Đại lục Thiên Hằng, núi Thiên Vân mây mù bao phủ, chân núi là nơi Vân Ẩn Tông trú ngụ. Thân là một dòng họ lánh đời, Vân Ẩn Tông không tính là quá lớn, nhưng có thể có một chỗ đứng trên đại lục này, ít nhiều cũng có một Tông Sư cấp tiên thiên tọa trấn.
Lúc này, tại một nơi hiểm trở của núi Thiên Vân, một cái bóng đen xẹt qua, theo sát bóng đen là bốn vệt bóng trắng. Nếu có cường giả thị lực vô cùng tốt ở đây, hắn nhất định sẽ phát hiện bóng đen kia thế mà hóa ra là một con báo!
Có loại báo nào mà cần đến bốn cường giả hậu thiên nội lực mười tầng đến vây săn? Cho dù là một võ giả bình thường nội lực sáu tầng, muốn săn giết một con báo, cùng lắm chỉ tốn thời gian một chén trà. Có thể khiến bốn cường giả hậu thiên đỉnh phong truy đuổi, một con báo như vậy, nó còn là loài báo bình thường sao? Không, nó đương nhiên không bình thường —
Utherus đang cực kỳ buồn bực. Nửa năm trước, vốn y muốn thông qua khe hở không gian từ đại lục Tát Ma đi đến đại lục Thần Ma, thế nhưng không biết trên đường đã xảy ra vấn đề gì, y đi tới một đại lục không thấy ghi trong sách — càng bi đát hơn là tại không gian này, tinh thần lực và năng lực thân thể của y đều bị áp chế, chưa nói đến chuyện không thể biến thành hình thái thú khổng lồ, ngay cả hình người còn không khôi phục được. Y hiện tại chỉ có thể là một con báo đen biết tư duy mà thôi.
Đương nhiên, bi kịch của y không chỉ dừng lại ở đó. Từ khi y ở lại đây, vẫn sinh hoạt rất cẩn thận. Y không biết thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng y biết đi ra ngoài cần phải cẩn thận trong mọi chuyện. Đáng tiếc, y không chọc vào phiền toái, phiền toái cố ý tự mình tìm tới.
Y còn nhớ rõ, sau khi y đi đến nơi này không lâu, đã cứu một “giống cái” khỏi miệng của một con dã thú nhìn có vẻ thực hung mãnh, kì thực cũng không mạnh lắm. Thế nhưng tiếc nuối phát hiện bọn họ tựa hồ ngôn ngữ không thông, hơn nữa tại sao “giống cái” kia phải sợ y như sắp chết vậy. Trong lòng Utherus chỉ có người yêu thân thương của mình, y cũng không quá để ý giống cái có chút kỳ quái này, kệ hắn chạy trốn.
Nhưng mà, từ đó về sau thỉnh thoảng sẽ có người đến chĩa đao kiếm vào y. Có điều hình như toàn là vài “giống cái” “nhu nhược”, Utherus cũng không muốn giết chết bọn họ. Phải biết rằng, loại khiêu khích này nếu là phát sinh giữa những thú nhân xa lạ, thì đủ để cho hai người không chết không ngừng!
Thân là Thú Nhân, Utherus xem như tương đối ổn trọng. Tuy rằng bản năng chiến đấu là từ lúc sinh ra đã có, thú nhân là chiến sĩ trời sinh, nhưng, đối mặt với vài “giống cái” kia, y không hề thương tổn đến tính mạng bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ dọa dọa bọn họ mà thôi. Điều khiến Utherus buồn bực là, nơi này có nhiều “giống cái” như vậy, sao lại không phát hiện một thú nhân nào?
Thẳng đến một ngày, Utherus gặp được một loại sinh vật hình người khác, Utherus bắt đầu ý thức được nơi này khác biệt cỡ nào —
Người y vẫn cho là “giống cái” căn bản là không phải một chủng tộc sinh vật với y, bọn họ lại càng không phải giống cái, bọn họ là một loài sinh vật có trí tuệ khác. Cái gọi là “không phải cùng tộc ta, ắt có tâm khác”– Utherus đại khái hiểu ra bọn họ vì sao lại tràn ngập địch ý với y.
Có điều, hôm nay tựa hồ có chút quá phận —
“Rống –” Một lưỡi kiếm sắc đâm vào bụng báo đen, lại nhìn da lông vốn đen óng đã chằng chịt vết thương. Nhưng nam nhân xuất kiếm kia cũng không giành được ưu thế, bởi vì khoảng cách quá gần, báo đen một ngụm cắn cổ hắn, chỉ trong một hơi, một vị cường giả hậu thiên nội lực mười tầng cũng chỉ có thể chết ngay tại chỗ!
Utherus cảm nhận được đám người dị tộc lần này không phải tầm thường, mỗi lần ra tay đều nguy hại đến tính mạng y. Utherus cũng không nương tay nữa. Cho dù là vì cái gì, y cũng không thể lấy sinh mệnh của mình ra đùa!
“Không –” Nhìn thấy báo đen một ngụm cắn cổ nhị sư huynh, nam nhân duy nhất còn đứng được gào lên tê tâm liệt phế. Bốn người bọn họ lần này đến đây chính là để lấy mạng yêu thú này, đoạt nội đan của nó. Bọn họ đều là người đã tới hậu thiên đỉnh phong, nhưng đã dừng lại tại giai tầng này mười mấy năm, chậm chạp chưa đột phá lên tiên thiên; Nếu có thể thành công lấy được nội đan của yêu thú, luyện ra kim đan tiên thiên, bọn họ liền có cơ hội đột phá!
Nhưng yêu thú có vũ lực có thể so với cường giả tiên thiên, há có thể bị người khác phát hiện, hơn nữa giết chết dễ dàng như vậy? Nửa năm trước liền nghe hậu bối trong dòng họ nói có một con báo đen kỳ quái xuất hiện tại núi Thiên Vân. Nghe miêu tả thì tựa hồ cũng chỉ là một con báo có chút lợi hại mà thôi, bọn họ không nghĩ là yêu thú. Chung quy yêu thú cũng không phải dễ tìm như vậy.
Sau này suy xét đến vấn đề mãnh thú đả thương người, tông môn liền phái vài người có vũ lực mức trung và khá đi, định tr này. Dù sao trên núi Thiên Vân cũng có thể có một ít đệ tử bình thường vào núi hái thuốc, nếu như bị mối tai hoạ ngầm vốn đã biết trước này làm mất mạng thì không tốt.
Nhưng không nghĩ tới, không giết được báo, ngược lại còn được báo “thả đi”. Sau đó, các cường giả trong tông môn mới ý thức được, con báo này không bình thường, có lẽ — nó là một yêu thú?
Thử thêm lần nữa, bọn họ cuối cùng xác định, con báo này hẳn là một yêu thú hơi đặc biệt. Hình thể của nó tương đối nhỏ, hơn nữa không thể phi hành. Nhưng điểm đặc biệt của nó, thêm vũ lực của nó, đều không thể không khiến người hoài nghi, nó là yêu thú. Huống chi cứ cho là không phải, giết nó, bọn họ cũng không có bất cứ thiệt thòi gì.
Nhưng mà, bọn họ không ngờ tới, trận chiến hôm nay lại có kết quả thảm trọng như vậy. Bọn họ vốn cho rằng con báo này hình thể không lớn, lại không biết phi hành, hẳn là sẽ dễ đối phó hơn, nhưng, không nghĩ tới chiến đấu một phen, cũng chỉ còn lại một mình hắn!
“Nghiệt súc! Nạp mệnh đi –” Vân Lâm gầm nhẹ một tiếng, hắn đã giết đến đỏ mắt, nội lực không ngừng ngưng tụ, hôm nay cho dù chết ở chỗ này, hắn cũng muốn báo thù cho các sư huynh đệ!
Utherus cảm nhận được, người dị tộc hiện tại rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức đủ để lấy mạng y. Utherus liều mạng giãy dụa đứng lên — khí lực hao hết, mất máu quá nhiều, lại bị một nhát kiếm vừa rồi xâm nhập phế phủ, Utherus dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, y ngay cả sức để mở to mắt còn không có.
Chẳng lẽ y hôm nay phải chết tại đây? Nhìn tên dị tộc kia dần dần tới gần, Utherus thực không cam lòng. Vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ bởi vì những thứ khác biệt giữa bọn họ, đám người kia liền muốn giết y! Trước đó, y rõ ràng không hề làm ra bất cứ hành vi nào thương tổn bọn họ, cũng không quá so đo với hành vi năm lần bảy lượt khiêu khích của bọn họ, vì sao bọn họ phải bức người như thế!
Phải biết rằng, hiện tại trên lưng y không chỉ có tính mạng của một mình y — bạn lữ của y còn ngủ say trong không gian khế ước của hai người, nếu hiện tại y chết, ái nhân của y chỉ sợ cũng không sống nổi: Một năm trước bọn họ đã định khế ước đồng mệnh, chú định bọn họ cả đời này sẽ đồng sinh cộng tử!
Không! Y không thể chết như vậy! Utherus liều mạng tích tụ lực lượng……
“A ha ha ha –” Nhìn yêu thú giết chết sư huynh đệ của mình đang giãy dụa sắp chết, Vân Lâm điên cuồng cười — nhị sư huynh ngươi thật sự là không chết uổng, ngươi xem, yêu thú này sắp chết! Ta rất nhanh là có thể lấy đến yêu đan!
Đúng vậy, hắn sắp lấy được nội đan của yêu thú, hơn nữa nội đan còn là của một mình hắn! Chết hết rồi, những người khác đều chết hết rồi, không có ai tranh với hắn. Nếu nói Vân Lâm vừa rồi là thù hận, thì hiện tại hắn đã là điên cuồng. Yêu đan, yêu đan đủ để khiến cho các thế lực lớn điên cuồng ……
Vân lâm cười dữ tợn, giơ kiếm đâm về phía cổ báo đen……
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt tia lửa lóe lên, tràng cười của Vân Lâm đột nhiên dừng hình, ngay cả bảo kiếm sắc bén kia cũng dừng lại sát trên da lông báo đen —
Liền trong nháy mắt khi hắn sắp đắc thủ, quanh thân báo đen vụt lên hỏa diễm màu xích hồng, một cái tay như bạch ngọc từ trong hỏa diễm thò ra, nhẹ nhàng bóp chặt cổ hắn, khí thế cường đại áp bách khiến hắn ngay cả thở cũng khó khăn — tiên thiên! Cái tay bóp chặt cổ hắn nhất định là thuộc về một vị cường giả tiên thiên! Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Vân Lâm, sau chốc lát, hắn liền biến thành tro tàn, chỉ còn lại bảo kiếm chém sắt như chém bùn kia rơi vào trong bàn tay trắng như bạch ngọc.
— con kiến dưới cấp tiên thiên, cho dù là cường giả hậu thiên đỉnh phong, trước mặt cường giả tiên thiên cũng chỉ phất tay một cái, hôi phi yên diệt……
“Nhớ kỹ, người của ta không phải ngươi có thể dễ dàng động vào.” Tùy tiện ném thanh kiếm cầm trong tay xuống, trong hỏa diễm, một thanh âm thanh nhã thấp giọng nỉ non nói,“A…… Ngươi đã vĩnh viễn không còn khả năng nhớ được ……”
Cùng lúc đó, trong Vân Ẩn Tông, một lão già hạc phát đồng nhan bỗng dưng mở to mắt, chậm rãi đứng dậy nhìn về núi Thiên Vân, như có chút đăm chiêu……
___________________________________
Lời tác giả:
Giải thích một chút về thiết lập của thế giới này:
Người thường, không có nội lực.
Hậu thiên võ giả, nội lực chia thành mười tầng, sau tầng thứ sáu xem như cao thủ.
Tiên thiên, sau khi nội lực đột phá mười tầng, có thể ngưng tụ chân khí, bình thường được xưng là Tông Sư.
Hồi thiên, bình thường được xưng là tôn giả.
……
Dã thú, không khác lắm với dã thú ở thế giới bình thường, có một vài con vũ lực cũng rất lớn.
Yêu thú, sau khi hoàn toàn trưởng thành có vũ lực đối ứng với tiên thiên, nội đan có thể dùng để giúp võ giả hậu thiên đột phá tiên thiên.
Linh thú, đối ứng là cảnh giới hồi thiên.
……
Các thứ khác sẽ giải thích trong truyện sau, tóm lại vấn đề cụ thể thì phải phân tích cụ thể nha o[∩_∩]o~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT