Edit: An Braginski

Beta: Nhung Nguyên

Một khúc đàn kết thúc, nhưng dưới đài như bị dừng hình —— không ai có bất kỳ động tác gì, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng trâm rơi. Mãi cho đến khi có một người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, thốt ra một tiếng "Hay!", bồi tiếp là một tràng vỗ tay như rung chuyển đất trời cùng âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Kế tiếp, Mục Lâm lên lôi đài, còn nói thêm một vài câu, đem một bộ phận phần thưởng có thể trao tại chỗ rao cho Vô Tình, sau đó tuyên bố thời gian tự do hoạt động và tiệc tối bắt đầu. rốt cục thì, Vô Tình cuối cùng cũng từ trong hãm hại vật vã thoát ra, có thể nhàn nhã đi chơi và hưởng dụng bữa cơm rồi.

Utherus cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, lưng đeo đàn canh giữ ở bên người Vô Tình. Lế hội thu hoạch vụ thu không chỉ có là mùa thu hoạch lương thực, cũng là mùa thu hoạch ái tình. Y vẫn nên chú ý đến các thú nhân xung quanh đang nhìn chằm chằm này, A Tình rất giỏi, việc này càng ngày càng nhiều người biết a; buổi chiều còn có không ít thú nhân dị tộc cũng tới xem cuộc thi, không cần phải nói đều biết bọn họ nhất định có nhìn thấy A Tình, Utherus bắt đầu hối hận nghiêm trọng lần này đã để A Tình tham gia cuộc thi.

"Utherus mau ăn đi, ăn nhanh một chút rồi tránh xa nơi thị phi này." Vô Tình vừa nói, vừa nhét đồ ăn vào miệng Utherus. Utherus người này từ lúc xuống khỏi lôi đài tới giờ cứ nhìn chằm chằm vào mình, xem mình ăn, mà chính y lại chưa từng động vào bất cứ món gì. Đây chính là cực kỳ không tốt, bởi vì Vô Tình có thể dự liệu được, lát nữa sẽ có một đám người vây quanh mình hỏi này hỏi nọ. Đối với việc lại nhảy vào hố lửa, Vô Tình không có chút hứng thú nào. Thừa dịp mấy người kia còn không chưa đến, hắn vẫn nên sớm một chút giải quyết xong bữa cơm sau đó chạy trốn đi.

"A Tình cũng ăn." Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Utherus sủng nịch nói. A Tình vì sao còn muốn chạy, y tất nhiên hiểu được, tuy rằng không giống với ước nguyện ban đầu, Utherus cũng không mong muốn A Tình tiếp tục ở tại chỗ này nữa.

Một lát sau, Vô Tình thong dong mà nuốt xuống một ngụm thức ăn cuối cùng, xoa xoa tay, nói: "Utherus, đi." Đối với việc vừa ăn, vừa phải lưu tâm xem có nhân vật phiền phức nào tới tìm hay không chính là cực kỳ đáng thương a.

Không đợi Utherus đáp lại, Vô Tình vận khởi khinh công rất nhanh phóng ra khỏi đoàn người. Đã không bị nội thương hạn chế, Vô Tình tùy ý phóng nhanh cước bộ, thật sự là lâu lắm mới dùng nội lực thoải mái như thế a! Mấy ngày nay thương thế của hắn không chỉ đã khỏi hẳn, thân thể cũng trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều, ở đây quả nhiên là địa phương tốt a, ngay cả đồ ăn bình thường cũng có thể cải thiện thể chất!

Hắn vốn là có một vài thiếu sót bẩm sinh, nếu không phải bởi vì căn cốt tốt, trước kia tổ chức cũng sẽ không chọn hắn. Mấy năm nay bởi vì công pháp và độc dược xâm nhiễm, hắn tuy rằng rất chú trọng tu dưỡng, nhưng cho dù như vậy thân thể hắn vẫn lỗ lã không ít. Có thể sống sót ở cái nơi ăn thịt người ấy, không thể không trả một cái giá lớn...

*******************************************************************************

Một đêm vô mộng, ngày hôm sau, lúc Vô Tình tỉnh dậy, thì Utherus đã ra ngoài rồi. Người mà mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại là sẽ nhìn thấy đột nhiên không thấy đâu, Vô Tình cảm thấy có hơi không quen. Trong phòng, đồ rửa mặt đều đã chuẩn bị tốt, Vô Tình sửa soạn một chút, thanh thản ăn hết bữa sáng.

Nhớ tới phần thưởng tối hôm qua, Vô Tình lấy ra bình sứ trắng Mục Lâm đưa cho, mở ra ngửi ngửi, không có mùi gì kỳ lạ. Đây là một trong những phần thưởng đêm qua, nói là linh lộ gì đó, có lợi cho thân thể.

Vốn cho rằng chỉ là đi tham gia một chút lửa trại tiệc tối, tham gia náo nhiệt, không nghĩ tới mình lại trở thành diễn viên của tiệc tối. Càng không nghĩ tới mình vậy mà là người thắng cuộc thi, còn phải biểu diễn một tiết mục. Tuy rằng còn có chút tiếc nuối không được thấy Utherus khiêu vũ, ai bảo mình khó có được một chút cảm động ni? Mình quả nhiên đã thay đổi a, Vô Tình hồi tưởng tình cảnh ngày hôm qua mà cảm thán.

Cầm cái chai, Vô Tình hơi do dự: bình linh lộ này là Mục Lâm nghe nói mình là người thắng nên đặc biệt vì mình lấy ra làm phần thưởng, hắn nói thứ này đối với giống cái chưa trưởng thành có hiệu quả rất tốt. Nhưng mình thật là giống cái như bọn họ vẫn cho là thế ư? Tuy rằng vẫn cam chịu là giống cái, hắn cũng chưa từng giải thích gì. Bởi vì người khác cho là thế nào, không phải hắn quản được. Chính là nhập gia tùy tục, vào địa bàn của người khác đương nhiên phải dựa theo quy củ của người ta mà làm việc.

Nhưng bình này rốt cuộc là uống hay không uống bây giờ nhỉ? Thứ này hắn trước đây chưa bao giờ gặp qua, chỉ nhìn như thế cũng không nhìn ra được gì.

Lại nhìn một hồi, Vô Tình cầm lấy cái bình đưa tới bên mép. Hắn từ bao giờ lại do dự có muốn ăn vật gì hay không vậy? Trên thế giới này sợ rằng còn không có gì có thể độc chết được hắn.

Linh lộ có vị ngọt, nhưng quan trọng không phải vị giác, mà là Vô Tình rất nhanh liền phát hiện trong linh lộ này thế mà ẩn chứa một loại năng lượng kỳ lạ. Cảm thụ một chút thân thể bắt đầu nóng ấm lên của mình, lẽ nào đây là chỗ tốt trong truyền thuyết?

Nhưng tác dụng của linh lộ sợ rằng còn không chỉ như vậy, Vô Tình mơ hồ cảm thấy thân thể biến hóa. Những biến hóa này kỳ thực vẫn đều có, chỉ là uống xong linh lộ, biến hóa xảy ra nhanh hơn. Có điều xem ra, biến hóa như vậy đối với mình không có hại gì.

Phân tích công dụng của linh lộ xong, Vô Tình một ngụm uống hết chỗ linh lộ còn lại. Mục Lâm nói qua cái này không thể để lâu, nếu là thứ tốt sẽ không nên lãng phí.

Làm nốt những việc còn dở ngày hôm qua, Vô Tình chuẩn bị đi ra ngoài. Ngày hôm nay Utherus đi hỗ trợ thu gặt phần lúa còn lại, mà chính hắn chuẩn bị đi chợ mua sắm lương thực khác, hắn cũng không muốn sau đó chỉ ăn mỗi cơm không a.

Lúc Vô Tình xuất môn thì đã không tính là sớm, trên đường người đi lại không nhiều lắm, chỉ có một vài người còn đang đi về phía chợ, lúc này phần lớn đều đã tụ tập tại chợ rồi đi. Nhưng dù là như vậy Vô Tình cũng không vội, lương thực thứ này kỳ thực một năm bốn mùa đều có, chỉ là lúc này lấy trao đổi là việc chính, sẽ tương đối tiện nghi mà thôi. Hơn nữa ngày hôm nay cũng chỉ là đi làm một giao dịch nói mồm đặt hàng trước, qua mấy ngày nữa lương thực thu hoạch xong mới có thể bị xử lý phân phối được.

Chậm rãi tiêu sái một đoạn đường, Vô Tình cảm thấy có cái gì sai sai. Tuy rằng lúc này có người đi cùng đường là chuyện rất đỗi bình thường, thế nhưng cái người đi cùng đường với ngươi lại cứ thập thò, vậy rất không được rồi.

Để nghiệm chứng xem có phải lỗi giác của mình hay không, Vô Tình đi đến trước một lối rẽ bắt đầu thay đổi tuyến đường. Đây là đường dẫn đến rừng rậm săn bắn, lúc này trên cơ bản hẳn là không ai lại đi về bên này.

Lại đi một hồi, Vô Tình đã rời xa đoàn người, nhưng người này vẫn theo sau hắn một quãng. Rốt cuộc là ai đang theo dõi mình ni? Trong lòng Vô Tình có dự cảm không hay. Vô Tình theo một vài thói quen từ khi còn làm sát thủ, vận khởi khinh công bắt đầu đi càng sâu vào trong rừng rậm, hy vọng tìm được cơ hội cắt đuôi người này hoặc là giết chết.

Nhưng rất nhanh Vô Tình liền phát hiện tính nghiêm trọng của sự tình ngày hôm nay, lúc bắt đầu vận hành nội lực, thân thể biến hóa càng kịch liệt, năng lượng theo đó mà cũng càng nhiều, nếu như cứ tiếp tục như vậy sợ rằng mình sẽ nổ banh xác mà chết mất! Linh lộ kia tựa hồ ưu ái với mình quá mức a. Nếu như với người thường không luyện võ có lẽ còn không có hiệu quả nhanh như vậy, tệ hơn nữa hắn không những là người luyện võ (ngoại công), còn là người quen vận nội công, Vô Tình cười khổ, thực sự là người định không bằng trời định a.

Xem ra không thể cắt đuôi người này được rồi, Vô Tình chạy một đoạn đường rồi ngừng lại. Xoay người quay lại nhìn qua cánh rừng không có một bóng người nói: "Người bạn này, ngươi theo ta lâu như vậy rồi, có thể hiện thân được hay chưa." Có một số việc cần làm cho rõ đi, trực giác cũng không phải lúc nào cũng chuẩn, Vô Tình dự định nhìn xem người này rốt cuộc muốn thế nào, nếu chỉ là hiểu lầm, hắn chạy trốn là không đáng.

Không bao lâu sau chỉ thấy một gã nam tử tóc bạc từ trong rừng cây đi tới. Nam tử này tuy rằng để tóc dài, một thân trường sam (áo dài), nhưng từvóc người, khí chất còn có thân pháp đuổi theo mình xem ra, Vô Tình có thể kết luận hắn là một thú nhân, một thú nhân dị tộc.

"Xin chào, ta là Địch Linh, là thú nhân hồ tộc." Nam tử tóc bạc chậm rãi nói, từng bước một đến gần Vô Tình, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn không ra sự hữu hảo của hắn chút nào.

Nghe vậy, Vô Tình nhíu mày, thú nhân hồ tộc liên quan gì tới mình? Nam tử này tuy rằng nhìn không tệ, nhưng thấy thế nào cũng là bộ dáng lai giả bất thiện (người đến không có hảo ý). Hơn nữa tình huống hiện tại của mình thật sự là không thể kéo dài được, phải nhanh nhanh cách xa khỏi nhân vật nguy hiểm này.

"Ngươi theo ta, vì sao?" Vô Tình bắt đầu âm thầm lui ra phía sau, lấy ra thuốc vẫn giấu ở trên người. Người này chẳng lẽ là muốn cướp sắc? Sao hắn lại cảm thấy từ khi tới đây thì có cảm giác như thiếu nữ, khi hắn vừa mới hiểu được ý nghĩa thật của "giống đực, giống cái" thì, không phải luôn lo lắng việc này ư? Không nghĩ tới ngày hôm nay thật đúng là gặp phải, hơn nữa trùng hợp là hôm nay thân thể hắn không ổn định, lúc này hắn thật sự đã thành "thiếu nữ " rồi.

Phát hiện Vô Tình lui về phía sau, Địch Linh ngừng cước bộ. Vì sao lại đi theo giống cái ấu tể này? Địch Linh cũng nghi hoặc, hắn là nghe được một vài tin tức nên mới đến báo tộc xem xét. Mà hắn vừa mới chuẩn bị đi lên chợ tụ tập với cả đoàn thì, từ rất xa thấy được giống cái này, tuy rằng chỉ là một bóng lưng, thế nhưng trực giác mách bảo hắn đi theo, hơn nữa quan trọng nhất là...

"Ngươi làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt tiểu giống cái đối diện đột nhiên trở nên tái nhợt không gì sánh được, Địch Linh cũng bất chấp giải thích cần thế nào, xông lên phía trước muốn xem tình huống một chút.

Thế nhưng bị hắn đột nhiên tới gần như thế, tiểu giống cái lùi càng xa hơn, "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi." Địch Linh rốt cục ý thức được hành vi của mình không thích hợp, vừa rồi thật là quá kích động.

Đối với lời nói của Địch Linh, Vô Tình từ chối cho ý kiến, vừa vận công gấp rút tránh ra thì, khiến cho tình trạng hiện tại của hắn càng thêm không xong, thêm lúc nữa chỉ sợ rằng hắn ngay cả chút lực để dùng dược cũng không có. Bởi vì năng lượng mà thân thể hấp thu từ ngoại giới quá mức khổng lồ, căn bản không dùng được; mà lực lượng mới này hắn còn không có cách nào khống chế được, trước đó hắn phải dùng nội lực áp chế.

Thấy tiểu giống cái đối diện như cũ cảnh giác nhìn chằm chằm mình, Địch Linh chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Mình chỉ là muốn xác nhận một việc mà thôi, nhưng việc này sợ rằng sẽ phiền phức.

Địch Linh cau mày, hai người cứ như thế giằng co một hồi trong rừng. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Địch Linh từ trong ngực móc ra một thứ: "Cái này, ngươi có biết không?"

Tuy rằng thân thể tạm thời không động được, Vô Tình cũng không lúc nào không nhìn chằm chằm thú nhân xa lạ kia. Cho dù cảm giác được đối phương không có ý đồ thương tổn mình, nhưng Vô Tình cũng không có cách nào bảo đảm đối phương không có ý đồ gì khác. Nhìn đối phương đột nhiên lấy ra thứ gì từ trong ngực, thần kinh Vô Tình càng siết chặt.

Nhưng mà lúc nhìn thấy vật đó, Vô Tình sửng sốt: thứ người nọ cầm trong tay không phải chính là hắc sắc hạt châu mình vẫn mang ở trên người ư, thế nào lại ở trên tay hắn? Vô Tình theo phản xạ sờ soạng một chút hạt châu đeo trước ngực, nó vẫn còn đây!

"Sao ngươi có cái này?" Vô Tình nghi hoặc hỏi, hắn trước đây đã thử tìm kiếm xuất xứ hạt châu này, dù sao đây là thứ duy nhất trên người có khả năng liên quan đến thân thế của hắn. Nhưng đừng nói xuất xứ, ngay cả một hạt châu tương tự hắn đều tìm không được. Vì sao trên tay người này có một viên hạt châu giống như đúc hạt của hắn?

"Ngươi cũng có đúng không?" Thấy phản ứng của Vô Tình, đối phương hiển nhiên càng kích động. Địch Linh tiếp tục đi về phía trước vài bước, bức thiết muốn biết đáp án.

Thấy đối phương tiến lên, Vô Tình theo quán tính muốn lui ra phía sau. Thế nhưng khẽ động liền chạm đến cực hạn, thân thể trong nháy mắt tan vỡ, đau đớn đột nhiên kéo tới, trước mặt trời đất quay cuồng, Vô Tình sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Thân thể run nhè nhẹ như lá cây hiu quạnh trong gió, tựa như chỉ cần gió mạnh sẽ rụng xuống.

"Ngươi... Ngươi có khỏe không?" Địch Linh cũng không cố kị gì nữa, xông lên, đem người ôm vào trong lòng. Hắn nghĩ bản thân đã có được đáp án, cho dù đáp án này Địch Linh cũng không thể tin được, thế nhưng người đã rõ ràng đứng ở trước mắt rồi, dù cho chỉ là một giấc mộng.

"Ngươi... Buông ra..." Rơi vào trong lòng người xa lạ, Vô Tình hơi chống cự một chút. Vốn cho rằng có thể chịu đựng thêm một chút, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp hiệu quả của linh lộ rồi. Cảm giác được toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn, Vô Tình trước mắt đột nhiên tối sầm, rất nhanh mất đi tri giác...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai, rốt cục viết đến đây rồi ╮(╯▽╰)╭~~

Về viên hắc sắc hạt châu của Vô Tình mọi người còn nhớ rõ không? Là ở 18 chương lúc nói về tiền đã từng xuất hiện nga O(∩_∩)O~

Như vậy, Địch Linh rốt cuộc là ai ni?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play