Khôi Nguyên chau mày, giọng điệu hơi khó chịu nói.

- Người nhà cô đang đi tìm cô khắp nơi, không ngờ cô lại ở đây vui vẻ như vậy? Còn anh Tư nữa, sao anh biết cô ta trên này mà không báo về, báo hại mọi người đều lo lắng.

Dương Nguyên vội mở miệng, định giải thích.

- Chú Út...

- Anh Dương Nguyên...

Thế nhưng Lệ Ngọc lập tức ngắt lời Dương Nguyên. Tuy không hiểu sao Khôi Nguyên lại khó chịu nhưng Lệ Ngọc cũng không thích ai chỏ mỏ vào chuyện của mình, dù hắn có là nam chính trong tiểu thuyết cũng vậy. Lệ Ngọc bước lên nhìn thẳng vào Khôi Nguyên nói.

- Này cậu Khôi Nguyên. Trước khi nói chuyện tôi muốn làm rõ với cậu đôi điều. Thứ nhất, cậu và tôi đã không còn là vợ chồng, bây giờ chỉ là người dưng nước lã, người nhà tôi tìm tôi hay làm gì tôi cũng không can hệ gì đến cậu. Thứ hai, Dương Nguyên mắc gì phải báo tin tức của tôi về, tôi đâu phải là trẻ con đi lạc. Thứ ba, cậu nói mọi người lo lắng... mọi người là ai? Cậu? Mẹ cậu? Người nhà cậu hay người nhà tôi? Nếu mà là cậu hay người nhà cậu thì cho tôi gửi lời cám ơn và nhờ cậu báo lại là tôi đang sống vô cùng tốt. Còn nếu là người nhà tôi... ha... thì xin lỗi tôi không biết họ lo lắng cho an toàn của tôi hay lo lắng tôi làm đỉ điếm gì khiến họ xấu hổ đây? Nhưng tôi nghĩ chắc là điều thứ hai nhỉ?

Khôi Nguyên không cho là đúng nói.

- Sao cô có thể nói như vậy…

- Cậu đừng nói nữa.

Lệ Ngọc liền ngắt lời.

Nguyên chủ Lệ Ngọc đã sống trong gia đình đó hơn 20 năm, không hiểu họ hơn cậu ta sao? Nếu họ thương nguyên chủ, lo lắng cho nguyên chủ, thì hà cớ gì bắt ép nguyên chủ gả cho cậu ta. Lễ cưới không có mặt chú rể cũng đưa dâu sang. Bỏ nguyên chủ ở nhà cậu ta một mình lạ nước lạ cái, làm con ở không lương, mang tiếng có chồng mà như ni cô. Suốt gần nửa năm trời có ma nào lên thăm hay hỏi han nguyên chủ sống chết như thế nào không? Huống hồ chi bây giờ Lệ Ngọc đã rời khỏi nhà cậu ta.

Lệ Ngọc khẳng khái lên tiếng.

- Xin lỗi họ mà có lo cho an toàn của tôi thì tên tôi sẽ đọc ngược.

Chợt Hiếu Minh khẽ lên tiếng.

- Này... tên cô đọc ngược cũng vẫn đẹp mà. Ngọc Lệ.

Lệ Ngọc liếc xéo Hiếu Minh.

- Ai nói là Ngọc Lệ?

- Chứ là gì?

- Lệ Ngọc đọc ngược là Lọc Nghệ đó.

- À...

Cái vụ cà khịa của hai người cũng không làm thay đổi không khí bao nhiêu.

Nhìn thấy hai người nói chuyện thân thiết như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng Khôi Nguyên rất khó chịu. Chợt cậu ta hỏi.

- Có phải cô vẫn còn trách tôi?

Thế nhưng Lệ Ngọc lại thản nhiên gật đầu.

- Đúng vậy!

Mọi người đều ngạc nhiên. Cô còn trách Khôi Nguyên? Không lẽ vẫn còn tình cảm với cậu ta sao? Ngay cả Khôi Nguyên cũng nghĩ như vậy nên trong lòng cũng có chút gì đó vui sướng. Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại nói tiếp.

- Tôi rất thẳng tính không thích làm màu, có sao nói vậy. Tôi trách thì tôi nói tôi trách, bởi vì tôi là con gái, khi khổng khi không mang tiếng có một đời chồng mà chồng... không nói chắc cậu cũng hiểu.

Nếu cô đặt trường hợp là cậu ta lúc đó, vừa về đã thấy đám cưới tổ chức cho mình thì cô đã lập tức đi ngay rồi, không cần phải ở lại khoác lên cái áo chú rể ra đãi khách làm chi. Ai mất mặt kệ ai, đó là do họ tự làm tự chịu. Theo kinh nghiệm xương máu của cô, là nếu muốn tự do thì không thể mềm lòng được. Còn Khôi Nguyên thì ngược lại. Không những chịu mặc áo chú rể ra đãi khách mà còn vào phòng xem mặt cô dâu như thế nào rồi mới bỏ đi. Lệ Ngọc nghĩ, lúc đó nếu cậu ta thấy nguyên chủ xinh đẹp như Hằng Nga, chắc cũng không bỏ đi đâu nhỉ?

Khôi Nguyên nghẹn lời, những gì Lệ Ngọc nói đúng là trúng với suy nghĩ của cậu ta lúc đó. Cậu ta nghe nói mẹ bệnh nặng mới từ nước ngoài nhanh chóng trở về, nhưng vừa về tới đã thấy tiệc tùng đình đám, giăng đèn kết hoa. Cậu ta bị lôi vào mặc đồ chú rể ra ngoài đãi khách. Lúc đó, tuy cậu ta không chấp nhận nhưng cũng không muốn người nhà mất mặt, mà đúng là cậu ta cũng muốn xem mặt thật của Lệ Ngọc ra sao, liệu có xinh đẹp hay không.

Tuy rằng cậu ta cũng không hẳn là trọng bề ngoài nhưng lại nghe chị dâu nói cô dốt đặc, một chữ bẻ đôi cũng không biết, còn chậm chạp, khù khờ, lại lớn tuổi hơn. Cho nên cậu ta có phần không hài lòng. Dù sao cạu ta cũng là người có ăn học, phải lấy một cô vợ như vậy thì còn mặt mũi nào. Nếu như Lệ Ngọc xinh đẹp thì cậu ta cũng có thể tạm chấp nhận được, đàng này... vừa bước vào đã thấy nhan sắc thật của Lệ Ngọc, tưởng tượng như một khúc củi khô. Cậu ta quả thật không thể nào chấp nhận được nữa, mới lập tức đi ngay. . Ngôn Tình Sắc

Nhưng lần đó trở về lại thấy Lệ Ngọc hoàn toàn khác hẳn. Tuy cũng không đẹp ra miếng nào, nhưng lại có phần sinh động, đầy sức sống. Nên lúc ăn cơm, cậu ta mới không khỏi liếc nhìn Lệ Ngọc nhiều một chút.

Tuy nhiên, Khôi Nguyên không ngờ rằng, lần đó, cũng là lần cuối cùng cậu ta lấy tư cách của một người chồng nhìn cô. Lệ Ngọc chỉ đứng lên nói mấy câu rồi bỏ đi ngay lập tức, không cho người ta được có cơ hội phản ứng. Mà dù lúc đó có phản ứng kịp thì cũng đâu thể dùng lời gì để nói được. Những gì cô nói hoàn toàn đâu có sai. Cũng như hôm nay, cô nói ra những lời này, cậu ta cũng không thể nào phản bác được. Có điều trong lòng vẫn không muốn bị Lệ Ngọc trách.

Khôi Nguyên chợt hỏi.

- Vậy thế nào cô mới thôi trách tôi đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play