Lệ Ngọc bèn cầm sợi dây chuyền lên xem xét, rồi hỏi.

- Vàng giả hay thật vậy?

Dương Quang tức giận quát.

- Nghĩ sao tôi là ông chủ lớn mà đi đeo vàng giả?

Lệ Ngọc nhún vai.

- Ai biết! Thấy giống dây xích chó quá tưởng vàng giả chứ?

Dương Quang: "..."

Hắn cố dằn lại để không bóp chết cô. Nghiến răng nói.

- Tin tức!

Lệ Ngọc liền tươi cười chỉ.

- Anh đi thẳng vào hẻm này, quẹo trái sau đó quẹo phải, thấy cái bảng nhà trọ bình dân. Anh vào hỏi cô Lệ Ngọc nhạc sĩ thì ai cũng biết. Cụ thể phòng nào thì tôi cũng không rành lắm. Tại tôi có bao giờ vô đâu mà biết. Người ta là người nổi tiếng mà.

Thế nhưng, hắn lại nói.

- Vậy cô đi theo tôi. Tôi cũng không thể tin cô.

Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại lắc đầu.

- Không được! Anh muốn tôi mất việc à? Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ....

Nghe cô mở miệng tụng câu đó thì hắn lại phát khiếp, vội vàng ngắt lời.

- Thôi... thôi... thôi... tôi đi một mình được rồi. Nhưng cô nên biết, nếu cô lừa tôi thì dù cô có chạy chân trời góc biển tôi cũng sẽ tìm bằng được cô đấy.

Lệ Ngọc thản nhiên mà gật gật đầu.

- Anh yên tâm! Tôi trên có mẹ già, dưới có...

- Rồi... rồi...rồi... tôi biết... tôi biết...

Hắn ta lập tức bỏ đi. Tuy nhiên, mới bước được hai bước đã quay lại hỏi.

- Này... cô làm gì trong nhà hát của Hiếu Minh?

Lệ Ngọc cũng không biết hắn hỏi để làm gì. Nhưng cũng suy nghĩ ba giây rồi đáp.

- Dọn nhà vệ sinh!

Thật ra là Dương Quang tưởng cô cũng là một nhạc công hay là gì đó. Nếu cô có tài, hắn cũng muốn cô sang bên hắn. Nhưng nghe nói chỉ là một đứa dọn nhà vệ sinh, vậy thôi miễn đi. Tuy nhiên, nhớ lại lúc nãy hắn ôm con nhỏ dọn nhà vệ sinh thì... hắn đột nhiên cảm thấy cả người nó khó chịu sao sao.

Hắn có tật ưa sạch sẽ. Bình thường, hắn thậm chí không dám đứng gần người dọn vệ sinh nữa là, huống hồ, cô lại chuyên dọn nhà vệ sinh. Nghĩ thôi đã thấy tởm. Hắn phải lập tức tìm được Lệ Ngọc rồi về tắm cho lẹ mới được. Sau này, hắn muốn bắt ai nhất định phải hỏi nghề nghiệp trước đã.

Dương Quang nhanh chóng chạy còn nhanh hơn thỏ, rời khỏi nơi đó.

Lệ Ngọc đọc tiểu thuyết đương nhiên là biết hắn là kẻ ưa sạch sẽ nên cô mới nói là dọn nhà vệ sinh. Hừ... dám bắt cô uy hiếp thì phải lãnh hậu quả chút đỉnh chứ. Nhìn chiến lợi phẩm có trong tay, cô không khỏi vui vẽ, lập tức đi ra ngoài thanh lý nó ngay. Hai chục ngàn nha, bằng hai chục triệu ở thế kỷ 21. Cô là vô mánh rồi! He he...

Lệ Ngọc cũng không có lừa Dương Quang. Cô đúng là ở nơi đó nhưng mà đã trả phòng dọn ra ngoài rồi. Cô cũng không có nói cho ai trong nhà trọ biết là cô dọn đi đâu cả. Cứ việc cho hắn tìm đi!

Dương Quang tìm đến nhà trọ bình dân đó. Lần trước, hắn đã vào đây tìm Thu Trang một lần rồi, nên biết. Lần này, hắn tới tìm nhạc sĩ Lệ Ngọc. Thế nhưng, bà chủ lại nói.

- Cô Lệ Ngọc nhạc sĩ vừa mới trả phòng rồi! Dọn đi đâu thì tôi cũng không biết.

Hắn vô cùng bất ngờ nhưng lại rất tức giận, nghĩ Lệ Ngọc đã lừa hắn. Nhưng khi hắn hỏi là nhạc sĩ Lệ Ngọc dọn đi lúc nào thì bà chủ đáp là.

- Vừa mới trả phòng cách đây chừng... hình như là tiếng hay nữa tiếng gì đó.

Thật ra bà chủ bận nhiều việc nên chỉ nói đại thôi, chứ đâu nhớ giờ giấc gì đâu. Đâu phải trọ ngắn hạn đâu mà bà cần phải nhớ. Vì thế cho nên, Dương Quang mới đập tan cái ý nghĩ là Lệ Ngọc đã lừa hắn. Vì thời gian đó, cô đang trong tay hắn thì làm sao có thể biết được nhạc sĩ Lệ Ngọc đã dọn đi. Thường thì những người đã nổi tiếng, họ bắt đầu trở nên bí mật về hành tung, để phóng viên không tiện theo dõi. Hắn nghĩ, nhạc sĩ Lệ Ngọc này cũng không ngoại lệ. Nhưng mà... bỏ hết tiền trong bóp ra, còn bị lột sạch đồng hồ, dây chuyền trên người, mà chỉ đổi lại cái tin như không có này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lỗ nặng a. Nhưng không lẽ lại đi tìm cô đòi lại sao? Hắn mới không làm chuyện mất mặt như vậy! Xem như hắn tiếp xúc với con nhỏ dọn nhà vệ sinh ô uế, bị lây cái xui xẻo đi. Trở về hắn phải tẩy sạch sẽ mới được. Lần sau gặp cô ta nhất định phải đi đường vòng.

Cũng nhờ vậy mà Lệ Ngọc được bình an một thời gian. Mặc dù buổi biểu diễn nào của cô, Dương Quang cũng cải trang là khán giả, đứng ở một góc khuất không ai để ý, để xem. Ánh mắt nóng rực của hắn dán chặt lên cô gái bé nhỏ đang ngồi ôm đàn, vừa đàn vừa hát trên sân khấu.

Từ lúc Dương Quang xem Lệ Ngọc biểu diễn, thì hắn đã không muốn bỏ lỡ một buổi nào. Băng đĩa báo chí gì có hình ảnh của cô là hắn đều sưu tầm hết. Mặc dù, hắn và Hiếu Minh là đối thủ. Hắn thật ngàn lần không muốn mua băng đĩa do Hiếu Minh phát hành tí nào. Nhưng mà, chỉ vì trong đó có cô. Lệ Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play