Tâm tình hiện tại của Vô Tình hơi loạn, hắn không biết hóa ra thú nhân còn có thể khế ước như vậy, hắn càng không biết, thực ra Hác Phong chính là người đã định ra sẽ kết khế ước với mình từ sớm. Hôm nay hắn mới bắt đầu hiểu được những ý tứ ẩn chứa trong ánh mắt Hác Phong nhìn mình. Vô Tình thực sự rất khó tưởng tượng, có người sẽ vì một chuyện gần như hoàn toàn không có khả năng xảy ra mà chờ lâu như vậy. Nếu như hắn thực sự không bao giờ trở về thì sao? Hác Phong vẫn có thể chờ đợi mãi được ư?
Đương nhiên, Hác Phong là đã sớm định ra rồi. Thế còn Utherus thì sao? Mới quen biết hắn chưa được nửa năm, cho dù thích cũng đâu cần phải lấy mạng mình ra đắp vào cho hắn. Chắc chắn cho dù không có hắn, y cũng sẽ tìm được một bầu bạn tốt. Đế Tạp Nhĩ không phải là một trong những người ái mộ y đấy ư, so với mình, Đế Tạp Nhĩ cũng không tệ a, những người này sao đều ngu ngốc như vậy?
Hắn đã từng nghe nói chuyện các thú nhân sẽ vì bầu bạn mà chết, nhưng bọn hắn cũng chưa phải là bầu bạn, thậm chí còn chưa được tính là tình nhân. Huống chi, đối với bọn họ, mình cùng lắm chỉ là một hài tử còn chưa trưởng thành mà thôi. Vô Tình nghĩ, không có ai vì sự biến mất của hắn, của một người đột nhiên xuất hiện, mà đáng phải khổ sở —— cho dù là muốn chết, đó cũng là chuyện của một mình hắn, do một mình hắn phụ trách!
Về phần khế ước gì đó, Vô Tình càng nghĩ càng thêm mơ hồ. Khế ước có thể cứu được mạng người, làm gì có chuyện không phải trả giá đắt? Tuy rằng Utherus đã nói sẽ có mạo hiểm, thế nhưng mạo hiểm lớn đến mức nào, phải nỗ lực cái gì để trả giá, y không chịu nói. Sống không dễ dàng gì, Vô Tình chưa bao giờ dám coi nhẹ, muốn sống sót phải nỗ lực đánh đổi ra sao, Vô Tình càng hiểu rõ hơn bất cứ điều gì.
Từ nhà Utherus đi ra, Vô Tình đi tới nhà Tô Hách, có lẽ chỉ có ngài mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn. Đối với thế giới này, hắn vẫn chưa nhìn nhận nghiêm túc. Nghĩ lại cũng phải, nếu mình có thể từ thế giới này đến thế giới khác, nơi đó có võ học cao thâm; nơi này cũng có nền văn minh phát triển; sao lại không có thứ gì đó đặc biệt được?
“Cha.” Tìm đến nhà Tô Hách, Vô Tình mở miệng kêu lên. Trước đây hắn quá không để ý đến mọi chuyện ở đây, hiện tại, hắn nghĩ mình nên tìm hiểu thế giới này kỹ càng hơn một chút.
“Tiểu Phỉ, sao giờ lại đến đây?” Nhìn con út đột nhiên xuất hiện, Tô Hách hơi giật mình, tuy rằng Tiểu Phỉ trước giờ đi đường đều vô thanh vô tức, thế nhưng hắn thường sẽ đến vào buổi sáng. Hôm nay giờ này cũng hơi muộn rồi, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.
“Về chuyện khế ước, con muốn tìm hiểu một chút.” Không giải thích nhiều, Vô Tình nói thẳng ý đồ. Mấy ngày này tiếp xúc với Tô Hách khiến Vô Tình biết được người cha này của mình không đơn giản chỉ là một vu y, người còn biết rất nhiều chuyện kỳ lạ, huống chi chuyện khế ước là chính người nói ra với Utherus.
“Cái gì?” Nghe nói như thế tim Tô Hách hẫng một nhịp, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, “Tiểu Phỉ, con đã biết rồi?” Tuy rằng đã đoán được, thế nhưng Tô Hách vẫn nhịn không được hỏi. Nhìn khuôn mặt không có mấy biểu tình của Tiểu Phỉ, Tô Hách lo lắng, sợ Tiểu Phỉ biết tình trạng của bản thân rồi sẽ mất hy vọng.
“Ân, tình trạng thân thể con, con vẫn luôn biết, chỉ là khế ước, ngày hôm nay con mới biết được.” Biết Tô Hách đang lo lắng điều gì, Vô Tình nhàn nhạt kể lại sự thực, không có bi thương khi đối mặt với tử vong.
“Vẫn luôn biết?” Tô Hách thấp giọng thì thào, xem ra chính mình vẫn thiếu cẩn thận tỉ mỉ a, vậy mà không hề phát hiện ra, Tiểu Phỉ vẫn luôn một mình đối mặt với tất cả, cho dù Tiểu Phỉ không có vấn đề gì về mặt tâm thái …”Được rồi, khế ước! Tiểu Phỉ ưng ai trở thành người khế ước với mình?” Hoảng hồn nhớ lại câu hỏi của Tiểu Phỉ, Tô Hách định thần lại hỏi.
“Cái này không phải vấn đề then chốt, con muốn biết điều kiện cụ thể và cái giá phải trả của khế ước hơn.” Vô Tình có thể khẳng định khế ước không phải chuyện đơn giản, bằng không sẽ không chờ lâu như vậy, cũng sẽ không gạt mình như vậy. Dừng một chút, Vô Tình chậm rãi nói: “Đương nhiên, con còn muốn tìm hiểu nhiều chuyện hơn nữa, mong cha có thể thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của con.” Hắn xưa giờ cũng không thiếu cách khéo nói, chuyện giấu diếm lâu như vậy sao có thể nhẹ nhàng cho qua?
Nghe được Tiểu Phỉ muốn biết cái giá của khế ước, Tô Hách hơi do dự, nhưng nghe đến tâm nguyện thì, Tô Hách cũng rất động lòng. Đúng vậy, chỉ là một cái tâm nguyện nho nhỏ a, Tiểu Phỉ có quyền biết tất cả. Là một người cha, ngài đích thật là có tư tâm của mình, thế nhưng ngài càng tôn trọng quyết định của Tiểu Phỉ hơn.
Dẫn con vào thư phòng, Tô Hách lấy ra một quyển sách ghi chép về khế ước. Tuy rằng trong bộ lạc có quy định tộc nhân chưa đủ tuổi không thể xem loại sách này, thế nhưng đây là tâm nguyện của Tiểu Phỉ a, quy củ cùng lắm cũng là vật chết mà thôi.
“Tiểu Phỉ muốn tìm hiểu có thể xem ghi chép trong đây, nếu như không hiểu có thể tới hỏi cha.” Tô Hách đưa sách tới tận tay con út, việc này nói ra cũng không giải thích được cặn kẽ rõ ràng, còn không bằng để Tiểu Phỉ tự mình nghiên cứu. Khoảng thời gian trước lúc xem sách chữa bệnh, Tiểu Phỉ có một vài kiến giải so với mình còn sâu sắc hơn.
“Dạ.” Vô Tình nhận sách, có chút suy nghĩ liếc nhìn giá sách. Trên giá sách không hề ít sách vở, thư phòng này hắn trước đây chưa từng tới, có lẽ hắn có thể thông qua những cuốn sách này hiểu được nhiều thứ hơn.
“Cha, con có thể xem những cuốn sách này không?” Vô Tình chỉ vào giá sách hỏi, kỳ thực đây cũng chỉ là xuất phát từ lễ phép, hắn tin tưởng rằng nếu mình nhất định muốn xem, thì không ai ngăn được.
“Ừ, Tiểu Phỉ muốn xem thì xem đi, chỉ cần không nói ra ngoài là được.” Tuy rằng không rõ đứa nhỏ vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với sách, nhưng Tô Hách cũng không ngăn cản. Trong những cuốn sách này đích xác có ghi chép một ít bí tân, thế nhưng để Tiểu Phỉ biết cũng không sao.
“Cảm ơn cha.” Ôm nam nhân sắc mặt vẫn còn tái nhợt trước mắt, Vô Tình thực sự không biết nên an ủi người thế nào. Tại sao lại đau khổ vì hắn, vì đứa con mà hầu như không khác gì người xa lạ? Không phải người đã sớm biết những chuyện này ư? Sự xuất hiện của mình có lẽ ngay từ đầu đã là sai lầm, bằng không cũng sẽ không phải đối mặt với tử vong nhiều lần như thế; mà rồi hết lần này tới lần khác mình còn chưa cam chịu, lần nào cũng tránh được.
Hơn nữa cho dù lần này mình thực sự tránh không khỏi, không phải còn có một đám người ở đây sẽ thương tâm ư? Ngẫm lại nếu là trước đây, chết rồi cùng lắm là hóa thành một đống đất, không có ai rơi cho hắn một giọt nước mắt. Cho nên, chết cũng đáng rồi…
“Ân, Tiểu Phỉ tự xem đi, cha đi bảo phụ thân con làm thêm chút đồ ăn.” Được nhi tử nhẹ nhàng ôm, Tô Hách thấy sống mũi cay cay, trẻ con quá mức hiểu chuyện khiến người ta rất đau lòng. Ngài rất khó tưởng tượng Tiểu Phỉ đối mặt với tất cả những thứ này ra sao, quá bất công, thật sự là quá bất công, vì sao con của ngài vừa ra sinh ra đã định trước sống không được lâu, vì sao con của ngài phải chịu khổ nhiều như vậy! Nếu như là trời cao muốn trừng phạt ai, để ngài, để người làm cha này gánh chịu đi!
Nỗ lực che giấu nội tâm mất bình tĩnh, Tô Hách rời khỏi gian phòng. Ngay cả con cũng còn không khóc, người lại càng không thể khóc trước mặt con.
Đưa Tô Hách đi ra, Vô Tình bắt đầu lật cuốn sách trên tay, chữ viết giống với loại chữ viết mình từng học, xem không khó. Bất quá càng hiểu thêm về khế ước, lông mày hắn càng nhăn chặt ——
Khế ước đồng mệnh yêu cầu rất hà khắc, không chỉ yêu cầu hai bên hoàn thành trong lúc giao hợp, còn yêu cầu thú nhân trong lúc giao hợp phải khống chế tinh thần lực của mình thật chính xác; hai bên không chỉ cần thân thể phù hợp, còn cần tinh thần phù hợp.
Điều nghiêm khắc hơn nữa chính là, trong thời gian ký kết khế ước cần ăn một loại trái cây có tác dụng thúc tình. Nếu như thú nhân khống chế bản thân không tốt, cũng rất có thể sẽ giết chết bầu bạn của mình; mà đối mặt với chuyện bầu bạn chết ở trên chính tay mình, tinh thần của thú nhân thường sẽ vỡ nát, sau đó sẽ tự kết liễu.
Đương nhiên, trong lúc thú nhân sử dụng tinh thần lực tiếp xúc tinh thần của giống cái, nếu như hai bên không phù hợp, tinh thần của hai người sẽ vỡ nát, sau đó cùng chết. Không thể không nói, đây là một nghi thức khế ước phi thường khảo nghiệm lực khống chế của giống đực và năng lực thừa nhận của giống cái.
Vô Tình có thể thừa nhận giao hợp thân thể, thế nhưng giao hợp tinh thần sao, Vô Tình có thể khẳng định, mình không làm được. Khế ước này vốn phải thành lập trên cơ sở hai bên cùng yêu nhau, mà hắn căn bản là không có khả năng yêu được ai trong thời gian ngắn như vậy!
Khế ước như vậy với hắn mà nói rõ ràng là chịu chết mà thôi. Cho nên bất kể là Hác Phong hay là Utherus, Vô Tình cảm thấy mình đều không thể tiếp thu. Có hảo cảm là một chuyện, thật sự yêu nhau lại là một chuyện khác.
Huống chi khế ước này vốn không thích hợp cho những người thậm chí còn chưa phải bầu bạn như bọn họ, cần gì phải lôi kéo những người này vào chuyện của mình? Tuy rằng rất cố chấp với nhau, nhưng Vô Tình cũng rất lý trí, khế ước này đối với hắn có chút không thực tế.
Có điều Vô Tình cũng không vì vậy mà buông xuôi việc tìm cách tự cứu, mở cuốn sách phủ đầy bụi đã lâu, Vô Tình mới biết được thế nào là thế giới bao la, tuổi thọ của người ở đây hóa ra có thể dài đến ba trăm tuổi. Hắn còn tưởng rằng ở đây chỉ có động thực vật quái lạ chút thôi, hắn trước giờ thật đúng là ngu dốt vô tri. Định kiến trong tư duy khiến hắn cho tới giờ chưa từng nghĩ đến một phương pháp khác để tự cứu, thế nhưng khi hiểu được điều gì đó mới mẻ, có thể hắn sẽ nghĩ ra phương pháp khác …
Tô Hách ra khỏi thư phòng, không ngoài dự liệu, Mộ Địch đã chờ ở đó. Cũng không dằn nổi lòng mình nữa, nước mắt từng hàng chảy xuống trên mặt Tô Hách. Ngài cùng không nhớ nổi đã bao lâu chưa khóc như vậy rồi.
Nhẹ nhàng ôm bầu bạn nhà mình vào lòng, Mộ Địch đã đoán được đại khái mọi chuyện. Bầu bạn nhà mình thường sẽ không dễ dàng dẫn người vào thư phòng này, hôm nay, tình huống này —— hẳn là Tiểu Phỉ đã biết hết rồi.
“Sẽ ổn thôi.” Mộ Địch thì thầm an ủi, trấn an hôn người trong lòng. Đối với chuyện Tiểu Phỉ, Tô Hách vẫn rất đau lòng, thực ra chính mình làm phụ thân sao lại không đau lòng? Nỗi đau này để bọn họ cùng nhau gánh chịu đi…
Nhìn trời dần dần tối đen lại, Tô Hách lặng lẽ đến gần gian phòng, thắp đèn lên. Nhìn bóng dáng an tĩnh đọc sách của Tiểu Phỉ, trong lòng Tô Hách rất phức tạp. Cảnh trong phòng quá êm đềm, êm đềm như thể những ngày tháng này còn thật dài, thật dài. Không đành lòng quấy rối chút an bình đó, Tô Hách đang định gọi con đi ra ăn rồi lại thôi —— lát nữa ngài đem cơm vào cũng được.
“Tiểu Phỉ, ăn chút gì trước đi, sách để đó ngày mai xem.” Cơm đã nấu xong, Tô Hách bưng một phần vào phòng, thấy Tiểu Phỉ vẫn đang đọc sách, Tô Hách do dự một chút rồi nói. Tiểu Phỉ có thể bình tĩnh như thế tất nhiên là tốt, thế nhưng quên ăn sẽ không tốt cho thân thể. Mấy ngày này ngài để ý thấy, thân thể Tiểu Phỉ có cải thiện, nếu như vẫn tiếp tục thuận lợi, có lẽ thực sự còn có một tia hy vọng.
“Ân, cha, con muốn ở lại chỗ cha vài ngày.” Nhận lấy đồ Tô Hách bưng tới, Vô Tình hỏi xin. Những điều được ghi lại trong những cuốn sách ở đây đều rất thần kỳ, dù là phương pháp tu luyện của thú nhân hay phương pháp tu luyện của giống cái đều có rất nhiều chỗ thần kỳ, đương nhiên còn có rất nhiều kỳ văn dị sự (văn lạ chuyện lạ), nói chung đối với hắn rất có giá trị nghiên cứu. Hắn nghĩa là nên dành nhiều thời gian để nghiên cứu những thứ này, có khi thực sự tìm được phương pháp tốt hơn không chừng, cho nên chuyện khế ước…
“Được, cha đi chuẩn bị phòng cho con, sau đó sẽ bảo đại ca của con đem những thứ con thường dùng qua đây.” Không hỏi Tiểu Phỉ vì sao đột nhiên muốn đổi chỗ ở, Tô Hách trực tiếp đáp ứng. Nhưng mà không đợi Tô Hách kịp làm gì, lời nói của Vô Tình đã khiến Tô Hách hoàn toàn sững sờ ——
“Cha, trong khoảng thời gian sắp tới con muốn xem kỹ những cuốn sách này, nên không muốn người khác đến quấy rối ; thực ra… Chuyện khế ước cũng không thực tế, phải cả thân cả tâm yêu một người, con không làm được…” Đánh vỡ chút hy vọng cuối cùng của Tô Hách, Vô Tình lạnh lùng nói ra sự tàn khốc của hiện thực, đồng thời cũng kích thích bản thân tìm cách tốt hơn!
“Vậy… Vậy sao?” Tô Hách không biết làm sao tìm lại thanh âm của mình, ý của Tiểu Phỉ là sẽ không tiếp nhận khế ước ư? Bản án tử hình được tuyên bố quá sớm, khiến Tô Hách khó có thể tiếp thu, khi nhìn thấy quá rõ ràng, cũng là một loại tàn nhẫn…
Hết chương 58.
Gần đây mình muốn xem lại cách edit của bản thân, cảm thấy lời văn chưa đủ Việt hóa. Mọi người thấy cứ giữ nguyên xưng hô “ta-ngươi” cho có vẻ xa xưa, hay thay đổi tùy theo từng đối tượng? Ví dụ như chương này Tô Hách và Vô Tình xưng hô là “cha-con” vậy ổn hơn, hay theo bản QT là “ta – ngươi” hơn?
Còn có một từ là “ân”, nên giữ nguyên hay thay bằng “ừ”, “ừm”? Cái nào mọi người đọc thấy dễ chịu hơn?
Nếu mọi người đọc thấy còn lỗi chính tả thì nhắc nhé.
Mình hay dùng điên thoại để edit, vì không phải lúc nào cũng dùng laptop được. Trước đây dùng app wordpress, nhưng mà đơ quá nên cực kỳ khó chịu. Mới nghĩ ra cách dùng app Google tài liệu để edit, sau đó copy sang wp đăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT