Sáng sớm ngày hôm sau, Vô Tình tỉnh lại, cau mày xoa xoa huyệt Thái Dương. Lúc say rượu tuy rằng cảm thấy tốt, nhưng lúc rượu tỉnh thì không được tốt như thế. Đêm qua hắn hình như lôi kéo Utherus nói không ít, thế nhưng nói cái gì, hắn không nhớ rõ lắm.
Không biết có nói sai cái gì không, cũng may là chỗ này không phải nơi hắn sống trước đây, bí mật của hắn cũng không tính là bí mật gì nữa, nói gì cũng không phải quá lo lắng. Hơn nữa cho dù nói, người nghe cũng sẽ hoàn toàn không hiểu gì cả.
“A Tình, ngươi tỉnh rồi.” Utherus bưng một chậu nước ấm đi vào gian phòng, vò khăn mặt rồi đưa tới tay A Tình. Cho dù ở bên ngoài làm việc, Utherus cũng vẫn lưu ý động tĩnh bên trong phòng—— ngày hôm nay A Tình thức dậy muộn hơn bình thường, hẳn là là bởi vì ngày hôm qua uống rượu hơi nhiều.
Tiếp nhận khăn mặt, lau mặt, đưa lại khăn, Vô Tình theo thói quen làm xong tất cả, đột nhiên nhớ tới có chỗ không thích hợp ——
Đã nói người này làm hư mình rồi mà, hắn từ trước luôn ở thượng vị (bề trên) tất nhiên là đã quen có người hầu hạ, cho nên tiếp thu sự chăm sóc của Utherus rất tự nhiên, nhưng trước đây người hầu hạ hắn cũng đều chỉ là nô bộc bán mình mà thôi. Ngươi nói xem Utherus cũng không phải nô bộc, sao lại hầu hạ mình, còn “hầu hạ” đến tự nhiên như thế? Hơn nữa từ lúc mới gặp đến giờ Utherus vẫn như thế, mà chính hắn đã quen được người khác phục tùng càng không thấy có chỗ nào sai.
Cho đến tận bây giờ Vô Tình mới đột nhiên cảm thấy được việc Utherus làm không giống với nô bộc hầu phục tùng, nô bộc hầu hạ cùng lắm là bọn họ phải làm để sống, cho dù trong lòng bọn họ có nguyện ý hay không; mà Utherus làm chính là một loại cưng chiều phát ra từ nội tâm, cho nên dù có bảo y làm cái gì y cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng. Cưng chiều như vậy thật sự là sẽ làm người ta đắm chìm vào!
Nếu như ban đầu gặp gỡ Utherus là khi mình còn chưa lên làm chủ tử, sợ là đối với sự chiếu cố của Utherus sẽ bất hòa, lạnh lùng. Chí ít là sẽ không đương nhiên tiếp thu chiếu cố của y, dù sao hắn khi đó còn chưa tới nỗi muốn chết. Hơn nữa cho dù là người bình thường đụng phải tình huống này, cũng sẽ không đương nhiên tiếp thu sự chiếu cố của một người xa lạ như vậy đi, sao hắn tự giác tiếp nhận như thế rồi?
Vô Tình đối với bản thân đương nhiên có điều không hài lòng, nhưng cũng đều trách Utherus làm quá tự nhiên rồi, người giống như y vậy hắn trước đây hoàn toàn chưa gặp phải, hắn thực sự là thông minh một đời, hồ đồ một thời. Nghĩ tới đây, Vô Tình phải bội phục Utherus thủ đoạn quả nhiên cao minh, mặc kệ y là cố ý hay là vô ý…
“A Tình, ngươi khó chịu ở đâu ư?” Thấy A Tình rửa mặt xong một lúc lâu cũng không động đậy, Utherus lo lắng hỏi, không biết say rượu xong có thể có vấn đề gì hay không? Hơn nữa đêm qua trước lúc ngủ tâm trạng A Tình thật không tốt, không biết ngày hôm nay đã khôi phục hay chưa?
“Ừm, ta vẫn tốt, chỉ là đầu có chút đau.” Nghe được Utherus nói, Vô Tình hồi lại suy nghĩ —— mà thôi, mà thôi, viên đạn bọc đường, bao chứa cưng chiều này hắn đều đã ăn lâu như vậy rồi, sớm đã vượt qua thời gian ngây ngơ, hắn cũng không phải người non nớt trong tình yêu gì đó, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi. Tình cảm là thứ khó mà nắm trong tay, cho dù là chính bản thân hắn.
“Ta giúp ngươi xoa xoa.” Nói xong Utherus liền kéo người vào lòng, dùng hai ngón tay cái nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của người trong lòng.
Tựa ở trong lòng Utherus, Vô Tình thoải mái híp mắt. Đừng xem Utherus vóc người cao lớn, làm loại việc nhỏ này cũng cực kỳ nghiêm túc; y có cần biết cách chăm sóc như thế không, làm cho hắn cũng không dễ cự tuyệt.
Nhìn người trong lòng bộ dáng hưởng thụ, Utherus rất thỏa mãn. A Tình tựa hồ không nhớ rõ chuyện đêm qua nữa, hiện tại không thấy chút bi thương nào của tối hôm qua, tựa như ngày hôm qua những gì y thấy chỉ là một giấc mộng. Utherus đương nhiên cũng rất mong muốn đó chỉ là một giấc mộng, như vậy có thể khiến những chuyện A Tình trải qua trước đây đều biến thành giả không? Đáng tiếc, rượu chỉ khiến A Tình quên mất một buổi tối mà thôi, quá khứ đau xót sợ rằng vẫn ở lại đáy lòng hắn…
Cảm giác được bầu không khí xung quanh Utherus có chút không đúng, Vô Tình mở mắt ra, chỉ thấy y vẻ mặt đau lòng nhìn mình. Người này ngày hôm nay lại vừa làm sao vậy, hắn lại làm cái gì khiến y đau lòng rồi? Vô Tình nghi hoặc, lẽ nào bởi vì mình say rượu đau đầu ư, hay đêm qua mình nói gì đó gây sốc?
“Ngươi làm sao vậy? Tối hôm qua ta có nói cái gì ư?” Thấy ánh mắt đau lòng của Utherus, Vô Tình nhíu mày, người này không thích hợp có biểu tình như vậy, vẫn là tiếp tục mặt than đi.
“Không, A Tình ngày hôm nay có muốn đi rừng rậm săn bắn nhìn xem không.” Mau chóng khôi phục bộ dáng bình thường, Utherus đề ra kế hoạch ngày hôm nay. Ngày hôm trước y tình cờ nghe A Tình nói, vùng rừng núi dành cho giống cái trong bộ lạc hoạt động có thể coi như đã đi hết rồi, muốn đi nơi khác; khi đó y đã cân nhắc mang theo A Tình đi rừng rậm bên ngoài bộ lạc một chút, ngày hôm nay vừa lúc có thể đưa A Tình đi ra ngoài giải sầu.
“Là nơi mà ngươi hay đến săn bắn? Được, chúng ta nhất định phải đi.” Tuy rằng không quá thoả mãn với câu trả lời của Utherus, nhưng nghe đến đề nghị của y, Vô Tình hoàn toàn quăng việc này sang một bên. Không cần nói, hắn thật đúng là muốn đi nơi khác nhìn. Những thứ ngoài kia thực sự là quá thần kỳ, tuy rằng nhìn qua rất bình thường, nhưng công hiệu đều tốt đến lạ kỳ, nếu còn có thể phát hiện thêm một ít thứ tốt như vậy là tuyệt nhất.
“Ừ.” Thấy lực chú ý của A Tình chuyển đến việc khác, tâm tình cũng bắt đầu tốt lên, Utherus âm thầm thở phào một hơi…
Bữa sáng qua đi, Utherus thu thập thứ tốt, đeo một gùi trúc lớn, trong lòng ôm một tiểu giống cái đi nhanh về phía rừng rậm săn bắn. Kỳ thực rất nhiều thú nhân ban đầu đều thích săn bắn buổi tối, bất quá về sau để theo đuổi, chiếu cố giống cái, đều từ từ đổi thành săn bắn ban ngày.
Nhìn cảnh vật xung quanh biến hóa rất nhanh, đối với tốc độ giống như luyện khinh công của Utherus, Vô Tình đã tập mãi thành thói quen. Rất nhanh phòng ốc xung quanh bị cây cối thay thế, không giống với khu vực giống cái hoạt động, cây cối trong phiến rừng này đều cao to hơn rất nhiều, hơn nữa không có đường mòn rõ ràng.
Đi tới một bãi cỏ tương đối trống trải bên dòng suối, cây cỏ mọc lên tương đối thấp, Utherus thả hắn xuống, tự đánh giá: đợi săn được thứ tốt liền đến nơi đây nướng thịt đi. Ở đây vẫn chỉ là ngoài rìa rừng rậm, không có động vật ăn thịt cỡ lớn, một ít giống đực ấu tể trong bộ lạc đều ở chỗ này học tập đi săn; đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có giống cái trưởng thành bởi vì hứng thú hoặc nguyên nhân khác cũng đến săn thú.
Vô Tình nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, là một đồng cỏ, trên cỏ có vết tích bị thiêu, nơi này hẳn là chỉ dùng để nghỉ ngơi thôi. Lẽ nào ngày hôm nay bọn họ là đi ra ăn cơm dã ngoại sao? Hắn còn tưởng rằng Utherus cho mình nhìn đại chiến động vật. Không đợi Vô Tình suy đoán ra ý đồ của Utherus, chỉ thấy y từ gùi trúc lấy ra một bộ cung tiễn, chuẩn bị đưa tới trên tay hắn.
“A Tình có muốn thử xem cái này không? ” Utherus lấy ra công cụ săn bắn chuyên môn chế tạo cho giống cái, trong bộ lạc đa số giống cái đều thích đến bìa rừng rậm chơi cái này. Bởi vì cung tiễn có thể bù đắp đáng kể cho tốc độ và lực công kích của giống cái. Nhưng, thú nhân rất ít khi dùng cái này, bởi vì thú nhân trời sinh là thợ săn, sử dụng công cụ trái lại trở nên vướng víu.
Vô Tình nhíu mày nhìn vật Utherus đưa qua, không ngờ ở đây còn có cung tiễn. Nhưng thứ này đối với thú nhân là không cần thiết …, hắn trước giờ chưa từng thấy Utherus săn bắn thì cần dùng công cụ, thứ này là chuyên môn làm cho mình đi. Lẽ nào Utherus muốn mình có thể tự săn thú? Y thật ra rất có lòng. Nhớ trước đây quan to quý nhân có tiền nhàn rỗi không có việc gì không phải đều thích đi săn sao? Nghĩ không ra ở đây cũng có trò tiêu khiển như vậy.
Nhận cung tên từ tay Utherus, Vô Tình thử nghiệm. Thứ này hắn chưa luyện bao giờ, nhưng có một lần mục tiêu trong nhiệm vụ hắn cần tiếp cận yêu thích cái này, hắn khi đó cũng theo học một ít kỹ xảo cơ bản. Hiện tại dùng để chơi một chút hình như cũng không tệ.
“A Tình muốn săn con mồi dạng gì, ta dồn nó tới cho.” Thấy A Tình đang thử cung, Utherus thấy quyết định của chính mình rất chính xác. Tuy rằng không biết A Tình có thể dùng cung tiễn không, thế nhưng đa số giống cái đều cảm thấy hứng thú với thứ này. Kỳ thực cho dù A Tình không biết dùng cũng không lo, chỉ cần hắn cảm thấy hứng thú, không phải y có thể dạy hắn sao, như vậy lại có thể cùng A Tình thân cận một chút. Nhưng hiện tại rất rõ ràng A Tình biết dùng cung tiễn, Utherus có chút thất vọng nho nhỏ.
“Hửm?” Nhìn Utherus đã biến thành báo đen, Vô Tình hơi nghi vấn, săn thú không phải hẳn là tự mình đi tìm con mồi ư, sao ở đây biến thành do thú nhân đuổi ra tới? Như vậy tuy rằng bớt đi không ít chuyện, nhưng hình như không thú vị nữa. Bắt được con mồi sống, so với bắt con mồi chết thì có ý nghĩa hơn nhiều, nghĩ tới đây Vô Tình đầu đầy hắc tuyến, vì vậy không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Utherus: “Không cần đuổi, ta tự đi tìm, tìm được cái gì thì là cái đó.”
“À.” Utherus lên tiếng, kỳ thực rất nhiều giống cái đều thích tự dùng sức của chính mình thu được con mồi, đó chẳng phải nguyên nhân xuất hiện những công cụ săn bắn này sao. Vì vậy Utherus chuẩn bị tốt việc theo A Tình bên người làm bảo tiêu, có điều…
“Ừ, đi thôi.” Vô Tình nhớ kỹ nơi này lần nữa, Utherus còn đem trúc khuông đặt làm mốc, khi bị tách nhau ra còn có thể quay về ở đây chờ người.
Đi ở trong rừng rậm Vô Tình vẻ mặt 囧 囧 vì phát hiện một hiện tượng thần kỳ: trong rừng có rất nhiều động vật tương đối nhỏ, những động vật này phần lớn đang ăn cỏ, phát hiện hắn tới gần liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục bình tĩnh ăn cỏ; thế nhưng nếu như Utherus xuất hiện, những động vật này sẽ kinh hãi vội vàng chạy mất…
Khinh bỉ, khinh bỉ trắng trợn ra mặt, hắn lại bị động vật ăn cỏ khinh bỉ! Hắn nhìn qua không có lực sát thương đến vậy sao? Nghĩ tới đây Vô Tình đầu đầy hắc tuyến. Cho dù đã thu liễm sát khí, hắn tốt xấu cũng là nhân loại, ngươi một tiểu động vật nên biểu hiện một chút tự giác bản thân là nhược nhục* có được hay không?
(nhược nhục: trong cụm “nhược nhục cường thực” nghĩa là kẻ mạnh ăn kẻ yếu, nhược nhục là kẻ yếu làm con mồi cho kẻ khác)
“Utherus, ngươi cách ta xa một chút.” Vô Tình quyết định cho đám động vật dám can đảm khinh bỉ hắn một bài học, biểu đạt một chút tâm tình bị đả kích của hắn.
A Tình nói, Utherus tất nhiên là làm theo, mới lúc vừa vào cánh rừng y cũng lo lắng là mình đi theo có thể hay không ảnh hưởng đến A Tình săn bắn. Sự thực chứng minh, y nên tránh xa một chút, vốn giống cái muốn săn bắn đã không dễ dàng. Lũ động vật nhỏ này lại bị y dọa sợ như thế, chạy lộn xộn lại càng không dễ săn.
Lần thứ hai gặp phải một động vật ăn cỏ trông giống thỏ có cái đầu của sơn dương—— cảm giác được Vô Tình tới gần, con thỏ lớn này đầu tiên là giật mình, sau đó thấy rõ người, quyết đoán quay đầu, tiếp tục gặm cỏ.
Vô Tình nhíu mày nhìn đại thỏ, qua một hồi lâu, cũng không thấy nó có ý định né ra. Vì vậy Vô Tình quyết định dọa nó—— đừng tưởng rằng mày to hơn một chút sẽ không phải là thỏ nữa. Vô Tình cầm lấy cung, tùy ý bắn một mũi tên sượt qua bên người thỏ; vốn tưởng rằng sẽ làm nó sợ, ai biết nó quay đầu nhìn thoáng qua mũi tên rơi xuống bên cạnh mình, lại tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.
Thấy phản ứng của nó, Vô Tình khóe miệng co rút. Khinh bỉ! Hắn dám cam đoan hắn bị con thỏ này khinh bỉ! Lần thứ hai kéo tên, Vô Tình lần này đem hồng tâm đặt trên đùi thỏ, lúc này nhìn ngươi có chạy hay không! Không chạy để ngươi biết một chút vì sao máu lại đỏ như thế.
Cảm giác được tên nhắm vào mình, thỏ khó có được nể tình nhúc nhích một chút, tránh thoát mũi tên; sau đó quay đầu rất có thâm ý nhìn Vô Tình, tựa như đang nói: ngươi không đánh được ta, nên ngươi làm khó dễ ta sao?
Khiêu khích! Tuyệt đối là khiêu khích! Hắn vừa bất quá chỉ nghịch mà thôi, trên tay không dùng lực, tên chỉ nhẹ bay qua, có thể tránh được là rất bình thường. Nhưng Vô Tình nằm mơ cũng không tưởng được, hắn lại bởi vậy mà bị một con thỏ khiêu khích. Cho dù biết sinh vật ở đây không thể theo lẽ thường đánh giá, nhưng này cũng là khinh người quá đáng!
Mặc kệ Vô Tình có bao nhiêu ra phẫn nộ, đại thỏ vẫn hoàn toàn không nhìn, tiếp tục gặm cỏ. Đánh giá lúc này thỏ cũng là phiền muộn, ngươi nói ngươi một giống cái ấu tể không ngoan ngoãn ở nhà chơi, chạy tới nơi này vây xem ta dùng cơm thì thôi, còn cầm món đồ chơi nhỏ tới quấy rối ta, ta nóng nảy vẫn sẽ cắn người đó.
Lúc này Vô Tình cảm giác được Utherus tiếp cận, sau đó không lâu, đại thỏ cũng phát hiện có sinh vật nguy hiểm tiếp cận, nhàn nhã vừa rồi không còn nữa, vội vàng bỏ chạy. Thấy con thỏ khiêu khích mình muốn chạy đi, Vô Tình tay mắt lanh lẹ, xuất ra một mũi tên trực tiếp cầm ném qua —— nội lực phụ trợ, đồng thời phát huy đầy đủ tiêu chuẩn sát nhân, chuẩn (chính xác), ngoan (tàn nhẫn), tên ném bằng tay không có thể đem tiểu động vật ăn cỏ dám can đảm khinh bỉ hắn bị ghim chặt trên mặt đất.
“Utherus, ngươi làm con mồi của ta sợ chạy!” Không để ý đến con mồi còn trên mặt đất đau khổ giãy dụa, Vô Tình xoay người đối con báo cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng sẽ không thừa nhận mình là bởi vì bị động vật khinh bỉ khiêu khích mới tức giận.
“Xin lỗi.” Utherus đi tới bên người Vô Tình, dùng đầu vô cùng thân thiết cọ người tâm tình đang có chút không tốt. Nhìn A Tình cùng một con thỏ rừng trừng mắt nửa ngày, cũng không bắt được con mồi, Utherus liền nghĩ mình có nên đi ra hỗ trợ không, những vật nhỏ này trước mặt y chạy trốn mau thế nào cũng đều không thoát. Nhưng —— Utherus nhìn thỏ rừng bị ghim trên mặt đất, y hình như thực sự không nên xuất hiện…
“Ngươi…” Một quyền đánh vào bọc bông, Vô Tình cảm thấy mình cùng súc sinh vô tri so khí thế có chút buồn cười, hắn lúc nào trở nên ấu trĩ như thế?
“Utherus, ngươi nói những động vật trong rừng rậm sao không sợ ta?” Bình phục tâm tình một chút, Vô Tình ôm đầu con báo ngồi ở trên cỏ hỏi. Một trong những lạc thú của việc đi săn là truy đuổi con mồi, bất quá ở chỗ này đối với mình hình như hoàn toàn không cần truy đuổi, cho nên hắn cần tìm kiếm một ít lạc thú mới.
“…” Nghe được A Tình hỏi, Utherus không biết nói gì, y sao có thể nói cho A Tình nguyên nhân những động vật này không chạy trốn bởi vì giống cái so với động vật ăn cỏ còn vô hại hơn, yếu ớt hơn ư? Cho dù giống cái có công cụ săn bắn cũng không thấy bắt được con mồi bao giờ, cho nên nhìn thấy giống cái thì động vật hoàn toàn không cần phải lập tức chạy trốn…
Thấy Utherus không trả lời, Vô Tình mất mặt đứng lên, tiếp tục đi phía trước. Hắn muốn xem cần phải làm đến trình độ nào mới có thể khiến lũ động vật này sợ chạy.
Thấy A Tình đi, Utherus đi tới cách đó không xa, lôi con thỏ đã ngất qua, đây chính là A Tình tự thân săn được, không thể lãng phí…
End – chương 33
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT