng đi ra bán thân từ bao giờ vậy?” Nhướn mày nhìn Mộc Thanh, Vô Tình trêu ghẹo hỏi.
Mộc Thanh là tiểu đồng hắn nhặt về ở trên đường khi hắn mới xuất đạo, tuy rằng bộ dạng cũng chỉ thanh tú, song một thân mị cốt này lại không phải người bình thường có khả năng so sánh.
Đứa nhỏ học kỹ thuật giường chiếu và những kỹ thuật có liên quan khác, học vừa nhanh vừa giỏi, chỉ tiếc hắn không có chút thiên phú luyện võ nào, bằng không đã dạy dỗ ra một sát thủ tuyệt đỉnh.
Vô Tình nhớ đến mình năm ấy vì thấy phiền, liền đem người này đến đây làm thầy dạy cho kỹ nam nữ, Vô Tình liền cảm thấy mình vô cùng sáng suốt, tài nguyên tốt như vậy không cần bỏ phí……
“Sao có thể, công tử, với tư sắc này của ta, bình thường dạy dỗ các cô nương, công tử còn được, lại nói ta cũng sắp hai mươi, so với các công tử ở đây cũng coi là sắc già thể yếu.” Mộc Thanh nghiêm túc phân tích khả năng bán thân của mình, kết luận là hắn không thích hợp kiếm ăn bằng nghề này. Đương nhiên, trong ý thức của hắn vẫn muốn cưới vợ sinh con, hắn không thích nam nhân, chuyến này vẫn là không đi thì hơn.
“……” Đối với cách nói của Mộc Thanh, Vô Tình từ chối cho ý kiến, tuy đã dạy hắn rất nhiều điều thức nhân tư sắc, nhưng Vô Tình vẫn chưa hề nói cho Mộc Thanh, rằng hắn người mang mị cốt, tuy diện mạo không quá đẹp, tư vị tuyệt đối là thượng đẳng ……
“Công tử, ngươi trở về như thế nào, ta còn tưởng rằng……” Mộc Thanh biết thân phận và chuyện của Vô Tình, theo Vô Tình nhiều năm như vậy, hắn cũng không cảm thấy người làm nghề mua bán mạng người này có gì đáng sợ. Hơn nữa đối với công tử, mạng của hắn chắc cũng không đáng giá.
“Ta muốn trở về, liền trở về thôi, ngược lại là ngươi, không phải nói chính mình sắc già thể yếu sao, sao còn bị nam nhân bám lấy?” Vô Tình không giải thích mình trở về như thế nào, nói sang chuyện khác.
“Không phải chỉ là đi dạo phố thôi sao…” Giọng Mộc Thanh càng ngày càng nhỏ, hắn cũng không biết như thế nào, gặp phải biến thái, còn tra được chỗ hắn ở, đuổi tới tận đây. Nhan sắc của hắn rõ ràng rất an toàn, không giống như công tử.
“Khụ –” Đối với cuộc đối thoại không coi ai ra gì của hai người, Hắc Huyền cũng bất đắc dĩ.
Ông ta biết chủ tử có bản lĩnh, nhưng vấn đề hôm nay rất lớn, có thể giải quyết vấn đề trước rồi mới ôn chuyện được không!
Theo ánh mắt Hắc Huyền nhìn sang, nhìn thấy ngọc bội mang dấu hiệu kia, đồng tử Vô Tình co lại, thế mà lại là hoàng tộc! Hắn còn nói người nào đi dạo còn có thể mang theo võ giả tầng chín, hóa là hoàng tộc bất tài.
Nếu là trước kia có lẽ hắn còn có chút kiêng kị hoàng tộc, thế nhưng hiện tại hoàn toàn không cần. Chỉ cần là một vị tông sư, đã có thể ngồi ăn ngang mâm với hoàng đế, tên hoàng tộc này không biết là nhi tử nào của hoàng đế nào, hắn còn không để vào mắt!
“Đẹp! Thật đẹp! Nếu mỹ nhân ngươi bằng lòng đi cùng bản thiếu gia một chuyến, chuyện hôm nay liền xí xóa, được chăng?”
Nhìn mỹ nhân đột nhiên xuất hiện, người gọi là Hoàng công tử cuối cùng tỉnh lại, lỗ mãng lên tiếng.
“Cái này…… Hoàng công tử, vị này cũng không phải công tử chỗ chúng ta!” Liên nhi nhìn “sắc lang” định đi tới, vội tiến ra cười cản đường. Vị kia là lão bản của họ đấy, nàng sao có thể để lão bản của mình mua vui cho khách làng chơi?
“Cút ra, ngươi cái đồ quái dị, ta hỏi mỹ nhân, không hỏi ngươi!” Gã vốn tưởng rằng ban ngày gặp được đã là cực phẩm, không nghĩ tới buổi tối gặp được còn cực phẩm hơn, hôm nay gã thật có diễm phúc.
Liên nhi bị đẩy sang một bên, bị gọi là người quái dị, xưng hô này khiến nàng khó chịu.
Nàng nay cũng mới hai mươi lăm tuổi, lúc tuổi trẻ còn từng là hoa khôi. Lão bản mua lại nơi này, tán thưởng nàng, mới để nàng thu tay lại làm “mụ mụ”.
“Hoàng công tử phải không? Nếu muốn tại hạ bồi ngươi, có thể đi theo tại hạ không?” Nhìn người đi tới, Vô Tình cười đến mê hoặc. Vốn tưởng trực tiếp đuổi ra là xong, nhưng loại người trời sinh thiếu đánh này, không đánh không được a.
“Ha ha, được a.” Hoàn toàn bị câu mất hồn, Hoàng công tử cao hứng đáp ứng. Kỳ thật gã cũng không sợ hãi, đừng nói hôm nay gã mang theo một võ giả tầng chín đi ra, chỉ bằng thân phận tam hoàng tử của nước Hằng của gã, cũng không ai dám làm gì gã!
Thạch Tĩnh khinh bỉ nhìn kẻ gọi là chủ tử của mình bị mĩ sắc mê hoặc. Nếu không phải gia thế của Thạch Tĩnh không mạnh, gã còn lâu mới phục vụ cho cái kiểu hoàng tộc này.
Võ giả tu luyện cần rất nhiều tiền tài quyền thế, cho nên đại đa số võ giả xuất thân bình dân đều đầu nhập vào một vài thế lực lớn. Bằng không nếu không phải là không có điều kiện trưởng thành, thì trước khi trưởng thành cũng đã bị bóp chết.
Hôm nay cùng tam hoàng tử đi ra tìm người, không nghĩ tới dạo lầu xanh còn gặp phải võ giả tầng bảy, thượng kinh quả nhiên là đất ngọa hổ tàng long. Tuy chuyện này là bọn gã sai, thế nhưng trước mặt quyền thế và thực lực, kẻ yếu chỉ có thể khuất phục! Vừa rồi gã ra tay đã lưu tình, chỉ hy vọng Lầu Vong Tình có thể nhả ra.
Nhưng khi nhìn thấy hai nam tử đột nhiên xuất hiện kia, Thạch Tĩnh nghi hoặc, vậy mà gã không nhìn ra tu vi hai người!
Nếu nói nam nhân bộ dạng đẹp hơn nữ nhân kia không biết võ, gã còn tin; Nhưng nếu nói võ sĩ cao lớn kia cũng chỉ là tốt mã dẻ cùi, nói ra đã thấy vô lý. Là tu luyện công pháp che dấu nào đó, hay là nội lực cao hơn gã? Tự nhiên có cảm giác nguy cơ.
Nhìn trang phục hai người, chỉ sợ cũng là công tử quý tộc cùng võ giả hộ vệ. Thạch Tĩnh còn chưa biết rõ giới quý tộc, gã cũng chỉ có thể suy đoán như vậy. Đối với biến cố đột nhiên này, Thạch Tĩnh chỉ hy vọng hôm nay đừng đụng phải phiền toái gì……
“Utherus, mời vị công tử này về trước đi.” Nhìn võ giả hộ vệ đi theo, Vô Tình nói, mà đồng thời hắn thông qua tinh thần truyền lời cho Utherus, bảo y ném người đang theo sát này đi. Cùng lắm chỉ là một con chó làm việc cho hoàng tộc, không tạo được sóng gió gì.
Nghe Vô Tình truyền âm, Utherus vốn đã nhẫn nhịn thật lâu, bước đến trước mặt nam nhân đó. Không đợi người nọ phản ứng lại, Utherus liền túm lấy áo gã, vung tay lên, ném người ra ngoài.
Vỗ vỗ tay, Utherus xoay người đuổi kịp bảo bối đang đi vào trong, không biết khi nào bảo bối mới bảo y ném nốt người còn lại ra nhỉ?
Kỳ thật y muốn ném người còn lại này ra hơn, đừng tưởng rằng y nghe không hiểu, liền nhìn không hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Hắc Huyền trợn mắt há mồm nhìn cú ném tiêu sái, gào thét trong lòng: Này này, người cao to kia, mời người đi ra không phải mời như vậy a! Lại nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, gã kia là “chó” hoàng tộc đó!
Nhưng mà, người cao to kia thật sự nghe hiểu lời lão bản nói sao? Hắc Huyền nhớ đến ban chiều lão bản nói chuyện với người cao to hình như không phải ngôn ngữ nơi này, đột nhiên cảm thấy, ném người ra không phải chính là ý của lão bản chứ? Hai năm không gặp, tác phong của lão bản thật sự là càng ngày càng cứng rắn!
Đuổi kịp lão bản, Hắc Huyền xoa xoa ngực, thấy hơi tức tức. Đột nhiên lại nghĩ tới, người bị ném ra ít nhất cũng phải là võ giả tầng tám đi!
Từ khi nào võ giả tầng tám đã biến thành giấy rồi? Cứ thế bị người khác ném ra ngoài! Cho dù là võ giả tầng chín, cũng không thể nào không động một tia nội lực, liền có thể ném văng một võ giả tầng tám chứ?
Nhìn bóng dáng cao lớn đi đằng trước, Hắc Huyền cảm thấy áp lực rất lớn —
Chẳng lẽ lão bản lần này nhặt về một võ giả tầng mười, có phải quá trẻ rồi không? Nhưng lại nghĩ đến lão bản nhà mình hai năm trước đã lấy nội lực tầng tám giết chết một võ giả tầng mười, Hắc Huyền bình tĩnh lại: bên người yêu nghiệt đều là yêu quái……
Đương nhiên, những người vây xem trong đại sảnh không có nhãn lực cũng chỉ thổn thức một hồi rồi giải tán, gây sự là chuyện thường ngày.
Công tử mỹ nhân người ta cũng tự nguyện bước ra giải quyết vấn đề, bọn họ đâu quản được nhiều như vậy. Nhưng xem võ giả hộ vệ của người ta, còn chưa biết lần này ai xui xẻo đâu. Bọn họ không tò mò, thật đấy, không tò mò một tí nào……
Nhưng mà, người khiếp sợ nhất phải là Thạch Tĩnh lúc này đang nằm sấp trên mặt đất. Là đương sự, gã là một võ giả tầng chín, thế nhưng trước mặt đối phương thậm chí không có năng lực phản ứng, cho dù là võ giả tầng mười cũng không thể nào. Vừa nghĩ đến phỏng đoán thân phận của người nọ, gã liền lạnh cả sống lưng……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT