Theo giải thích như vậy thì họ cũng đơn giản là bạn thân không có gì khác. Lệ Ngọc cũng thắc mắc là nếu Dạ Thảo đã yêu Khôi Nguyên thì cứ việc nói thẳng ra, sợ gì cô phải hiểu lầm cơ chứ?
Thế nhưng, chị dâu vẫn không buông tha, như đùa như thật nói.
- Ha ha... chèn ơi! Tỉnh này con gái mà du học nước ngoài thì hiếm lắm đó nghe! Sau này mà có chồng thì bên chồng cũng nở mày nở mặt. Phải chi chú Út nó chưa có cưới vợ thì hai đứa đúng là một cặp trời sinh đó... ý...ý... trời ơi! Em coi cái miệng của chị ăn nói bậy bạ chưa kìa... thím Út ngồi đây mà nói kỳ quá hà... tui xin lỗi thím nghen...
Chị ta quay sang xin lỗi Lệ Ngọc lia lịa, tỏ ý mình chỉ lỡ lời. Có điều trong mắt lại không giấu nỗi tia mỉa mai, khinh thường. Ồ... cô... à không... phải nói là nguyên chủ mới đúng, bộ ăn hết của ông nội, ông ngoại của chị ta à? Nguyên chủ thất học ảnh hưởng đến tiền đồ của chị ta sao? Mắc gì dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn cô. Nếu là nguyên chủ chắc là tự ái đến muốn khóc rồi, nhưng cô thì ngược lại. Lệ Ngọc mỉm cười đáp.
- Có gì mà lỗi với phải hả chị? Chị nói đâu có sai! Người có trình độ có học thức thì chỉ xứng với người có trình độ có học thức thôi. Còn mà lấy phải người thất học, quê mùa lại dốt nát như em, còn thêm xấu xí nữa thì chẳng khác nào bông hoa lài đem cắm bãi cứt trâu. Cậu Út đúng là quá thiệt thòi rồi!
Mọi người đều kinh ngạc đến muốn rớt cầm, tay thì run muốn rớt đũa. Chuyện gì thế này? Sao hôm nay Lệ Ngọc lại có thể nói ra được những lời đó? Thật không thể tin được. Nhân lúc mọi người còn đang chưa hoàn hồn vì kinh ngạc, Lệ Ngọc lại tiếp tục.
- A... nhưng mà em nhớ là em và cậu Út cũng chưa có đăng ký kết hôn nha. Vậy theo pháp luật cũng đâu tính là vợ chồng phải không?
Mọi người lại ngơ ngác như con gà ác.
- Mà hơn hết là, em và cậu Út cũng chỉ mới có ăn cái tiệc gọi là đám cưới thôi, sau cái tiệc đó đến nay hai người chạm mặt gần nhau chưa đầy vài phút. Cho nên... cũng không thể gọi là vợ chồng. Vì vậy...
Lệ Ngọc đứng lên trịnh trọng nói.
- Hôm nay sẵn tiện cả nhà đông đủ tôi xin tuyên bố. Tôi... ngay bây giờ sẽ rời khỏi nhà này. Không còn là con dâu của nhà họ Nguyễn nữa. Bởi vì tôi chỉ là con cóc ghẻ, tôi không dám ăn thịt thiên nga.
Nói rồi, Lệ Ngọc bỏ đi vô buồng của mình, chưa đầy hai phút đã xách giỏ đồ đi ra. Này do cô đã chuẩn bị từ trước rồi, chỉ chờ có cơ hội là chuồn thôi. Cũng chưa chờ mọi người phản ứng, Lệ Ngọc đã đặt một gói giấy trước mặt mẹ chồng rồi nói.
- Thưa má... à không... phải thưa bác mới đúng. Đây là hai cây vàng mà lúc trước bác cho con. Bây giờ con trả lại không thiếu một phân. Còn tiền sính lễ trước đây bác đi hỏi cưới con thì xem như con làm công cho nhà này hơn năm tháng qua, bác xem có trừ đủ không? Không đủ thì bác xuống nhà con bác đòi, họ không trả thì bác cứ việc mắn vô mặt họ là sinh con ra mà không biết dạy con, để con dốt nát ra đường khiến cho họ mang nhục. Thưa bác con đi!
Dứt lời, Lệ Ngọc lập tức sải bước thật nhanh ra khỏi nhà, đi mà nhanh như chạy vậy. Cô hận là không thể mọc cánh mà bay cho lẹ cơ. Quá trình diễn ra thật sự quá nhanh chỉ chưa đầy 10 phút, mọi người từ bất ngờ này đến kinh ngạc khác, rồi lại ngơ ngơ ngác ngác đều đứng hình như bị ai xịt keo. Cho đến khi họ hoàn hồn thì Lệ Ngọc đã ra khỏi cổng rào.
Bà Hai là người hoàn hồn đầu tiên vội đứng dậy hô lên.
- Ngọc... Ngọc... trời ơi! Sao tự dưng lại bỏ đi một nước vậy trời? Tụi bây mau đuổi theo nó kêu nó về...
Mọi người vội vàng chạy nhanh ra cổng thì đã không thấy bóng dáng của Lệ Ngọc đâu rồi. Cô đi hướng nào thế không biết? Anh Ba đưa tay tát vào mặt bà chị Ba một cái thật mạnh, rồi mắng.
- Tất cả đều tại bà!
Chị ta ôm má ấm ức nói.
- Tôi chỉ lỡ lời nói chơi thôi mà... đâu phải cố ý đâu...
- Lỡ lời? Tui còn không biết bà luôn khinh thường thím nó sao? Bộ bà tưởng người ta không biết chữ thì không biết tự ái hả?
- Tôi...
Chị ba định nói gì thì đã bị bà Hai chống gậy đi ra ngắt lời.
- Thôi đi! Hai đứa đứng đây cãi làm gì? Coi giờ làm sao tìm con Lệ Ngọc đây nè?
Khôi Nguyên lên tiếng.
- Để con đi tìm cho. Dù sao chuyện này cũng một phần lỗi do con.
Dạ Thảo cũng lên tiếng.
- Để Thảo đi với Nguyên, nếu hôm nay Thảo không ghé chơi cũng không có chuyện này xảy ra.
Bà Hai định đồng ý rồi nhưng chợt anh Tư luôn trầm lặng ít nói lại mở lời.
- Đừng ai đi tìm thím ấy cả?
Mọi người ngạc nhiên, bà Hai hỏi.
- Sao mày nói kì vậy Tư? Rủi nó nghĩ quẩn hay xảy ra chuyện gì đó thì sao?
Mọi người cũng đều gật đầu. Anh Tư lại nói.
- Mọi người không thấy thím ấy hành động rất nhanh đó sao? Có ai tức giận bỏ đi mà vô buồng soạn đồ chưa đầy hai phút không? Ngoại trừ đã chuẩn bị sẵn cả rồi.
Khôi Nguyên nói.
- Ý anh là cô ta đã muốn bỏ đi từ lâu chỉ còn chờ cơ hội thôi.
Mọi người trầm mặt. Bà Hai tức giận nói.
- Tao cũng đâu làm gì có lỗi với nó mà nó lại muốn bỏ đi chứ? Đúng là...
Anh Tư vội ngắt lời.
- Má! Đến giờ này mà má còn chưa thấy mình có lỗi gì với người ta sao?
Bà Hai kinh ngạc.
- Lỗi gì chứ?
Anh không đáp mà hỏi lại.
- Nếu như hồi đó ba cưới má về chỉ đụng mặt nhau có vài phút rồi bỏ đi, để má ở nhà làm dâu cực khổ, hầu hạ bà nội gần nửa năm. Tới khi ba trở về lại dẫn một cô gái khác hơn má về mọi mặt, cũng không thèm ngó mặt má một cái thì má sẽ như thế nào?
Câu hỏi của anh đánh mạnh vào ngực bà một cái, cũng như đánh vào mặt Khôi Nguyên. Mọi người lại một lần nữa trầm mặt.
Bình luận nổi bật
Tổng số 4 câu trả lời
YuKang _BJYXSZD!!!
tự nhiên muốn ship bà Ngọc vs ông anh Tư quóoooo 😗
3
4 ngày trước
💙 simple 💙
ờ mây zingg gút chóp..em..👍👍😉
2
5 ngày trước
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT