‘A Tình, người kia nói gì với ngươi đó, có phải lại bắt nạt ngươi không?’ Utherus thấy trong phòng rốt cuộc không còn ai, mở miệng hỏi. Tuy rằng ngôn ngữ nơi này y chỉ nghe hiểu được vài từ, nhưng xem biểu tình của những người đó và nghe ngữ điệu người nọ nói chuyện, y cũng có thể đoán được rằng người nọ nói những lời không hay với bảo bối của y.
‘Gã nói ta không có tư cách ở nơi này, đại khái gã cho rằng ta là nam sủng của Kỳ Viêm Phong.’ Vô Tình không kiêng kị gì, trả lời Utherus. Có điều ghĩ đến từ “bắt nạt” này, Vô Tình nhíu mày, hắn như vậy xem như bị người khác bắt nạt sao? Nhưng bị những người này nói, hắn không đau cũng không ngứa, càng không có bất cứ tổn thất gì, hắn không việc gì phải để ý tới tiếng chó sủa.
‘Nam sủng? Đó là cái gì?’ Utherus tiếp tục truy vấn, tuy rằng không rõ nam sủng là cái gì, nhưng trực giác nói cho y, đây không phải từ tốt đẹp gì.
Nghe được câu hỏi của Utherus, Vô Tình nằm lăn ra giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường suy nghĩ một lát mới đáp:‘Nam sủng đại khái là một loại đồ chơi thân phận hèn mọn đi……’
Không nhìn biểu tình của Utherus, Vô Tình lại tiếp tục nói một cách ác liệt:‘Nếu như Utherus ngươi biến trở về hình người rồi cả ngày ôm ta ở trên đường cái đi dạo, bọn họ liền sẽ cho rằng ta là nam sủng của ngươi đó nha.’
Nghe A Tình giải thích về nam sủng, Utherus có cảm giác chỉ muốn quay lại đó, xé người vừa rồi thành từng mảnh nhỏ. Sao bảo bối trân ái nhất của y có thể là đồ chơi hèn mọn? Lại còn là của người khác!
Nhưng mà, nghe đến vế sau của câu nói kia, Utherus ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, nam sủng này là của mình cũng không được! Chỉ cần nghĩ đến việc A Tình cơ hồ vẫn nhận sự giáo dục của thế giới này, Utherus như bị sét đánh. Vậy nên lúc trước A Tình không cho rằng y coi hắn như đồ chơi chứ?
Trong lòng hoảng sợ, Utherus vội vàng nhảy lên giường, nhìn cặp mắt đen như đá hắc diệu kia mà nói:‘A Tình, ta không hề coi ngươi là đồ chơi, ngươi là bạn đời của ta!’
‘Ừ, ta biết.’ Vươn tay ôm cổ Utherus, Vô Tình thấp giọng nói: ‘Nếu lúc trước ngươi có dù chỉ một ý nghĩ chơi đùa với ta, ta đã sớm giết ngươi hoặc là rời đi……’ Hắn rất nhạy cảm với tâm tư của người khác, sao lại không cảm nhận được thật lòng hay giả ý.
‘Ta thà rằng ngươi giết ta.’ Nghe A Tình nói, Utherus nghĩ mà sợ, trước kia bản thân tựa hình như làm sai không ít chuyện đâu, may mà A Tình không quá so đo.
Nghĩ đến đây Utherus may mắn dùng đầu cọ vào cổ Vô Tình, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, Utherus lại ngẩng đầu hỏi:‘Có phải A Tình biết nữ nhân vừa rồi không?’
Đối với loại sinh vật giống cái có khả năng sẽ cướp đi bạn đời của y, Utherus tại tiến vào trạng thái cảnh giác của động vật sau khi quần cư. A Tình trước kia cũng thích loại sinh vật này đúng không? Hôm nay gặp nữ nhân kia, nhìn ánh mắt A Tình tựa hồ có chút không đúng.
‘A, ngươi nhìn ra được à?’ Vô Tình hơi giật mình với sự sâu sắc của Utherus, việc này ngay cả đám người Bạch Lăng Thiên cũng chưa phát hiện ra đâu, ngược lại bị Utherus mới bước vào giang hồ nhìn ra. Hắn về sau không cần lo lắng Utherus bị người lừa nữa rồi……
‘A Tình có thể thích nàng không?’ Liếm mặt ái nhân, Utherus tiếp tục hỏi. Tuy rằng không nhìn ra A Tình có biểu hiện thích, thế nhưng Utherus vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói cho mình.
‘Sẽ không.’ Vô Tình không để tâm, đáp, kỳ thật hắn càng muốn biết thú nhân có thể thích nữ nhân không, không phải loại sinh vật nhu nhược giống nữ nhân này hẳn rất được cường giả yêu mến sao? Nhưng hắn cũng lười hỏi, việc này có hay không lại có liên quan gì đến hắn đâu?
‘Ừ.’ Nhận được đáp án vừa lòng, Utherus tiếp tục cúi đầu cẩn thận liếm cần cổ trắng nõn kia……
Vô Tình đã quen bị Utherus liếm, nằm ở trên giường lười động. Trên thế giới này thật sự có duyên phận sao? Tình cảm Utherus đối với hắn là yêu, mà hắn đối với Utherus lại là cái gì? Trước kia người thích vẻ ngoài của hắn quả thật không hề ít, cái thích đó chỉ khiến hắn chán ghét; Nhưng đối với cái thích của Utherus, dường như hắn cũng không bài xích. Tình cảm của cư dân trên đại lục Tát ma đều rất đơn thuần, thật sự là khiến người ta không chán ghét nổi.
Nếu hắn sống ở đó từ nhỏ, có phải cũng có thể có sự đơn thuần như vậy không? Nghĩ đến đây Vô Tình thoáng cười tự giễu. Tâm hắn đã sớm không còn đơn thuần, bây giờ vẫn nên nghĩ xem Mị Trần cho hắn tờ giấy rốt cuộc là có dụng ý gì —
Miết tờ giấy trên tay, tờ giấy này là vừa rồi tiểu tư bố trí phòng đưa cho hắn, không cần đoán cũng biết, đây là Mị Trần cho hắn. Mặt trên chỉ viết bốn chữ “Độc Thánh gặp nạn”. Độc Thánh thân là người được Diêm Ma điện cung phụng, trừ bỏ tiên thiên Tông Sư vũ lực không nói, kia dụng độc luyện dược bản sự cũng là làm người ta sợ hãi, là loại người nào có thể khiến hắn gặp nạn?
‘Ưm……’ Đột nhiên bị Utherus liếm đến chỗ mẫn cảm, Vô Tình rên khẽ một tiếng. Hoàn hồn lại, Vô Tình rõ ràng cảm nhận được Utherus liếm đến mức cơ khát. Vô Tình nhíu mày suy nghĩ một chút, có phải Utherus người này gần đây tiến vào kì phát tình trong truyền thuyết không?
Ngay lúc Vô Tình còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy tiếng đập cửa ngoài phòng, sau đó truyền đến một người thanh âm –“Mỹ nhân, ngươi có đó không? Chúng ta vào nha.”
Nghe tiếng, Utherus nhanh chóng nhảy xuống giường, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa. Y biết giọng này là ai, không thể không nói Utherus cực kỳ khó chịu với tên Kỳ Viêm Phong này! Thật vất vả y mới có cơ hội cùng bảo bối thân cận một hồi, người này lại chen vào!
Kỳ Viêm Phong vào cửa liền thấy hắc báo nhìn chằm chằm mình với rất nhiều ịch ý, sợ tới mức nhảy dựng ra sau – không phải con báo này còn chưa ăn no đấy chứ……
“Các ngươi còn có chuyện gì” Vô Tình đứng dậy sửa sang quần áo bị Utherus làm loạn, mình đã giải thích rõ ràng chuyện người kia trúng độc cho bọn họ rồi, sao chưa được bao lâu lại qua đây? Sau khi hiểu sơ sơ tính cách hai người, Vô Tình cũng không khách khí với bọn họ nữa.
Nhìn sang người vừa đứng dậy rời giường, ánh mắt Kỳ Viêm Phong tối sầm lại: khuôn mặt như ngọc của người nọ lúc phút này hơi phiếm hồng, giữa vạt áo hơi hỗn độn và cần cổ trắng nõn xuất hiện vài vết hồng như có như không khiến người ta mơ màng. Quả thật là yêu nghiệt dụ người phạm tội a, mà yêu nghiệt này còn cố tình làm bộ không tự biết, không thèm để ý.
Ngược lại là Bạch Lăng Thiên nhìn đến đối phương có vẻ vừa rời giường, ngượng ngùng dời đi tầm mắt. Bọn họ xông tới như vậy hình như đã quấy rầy Tiểu Phỉ nghỉ ngơi, đều là tên lỗ mãng Kỳ Viêm Phong này hại!
“Kỳ Viêm Phong?” Thấy Kỳ Viêm Phong nhìn chằm chằm mình ngẩn ra, Vô Tình gọi tên hỏi. Trong ánh mắt đen tối kia lộ ra ý gì, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng thấu đáo, hắn nên bội phục Kỳ Viêm Phong kiềm chế tốt sao? Nhưng tâm tư không nên động vẫn là không nên động thì tốt hơn!
“A…… Mỹ nhân, ngươi có muốn cùng chúng ta đi nhìn tình huống nơi linh vật xuất thế một cái không?” Kỳ Viêm Phong nghe thấy tên mình mới nhớ lại mục đích mình đến đây. Tuy rằng hắn cũng rất muốn cùng mỹ nhân ngồi xuống uống trà, tán gẫu gì đó, nhưng hiện tại tựa hồ không phải lúc.
“Ừ, lúc nào đi?” Thấy Kỳ Viêm Phong rất nhanh khôi phục bộ dáng phong lưu tự tại, Vô Tình thản nhiên hỏi. Kỳ Viêm Phong nghĩ gì hắn không xen vào, nhưng tốt nhất không cần động chạm đến hắn.
“Hiện tại chúng ta liền đi đi.” Kỳ Viêm Phong cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng nói của đối phương, cứ coi như không, vẫn mỉm cười đáp lời. Theo đuổi mỹ nhân nhất định phải có kiên nhẫn mới được, huống chi đây còn là một mỹ nhân không tầm thường.
“Đúng vậy, chờ qua hội thì trời tối mất.” Thấy Tiểu Phỉ đã sửa sang lại quần áo xong, Bạch Lăng Thiên mới thôi quay đi. Thật ra hắn cũng không phải lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Tiểu Phỉ, nhưng không biết vì sao lần nào hắn cũng thất thố vô cùng, phải chăng hắn bế quan lâu quá, bế ra vấn đề luôn rồi……
Không bao lâu sau, ba người một báo liền xuất hiện gần ngọn núi phía sau Thiên Vân sơn trang. Ở nơi này có không ít võ giả dựng lều, ngay cả một vài tân khách được mời cũng đến chỗ này, không thể không nói, một lần có thể hội tụ nhiều võ giả như vậy là một chuyện rất khó. Bởi vì phần lớn mọi người đều nhận được tin tức rất sớm, hiện tại trong trú địa, phần lớn võ giả đều đã quen biết lẫn nhau.
“Linh vật ở trong này sao?” Nhìn một đám người đông nghìn nghịt phía trước, Vô Tình nhướn mày hỏi, hắn thật sự nhìn không ra nơi này có gì đặc biệt.
“Phải, mà cũng không phải.” Kỳ Viêm Phong đại khái đã hiểu tình huống, đáp, “Theo phỏng đoán, linh vật này hẳn là ở dưới lòng đất, lúc chín muồi sẽ phát ra năng lượng cực lớn, đến lúc đó trên mặt đất cũng sẽ có cảm ứng.”
Nghe vậy Vô Tình gật nhẹ đầu, rồi lại hỏi: “Nhiều người như vậy, đến lúc đó chẳng nhẽ đều cùng nhau xông lên hay sao?” Lần đầu tiên hắn có được linh vật vẫn là Utherus phát hiện, đối với việc thu hoạch linh vật hắn gần như hoàn toàn không rõ.
“Cũng không phải, cũng không phải.” Trước kia Kỳ Viêm Phong cũng từng tham gia tranh đoạt linh vật, khó có dịp được biểu hiện một tí trước mặt mỹ nhân, tiếp tục nói, “Kỳ thật đa số thời điểm đều là người bản địa phát hiện linh vật trước tiên, có thể nhanh chân đến trước lấy linh vật, rất nhiều người cho dù đến đây cũng không nhất định có thể nhìn thấy linh vật, càng đừng nói đoạt lấy. Nhưng vì lần này linh vật dị thường trân quý, hiện tại hình như vẫn chưa có ai phát hiện nó ở nơi nào. Đương nhiên, cho dù có người phát hiện, hắn cũng chẳng nói ra……”
“Ấy, Viêm Phong ca ca, ngươi cũng tới rồi.” Không đợi Kỳ Viêm Phong tiếp tục nói, một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi từ trong đám người phi nhanh tới, kêu lên.
“Bạch cô nương.” Kỳ Viêm Phong kéo Bạch Lăng Thiên bên cạnh đến chắn trước mặt mình, ngoài cười nhưng trong không cười, thưa lại. Vì sao hắn đã nói rõ ràng bản thân thích nam nhân, lại vẫn còn có nữ nhân theo đuổi hắn?
“A, Lăng Thiên ca ca, sao ngươi cũng ở nơi này? Ngươi không phải muốn đi đường qua núi Thiên Vân sơn đó sao?” Thấy Bạch Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện, Bạch Nhị ngạc nhiên hỏi.
“Nhị nhi sao cũng ở đây, chỉ có một mình ngươi sao?” Bạch Lăng Thiên thấy con gái nhỏ của thúc thúc mình, bất đắc dĩ chào hỏi. Cô nương này thiên phú cũng tạm được, chỉ là tính tình điêu ngoa một chút.
“Không phải, lần này nghe nói chuyện của Thiên Vân sơn trang, cha ta liền mang theo một vài đệ tử nội tông xuất phát trước, đến thời điểm sẽ cùng đại bá mang nhân mã hội hợp tại Thượng Kinh” Bạch Nhị vừa trả lời Bạch Lăng Thiên, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng Kỳ Viêm Phong. Nàng biết Viêm Phong ca ca nói thích nam nhân đều là lừa nàng, hắn chẳng qua là không muốn nàng quấn lấy hắn mà thôi.
“Bạch Lăng Thiên, nếu người của Thiên Lăng tông các ngươi ở đây, các ngươi chậm rãi trò chuyện, ta cáo từ trước.” Lưu lại một câu, Kỳ Viêm Phong chuồn mất nhanh như bôi dầu dưới chân. Trời biết hắn muốn lôi kéo mỹ nhân cùng nhau chạy đến mức nào, nhưng thoáng nhìn ánh mắt cảnh cáo của mỹ nhân, hắn liền mất luôn ý nghĩ này. Tìm phiền toái cho mỹ nhân, không phải là tự làm khó mình sao? Tiểu tổ tông Bạch Nhị này hắn không thể trêu vào, còn trốn không nổi sao?
“Các ngươi người quen gặp mặt, ta đi dạo xung quanh đây, cũng không quấy rầy nữa.” Nhìn Kỳ Viêm Phong thức thời không kéo mình xuống nước, Vô Tình vừa lòng chào tạm biệt Bạch Lăng Thiên. Xung quanh đây có người vẫn luôn theo dõi hắn, sẽ là ai nhỉ?
“Lăng Thiên ca ca, cha ta và mọi người ở ngay bên kia, ngươi tự đi qua đi, ta đi nơi khác chơi một lát.” Thấy Kỳ Viêm Phong trốn chạy, Bạch Nhị nhìn phương hướng rồi liền vội vàng chào Bạch Lăng Thiên.
“Ấy…… Các ngươi……” Nhìn mấy người đã đi mất dạng, Bạch Lăng Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu mấy người sư thúc ở đây, hắn vẫn nên đi qua chào một tiếng thì hơn……
Hết chương 76.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT