Trong phòng ba người ôm ba cái tâm tư mà ngồi, đến tận khi Địch Linh bắt đầu bê đồ ăn lên, mới đánh vỡ bầu không khí trong phòng ——
"Ngươi còn ngồi đây làm gì?" Đây là Địch Linh nói với Hác Phong. Lời này ý tứ rất rõ ràng là muốn tiễn khách, ngày hôm nay hắn để cho Hác Phong ở lại, chỉ là bởi vì thú nhân đến tặng lễ thật sự là nhiều lắm, theo quy củ thì hắn lại không thể cự tuyệt, cho nên để cho Hác Phong đảm nhiệm.
"Bạn tốt ở lại ăn một bữa cơm cũng không được ư?" Cho dù Địch Linh muốn tiễn khách, Hác Phong cũng không có ý định đi. Buồn cười, vừa mới được ở cùng Tiểu Phỉ một tí như thế, làm sao mới thế đã đi được? Dù sao cơm trưa cũng phải ăn, có thể ăn ở đây đương nhiên rất tốt.
"Ta không chuẩn bị cơm trưa của ngươi." Địch Linh nói chính là nói thật, trên cơ bản ngoại trừ người nhà, các thú nhân rất ít khi chuẩn bị đồ ăn cho thú nhân khác. Bởi vì bản tính độc lập và cường đại của thú nhân, cho nên bọn họ trên cơ bản sẽ không dễ dàng tiếp thu đồ ăn người khác chuẩn bị cho.
"Không sao cả, ngươi cho ta mượn trù phòng dùng một chút là được." Đã hạ quyết tâm ở lại cho bằng được, Hác Phong từ lâu đã nghĩ xong đối sách. Địch Linh không chuẩn bị cơm trưa cho y là chuyện rất bình thường, cho nên y hoàn toàn không ngại tự mình chuẩn bị, nếu như ngày nào đó y có thể chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Phỉ thì càng tốt.
"Thế thì tùy ngươi." Địch Linh cũng không quá quan tâm Hác Phong muốn làm gì. Giữa bọn họ với nhau vốn không cần phải nói nhiều, tín nhiệm là cơ sở để bọn họ giao hảo.
Nhìn tình bạn kỳ quái giữa đại ca nhà mình và Hác Phong, Vô Tình yên lặng không nói gì, có thể đây là hữu nghị giữa các thú nhân đi, Vô Tình tự mình giải thích. Dù sao mình ở chỗ này cũng không lâu, rất nhiều chuyện còn chưa biết.
Bốn người ngồi vào bốn cạnh bàn, Vô Tình đối diện Hác Phong, Tử Ly đối diện Địch Linh. Nghĩ cũng thấy là chỉ có cách ngồi như thế: bởi vì Tử Ly sẽ không ngồi cạnh Địch Linh, nếu là như vậy chỉ sợ hắn ngay cả đũa cũng không cầm nổi; mà Địch Linh sẽ không cho Hác Phong ngồi ở bên người đệ đệ nhà mình, cho nên bữa cơm trưa được tiến hành trong bầu không khí "hài hòa" như vậy.
Hác Phong hạnh phúc nhìn người đối diện ưu nhã ăn cơm, tựa như chỉ cần nhìn đối phương ăn, mình cũng sẽ ăn no. Tử Ly bưng bát, vùi đầu càng thấp càng tốt, tư thế đó tựa như là dùng mũi ăn cơm. Mà trong phòng chỉ có hai huynh đệ đang tự tại thưởng thức cơm trưa thì đều giống như là không phát hiện ra điều gì, chuyên tâm ăn đồ trong bát.
Hác Phong thích mình, Vô Tình cảm thấy chỉ cần mình không phải là người mù thì đều có thể nhìn ra được. Nhưng mà, Hác Phong là một người thông minh, thích như vậy nhưng cũng không mang đến chuyện phiền phức gì cho mình, cho nên Vô Tình cũng để kệ hắn.
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng Hác Phong hôm qua mới gặp mình của hiện tại, vì sao cảm tình hàm chứa trong mắt lại như là đã thích thật lâu rồi nhỉ? Cảm tình ấy rõ ràng nhiệt liệt như hỏa, vì sao lại ôn hòa như vậy, như là niềm hạnh phúc phúc của chờ đợi, phải thích đến mức độ nào mới có thể hạnh phúc chờ đợi như vậy? Vô Tình đột nhiên cảm thấy Hác Phong chỉ sợ là từ khi mình còn nhỏ đã thích mình rồi, thế nhưng làm sao có thể như thế, bởi vì khi đó mình vẫn chỉ là một bé con thơm mùi sữa thôi...
"Ta ăn xong rồi, muốn đi dạo trong viện một chút." Buông bát, Vô Tình đứng dậy đi ra khỏi phòng khách. Cho dù Hác Phong ôm loại cảm tình nào với mình, làm một người bận rộn không có thời gian, hắn đều không thể đáp lại. Mà hiện tại, mục tiêu cao nhất trong nhân sinh của hắn chính là tác hợp đại ca và Tử Ly —— hai người này nhìn qua rất không hòa hợp, hầu như không ai tin tưởng hai người họ sẽ đến với nhau được.
Đây cũng coi như là một chuyện may mắn đi, giúp người có tình với nhau trở thành thân thuộc, không phải tốt ư? Nhưng mà cũng không biết đại ca có thích Tử Ly hay không. Quả nhiên hai người kia đều là rất có chuyện, rất có tính khiêu chiến! Làm một người thích khiêu chiến, Vô Tình cảm thấy mình rất có nhiệt tình đối với việc này!
"Nhanh vậy? Tiểu Phỉ chờ ta..." Hác Phong nhìn người đi ra, vội vã nuốt đồ ăn trong miệng, cũng theo đi ra, thời gian ở bên Tiểu Phỉ trôi qua quá nhanh, đáng tiếc buổi chiều y còn có việc.
"A..." Nhìn căn phòng đột nhiên chỉ còn lại có mình và Địch Linh hai người, Tử Ly chỉ thấy muốn đào một cái lỗ rồi chui vào, hắn cũng muốn ra ngoài đi dạo a!
Thế nhưng nhìn cơm trong bát, hắn lại thấy muốn khóc —— phải biết rằng đến nhà người khác làm khách, không ăn hết đồ ăn trong bát là rất không lễ phép, huống chi đồ ăn là do Địch Linh làm, huhuhu... lúc nãy ngồi ngốc suy nghĩ cái gì chứ, hiện tại người khác đều ăn xong rồi, còn lại có mỗi mình với Địch Linh thôi...
Tử Ly đáng thương tựa hồ hoàn toàn quên mất chén cơm trong tay là ai giúp hắn xới, mà đầu sỏ gây nên hết thảy mọi chuyện lại đang ở trong sân dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trong đại sảnh đây này.
"Tiểu Phỉ..." Nhìn hành vi ngồi xổm chân tường nghe lén của Tiểu Phỉ, Hác Phong lại cảm thấy Tiểu Phỉ dù làm chuyện gì cũng khả ái như vậy. Bất quá cũng không biết Tiểu Phỉ rốt cuộc đang nghe cái gì ni? Lẽ nào Tiểu Phỉ ngày hôm nay mạnh mẽ kéo Tử Ly qua, là muốn dùng Địch Linh để luyện can đảm cho Tử Ly ư? Xem biểu hiện của Tử Ly cho tới giờ, không biết Địch Linh có bị đả kích hay không? Nhưng mà cái tên bạn tốt này của y đúng là phải giảm bớt áp suất thấp của mình đi, thật không biết Tiểu Phỉ làm sao chịu được Địch Linh. Có được một giống cái đệ đệ có khả năng ở trước mặt hắn thoải mái ung dung được như Tiểu Phỉ, Địch Linh thực sự rất may mắn.
Lấy tay ra hiệu chớ có lên tiếng, Vô Tình kéo Hác Phong đến một bên, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói một giống cái theo đuổi một thú nhân, có dễ theo đuổi được không?” Tình huống hiện tại hẳn là Tử Ly có ý với đại ca, mà đại ca ấy mà —— hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a!
"Há?" Đột nhiên bị câu hỏi của Tiểu Phỉ dọa sợ, phải biết rằng chuyện giống cái chủ động theo đuổi giống đực là rất hiếm có, Tiểu Phỉ đã thích thú nhân nào đó rồi ư? Nếu quả thật là như vậy, chỉ cần Tiểu Phỉ nói ngoắc ngoắc ngón tay một cái, thú nhân kia còn không vẫy đuôi mừng rỡ chạy tới ư, cần gì phải theo đuổi?
Hác Phong bắt đầu suy tư chuyện Tiểu Phỉ rốt cuộc thích phải thú nhân nào —— là thú nhân báo tộc đó sao? Bất quá hình như nghe Tô Hách thúc thúc nói Tiểu Phỉ chỉ là đối người kia có chút hảo cảm mà thôi, hơn nữa thú nhân đó không phải đã rất thâm tình với Tiểu Phỉ rồi ư...
"Này, ngươi nói gì đi chứ." Nhìn biểu tình của Hác Phong không ngừng biến hóa, Vô Tình đảo mắt lườm hắn, thật không biết người này lại nghĩ đi đâu rồi!
"A? Hẳn là rất dễ, chỉ cần cái kia thú nhân còn không có người mình thích." Cuối cùng vẫn không phát hiện ra ai khả nghi, Hác Phong thành thật trả lời câu hỏi. Trước đây chưa từng thấy giống cái nào chủ động theo đuổi thú nhân cả, thế nhưng nếu như giống cái chủ động, thú nhân trong lòng chưa có ai hẳn là rất dễ theo đuổi được.
"Vậy ngươi nói đại ca của ta dễ bị cưa đổ không?" Vô Tình tiếp tục ngữ xuất kinh nhân (lời nói ra khiến người khác kinh ngạc), trông đại ca dáng vẻ lạnh như băng, sẽ không phải là bị chứng lãnh cảm đi? Bằng không sao còn chưa từng theo đuổi ai? Hơn nữa hiện tại cô hùng quả thư (cô nam quả nữ =]]]) cùng ở một phòng, không phải vừa lúc có thể làm một chút chuyện cẩu thả hay sao. Được rồi, Vô Tình thừa nhận mình suy nghĩ nhiều, nhưng ai bảo hắn ở bên ngoài mà bên trong một chút tiếng động cũng không nghe được, chán muốn chết nè?
"Cái gì?" Đang xoắn não nghĩ xem Tiểu Phỉ có thể thích ai, nghe Tiểu Phỉ nhắc tới Địch Linh, Hác Phong tự động nhập hai người làm một, sau đó tự mình phát hoảng —— Tiểu Phỉ và Địch Linh là anh em ruột a! Y tuyệt đối là suy nghĩ nhiều rồi!
"Ngạc nhiên như vậy làm gì? Ngươi xem hai người bên trong có thể thành đôi không?" Không biết Hác Phong lại nghĩ đi đâu, Vô Tình thẳng thắn nói ra vấn đề thực sự mà mình muốn nói, tuy rằng hỏi như vậy cũng chẳng khác gì không hỏi. Hắn có thể khẳng định Hác Phong không hề nhìn ra, dù chỉ một chút, là hai người bên trong sẽ có tình cảm gì với nhau.
Bởi vì cho dù là hắn, nếu như không phải trước đây dưới tình huống đặc biệt gặp phải Tử Ly, hắn cũng sẽ không tin Tử Ly thích đại ca nhà mình. Bé con này trước mặt đại ca biểu hiện thật đúng là vô cùng thê thảm a! Hơn nữa khí tràng này của đại ca, người không quen đều sẽ hiểu lầm, kỳ thực, việc này cũng không tính là hiểu lầm gì, bởi vì Tử Ly là thật sự sợ! Chỉ có điều lí do mà hắn sợ…
"À, bên trong... Ngươi là nói Tử Ly thích Địch Linh..." Người nào đó dạo qua một vòng rốt cục cho ra kết luận, một lần nữa lại phát hoảng: Tiểu Phỉ ngươi rốt cuộc là làm sao thấy được, Tử Ly thích Địch Linh á! Tử Ly người ta mỗi lần ở trước mặt Địch Linh đều sợ đến nhũn cả ra, Tử Ly sợ Địch Linh như vậy, làm sao có thể thích hắn được?
Thấy Hác Phong vẻ mặt không dám tin, Vô Tình cường điệu nói: "Phải, Tử Ly thích đại ca của ta. Mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao ta tin là được."
Không đợi Hác Phong nói thêm gì nữa, chợt nghe tiếng của Tử Ly trong đại sảnh, "Ta ăn xong rồi, cảm ơn đã chiêu đãi, tạm biệt!" Không bao lâu sau đã thấy hắn chạy rất nhanh trốn khỏi phòng khách, chạy ra khỏi sân, tốc độ đó có thể so với thú nhân chạy vội...
"Thật sự là chỉ nói đúng một câu a..."
(trước đó Vô Tình đã nói nhất định phải để Tử Ly gặp được Địch Linh nói một câu, giờ mọi việc diễn ra theo đúng nghĩa đen luôn)
Nhìn Tử Ly đã chạy trốn mất dạng, Vô Tình bật cười nói. Cảm thấy ngày hôm nay dày vò người ta thế cũng đủ rồi, Vô Tình cũng không đuổi theo, phải biết con thỏ bị dồn ép nóng nảy cũng sẽ cắn người. Nhưng mà, con thỏ này thực sự biết cắn người sao?
"Tiểu Phỉ, vừa rồi ta không có nghe nhầm chứ..." Nhìn phản ứng của Tử Ly, Hác Phong tiếp tục hoài nghi tính chân thực của việc Tử Ly thích Địch Linh. Rốt cuộc là cái gì khiến Tiểu Phỉ tin tưởng vững chắc thế? Chẳng lẽ là Tử Ly nói với Tiểu Phỉ? Nhìn Tử Ly như vậy, tựa hồ là không có khả năng đi.
"Không nhầm, được rồi, việc này tạm thời đừng để cho đại ca của ta biết." Nói xong, Vô Tình cũng không giải thích thêm, có một số việc chỉ có thời gian mới có thể chứng minh. Cảm thấy không có việc gì để đờ ra ở bên ngoài nữa, Vô Tình chuẩn bị đi về phòng, ngày hôm nay đã mang về không ít dược liệu, cũng nên sắp xếp một chút; bất quá công cụ chế thuốc... Utherus a, thật không biết ngươi khi nào mới tới nữa... Vô Tình cân nhắc liệu có nên tự chế tạo thêm một bộ công cụ.
"Được." Hác Phong vội vàng giữ lại người đang định đi, thấp giọng nói: "Ta buổi chiều còn có việc, phải đi trước." Trong giọng nói nhu hòa mang theo lưu luyến nồng đậm.
"Ừ, ngươi đi đi." Lặng lẽ đẩy khuỷu tay của Hác Phong, Vô Tình nhàn nhạt nói. Cảm giác như vậy có chút ám muội, những người này lần nào cũng biết giữ đúng mực. Ghét ư? Còn chưa đến mức. Mình không muốn giải quyết chuyện phải mất thời gian, mình quả nhiên là một kẻ lười a; hơn nữa có một số việc thật đúng là không phải một hai câu nói là giải quyết được. Cái bệnh lười này cắm rễ đã lâu lắm rồi...
Thấy Tiểu Phỉ né tránh, Hác Phong hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ tươi cười ôn hòa: "Ta đi đây, ngày mai lại đến thăm ngươi." Nói xong, Hác Phong xoay người đi ra cổng, vừa mới mở cổng, một cái bóng thật to hạ xuống —— một thú nhân tóc đen xa lạ xuất hiện tại cửa, càng khoa trương hơn chính là hắn còn đeo trên lưng một cái bao thật to.
"Utherus." Thấy người xuất hiện tại cổng, Vô Tình kêu một tiếng. Người này là triệu hoán thú sao, sao mình vừa nghĩ y lúc nào đến, y đã xuất hiện. Tính thời gian, Utherus hình như sáng sớm ngày hôm qua mới đến đây, giữa hồ tộc và báo tộc đi một chuyến, dù thú nhân cũng phải mất nửa ngày đi? Utherus hành động không phải quá nhanh sao, vốn cho rằng y trở về sẽ nghỉ ngơi, qua vài ngày mới lại đi, không nghĩ vừa qua buổi chiều ngày hôm sau y đã tới rồi. Lẽ nào y thật sự trở về ngủ một giấc rồi tới đây luôn...
An: ôi không, t muốn thành 3p đi cho rồi, Hác Phong quả thực quá thâm tình rồi, mỹ công như thế bị bỏ rơi thực tội.
Tuy vậy anh yêu tôi không có nghĩa là tôi sẽ phải yêu lại anh, Tiểu Tình Tình chỉ thấy rung động với Utherus thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT