Lại một thời gian qua đi, Vô Tình luôn ngơ ngác không biết sao đã qua một ngày. Có đôi khi hắn tỉnh lại đã là chạng vạng, Utherus đang chuẩn bị bữa tối; Có đôi khi là buổi chiều, Utherus đang săn giết yêu thú; Có đôi khi là buổi sáng, Utherus đang biến về hình thú lớn vội vàng bay trên trời đến thượng kinh……
Vừa nghĩ đến quy luật nghỉ ngơi của mình đã trở nên vô cùng hỗn loạn, Vô Tình liền muốn đánh người. Từ sau đêm đó Utherus quan hệ với hắn, cũng dần dần buông thả, mặc dù có tiết chế, nhưng gần như đêm nào cũng tìm hắn đòi hỏi.
Mà hắn lại do sức khỏe nên hoàn toàn trở thành thịt trên thớt, chỉ có thể tùy ý Utherus muốn làm gì thì làm. Được rồi, cho dù hắn không động đậy, Utherus trong chuyện giường chiếu cũng vẫn rất nhường nhịn hắn. Nhưng sao Utherus lại giống như con sói ăn mãi không no vậy? Mỗi ngày đều ôm một người nằm bất động không chán sao?
Còn có, vì sao người tiến giai thành tiên thiên rõ ràng là hắn, mà người bây giờ có thể bay trên trời lại là Utherus chứ? Trước kia Utherus không thể dùng hình người bay trên trời, nhưng sau lần biến hóa này lại có thể. Điều này làm cho Vô Tình càng có hứng thú với cấu tạo thân thể của Utherus. Nếu không phải chỉ có một Utherus, hắn thật sự muốn mổ xẻ người đang ôm mình ra để nghiên cứu!
Nghĩ đến đây, Vô Tình phẫn uất quay đầu, há miệng cắn Utherus một cái. Tuy hắn đã có sức đứng dậy sau hơn mười ngày tu dưỡng, nhưng bởi vì mức độ tiêu hao của Utherus, trông hắn vẫn có vẻ yếu ớt.
Đột nhiên bị cắn, Utherus cũng không giận, sức lực còn nhỏ hơn mèo cào, y chỉ cảm thấy hơi ngứa mà thôi. Nhưng y vẫn giả vờ rất đau hừ một tiếng, y biết nhất định là bảo bối đang giận y. Thú nhân da giày thịt béo bị cắn cũng không sao, y chỉ sợ bảo bối của y cắn một cái hỏng cả răng nhỏ.
Utherus háo hức chờ mong hành trình hôm nay, vì A Tình nói hôm nay sẽ đến nơi ở trước kia của hắn, bảo y biến thành người bay ở tầng trời thấp. Tuy rằng tốc độ của hình người kém xa hình thú, nhưng có thể ôm A Tình bay trên trời đi lữ hành như vậy hóa ra cũng rất tuyệt.
Nghĩ đến những đêm triền miên này, Utherus thấy ngọt ngào, bảo bối quả thực khiến người yêu thích không buông tay, mùi vị kia thật sự làm người ta nghiện. Nếu sức khỏe A Tình tốt hơn một chút thì tốt rồi, nghĩ đến đây Utherus liền âm thầm quyết định, nhất định trong thời gian nghỉ ngơi này phải chăm sóc hắn thật tốt. Về sau bọn họ còn phải cùng tìm đường trở về nữa……
‘Utherus, ngừng lại.’ nhìn cảnh sắc thay đổi trên mặt đất, Vô Tình đột nhiên tinh mắt nhìn thấy sân nhà mình, vì thế nói.
Nghe vậy, Utherus vững vàng dừng lại trên không trung, cũng cúi đầu quan sát đến thành thị phồn hoa này. Lúc này, trong mắt Utherus, những người đi đường trên mặt đất đều chỉ lớn bằng con kiến.
‘Utherus, chính là cái sân nhà kia, thấy không?’ Vô Tình chỉ vào một cái sân nhà xa hoa, nói. Đó là sản nghiệp tư nhân của hắn ở thượng kinh, là hắn mua bằng tiền tiết kiệm mấy năm, hắn cũng không biết năm đó mình nghĩ gì, mà mua lại nơi lần đầu tiên làm nhiệm vụ —
Lầu Vong Tình, là nơi phong nguyệt có tiếng ở thượng kinh, dù là mĩ cơ hay là tiểu quan thì ở đây đều có, chỉ cần người có tiền thì sẽ được hưởng thụ cực lạc. Mà trong những phòng viện xa hoa của Lầu Vong Tình, có một viện cây cối rậm rạp, đó chính là nơi Vô Tình rảnh rỗi thì ở lại.
‘Ừ.’ nhìn theo hướng Vô Tình chỉ, Utherus gật đầu. Nơi đó chính là nhà cũ của A Tình sao? Rất xinh đẹp.
Utherus cũng không chần chừ, xác định địa điểm rồi nhanh chóng bay về hướng đó. A Tình từng nói, tốt nhất đừng khiến những người trên mặt đất chú ý, động tác tiếp đất của y vừa nhanh chóng vừa kín đáo.
Nhìn sân nhà quen thuộc, Vô Tình vừa lòng gật đầu. Bố cục trong sân không thay đổi, thảo mộc ngoài viện vẫn có người chăm chút. Xem ra, dù mình đã đi, những quy tắc ở đây vẫn được chấp hành rất tốt. Năm đó hắn quả nhiên không nhìn lầm người.
‘Utherus, thả ta xuống đi.’ Thấy Utherus tiếp đất rồi cũng không có ý định thả mình ra, Vô Tình nói. Nằm lâu quá, nếu cứ tiếp tục không hoạt động, hắn còn sợ mình sẽ bị mốc.
‘Thế, A Tình ngươi cẩn thận một chút.’ miễn cưỡng đặt người xuống, Utherus dặn dò, y cũng không quên tối hôm qua lại khiến A Tình mệt mỏi.
‘A Tình, đợi đã.’—Vô Tình thỏa mãn đứng, có cảm giác đã lâu không thấy, nhưng không đợi hắn kịp bước ra một bước, Utherus lại kéo hắn lại.
‘Còn gì nữa?’ Vô Tình nghi hoặc hỏi, tuy rằng vũ lực còn chưa khôi phục, nhưng hắn vẫn còn cảm giác, xung quanh dường như không có gì nguy hiểm cả.
‘Giày, ngươi còn chưa đi giày.’ Nói rồi Utherus liền lấy ra một đôi giày, quỳ một gối, cẩn thận nâng một chân Vô Tình lên, nâng trong lòng bàn tay, mới cẩn thận đi giày cho hắn.
Nhìn động tác cẩn thận của Utherus, trái tim Vô Tình run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể giải thích được. Một nam nhân cường đại như thế lại cúi đầu quỳ gối vì hắn, trong lòng mà không có một chút cảm giác hư vinh thì là nói dối. Nhưng trong sự hư vinh này tựa hồ còn ẩn thứ gì khác……
‘A Tình, chân bên kia.’ Utherus thấy dù y đã đi giày và để chân A Tình xuống mặt đất, A Tình lại vẫn chưa đổi trọng tâm; Sợ làm hắn ngã, Utherus lên tiếng nhắc nhở.
Nghe tiếng của Utherus, Vô Tình tỉnh lại, vừa nâng lên một chân khác định tự mình đi giày, liền bị bàn tay lớn của Utherus nắm lấy. Nhưng đúng lúc này động tác trên tay Utherus đột nhiên dừng lại, Utherus chậm rãi quay đầu về phía bên kia — có ai đó đang đến đây.
Nhìn động tác của Utherus, Vô Tình cũng nhìn qua. Giờ này, ai sẽ đến đây chứ? Chẳng lẽ là……
Nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trong sân, Utherus lại bình tĩnh quay đầu về, tiếp tục cẩn thận đi giày cho bảo bối của mình. So với những người trước đó, người dị tộc mặc một cây đen này không có gì khiến y phải sợ, huống chi y thấy ánh mắt của A Tình……
“Lão…… Lão bản!?” nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc kia, Hắc Huyền giật mình kêu lên. Ông vừa lúc đi ngang qua nơi này, nghe được có động tĩnh, liền xông vào. Đây là nơi ở riêng của lão bản hắn, bình thường không cho phép người khác vào. Là hạ nhân nào không hiểu quy củ như vậy?
Nhưng mà, khiến Hắc Huyền không ngờ tiến vào nhìn thấy dĩ nhiên là hắn lão bản! Quả nhiên người bình thường không thể so được với yêu nghiệt sao? Diêm ma điện đuổi bắt, nhảy vực, cũng không làm hắn chết được, hắn vẫn là trở về rồi, ha ha. Nghĩ đến đây Hắc Huyền trong lòng đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn rốt cuộc trở về rồi……
“Sao thế? Không phải ngươi khẳng định ta không chết được à? Ta xuất hiện rất kỳ lạ sao?” Nhìn biểu tình trên mặt Hắc Huyền từ giật mình dần dần biến thành mỉm cười có vẻ ôn hòa như trong dĩ vãng, Vô Tình trêu ghẹo. Hắn không tin Hắc Huyền lại không biết việc hắn nhảy vực, hai năm rồi, chỗ ở của mình hết thảy vẫn còn như thường. Ông ta tin rằng hắn còn về được đến như vậy sao?
Hắc Huyền là người hắn quen trong một lần làm nhiệm vụ, khi đó Hắc Huyền còn là quản gia của mục tiêu phải giết. Trong quý phủ kia ngoại trừ hắn, không có ai nhìn ra sự hận thù giấu dưới vẻ tươi cười của Hắc Huyền. Vừa khéo là kẻ Hắc Huyền hận chính là mục tiêu của hắn, hắn cũng liền thuận nước giong thuyền giúp Hắc Huyền đạt được tâm nguyện.
Nói là hắn cố ý cũng được, tình cờ cũng được, cuối cùng Hắc Huyền theo hắn, thành quản gia của hắn. Hắc Huyền là nhân tài, mà hắn lười việc quản sự, cần một nhân tài như vậy. Tương ứng, hắn có thể cho Hắc Huyền một nơi đặt chân và một cuộc sống bình tĩnh.
“Không đâu, chào mừng lão bản trở về.” Nghe được giọng nói quen thuộc, Hắc Huyền xác định là người nọ đã thật sự trở về, trong nụ cười ôn hòa hiếm khi mang nét chân thành. Vì sao sẽ đi theo người này? Nói thật, người này quả thực có mị lực độc đáo, cũng có thể cho mình cuộc sống mình muốn. Cũng chỉ là quản lý cơ bản nội bộ sự vật nơi này, ông ta có đủ năng lực này; Lại nói ngoài làm việc này, ông cũng không biết làm gì khác.
Xuất phát từ thói quen, Hắc Huyền đã chuyển sự chú ý của mình sang một người khác trong sân. Người này, nói như thế nào nhỉ? Ngũ quan như điêu khắc, dáng người vô cùng cao lớn; Lại nhìn thân hình to lớn kia trừ một cái váy da thú ra, liền hoàn toàn không có vật che thân nào khác. Nghĩ đến cảnh mình nhìn thấy khi vừa đến, Hắc Huyền đột nhiên phát hiện hai năm không gặp, nhà mình lão bản “khẩu vị” lại mặn hơn nhiều — nam nhân cao lớn dương cương như vậy, lão bản làm sao đẩy ngã nhỉ?
“Được rồi, chúng ta đi vào nói chuyện, ta vừa lúc cũng có chuyện tìm ngươi.” Chú ý tới ánh mắt quái dị mà Hắc Huyền nhìn Utherus, Vô Tình mở miệng. Hắn đã quen với việc Utherus chỉ mặc một cái váy da thú, sao hắn có thể quên nơi này không lưu hành thói ăn mặc như vậy? Nhưng dù hắn nhớ đến, muốn Utherus mặc quần áo, trong hành lý hình như cũng không có quần áo mà Utherus mặc được. Lúc Utherus đi ra ngoài hầu như là không tự mang quần áo cho y, ngược lại là giúp hắn mang theo không ít……
Cho dù bị ánh mắt quỷ dị của người xa lạ nhìn chăm chú, Utherus vẫn không chớp mắt đi theo sau bảo bối, đi vào phòng ở. Người khác thấy thế nào không liên quan tới y, y chỉ quan tâm cái nhìn của A Tình đối với y mà thôi. Còn đối với kẻ dị tộc có vẻ rất quen biết A Tình này, Utherus vẫn duy trì thái độ cảnh giác dè chừng.
“Ngồi đi.” Đi vào phòng, Vô Tình lười biếng đi đến nhuyễn tháp mình thích nhất, sau đó nói với Hắc Huyền. Tuy Hắc Huyền xem như là người hầu của hắn, thế nhưng hắn cũng chưa bao giờ coi Hắc Huyền là người hầu của mình, cho nên hắn chỉ bảo Hắc Huyền gọi mình là lão bản mà thôi (không gọi là chủ nhân, chủ tử).
Hắc Huyền cũng hiểu đối tính tình bất kham của lão bản mình, nên cũng hào phóng ngồi lên ghế cho khách. Tuy ông ta chưa bao giờ rời khỏi thượng kinh, nhưng ông ta vẫn luôn luôn chú ý tin tức trên đại lục. Ông rất muốn biết hai năm qua lão bản của mình đã ở đâu, nhưng không có một chút tin tức nào. Chẳng lẽ thật sự vừa trèo từ dưới đáy Đoạn Hồn Nhai lên sao? Nhưng nam nhân mà hắn mang về này thì giải thích như thế nào? Chẳng lẽ là dã nhân dưới đáy Đoạn Hồn Nhai. Đừng trách ông nghĩ nhiều như vậy, là một quản gia cẩn thận đã nhiều năm, thành thói quen ……
Nhìn ánh mắt Hắc Huyền lại trở nên kỳ quái, Vô Tình bất đắc dĩ xoa trán. Nếu là người bình thường, đương nhiên không biết bụng Hắc Huyền này giống như cái bánh bao nhân vừng đen, trong bụng đen đến mức nào. Nhưng hắn rất nhạy cảm với nhân tâm, chỉ bằng ánh mắt kia liền đoán được, Hắc Huyền lại nghĩ nhiều rồi.
Vô Tình lười để ý tới kẻ đang bắt đầu suy đoán lung tung đó, lôi kéo Utherus vẫn đang đứng bên cạnh mình như pho tượng, ý bảo Utherus ngồi xuống. Đứng như vậy một hồi, eo hắn nhũn cả ra, nếu cứ không có ai cho hắn dựa vào, chắc hắn sẽ nằm luôn ra tháp mất. Xoa xoa eo mình, Vô Tình cảm thấy hình như mình đã hơi xem nhẹ năng lực trong chuyện ấy của Utherus.
Nhưng Utherus sao vậy, bình thường chỉ cần vừa có cơ hội là sẽ ôm hắn, sao hôm nay lại còn phải để mình ra hiệu, lúc trước không phải đã bảo đây là chỗ ở của hắn sao, nếu đã là “phu thê”, có gì phải để ý ngần ngại? Nhìn Utherus ngồi thẳng không dám động, Vô Tình dứt khoát tự mình dựa vào. Nếu là người của mình rồi, không cần bỏ phí……
Tác giả có lời muốn nói: Khụ, nơi Tiểu Tình Tình ở không tệ ha -_-!
Đúng rồi, chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ o[∩_∩]o~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT